Tuyệt Đối Rung Động

Chương 16




Trải qua mấy ngày liên tục nóng bức không một giọt mưa, thành phố B cứ vậy gian nan tiến vào tháng 8...

Triển Kính nói nhiều nhất là một tuần, thế mà đã 15 ngày trôi qua, điện thoại di động xám bạc tinh xảo kia chưa một lần vang lên.

Tủ lạnh cùng tủ để đồ thật sự đã trống trơn, Giang Tuyết Tử đã cố gắng chăm chỉ ăn uống đều đặn. Ngay cả các đại tỷ cùng các dì trong thư viện đều nói, tiểu Giang đã tròn trịa hơn rất nhiều, thoạt nhìn qua khí sắc cũng rất khá.

Giang Tuyết Tử nghe xong chỉ biết cười khẽ. Cô làm gì có tâm tình mà để ý đến vẻ ngoài của mình, chỉ là trong lòng có một người, không muốn nghĩ quẩn lung tung thì chỉ có thể ăn, ăn càng lúc càng nhiều, cả người lên cân, khí sắc cũng càng ngày càng tốt, rõ ràng đến nỗi ai cũng nhìn thấy.

Lúc Triển Lục gọi đến là giữa trưa, Giang Tuyết Tử lúc ấy đang đi kiểm tra mấy kệ sách, nghe có người tìm cô, còn là một nam nhân trẻ tuổi liền run rẩy chạy ra ngoài, đi đến nghe điện thoại. Mặc kệ ánh mắt trên ghẹo của vị đại tỷ trực quầy tiếp tân, hít một hơi sâu, áp tai nghe điện thoại.

"Tuyết Tử, tôi là Triển Lục. Mấy ngày trước nói muốn mời cô đi ăn cơm lại bận bịu xử lý mấy vụ án nghiêm trọng. Hôm nay vừa mới xong việc, buổi tối rảnh không?"

Đại tỷ bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồi hộp của Giang Tuyết Tử nháy mắt khôi trầm tĩnh im lặng liền không thèm để ý lắng nghe nữa. Một lát sau cô mới nói: "Có thể. Hôm nay 4 giờ rưỡi tôi xong việc rồi."

Triển Lục ở đầu bên kia nở một nụ cười. Nam nhân Triển gia lúc cười đều không thích lên tiếng, nhưng nhìn ánh mắt liền có thể đoán ra người kia có thật lòng vui vẻ hay không. Lúc này trong phòng xét xử rộng lớn chỉ có một mình Triển Lục, ánh mắt anh hơi hơi nheo lại, rõ ràng có thể thấy người này nghe xong mấy lời kia liền vô cùng thoả mãn.

"Được, 5 giờ tôi đợi cô ở thư viện."

Điện thoại, Giang Tuyết Tử cười cười với vị đại tỷ bên cạnh, tiếp tục công việc...

Nữ nhân trực ban đã gần 50 đang đeo kính lão, một bên cầm quyển sách, một bên không tiếng động thở dài.

Lúc 3 giờ chiều Giang Tuyết Tử lại nhận được một cuộc điện thoại nữa. Lần này là Tam thiếu Giang gia, Giang Tử Sanh.

Nửa điểm vòng vo rườm rà cũng không có, Giang Tử Sanh đi thẳng vào vấn đề: "Có một vị lần trước gặp qua em ở tiệc rượu, Tiêu Trác Nhiên, Tổng giám đốc công ty khoa học công nghệ Trác Uy, đối với em có chút ý tứ. Anh cũng đã thay hai người an bài một chỗ gặp gỡ, 5 giờ chiều nay, tầng 1 khách sạn Lệ Tinh."

Giang Tuyết Tử mới nói "Em..." một chữ liền bị Giang Tử Sanh không chút do dự đánh gãy: "Chuyện em với tiểu tử Triển gia kia ông nội cũng đã biết. Anh đã sớm nói với em, người của 5 đại gia tộc là không thể đụng vào. Em tính toán muốn hại cả nhà thêm lần nữa phải không? Cuộc hẹn tối nay ông nội cũng biết, em có muốn đi hay không thì tự đi mà nói chuyện với ông nội!"

Nói xong, điện thoại lập tức cắt đứt. Giang Tuyết Tử cầm điện thoại trong tay, đáy mắt dần dần nổi lên một chút lệ quang.

15 phút sau, cô lại gọi một cuộc điện thoại. Chưa đến hai lần tín hiệu đã có người bắt máy: "Tuyết Tử?"

Giang Tuyết Tử cắn răng, cố gắng khống chế hô hấp của mình: "Triển Lục, anh có biết khi nào thì Triển Kính trở về không?"

Cô vừa mới đáp ứng cùng Triển Lục ăn cơm, cũng là vì tâm tư muốn hỏi thăm tình hình của Triển Kính. Lần trước ở siêu thị anh ấy có thể nói chính xác thời gian Triển Kính cần phải làm nhiệm vụ chứng minh anh đối với nhất cử nhất động của đội đặc công là vô cùng rõ ràng.

Giang Tuyết Tử không có cách nào liên lạc được với Triển Kính, trong suốt thời gian làm nhiệm vụ không phân biệt ngày đêm sáng tối anh đều phải tắt máy. Cô cũng không biết phương thức nào khác để liên lạc, chỉ có Triển Lục, hỏi thăm khéo léo một chút thì nhất định anh ta cũng sẽ nguyện ý nói cho cô biết.

Triển Lục sâu sắc nhận thấy giọng điệu của cô gái kia đang vô cùng không thoải mái. Anh liền ngồi thẳng người: "Sao vậy?"

Giang Tuyết Tử khẽ hít một hơi: "Không có gì. Bất quá hôm nay phải thất hứa rồi. Thật xin lỗi, Triển Lục."

Đầu dây bên kia nhíu mày: "Lần này đội của Triển Kính phối hợp cùng cảnh sát thành phố N bắt một người liên quan đến vụ án tham ô nghiêm trọng, trong tay người kia có thuốc nổ, nghe nói hai ngày trước còn bắt cóc đến 7 con tin. Hôm qua tôi cũng vừa nghe được tin tức, bên kia xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nguyên nhân cụ thể không tiện nói cho cô biết. Bất quá nhiệm vụ lần này nhất định sẽ kéo dài, không cách nào nhanh hơn được."

Giang Tuyết Tử nghiêng mặt, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, trong mắt rũ xuống, một chút lệ quang cũng không có. Chỉ là dưới đáy lòng đang nhắc đi nhắc lại: Triển Kính, khi nào anh mới có thể trở về? Em có chút nhớ anh rồi...

Triển Lục gọi hai tiếng mới thấy Giang Tuyết Tử buồn buồn đáp lại, nhíu mày, anh nói: "Tuyết Tử, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu là việc tôi có thể giúp thì cứ nói đi, đừng ngại."

Giang Tuyết Tử mỉm cười, nhẹ giọng khéo léo từ chối: "Không có việc gì. Là chuyện trong nhà. Vốn là đã hẹn với anh nhưng lại thất hứa, là tôi không tốt."

Triển Lục lại nói: "Không sao. Chỉ cần cô nhớ còn thiếu tôi một bữa cơm là được."

Nam nhân Triển gia ai ai phong độ cũng rất tốt, biết vì người mà suy nghĩ, chưa bao giờ là người gia trưởng cứng nhắc. Giang Tuyết Tử đột nhiên nhớ lại những lúc có Triển Kính ở cạnh, nở một nụ cười yết ớt đáp ứng.

5 giờ chiều, khách sạn Lệ Tinh...

Giang Tuyết Tử cũng không có ý định sửa soạn gì, đơn giản cột cao mái tóc, dung nhan mộc mạc cùng áo thun trắng và quần bò đơn giản.

Theo hướng dẫn của phục vụ, cô an vị bên một bàn ăn đặt cạnh cửa sổ. Nam nhân một chút nghiêm túc cũng không có đang ngồi ở đối diện, rút điếu thuốc trên môi, phun thẳng vào cô một ngụm khói: "Giang tiểu thư thật đúng giờ."

Cánh tay đeo đồng hồ Thuỵ Sĩ vàng chói mang đầy ý khoe khoang nhấc lên hạ xuống: "Tôi rất thích người đúng giờ."

Giang Tuyết Tử khẽ gật đầu một cái: "Tiêu tiên sinh, xin chào."

Tiêu Trác Nhiên lại phun ra một ngụm khói, hí mắt đánh giá người đối diện. Trên người hắn nhìn đâu cũng thấy tục khí, lười biếng cười: "Thế nào? Giang tiểu thư hôm nay muốn đóng giả kẻ bình dân nghèo khó, ăn mặc rách rưới chạy tới chỗ này sao?"

Giang Tuyết Tử mím môi, không đáp.

Tiêu Trác Nhiên đem thuốc còn cháy đỏ dí xuống khăn trải bàn trắng tinh, lập tức tạo nên một lỗ hổng xấu xí. Phục vụ ở bên cạnh nhíu mày, thanh âm đều đều nói: "Tiên sinh, đồ đạc ở đây đều là..."

"Đều là đồ cao cấp, gia biết!" Tiêu Trác Nhiên hất cằm về phía Giang Tuyết Tử, bộ dạng vô lại vô cùng: "Nhìn đi, biết vị tiểu thư này là ai không?"

Người phục vụ trong lòng tức giận, đưa mắt về phía Giang Tuyết Tử, do dự suy nghĩ có nên mời quản lý đến đây hay không. Vị khách này thoạt nhìn cũng không dễ trêu, mình vừa mới nhận việc, không muốn vì một cái khăn trải bàn mà bị đuổi.

Tiêu Trác Nhiên ngả ngớn dựa ra ghế, tươi cười có chút cổ quái: "Vị tiểu thư này hôm nay thoạt nhìn thấy ăn mặc bần tiện nhưng lại là tiểu mỹ nữ bậc nhất của thành phố B chúng ta. Giang gia Ngũ tiểu thư Giang Tuyết Tử, nghe nói qua chưa?"

Người phục vụ lắc đầu lui về phía sau, cái gì đệ nhất đệ nhị tiểu mỹ nhân, liên quan gì đến tôi? Cho dù là hoa hậu thế giới đi nữa mà hại anh mất chén cơm khó lắm mới tìm được thì anh cũng muốn đánh nhau một chút.

Tiêu Trác Nhiên có chút phật ý, người phục vụ này quá kém cỏi, một chút nhãn lực cũng không có. Vung tay lên ý bảo anh ta cút nhanh lên, sau đó nhìn về phía Giang Tuyết Tử: "Giang tiểu thư, gia đây nói có gì sai không?"

Giang Tuyết Tử mặt không đổi sắc đánh giá đối phương. Người trước mặt cũng được xem là một nam nhân tuấn mỹ, diện mạo sáng sủa ý nhị phong lưu, đôi mắt giống như có điện. Bất quá lại tràn đầy ý tứ không đứng đắn, cực không lễ phép nhìn chằm chằm người khác nhưng cũng có không ít thiếu nữ bởi vì ánh mắt này mà trầm luân, sẵn sàng vui vẻ phong lưu một đêm.

Một thân tây trang Armani cắt may khéo léo, áo sơmi hờ hững cởi bỏ hai nút trên cùng để lộ một sợi dây chuyền bạch kim. Không cần nhìn tới hoa tai lấp lánh, dây chuyền cùng chiếc đồng hồ mạ vàng trên cổ tay vô cùng trọc phú, khác biệt một trời một vực, hoàn toàn không thể cùng xuất hiện trên một người, kì quặc khó nhìn. Vest xám vứt ở một bên, tay áo sơmi xắn đến khuỷu vô cùng cẩu thả, hình như là vì vội vàng mà tạo ra loại hiệu ứng này.

Người kia thấy Giang Tuyết Tử từ lúc tiến vào đến giờ cũng không nói mấy lời, ngược lại dùng ánh mắt trầm tĩnh xem xét hắn, trong lòng vô cùng phiền chán. Bới bới mái tóc rối bời, liếm liếm răng cửa, nở một nụ cười muốn bao nhiêu đê tiện liền có bấy nhiêu: "Giang tiểu thư nhìn tại hạ đến nhập thần đến vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng em chọn trúng anh rồi. Hay thôi chúng ta ăn cơm xong liền làm chút chuyện đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.