Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 6: Bí mật của hội trưởng đại nhân




“Ngươi là người phương nào?"

Thấy người to cao che mặt bằng miếng vải đen kia, Triệu Thu cùng với những nhân vật giang hồ này lập tức cảnh giác, bọn người Triệu Thu mới vừa rồi không ngờ lại không có phát hiện người này lẻn vào với khoảng cách gần như thế, trong lòng không khỏi đối với người này có chút kiêng kị.

“Các ngươi hẹn ta ra ngoài này, bảo ta chuẩn bị một ngàn lượng hoàng kim, chẳng lẽ đã quên rồi sao?"

Nam nhân che mặt kia, trong miệng cười lạnh, hắn nhìn Triệu Thu nói:

“Ngươi chính là hiệp sĩ giang hồ mới nổi danh trong quận Giang Ninh, tên gọi là Triệu Thu đúng không? Cổ Kiếm Sơn Trang là do mấy người các ngươi hủy diệt... Chẳng qua là không ngờ, nhất thời không cẩn thận lại bị các ngươi bắt được điểm yếu... Có điều cũng thật sự là buồn cười!"

Nói xong, người bịt mặt này đưa tay chỉ vào Triệu Thu, nói:

“Các ngươi trên giang hồ tự xưng là hiệp sĩ, đúng là quá dối trá, rõ ràng chính là vì tiền tài danh tiếng, nhưng lại giả vờ mình thật sự là đại hiệp giang hồ... Các ngươi muốn ta mang đến một ngàn lượng hoàng kim, ta đã mang đến, đồ mà ta muốn đang ở đâu?"

"Một ngàn lượng hoàng kim?"

Bọn người chung quanh Triệu Thu nghe xong, nhất thời ghé mắt nhìn về phía hắn.

Triệu Thu nhíu mày nói:

“Các hạ chẳng lẽ chính là dư nghiệt của Cổ Kiếm Sơn Trang?"

“Hừ... Thân phận của ta ngươi còn chưa rõ ràng sao?"

Người mang khăn đen hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm che dấu nữa, đưa tay kéo miếng vải đen trên mặt mình xuống.

“Lô Khiếu Thiên?!!"

Thấy người này, vẻ mặt Triệu Thu biến đổi, hắn đã từng được người tiến cử, từng ở trên yến hội thượng tầng gặp qua Lô Khiếu Thiên, biết rõ hắn chính là thống lĩnh của quận Giang Ninh.

“Hóa ra là ngươi! Thống lĩnh hắc thủy quân của Quận Giang Ninh!"

Triệu Thu nhìn thấy hắn, lại thêm lời nói lúc trước của hắn, trong lòng đã hiểu rõ, Lô Khiếu Thiên này e chính là dư đảng của Cổ Kiếm Sơn Trang.

“Hắn là thống lĩnh hắc thủy quân của quận Giang Ninh?"

Nghe xong lời của Lô Khiếu Thiên, một số nhân vật giang hồ chung quanh, trong lòng đều hơi có vẻ bối rối.

Tô Bằng ở trên cây phía xa, nhìn chuyện phát sinh nơi này. Không ngờ Lô Khiếu Thiên lại xuất hiện trực tiếp như vậy, hơn nữa còn không thèm che dấu dung mạo của mình.

Không nói những thứ khác, hắc thủy quân của quận Giang Ninh, ở toàn bộ Tô Châu đều có uy danh hiển hách, những nhân vật giang hồ này vì danh tiếng ích lợi có thể không sợ Cổ Kiếm có lai lịch từ núi Thanh Thành, bởi vì dù sao núi Thanh Thành là tổ chức giang hồ, vẫn còn phải tuân theo một chút quy củ đạo nghĩa giang hồ.

Nhưng hắc thủy quân thì có hơi khác, hắc thủy quân là tổ chức bạo lực trắng trợn, tuy rằng đều là có phái Thanh Thành chống lưng phía sau, nhưng vũ lực của nó vốn phi phàm, mà còn liên quan đến lợi ích của quận Giang Ninh, hắc thủy quân chính là không giảng đạo lý, mọi người giang hồ tuy rằng đều có chút xem thường nhân sĩ xuất thân từ nghề binh, nhưng đối với quân chính quy chân chính thì trong lòng vẫn có kiêng kị.

Dù sao, võ công cao tới đâu, nếu còn chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, đối đầu với quân chính quy đều là không có biện pháp gì. Võ công cao tới đâu, bị một đống người chồng chất thì đều có thể đè chết.

Mà lúc này, dư đảng của Cổ Kiếm Sơn Trang hư hư thực thực này lại chính là Đại thống lĩnh của hắc thủy quân, khiến mọi người tại đây không khỏi hoài nghi, chung quanh có phải là đang an bài một ngàn hắc thủy quân, trực tiếp quần công vây giết!

“Lô Khiếu Thiên dễ dàng lộ ra gương mặt thật như vậy, chẳng lẽ là có chuẩn bị gì ở sau, đã nắm chắc giết chết toàn bộ người ở chỗ này nên hắn mới không sợ để lộ tin tức?"

Tô Bằng trên tàng cây bên kia thấy chuyện đang xảy ra, không khỏi nhíu mày.

“Hừ... Yên tâm đi, chuyện ngày hôm nay ta cũng không muốn cho nhiều người biết, không có mang theo bất kỳ tên thuộc hạ nào, hơn nữa, một ngàn lượng hoàng kim kim phiếu, ta cũng đã mang theo trên người, Triệu Thu, nơi này là địa giới của Giang Ninh, hẳn là chuyện này cũng do ngươi khởi phát, tới đây đi, lấy kim phiếu về này."

Lô Khiếu Thiên đứng ở nơi đó, nói với Triệu Thu đứng trước mặt.

Nghe xong lời của Lô Khiếu Thiên, những người võ lâm chung quanh lại lần nữa đem ánh mắt tập trung ở trên người Triệu Thu.

Tô Bằng nhìn xa xa, thị lực của hắn không tệ, thấy trên môi Triệu Thu hé hé khép khép hình như đang thấp giọng nói cái gì đó với mấy người võ lâm chung quanh, nhưng khoảng cách quá xa, hoàn toàn nghe không rõ.

Qua một lát, người võ lâm chung quanh Triệu Thu dường như đã đạt được ý kiến chung gì đó.

“Lô Khiếu Thiên, đem kim phiếu ném ở trên mặt đất đi, chúng ta đi lấy."

Người đứng bên cạnh Triệu Thu, được hắn gọi là Thạch đại ca kia mở miệng nói, sau đó, những nhân vật võ lâm này lấy Triệu Thu làm trung tâm, chậm rãi hướng đến Lô Khiếu Thiên.

Lô Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy hắn đưa tay ra, trên tay của hắn mang theo một cái bao tay màu đen có tác dụng bảo vệ tay, từ trong lòng ngực lấy ra hai tờ ngân phiếu định mức, ném xuống mặt đất sau đó lui về phía sau hai bước.

Lúc này trên bầu trời ánh trăng sáng tỏ, Tô Bằng nương theo ánh trăng, có thể thấy trên mặt đất hình như đúng là hai tờ kim phiếu.

“Lô Khiếu Thiên kia đến tột cùng là có ý định gì? Không phải là quả thật cho rằng đưa tiền thì sẽ giải quyết được sự tình chứ?"

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nhưng nghĩ như thế nào đều cảm giác được Lô Khiếu Thiên kia sẽ không có chuyện ngoan ngoãn như vậy, nhất định còn có chiêu sau.

Triệu Thu cùng với những người võ lâm kia, đi đến trước hai tờ kim phiếu kia, người họ Thạch nọ đưa tay nhặt hai tờ kim phiếu lên, cầm đưa cho mọi người xem.

“Xác thực là đúng một ngàn lượng hoàng kim."

Gã nhân sĩ võ lâm họ Thạch gật đầu nói, Triệu Thu gật đầu, nhìn Lô Khiếu Thiên đứng đối diện cách đó không xa, nói:

“Lô Khiếu Thiên, đồ của ngươi, ngay tại trên người ta, nếu đã đưa kim phiếu thì tới đây đi, ta đưa đồ ngươi muốn cho ngươi."

Tô Bằng cách đó không xa nghe xong, trong lòng lại sáng tỏ, trên người Triệu Thu tất nhiên không có thứ đồ mà Lô Khiếu Thiên muốn, bây giờ hắn nói như vậy hẳn là muốn động thủ với Lô Khiếu Thiên, một kích đánh hạ hắn.

Nhưng mà, Lô Khiếu Thiên lúc này lại đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích.

“Sao vây, Lô thống lĩnh, ngươi không muốn lấy đồ của ngươi sao?"

Thấy Lô Khiếu Thiên đứng bất động ở nơi đó, Triệu Thu lớn tiếng.

“Ha ha ha... Các ngươi quả nhiên thật đúng là ham tiền tài, đáng tiếc, tiền của Lô Khiếu Thiên ta cầm trong tay nhưng cũng có thể phỏng tay đó!"

Lô Khiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng nói.

“Cái gì?"

Triệu Thu nghe xong, mở miệng nói, nhưng đồng thời, gã nhân sĩ võ lâm họ Thạch ở bên cạnh hắn vốn là một người rất hào sảng, giờ phút này thế nhưng lại giống như con khỉ, không ngừng xoa xoa tay gãi cổ của mình.

“Tay của ta... thật ngứa!"

Họ Thạch lúc này rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng kêu rên.

“Ngứa?"

Triệu Thu nghe xong, quay đầu lại nhìn người này, lúc này vừa thấy trong lòng liền hoảng hốt, chỉ thấy trên cánh tay của gã họ Thạch còn có trên mặt mũi đều xuất hiện những chấm đen hình tròn kích thước đường kính khoảng một tấc, mới vừa rồi còn tốt bây giờ lại giống như con báo bị hư thối. Thật giống như cả người đều nổi thi ban!

“Kim phiếu có độc! Mau ném kim phiếu xuống!"

Thấy một màn này, Triệu Thu rốt cuộc phản ứng lại, la lớn.

Họ Thạch này nghe xong lời của Triệu Thu, mới tỉnh ngộ lại, nhưng mà lúc này ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ, cảm giác được không cách nào hô hấp, sau đó ý thức bỗng nhiên hỗn loạn, liền ngã rầm xuống đất.

“Đây là loại độc dược gì? Mạnh như vậy?"

Thấy chuyện này ngay cả Tô Bằng núp ở trên cây cũng không khỏi khiếp sợ!

Lô Khiếu Thiên kia, hẳn là đã dùng độc mãnh liệt ngâm kim phiếu, mới khiến cho trên kim phiếu mang theo độc tính như thế, nhưng độc này cũng quá bá đạo, họ Thạch kia từ lúc cầm lấy kim phiếu đến khi ngã xuống chỉ có hơn hai mươi giây, hiệu quả này quả thật có thể so với kịch độc hít phải khí Clo ở hóa học.

Hơn nữa, kim phiếu kia chỉ là tiếp xúc thông qua da...

Tô Bằng quả thực có chút không dám tưởng tượng, nếu là mình trực tiếp hẹn với Lô Khiếu Thiên, bản thân mình có thể cũng trúng phải chiêu này hay không... Độc này cũng quá bá đạo, khó lòng phòng bị.

“Lô Khiếu Thiên!"

Thấy gã họ Thạch kia ngã xuống đất, bọn người Triệu Thu đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, Triệu Thu mặt lộ vẻ giận dữ lớn tiếng quát lên.

“Cùng tiến lên nào! Giết hắn báo thù cho Thạch đại ca!"

Những nhân vật giang hồ kia cũng đều rút ra binh khí của riêng mình, chuẩn bị xông đến Lô Khiếu Thiên.

“Ngu xuẩn!”Mấy người các ngươi quả thật cho rằng ta sẽ không có chút chuẩn bị nào mà đã đến chỗ hẹn với các ngươi sao?"

Lô Khiếu Thiên cười lạnh một tiếng, tay trái vẫn luôn đặt ở sau lưng của hắn đột nhiên giơ ra trước mặt mọi người.

Bọn người Triệu Thu thấy trong tay hắn cầm một bình nhỏ mà nắp bình đã được mở ra.

“Triệu Thu... Các ngươi có cảm giác được mình bây giờ đầu có chút choáng váng, chân có chút mềm nhũn, nội lực có chút khống chế không được hay không?"

Lô Khiếu Thiên nhìn bọn người Triệu Thu, thanh âm có chút đắc ý hỏi bọn họ.

Bọn người Triệu Thu nghe xong lời của Lô Khiếu Thiên, vội vàng vận nội lực, lúc này vừa thử lập tức bọn người Triệu Thu đều cảm giác được nội lực của mình thế nhưng lại bị suy yếu hơn năm thành rồi, còn có chút không thể khống chế.

“Đây là...Bi Tô Thanh Phong?"

Kinh nghiệm trên giang hồ của Triệu Thu không cạn, cẩn thận hít thử hương vị trong không khí, lập tức ngửi được một mùi vị giống như là bơ liền mở miệng hỏi.

“Ha ha ha... Chính xác, tuy rằng ta không có được Bi Tô Thanh Phong chân chính, nhưng cũng nhận được tinh phẩm phỏng chế được bảy thành, mấy người các ngươi hôm nay đều phải chết ở chỗ này!"

Lúc này lúc này thấy bọn người Triệu Thu đều bị trúng độc, bản tính điên cuồng lập tức hiển lộ ra, hắn càn rỡ cười to nói với bọn người Triệu Thu!

“Mọi người không nên vận công lực vào lúc này! Bi Tô Thanh Phong này nội lực càng được nâng lên thì độc tính càng lợi hại, mọi người mau lui lại! Không cần phải ham chiến! Chạy thoát trước đã tặc tử này không dám sử dụng thủ đoạn độc ác đâu! Trước tiên lui ra khỏi phạm vi của Bi Tô Thanh Phong!"

Triệu Thu la lớn, sau khi hắn nói xong liền đưa tay bắn ra ám khí về phía Lô Khiếu Thiên, sau đó thân thể nhanh chóng thối lui về phía sau.

Những người giang hồ chung quay, lần này trong lòng tuy rằng hoảng sợ nhưng vẫn còn bảo trì một chút lý trí tỉnh táo, biết rõ Lô Khiếu Thiên kia nhất định đã sử dụng giải dược của Bi Tô Thanh Phong, nội lực không chịu ảnh hưởng, ở chỗ này cùng với hắn tác chiến thật sự là làm nhiều công ít, cũng không cần Triệu Thu tổ chức, lập tức những người giang hồ này đều tự phát lực của mình, chia ra các phương hướng bỏ chạy.

“Các ngươi cho rằng đã biết bí mật của ta, hôm nay còn có thể sống sót rời khỏi sao?"

Lúc này bộ mặt của Lô Khiếu Thiên trở nên dữ tợn, thoạt nhìn cứ như là Ma Thần, hắn thoáng cái rút trường đao bên hông ra, thân thể giống như diều hâu bay lên bay xuống mấy cái liền đã bay đến sau lưng một nhân sĩ võ lâm, tàn nhẫn xuất thủ!

Nhân sĩ võ lâm kia rút ra Ngân Câu mang bên người, ngăn cản hai cái, nhưng mà lúc này người đó nội lực võ công của bản thân vốn đã không bằng Lô Khiếu Thiên, lúc này nội lực còn bị suy yếu năm thành, càng không phải là đối thủ của Lô Khiếu Thiên, chỉ ngăn cản được hai cái, cánh tay cầm Ngân Câu liền đã bị đánh bay!

"A!"

Người này kêu thảm một tiếng, nhưng vẫn còn bảo trì ý chí muốn sống, cánh tay cầm vũ khí bị đánh bay trên không trung, hắn xoay người bỏ chạy, giống như muốn giành lấy một phần cơ hội sống còn!

Lô Khiếu Thiên sắc mặt dữ tợn, từ sau lưng hắn thi triển khinh công, một bước liền đã đuổi theo được, đồng thời trường đao vung lên, một cái đầu liền bay lên trong không trung!

Cứ như vậy, bộ mặt Lô Khiếu Thiên dữ tợn thật giống như một sát thần, bay lên bay xuống mấy cái liền đã có bốn người lần lượt bị hắn đuổi kịp hoặc khoét tim hoặc bêu đầu, không thì là chém ngang lưng, tất cả đều bị giết chết!

Lúc này, chỉ còn lại có Triệu Thu và đôi vợ chồng kiếm thủ, vùng vẫy mỗi người một phương chạy trối chết.

Sau đó Lô Khiếu Thiên giống như âm thanh của ác ma, phát ra tiếng kêu gào dữ tợn vọt tới ba người này!

Tô Bằng trên tàng cây nhíu mày, bởi vì phương hướng ba người Triệu Thu chạy trối chết tới đây... Chính là nơi mình ẩn thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.