Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 25




- Liên lụy? e rằng ta không cho rằng như vậy, đột nhiên, một âm thanh từ trong gian phòng vang lên

Giọng nói của người này trong trẻo êm tai giống như chim hoàng anh. Lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển trong nháy mắt có chút ngập ngừng của lúc sơ khai, giống như là đã từ rất lâu rồi không có nói chuyện.

Nhưng chính âm thanh êm tai này, cũng không vang dội. Giống như tia sét đồng thời bắn lên đầu vu yêu đang chuẩn bị phóng pháp thuật và Hàn Phi, hai người hoàn toàn ngây cả người.

Hàn Phi cảm thấy kiếp sợ, là bởi vì âm thanh này đáp lại lời xin lỗi trong lòng vừa nãy của hắn nói với Dạ Võ Đế. Nếu là trong ý thức hải của hắn thì vang lên rất bình thường, nhưng rõ ràng nó là từ đằng xa truyền lại, còn cách đó không xa.

Lẽ nào thần hồn của Dạ Võ Đế đã rời khỏi mình. Hàn Phi liền ý thức chuyện này cũng có thể xảy ra, trong lòng chợt dân lên một một niềm vui mừng như điên giống như vừa sống lại từ chỗ chết, thần tích thật sự đã xuất hiện rồi!

Còn vu yêu, tay đang giơ cao pháp trượng, nhưng ánh sáng trên đầu pháp trượng lại mất đi, rõ ràng giọng nói này làm mất đi thi pháp của y, trong mắt y toàn là thần sắc không thể tin nỗi

- Đây là giọng nói của nàng... Vu yêu thì thào nói:

- Y Y!

Y bỗng xoay người, và Hàn Phi đồng thời cũng nhìn về phía phát ra giọng nói.

Âm thanh này là từ dàn tế truyền lại, cách hai người không tới hai mươi thước, nhưng chỉ thấy bày trên quan tài thủy tinh trên dàn tế, một cánh tay nhỏ nhắn trắng toát như ngọc giơ lên. Phượng Y Y thánh nữ giáo hội Quang Minh đã chết gần hai trăm năm lại từ trong quan tài chầm chậm ngồi dậy, quay đầu nhìn hai người thản nhiên cười.

Một nụ cười làm mê hồn người, cả căn phòng giống như tràn ngập ánh sáng mùa xuân ấm áp, tuyệt đối là giai nhân khuynh nước khuynh thành.

Nàng, cư nhiên là hồi sinh sống lại.

Một cảnh tượng trước mắt gần như là thần tích, làm Hàn Phi và vu yêu giống như bị hóa đá, sửng sốt một hồi mới chợt tỉnh lại.

Dạ Võ Đế! Nàng chắc chắn là Dạ Võ Đế. Hàn Phi trong lòng sáng như tuyết, chắc chắc thần hồn của Dạ Võ Đế thoát khỏi nguyệt khí hải của hắn, không biết dùng phương cách nào chiếm được thể xác của Phượng Y Y làm nàng sống lại.

Thần hồn hai bên vẫn kiên trì liên kết nhau, cho nên trong lòng hắn lúc này nói chuyện được với Dạ Võ Đế, đối phương cho dù thay đổi cơ thể cũng có thể nghe được sự lưu chuyển đến từ thần hồn này.

Vu yêu cũng rõ, y gào rít phẫn nộ

- Ngươi không phải là Y Y, ngươi lại chiếm thân thể của Y Y, ta ra lệnh cho ngươi phải lập tức xuất ra, bằng không…

Lớp khói màu đen kích động toàn thân và ánh sáng bắn ra từ pháp trượng trên tay, rõ ràng cho thấy vị vu yêu này rất tức giận.

Phượng Y Y, không! chính xác là Dạ Võ Đế đang cười nói:

- Bằng không ngươi cũng muốn đem linh hồn của ta giam vào ngọn lửa địa ngục đang bốc cháy đó sao? Cái này, e rằng là không thể!

Nàng giơ tay phải của mình lên, một cái hộp màu đen phát sáng bất thình lình nằm trong tay nàng.

- Nghe nói vu yêu nhập vào cảnh giới truyền thuyết thì có thể dần dần khôi phục lại tình cảm của mình, không biết hộp vận mạng của vu yêu truyền thuyết bị hủy, còn có thể tiếp tục ở lại trên thế giới này không? Dạ Võ Đế nói:

- Thật là không ngờ rằng, ngươi lại đem hộp vận mạng của mình đặt ở dưới chỗ này. Dạ Xuất Vân, ngươi quả thật là một kẻ chung tình!

Trong tay Dạ Võ Đế cư nhiên là hộp vận mạng của vu yêu, là cái cần phải làm hại duy nhất, đều này Hàn Phi cũng không ngờ được. Nhưng nghĩ kỹ đây cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái, tình cảm của vị vu yêu này đối với Phượng Y Y quả thật rất sâu đậm không giống như bình thường.

Hộp vận mạng bị người khác cầm trong tay, vu yêu trở lại lãnh đạm như lúc ban đầu, y lạnh lùng nói:

- Nếu tới cảnh giới nữa thần, không cần nói hộp vận mạng, cho dù là cơ thể không còn tồn tại nữa, thần hồn cũng có thể trùng kiến cơ thể.

- Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc ngươi là ai?

- Ta là ai? Dạ Võ Đế cười, từ trong quan tài thủy tinh đứng dậy chầm chậm bước xuống dàn tế, dừng lại cách vu yêu mấy thước.

Nàng giơ tay phải lên, chìa ngón tay trỏ chỉ nhẹ lên trán mình, giữa chân mày đột nhiên hiện ra một ký hiện hình bán nguyệt màu đỏ, dưới làn da trắng noãn làm nỗi bật rất dễ thấy.

- Huyết Nguyệt! chân hồn Dạ thị! Vu yêu thất thanh nói:

- Sao ngươi có lực lượng chân hồn của Dạ thị chúng tôi, rốt cuộc ngươi là ai?

- Ta cũng họ Dạ, người ta gọi ta là Dạ Võ Đế.

Dạ Võ Đế, vị vu yêu cường mạnh này không tự chủ được lùi về sau nữa bước, rít gào nói:

- Ngươi cư nhiên giả mạo tổ tiên Dạ thị của chúng tôi, cho rằng làm như vậy là có thể làm ta khuất phục sao, nằm mơ!

Trong tiếng gào thét, pháp trượng trong tay y lại chỉ về phía trước, một làn khói màu đen vây quanh cơ thể bay vụt bắn vào ngươi Dạ Võ Đế.

- Đây là lựa chọn của ngươi sao? trong ánh mắt của Dạ Võ Đế toát lên sự thương hại, tay phải đưa lên chưởng ra một chưởng đẩy lại, pháp lực hộ thuẫn quang minh màu trắng bất thình lình xuất hiện trước người, khó khăn lắm mới chặn lại một kích này của vu yêu.

Và tay phải của nàng cầm hộp vận mạng không chút do dự sờ lên, chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc, toàn bộ trái tim của vu yêu trong cái hộp nát vụn ra.

- A!

Trái tim tan vỡ trong nháy mắt. Vu phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Y giơ hai cánh tay ra, da thịt trắng nõn ở cánh tay, trước ngực, trên mặt trong nháy mắt trở thành màu đen. Lớp khói đen dày đặc không còn tuôn ra từ trên người y nữa.

Đang lúc này, Hàn Phi đang đứng sau lưng vu yêu động đậy, bất thình lình chém về phía trước, kiếm kỵ sĩ trong tay hung hăn đâm vào sau lưng, một nhát đâm thấu tâm!

Ầm!

Ngọn lửa màu đem từ chỗ kiếm kỵ sĩ đâm vào bốc cháy. Trong nháy mắt nữa người vu yêu bị vây trong lửa, còn lớp khói đen bên ngoài giống như là nhận được cái gì, hấp thư lực lượng, với tốc độ cực nhanh lui nhập vào trong ngọn lửa, làm thế của ngọn lửa màu đen càng tăng thêm.

- Linh hảo hắc ám, sao ngươi biết vận dụng Linh hỏa hắc ám… Vu yêu gào thét.

Sức mạnh Hàn Phi gia trì trên kiếm kỵ sĩ chính là Linh hỏa hắc ám đang lưu giữ trong khí hải, là Dạ Võ Đế nhắc nhở hắn dùng để công kích vu yêu. Vì Linh hỏa hắc ám có thể dẫn dụ nuốt chuẩn lực lượng hắc ám. Như vậy có thể phòng ngừa đòn phản công trước lúc sắp chết của vu yêu.

Dưới sự thiêu cháy của Linh hỏa hắc ám, vu yêu vô cùng thống khổ giãy giụa, mấy lần muốn giơ pháp trượng trong tay lên nhưng không thành công, cuối cùng ngay cả khí lực của pháp trận cũng bị thiêu cháy mất.

Đồng thời pháp trượng rơi xuống đất, vu yêu yếu ớt ngã nhào xuống đất. Tất cả lớp khói đen trên cơ thể y đều bị Linh hỏa hắc ám hấp thụ sạch sẽ, sau đó Linh hỏa hắc ám cũng thu vào trong kiếm kỵ sĩ.

Hàn Phi rút trường kiếm ra, hắn phát hiện Linh hỏa hắc ám chiếm đoạt lực lượng hắc ám vu yêu không trở vào trong khí hải của mình nữa, mà giữ lại trong thân kiếm. Lực lượng ẩn chứa trong đó cũng làm hắn cảm thấy kinh ngạc một chút.

Hắn không biết tại sao tình hình lại xảy ra như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc hắn suy nghĩ vấn đề này, vu yêu vẫn chưa hoàn toàn bỏ mạng.

Lúc hắn vun trường kiếm chuẩn bị chặc đầu đối phương, Dạ Võ Đế bỗng nhiên giơ tay lên chặn lại nói:

- Không cần nữa, y đã mất đi tất cả sức lực, hãy cho y có một cái chết tôn nghiêm đi!

- Không ngờ lại là như vậy..

Vu yêu té xuống đất ấn vào ngực ngồi dậy nói, y nhìn Dạ Võ Đế cười thảm nói:

- Cái chết là sự sống mới của ta, thì ra lời tiên tri đó có ý nghĩa như vậy...

Đang lúc nói chuyện, khuôn mặt của y với mắt thường có thể thấy được sự già nua rất nhanh, tóc đen chuyển thành màu trắng, cả người từ từ khô quắp lại, giống như thời gian trăm năm đang trôi qua trong nháy mắt trên người y.

Mất đi lực lực Vu yêu trở về hình dạng vốn có, tình cảm y mắt đi cũng trở về theo.

Gắng ngượng chao đảo đứng lên, Dạ Xuất Vân ngồi lên cái ghế bên cạnh, sinh mạng của y có thể nói là cứng cõi đến cực điểm, hộp vận mạng bị phá hủy, trong tình huống tất cả sức lực đều bị mất đi, nhưng không lập tức ngã xuống mà lại có thể nói và làm động tác như vậy.

Tất cả phẫn nộ, thù hận, bóng đêm dữ tợn đều biến mất trên người của vị hầu tước Dạ Xuất Vân này. Tuy già nua đến cực điểm, nhưng gương mặt của y vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, tỏ ra an bình hòa hợp đặc biệt.

- Hàn Phi tước tử, trước khi ta rời khỏi thế giới này, ta có thể thỉnh cầu ngươi mấy chuyện không? Dạ Xuất Vân thấp giọng hỏi.

Nhìn vị đối thủ lớn mạnh này sắp nói ra những di ngôn trước lúc lâm chung, trong lòng Hàn Phi bất giác có chút u buồn. Thân thể của vị hầu tước Úc Kim Hương này chắc chắc làm người ta đồng tình, tình yêu của y đối với Phượng Y Y càng làm cho người ta cảm động. Nếu không có tranh đấu ngươi chết ta sống, hắn quả thật rất muốn kết tình bạn hữu với đối phương.

Đương nhiên tất cả đã là không thể rồi, dưới sự giúp đỡ thần kỳ của Dạ Võ Đế, hắn đã giành được thắng lợi khó tin.

- Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành, Hàn Phi gật đầu nói.

- Cảm tạ... Dạ Xuất Vân yếu ớt nói:

- Ta đem tòa thành và uy hiệu Úc Kim Hương tất cả giao hết cho ngươi, hy vọng ngươi có thể kinh doanh tốt làm nó càng trở nên hưng thịnh. Ta cũng hy vọng ngươi đừng giết lão Uy, lão theo ta hai trăm năm rồi, trung thành tậm tâm chưa từng oán hận...

- Nếu lão không xem ta là kẻ thù, ta bằng lòng tha cho lão đi, Hàn Phi do dự một chút nói:

- Nếu lão muốn báo thù cho ngươi, vậy thì...

- Yên tâm đi, sẽ không, Dạ Xuất Vân mỉm cười nói:

- Bởi vì, ngươi chính là chủ nhân mới của lão.

-Ầm!

Cửa đá của căn phòng từ từ bị người đẩy ra, quản gia già huyết tộc đi vào, trên gương mặt già nua tràn đầy nước mắt, đi thẳng tới quỳ trước mặt Dạ Xuất Vân.

Lão rõ ràng là đã biết xảy ra chuyện gì, khóc nói:

- Chủ nhân của tôi, tôi muốn đi theo người.

- Không, đây không phải là cái ta muốn... Dạ Xuất Vân lắc đầu nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, Hàn Phi là chủ nhân mới của ngươi, sinh mạng và lòng trung thành của ngươi vĩnh viễn sẽ thuộc về sở hữu của hắn, đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta!

Quản gia già chấn động cả người, lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy hướng về phía Dạ Xuất Vân cung kính hành lễ.

- Nguyện theo ý ngài, chủ nhân của tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.