Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 7




Hàn Bích Tuyền quay đầu nhìn lại phương hướng Hàn Phi biến mất, bởi vì rừng rậm cùng lực lượng hắc ám ngăn trở, nàng không thể thấy được một trận chiến kịch liệt vô cùng đang phát sinh ở nơi này.

Trong lòng nàng mơ hồ có chút bất an, bản năng cảm giác đang có chuyện gì đó xảy ra, rất muốn đi theo xem. Nhưng mà Hàn Phi bảo nàng ở lại chiếu cố những người khác, như vậy nên nàng bấm bụng ở lại chỗ này.

-Hàn Phi ca ca khi nào thì trở về à?

Hàn Hâm Nhi ngồi bên cạnh nàng nhẹ giọng hỏi.

-Yên tâm đi, rất nhanh thôi, lẽ nào muội còn sợ cọp bắt mất người ta sao?

Hàn Bích Tuyền xoa mái tóc của Hàn Hâm Nhi nói rằng:

-Không bằng muội nướng cho chàng một xiên thịt trước đi, chờ chàng về sẽ có đồ ăn!

Mọi người để nở nụ cười, cũng không quá mức lưu ý, không có ai cho rằng Hàn Phi có thể xảy ra chuyện gì ở nơi này.

Trong rừng rậm, hắc ám bao phủ, sát khí nổi lên bốn phía.

Nương theo từng tiếng chém giết liên liếp, là thanh âm hí lên rất khó nghe. Trong phạm vi hơn mười mét quanh Hàn Phi, một bộ xương khô cánh tay từ dưới lòng đất chui lên. Nó kịch liệt loạng choạng, năm ngón xám trắng mở ra chụp lại giống như muốn bắt được cái gì đó. Mùi hôi thối làm người khác phải buồn nôn tràn ra bốn phía.

Vong linh pháp sư! Triệu hoán vong linh chính là sở trường của những vong linh pháp sư. Hàn Phi cũng không phải lần đầu tiên giao thủ với vong linh pháp sư, tình cảnh kinh khủng như vậy cũng không xa lạ.

Truyền thuyết nói rằng Âm Ảnh giáo hội lợi hại nhất chính là những vong linh pháp sư này. Cảnh tượng trước mắt chính là chứng minh tốt nhất. Một bộ xương khô chui ra, chúng nó thiếu tay hoặc chân, có bộ xương còn cưỡi bộ xương tọa kỵ. Từng vụ khí màu đen cấp tốc hình thành dưới chân chúng nó.

Những hắc vụ này lấy tốc độ cực nhanh vòng quanh bộ xương khô đang tiến tới phía trước. Đám xương khô trụi lủi này đột nhiên biến hóa thành một bộ giáp, cùng vũ khí, trọng kiếm, chiến phủ, chiến đao, kỵ thương, cung nỏ, … ngay cả đám kỵ sĩ cũng mặc một bộ áo giáp màu đen. Một đám giống như kỵ sĩ cùng võ sĩ hắc hám từ trong âm u chạy ra vậy.

Chỉ có mấy giây… hàng trăm bộ xương khô đã được vũ trang đầy đủ. Chúng nó rít gào từ bốn phương tám hướng phát động công kích tới Hàn Phi. Hơn mười căn hắc tiễn từ trong rừng cây cũng theo đó mà bắn nhanh tới hắn.

Thế nhưng ngay cả tên võ sĩ chạy trốn kia cũng bị những bộ xương khô không phân biệt địch ta này tấn công. Ngay cả hắn cũng bị công kích liên tục, hơn mười căn vụ tiễn bắn xuyên qua đấu giáp của hắn. Đám xương khô nhất thời ùa lên trong nháy mắt đã chém hắn thành thịt vụn.

Phá!

Đối mặt với hắc tiễn bay tới, Hàn Phi chợt quát vang một tiếng, lực lượng lĩnh vực từ trong thân thể hắn trong nháy mắt tuôn ra. Nó biến thành một lực lượng bài sơn đảo hải, đẩy thẳng về bốn phía chung quanh.

Những vụ tiễn màu đen này giống như đụng phải tường đồng vách sắt vậy, trong nháy mắt đã biến thành hư ảo, hơn mười bộ xương khô đầu tiên tới gần Hàn Phi lập tức bị lực lượng này đụng phải mà phân thân toái cốt. Những bộ xương khô tiếp theo lập tức bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp biến thành những khớp xương trên không trung, rơi lách cách xuống mặt đất.

Đom đóm mà cũng đòi sánh với nhật nguyệt! Hàn Phi cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén chậm rãi đảo quanh rừng cây!

Trong cuộc đời mạo hiểm của hắn trước đây, hắn đã từng chiến đấu với một vong linh pháp sư. Tên vong linh pháp sư của Âm Ảnh giáo hội này không thể nghi ngờ là một người cường đại nhất, triệu hồi ra sinh vật vong linh chiến lực cũng tương đối cường hãn.

Vong linh sinh vật không có đau đớn cũng không có sợ hãi, căn bản là không sợ tử vong. Chỉ cần pháp lực của vong linh pháp sư còn là có thể không ngừng cuồn cuộn triệu hồi ra. Thế công liên tiếp của nó phi thường phiền phức, phương pháp giải quyết tốt nhất chính là đánh chết vong linh pháp sư trước khi bị vong linh quân đoàn vây lấy. Không có lực lượng của vong linh pháp sư chi trì, vong linh sinh vật sẽ tự diệt vong.

Thế nhưng tên pháp sư này lại không thấy hình bóng đâu. Hắn đã ẩn tầng trong bóng tối, với thần thức nhạy cảm của Hàn Phi không ngờ cũng không thể tra xét ra vị trí của hắn.

Mà càng nhiều bộ xương khô đạp lên thi cốt đồng loại tiếp tục hướng tới Hàn Phi mà phát động công kích như thủy triều, nó rất có tư thế muốn vây chết Hàn Phi ở bên trong.

Lấy thực lực thiên không võ sĩ của Hàn Phi, đương nhiên không có khả năng sợ vây công như vậy. Thế nhưng hắn không có ý tứ đánh chém lâu dài, đồng thời cũng không muốn tên vong linh pháp sư kia đào tẩu. Với địch nhân như vậy thì trảm thào trừ căn là lựa chọn tốt nhất.

Không thèm để ý tới những vụ tiễn đang bay tới vùn vụt, Hàn Phi cầm lấy liệt diễm trong tay đánh mạnh xuống mặt đất. Lực lượng tiên thiên chân khí hùng hồn tích súc bên trong đan điền của hắn theo kinh mạch mà mạnh mẽ tuôn ra. Dưới thôi động của tâm pháp trong sát na đã biến thành lực lượng hỏa diễm tinh thuần.

Hỏa diễm phun ra trải qua tăng phúc của linh vũ khí cấp tinh thần, lực lượng đã đạt tới cực hạn. Khi mũi đao chạm xuống mắt đật, trong nháy mắt nó đã ầm ầm bạo phát ra.

Nộ Diễm Tích Phù!

Trong khoảnh khắc từ thân thể Hàn Phi vô số những vòng tròn lửa đẩy về bốn phía tới hơn mười mét. Nơi nào hỏa lưu đi qua toàn bộ cháy thành biển lửa, hầu như lan tới tất cả các bộ xương khô.

Những bộ xương khô này tuy rằng có lực lượng tương đối không tồi, thế nhưng còn xa mới bằng những linh hấp quái vực sâu không úy kị đấu khí. Lực hỏa diễm vốn có khắc chế hắc ám vong linh. Hàn Phi bạo phát ra lực lượng không phải chúng nó có thể chịu được, rõ ràng bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.

Rừng cây lập tức bị biển lửa nuốt lấy, hơn mười khỏa đại thụ lớn bị lực lượng hỏa diễm trùng kích tới mà ầm ầm sụp đổ. Phảng phất như biển lửa bên trong địa ngục vậy.

Nếu như không cần thiết, Hàn Phi cũng không muốn vận dụng đấu kỹ có lực phá hoại mạnh như thế này. Dù sao đây cũng là lãnh địa của hắn, đất rừng hư hao ít nhất phải mất vài năm mới khôi phục lại được. Thế nhưng hắn càng thêm quan tâm tới an toàn của đám người Hàn Bích Tuyền đang ở bên hồ, tốc chiến tốc thắng không muốn dây dưa thêm với đối phương.

Sự thực chứng minh, một chiêu này phi thường hữu hiệu. Ánh sáng của hỏa diễm đã đánh tan hắc ám bao phủ lấy rừng cây. Bên trái Hàn Phi ước chừng khoảng ba mươi bốn mươi mét, một bóng đen dưới trùng kích của biển lửa chợt hiển hiện. Đó chính là tên vong linh pháp sư kia.

Trên mặt vong linh pháp sự hiện lên vẻ kinh hãi không gì sánh được. Hiển nhiên bị lực lượng của Hàn Phi làm cho chấn động. Hắn rốt cuộc cũng ý thức được mình không phải là đối thủ của Hàn Phi.

Liên tục lùi lại mấy bước, vong linh pháp sư huy động pháp trượng trong tay, trong miệng cấp tốc niệm chú ngữ. Từ trong pháp bào, hắc vụ tuôn ra cấp tốc bao vây hắn ở bên trong, sau đó lấy tốc độ cực nhanh phi độn vào sâu bên trong rừng.

Muốn chạy sao? Nằm mơ! Hàn Phi không đợi thôi động Ốc Kim, từ trên người nó nhảy dựng lên bay vút tới trước. Trong lúc thân hình rơi xuống, đầu ngón chây điểm một cái lần thứ hai lại bay người lên, tốc độ di động tăng gấp mấy lần!

Phù Quang Lược Ảnh! Dưới chân khí vô cùng mạnh mẽ của Hàn Phi chi trì. Hắn đã phát huy loại khinh công này tới mức cực hạn. Hắn giống như một đạo tàn ảnh lướt qua rừng cây, trong nháy mắt đã đuổi tới phía sau hắc vụ.

-Chết!

Mạch đao thật dài bỗng nhiên giơ lên đâm thẳng tới trước. Đao phong dấy lên hỏa diễm màu vàng chói mắt, từ sau đâm thẳng tới trung tâm hắc vụ!

A!!!

Nương theo một tiếng kêu thảm thiết, đoàn hắc vụ cũng tan thành mây khói. Vong linh pháp sư lần thứ hai hiển lộ ra thân hình. Hắn đứng trên mặt đất hai tay giang ra, khuôn mặt thống khổ không gì sánh được, pháp trượng trong tay vô lực rơi xuống đất.

Mạch đao màu bạch ngân đâm vào từ phía sau lưng hắn, rồi lộ ra mũi trên trên ngực. Hỏa diễm thiêu đốt trên thân đao làm cho vết thương nhanh chóng lan tràn ra toàn thân thể hắn. Đây là tiên thiên chân hỏa của Hàn Phi, bài trừ vạn tà, đối với lực lượng hắc ám có năng lực pháp hủy cực mạnh, đúng là bổn nguyên chân hỏa!

-Âm Ảnh giáo hội chúng ta sẽ không bỏ qua!

Tiếng nguyền rủa tràn ngập tuyệt vọng của hắn vang lên, hô hấp dừng lại, vong linh pháp sư bị lửa cháy thiêu rụi thành tro tàn. Những bộ xương khô còn lại cách đó không xa ầm ầm biến thành một đống đổ nát!

Rừng cây khôi phục lại yên tĩnh, hỏa diễm nhanh chóng tắt đi. Những hỏa diễm do đấu khí ngưng tụ lại thông thường sẽ duy trì không liên tục thật lâu, cũng sẽ không dẫn tới rừng cây phát ra một trận hỏa hoạn lớn!

Mặc dù như vậy, hiện trường cuộc chiến đã thành một mảnh bừa bãi. Trên mặt đất đầy xương khô và bùn đất, nhưng mà lực lượng hắc ám ở nơi này đã triệt để biến mất. Ánh sáng cũng có thể chiếu lên những cành cây tảng đá trong khu rừng rùi, khí tức mục nát cũng dần dần biến mất.

Thu hồi mạch đao, Hàn Phi nhìn quanh một vòng, một nụ cười hiện trên trong miệng hắn, hắn nhàn nhạt nói rằng:

-Ra đi, không cần né nữa.

Chung quanh chỗ hắn rõ ràng là không có ai tồn tại, không biết hắn đang nói với ai.

Chờ trong chốc lát, bốn phía không có bất luận động tĩnh gì, chỉ có Ốc Kim chầm chậm chạy tới bên người Hàn Phi.

-Không biết lượng sức mình.

Hàn Phi lắc đầu.

Thân hình hắn đột nhiên khẽ động, dường như thiểm điện bay vút ra bên ngoài. Ngay lập tức vọt tới bên cạnh một mảnh rừng cây gần đó, mạch đao chém ngang ra!

Rầm!

Mảnh vụn bắn ra bốn phía, một bóng đen từ trong rừng cây lủi ra. Hàn Phi như quỷ mị thuấn di vào mét, khó khăn lắm mới chắn được trước mặt đối phương. Tay trái chụp xuống, không ngờ là chụp tới một thân cây ở phía trước.

Rầm rầm!

Người bị Hàn Phi nắm lấy chính là một gã đạo tặc thám báo cuối cùng. Lúc chiến đấu bắt đầu, hắn tiềm hành biến mất không thấy đâu.

Nhưng mà Hàn Phi biết tên đạo tặc này vẫn ẩn núp bên cạnh tùy thời cơ đánh lén. Nhưng là bản lĩnh ẩn thân của hắn không có mạnh như của vong linh pháp sư, bị thần thức của Hàn Phi phát hiện ra vị trí.

Sở dĩ lưu hắn lại không có lập tức chém giết là bởi vì Hàn Phi muốn từ trong miệng đối phương thu lấy một ít tin tức hữu dụng.

Một bàn tay to có lực gắt gao túm chặt lấy yết hầu tên đạo tặc, nhấc hắn lên trên thân cây. Áp lực mạnh mẽ không gì sánh được làm cho hắn hít thở không thông, hầu như không thể hô hấp, lực lượng toàn thân biến mất không thấy tăm hơi. Trong tay hắn mặc dù nắm chủy thủ nhưng lại không có chút khí lực mà đưa lên.

Đạo tặc hai chân tán loạn, hai mắt trắng dã, yết hầu rung lên khanh khách, miễn cưỡng mới buông ra được một tiếng rên rỉ thống khổ, muốn nói cái gì đó nhưng không nên lời.

Hàn Phi chăm chú nhìn vào mặt hắn, tay thoáng ra một chút nói rằng:

-Nói, vì sao phải rình ta? Âm Ảnh giáo hội của các ngươi ở đây còn có bao nhiêu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.