Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 28: Ngoại truyện 5: màn đêm của tĩnh liên (2)




Thánh lực Quang Minh nhè nhẹ như sợi tóc từ trong sách tuôn ra. Dưới động tác tay chỉ dẫn của Dạ Võ Đế, hội thành một vầng ánh sáng màu trắng bao trùm cả người Hàn Phi. Thân thể của hắn được gột tẩy dưới ánh sáng thanh khiết này, vết thương nhanh chóng được hồi phục.

Hàn Phi cảm nhận được một nguồn lực dịu ngọt và dũng mãnh xông vào cơ thể mình. Gân cốt, bắp thịt và kinh mạch ở cánh tay bị thương bắt đầu hồi sinh lại. Còn một số mãnh xương vỡ và thịt vụn bị phá hỏng tụ thành máu bầm nhanh chóng mất đi, không để lại chút vết tích.

Cái này tuyệt đối không phải thuật trị liệu thông thường có thể làm được. Thuật trị liệu của pháp sư hay mục sư thông thường chỉ có thể khép lại vết thương, không thể làm cho xương cốt hồi sinh lại. Nối xương và trị liệu nội thương phải dựa vào giúp đỡ của dược sư mới được. Cuốn sách Quang Minh này quả nhiên cường hãn, tùy tiện một pháp thuật cũng có thể hiệu lực kỳ diệu.

Hàn Phi dường như nhập vào trong dòng sữa nóng ấm áp. Toàn thân cực kỳ dễ chịu, lực lượng hắc ám trong cơ thể sớm bị xua tan đi không còn bóng dáng tăm hơi. Nguyên thần kim châu không ngừng phóng ra Tiên tiên chân khí trị liệu nội thương. Dưới kết hợp của hai người, trong thời gian rất ngắn, thương thế của hắn hồi phục hơn phân nữa, sức mạnh cũng hồi phục ít nhất bảy tám phần.

Sau khoảng thời gian trị liệu chừng hơn nữa phút, Dạ Võ Đế mới thu tay lại:

- Thế này cũng được rồi. Pháp thuật trị liệu này có thể dùng ít thì nên dùng ít, dùng nhiều hiệu quả trị liệu sau này sẽ suy giảm rất nhiều!

Uống thuốc nhiều sẽ xảy ra tính kháng thuốc. Pháp thuật trị liệu hiệu quả tuy thần kỳ nhưng có tác dụng phụ. Như Tiên thiên chân khí tuy chậm nhưng không có hậu quả xấu. Đạo lý này Hàn Phi đương nhiên hiểu.

- Dạ đại tỷ, bây giờ tỷ đã có được thân thể mới, sau này có dự tính gì? Hàn Phi hỏi.

Đây cũng là điều hắn muốn biết nhất. Cách một ngàn năm Dạ Võ Đế hạ nhân gian với diện mạo hoàn toàn mới, sẽ mang đến điều gì cho mảnh đại lục này.

- Tuy ta tạm thời có thân thể mới, nhưng nàng ấy vốn tu luyện pháp lực Quang Minh, hơn nữa đạt tới pháp giai cấp sáu. Cho nên ta không thể chuyển nghịch kinh mạch tu luyện đấu khí, thể lực chiến đấu thật sự rất thấp… Dạ Võ Đế nghĩ ngợi nói:

- Cũng may có cuốn sách này, ta quyết định trên con đường đi này tu luyện tới thần giai. Sau đó cùng ngươi đi đế quốc Thái Thản tìm lại Sương chi ai thương, sống lại mình chân chính.

Hàn Phi gật đầu. Với hiểu biết thiên phú và sức mạnh thần lực vốn có Dạ Võ Đế, muốn tu luyện cơ thể mới tới thần giai tuyệt đối không phải là vấn đề. Tới lúc đó nếu hắn cũng thể thăng tới thần giai, hai người liên thủ chắc chắn đoạt lại Sương chi ai thương.

- Ở đây thật tốt, ngoại trừ vật dụng trong nhà bố trí không hợp với ý của ta ra, cái khác đều rất tốt. Dạ Võ Đế liếc nhìn bốn phía, phấn khởi nói:

- Khó nhất là ở đây lại có truyền tống trận và triệu hoán pháp trận xông tới thế giới vực sâu, lại là nơi linh nguyên hội tụ. Ta quyết định ở đây chuyên tâm tu luyện, sau này ngươi không có việc gì thì đừng đến quấy rầy ta!

- Được rồi. Dạ đại tỷ! Hàn Phi sờ sờ mũi.

Trong lòng hắn âm thầm thở dài, còn lo lắng Dạ Võ Đế sẽ gặp phiền phức của giao phong nhiễu gió. Nàng có có thể an tâm ở chỗ này tu luyện thực tại quá lâu rồi. Có vị cường giả nghịch thiên này ở đây, an toàn của Úc Kinh Hương lĩnh sẽ bảo đảm tuyệt đối.

- Chủ nhân, đế quân đại nhân…! Lão quản gia đang đứng bên cạnh nói:

- Về pháp trận ở chỗ này, có những chuyện tôi muốn các người nên biết.

Vốn là dưới tòa thành Úc Kim Hương này tổng cộng có sáu cái pháp trận. Lớn nhất quan trọng nhất đương nhiên là linh pháp trận phòng hộ tòa thành. Nó và pháp trận phòng hộ của đế đô có quan hệ cực kỳ tinh vi. Thời khắc quan trọng có thể trợ mượn sức mạnh của đối phương, uy lực vô cùng lớn mạnh.

Mà trên pháp trận phòng hộ lớn còn có năm cái pháp trận đặc biệt khá nhỏ. Một cái là pháp trận tụ linh dưới tháp linh võ và tháp võ hồn, dùng để hấp thu linh lực thiên địa cho hai tòa tháp cao sử dụng. Vốn có một tòa tháp là chuyên phối một pháp trận. Tất cả những cái này đều nhờ vào những tạo nghệ và ý tưởng thần kỳ của Dạ Xuất Vân trên pháp trận, đáng tiếc phương pháp này đã thất truyền rồi.

Bốn cái khác lần lượt là truyền tống trận, triệu hoán pháp trận, cấm vũ trận và công kích pháp trận thông tới thế giới vực sâu. Năm tòa pháp trận nhỏ đều là nền móng của pháp trận phòng hộ lớn mà kéo dài. Bố trận trong trận kỳ diệu vô cùng. Trên trận pháp học có từ gọi là “tinh củng nguyện” là đỉnh cao tài nghệ trong hệ pháp trận.

- Chủ nhân, sáu tòa pháp trận này tôi chỉ có thể sử dụng truyền tống trận vực sâu và công kích pháp trận. Cái khác chủ nhân trước đây của tôi nắm bắt. Nếu ngài muốn khai mở nó, e rằng tôi cũng bất lực, lão quản gia cuối cùng uyên chuyển nói.

- Cái này ta nghĩ sẽ không thành vấn đề, Dạ Võ Đế vẫy vẫy tay không để ý nói:

- Chủ nhân trước đây của ngươi ở trong pháp trận có tạo nghệ sâu như vậy. Vậy y nhất định sẽ lưu lại bút ký pháp thuật của mình ở đây. Chỉ cần tìm được quyển bút ký này chúng ta có thể nắm bắt được cách sử dụng pháp trận.

- Cơ trí của người sánh với vì sao trên trời! lão quản gia ngây ra một lúc, liền cảm thán tận đáy lòng nói:

- Chính xác là như vậy. Tôi nhớ chủ nhân có mấy cuốn bút ký, tôi sẽ tìm kỹ

- Còn có một điều, lão do dự một chút nói:

- Tôi nhớ chủ nhân thường nới với tôi, nếu khai mở toàn bộ pháp trận, phải sử dụng lượng lớn linh tinh cao giai. Trên thực tế bây giờ triệu hoán pháp trận vực sâu và truyền tống trận đang duy trì vận chuyển ra. Pháp trận khác hoàn toàn không có linh tinh khai mở, cho nên hoàn toàn không thể dùng. Cấm võ pháp trận lúc này cũng là dựa vào sức mạnh của chính chủ nhân mà duy trì .

- Mà hai tòa pháp trận này nếu không có linh tinh bổ sung, rất nhanh cũng chỉ có thể ngừng chuyển động…

Hàn Phi gật đầu. Sau khi vu yêu ngã xuống hắn đã chú ý tới. Lực lượng của cấm võ pháp trận dần dần mất đi, nhưng nguồn linh tinh của pháp trận quả thật là một vấn đề, cái này cần phải một lượng tiền dài cả hàng vạn con số không.

Tiền! Hàn Phi luôn có thể kiếm ra tiền cũng có thể tiêu xài lại một lần nữa cảm nhận được tính quan trọng của tiền. Bây giờ tòa thành Úc Kim Hương hoàn toàn yên tĩnh, ắt phải dọn tất cả mọi người vào, như vậy thì có thể tránh rối loạn để phát triển đế quốc này.

Mà tòa thành Úc Kim Hương có thể dung nạp mấy trăm ngàn người không thể chỉ có một nhà Hàn thị. Thanh lý phát triển sau này, còn có kế hoặc cải tạo mở rộng lãnh địa đều phải từng bước thực thi, Không nói khác, Hàn Phi dự định phải mua bán hoặc chiêu mộ số lượng lớn tôi tớ thị nữ ít nhất hơn mấy trăm người, còn nhân tài nhiều hơn… tất cả tất cả cái này đều cần khoản tiền đầu tư rất lớn. Với chút tích lũy hiện giờ của hắn, e là cũng miễn cưỡng là con số lẽ.

- Linh tinh ta sẽ có cách. Những pháp trận này đều rất quan trọng, nhất định không thể hoang phí như vậy… Hàn Phi nghĩ ngợi nói.

Có mấy linh trận cũng trên cơ bản đưa vào một lần. Vì không cần mở cả ngày, thời khắc quan trọng thì mở được rồi, khoản chi ra thế này còn có thể gánh chịu.

- Đúng rồi, vậy các ngươi dùng cái gì để duy trình chuyển động của hai tòa pháp trận này, Hàn Phi bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Sau khi nghe xong giải thích của lão quản gia, Hàn Phi bỗng nhiên thất tiếu. Trước đây là Dạ Xuất Vân thông qua giết chết ma vật vực sâu triệu hoán đến thu được một số tài liệu quý hiếm, như hạt châu hắc linh. Nhưng loại triệu hoán này mang tính không xác định rất lớn. Phần lớn triệu hoán là linh hấp quái và cơ thể hắc ám ngưng tự của các loại hồn ma. Sau khi giết cũng không mất, chỉ có thể dùng để trông nhà hộ thành.

Thứ hai, những người nguy hiểm này vào tòa thành cũng có thể cung cấp một số nguồn tiền tài, trang bị đáng giá trên người bọn họ được lão Uy lấy được ngầm bán đi dưới lòng đất Thánh Kinh, mới đổi được linh tinh đủ sử dụng.

- Cái khác ta không lo, tụ pháp trận và triệu hoán pháp trận tất yếu phải duy trì chuyển động…Dạ Võ Đế đột nhiên chen vào nói, trong ánh mắt của nàng lóe ra một chút thần thái dị dạng:

- Thuật Quang Minh ta tu luyện, đúng lúc dùng ma vật vực sâu để luyện tập, bóng tối càng mạnh ánh sáng càng thịnh.

Nhìn thần sắc của nàng, Hàn Phi bất giác trong lòng mặc niệm ba giây cho những ma vật vực sâu đó sau này không may bị triệu hoán đến.

- Từ từ chứ, bánh bao có, sữa bò cũng có. Hàn Phi nói một câu danh ngôn của kiếp trước:

- Chúng ta không vội mở toàn bộ pháp trận, bảo đảm tiêu hao của tụ pháp trận và triệu hoán trận trước đi. Trong tay ta còn có chút tiền, lão Uy sau khi ngươi làm sạch pháp trận sửa soạn một tờ danh sách cho ta, chuyện mua linh tinh sau này để ta lo!

- Đây cũng là nghĩ cho an toàn của ngươi.

Huyết mạch huyết tộc của lão quản gia vốn là Ma tộc, trước đây lão có thể bình an vô sự tiến vào đế đô, có lẽ chủ yếu chính là hiệp nghị ngầm giữ vu yêu và đế quốc. Bây giờ vu yêu mất rồi, thực lực và thân phận của Hàn Phi quả thật không thể có sức uy hiếp giống vậy. Lão Uy sợ sau này cũng chỉ có thể ở trong tòa thành.

- Tuân lệnh, chủ nhân của tôi! Lão quản gia đương nhiên hiểu ý của Hàn Phi.

- Lão Uy, sau khi ngươi tìm được bút ký, đầu tiên phải tìm ra cách sử dụng triệu hoán pháp trận… Dạ Võ Đế nói:

- Ta muốn triệu hoán vài tên bóng ma vực sâu lên, trong này còn thiếu vài người quét dọn phủ hầu tước. Ta nghĩ bọn chúng là lựa chọn rất tốt, để người bình thường ở lâu chỗ này không tốt.

Ma vương vực sâu làm thị nữ? Hàn Phi và lão quản gia không khỏi nhìn nhau, e rằng chỉ có vị đế vương ngàn năm này mới có cách nghĩ như vậy.

Đối với Dạ Võ Đế, lão quản gia còn kính hơn ba phần so với Hàn Phi:

- Tuân mệnh, đế quân đại nhân



Trước khi ánh bình minh kéo đến, hai người Hàn Phi và lão quản gia cùng khiên quan tài thủy tinh có thi thể của Dạ Xuất Vân tới trước vườn ho Úc Kim Hương hoa viên sau phủ lãnh chúa.

Khu vườn có chững nữa mẫu trồng đầy hoa Úc Kim Hương xinh đẹp, trong đêm tối tĩnh mịch nụ hoa đang lắc lư duyên dáng theo gió.

Theo di nguyện của Dạ Xuất Vân, hai người cùng bắt tay chôn y dưới vườn hoa, từ nay trở về sau ba người bọn họ ra, sẽ không còn ai biết thân thế hầu tước Úc Kim Hương đáng thương này, vu yêu cường giả được mai tang như thế.

- Cầu nguyện ngươi an nghỉ, nguyện ngươi ở thế giới khác có thể đòn tụ với người yêu trong lòng. Đứng trước vườn hoa Hàn Phi thấp giọng nói.

Thì thầm của hắn bị gió đêm cuốn đi, liền theo đó tan biến không tiếng động.

Giờ khắc này, chân trời phía đông lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đêm dài đã qua, tia nắng ban mai sẽ đến, Úc Kim Hương Lĩnh nghênh đón một ngày mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.