Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 19




Đường hầm dẫn vào hang động rất dài, hai bên tường đều là đá, cách mỗi đoạn có đặt ngọn đèn màu tím, ánh sáng của nó phát ra ảm đạm chiếu sáng con đường phía trước.

Theo đám người mạo hiểm mất hết ý thức và sinh mệnh đi xuống dưới đường hầm, Hàn Phi rõ ràng là cảm nhận được lực lượng của bóng đêm xung quanh càng ngày càng mạnh, một nguồn khí cực kỳ lạnh từ đám người mạo hiểm xẹt qua, giống như có cái gì đó đang dòm ngó.

Càng đi sâu vào hang hổ Hàn Phi càng không dám có ý lơ là, vận chân khí hít vào bên trong, hiệu lực của thuật thu liễm phát huy đến cực hạn, không để có bất kỳ sơ xót nào xảy ra, hắn tháo chiếc khăn che mặt để lộ hai mắt trắng xám, vừa nhìn thật không khác gì so với người chết.

Vừa đi xuống bậc thang thứ mấy trăm, cuối cùng cũng xuyên qua đường hầm mê cung, kiến trúc dưới lòng đất khí phái vô cùng đang dần dần hiện ra trước mắt Hàn Phi.

Không ai biết, dưới lòng đất của tòa thành Úc Kim Hương lại có một điều đáng sợ như vậy, đá toàn màu vàng nhạt và các bức tường ngăn đều làm bằng đá, tinh diệu phân ra từng cái phòng khách và khu vực công cộng.

Tất cả trên cây cột và trên bức tường đều có điêu khắc hình sinh linh và thần linh sinh động, tứ đại chủng tộc, linh thú ma tộc... đều là nghệ thuật điêu khắc độc đáo, không thể tưởng được lúc tạo ra nó lãng phí bao nhiêu tài lực vật lực.

Ở trên mỗi cây cột có treo ngọn đèn linh tinh tinh xảo, ánh sáng màu vàng cam nhu hòa chiếu rọi cả nơi đây, bóng đêm của nơi đây cũng từ từ mất đi, bọn Linh Hấp Quái chỉ dẫn những người mạo hiểm không tiến lại nữa, mà lẳng lặng lui vào một góc, ngay cả âm thanh tê hí cũng không còn phát ra nữa.

Chỗ bên trái cách đó không xa, tám góc cột màu vàng đang chống trụ tòa pháp trận trên đất, pháp trận rõ ràng là đang khai mở, mỗi đường cong cấu tạo pháp trận đều pháp ra quang mang sáng lạn, làm cho tòa pháp trận này khi nhìn từ phía xa xa vô cùng thần bí.

Và bên cạnh tòa pháp trận này, một pháp sư mặc áo bào đen đang đứng lặng ở đó, lão chậm rãi quay đầu lại, miếng vải đen che kín khuôn mặt không thể nào nhìn thấy rõ mặt.

Lão chỉ về phía bọn người mạo hiểm vẫy vẫy, đội quân lập tức chuyển hướng, có lẽ là đang chuẩn bị đi về hướng tòa pháp trận.

Chẳng lẽ lão pháp sư áo bào đen này chính là tên cầm đầu của bóng đen sống lén lút ở thành Úc Kim Hương, cũng không dám dùng thần thức quét qua, vì lực lượng đối phương đang có tuyệt đối không thua kém mình.

Theo bọn người mạo hiểm có xác không hồn, Hàn Phi từng bước từng bước tiến đến gần pháp trận, và cách pháp sư áo bào đen cũng càng ngày càng gần, một nguồn thiên tiên tinh khiết chí cường được hắn dồn nén ngưng lại trong cánh tay phải, bất cứ lúc nào cũng có thể thôi phát thiên tiên chân hỏa công kích kẻ địch.

Sự thật chứng minh, thiên tiên chân hỏa có thể bài trừ vạn tà, đối với lực lượng của bóng đêm và ma vật vực sâu cũng có năng lực phá hủy.

Một tên người mạo hiểm đi trước nhất đi vào trong pháp trận, chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên, cả người y mất hút, rõ ràng là bị hút vào tòa pháp trận truyền tống.

Hàn Phi cuối cùng cũng rõ hơn một trăm năm nay,tại sao người mạo hiểm vào thành Úc Kim Hương sống không thấy người chết không thấy xác, ngay cả dấu vết của sự sống cũng không có, thì ra là bị hút vào chỗ này.

Rốt cuộc đây là thứ rác rưởi gì chứ, một ý niệm có chút xằm bậy chợt hiện lên trong đầu hắn, những người mạo hiểm này bị Linh Hấp Quái hút hết máu thịt và lực lượng, ý niệm đó nói là rác rưởi quả thực không có gì khác biệt.

Nhưng mặc kệ là thứ gì, Hàn Phi tuyệt đối là không muốn nếm thử năng lực của toà truyền tống pháp trận này, nói không chừng bên ngoài cái này là dung nham địa ngực vực sâu.

Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng hắn cũng tới sát toà pháp trận, cách lão pháp sư áo bào đen chừng mấy thước, tay phải của Hàn Phi bỗng nắm chặt lại, thiên tiên chân hỏa màu vàng đột nhiên lộ ra ngoài da thịt.

Nhưng ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, lão pháp sư áo bào đen đột nhiên kéo cái áo choàng màu đen lên đầu, làm cho khuôn mặt của mình hoàn toàn không lộ ra bên ngoài.

Đây thuộc một trong những người đứng đầu, mái tóc bạc được chải chỉnh tề cẩn thận, trên khuôn mặt già nua chi chít những nếp nhăn, xương gò má cao gầy, mũi câu ưng, môi hơi mõng, đôi mắt màu lam vẻ tang thương của năm tháng, làm cho người ta vừa nhìn thì đã có ấn tượng sâu sắc.

Trên mặt lão pháp sư áo bào đen này hơi mỉm cười, lão hướng về phía Hàn Phi vô cùng ưu nhã thi lễ, động tác tuyệt đối chuẩn xác không thể xoi mói:

- Tước tử các hạ tôn kính, chủ nhân của tôi rất hoan nghênh người đến, ông ấy rất mong sớm được gặp mặt ngài, xin ngài theo tôi.

Bị người nhìn nhìn thấy, Hàn Phi nhất thời hoảng sợ.

Không hề nghi ngờ, đối phương sớm đã phát hiện được nhất cử nhất động của hắn, lần này hắn tự cho rằng hành động lẻn vào là cẩn thận vô cùng e rằng thật sự là chuyện nực cười.

Nhưng bất luận trong lòng kinh hãi, gương mặt Hàn Phi vẫn bất động thanh sắc, hắn không chút hoang mang bước ra khỏi đội quân, thu thuật liễm tức và thiên tiên chân hỏa lại, tất cả sinh mệnh khí tức đều thu lại trên người, trấn tĩnh mình lại.

Hàn Phi không có sơ xẩy dù là một chi tiết nhỏ, đối phương thi lễ với hắn và cách nói chuyện, hoàn toàn là một quản gia của một nhà quý tộc

Hầu như tất cả trong nhà các quý tộc đều có quản gia, huấn luyện một người quản gia tài giỏi không chỉ có thể là sắp xếp chuyện trong nhà tốt là được, rất nhiều quản gia của hào môn gia thế đều được nuôi dưỡng từ nhỏ, qua mười mấy năm hoặc vài chục năm học tập mới có thể đảm nhiệm trọng trách này, tiền lương bọn họ không những rất cao, mà còn được rất nhiều danh hiệu khác.

Còn chủ nhân mà đối phương nói có lẽ là người nắm quyền cải quản tòa thành Úc Kim Hương này.

- Đó là vinh hạnh của ta, Hàn Phi mỉm cười gật đầu trả lời.

Nếu bị đối phương nhìn thấy, người đứng trước mặt cũng không phải là nhân vật quan trọng, nhanh chóng lật mặt động thủ chắc chắn là lựa chọn ngu xuẩn, trong lòng Hàn Phi bỗng nhiên rất hiếu kỳ về nhận vật này, nếu đối phương là mật bóng đen đến từ vực sâu, sao có thể có một quản gia quý tộc vô cùng phong phạm thế này

Ánh mắt pháp sư tỏ vẻ khen ngợi, y chủ động mời, men theo con đường hầm đi về phía trước.

Hàn Phi theo đối phương càng đi sâu vào trong cung điện, nỗi sợ hãi trong lòng ngức nhanh chóng bị dẹp qua một bên, trong đầu hắn các loại ý niệm như tia chớp xẹt qua, tình hình thế này cũng là nằm ngoài dự liệu của hắn, đối phương dùng phương thức xuất hiện bất ngờ có thể nói làm cho Hàn Phi một đòn phủ đầu rắn chắc, cũng thấy rõ tất cả thực lực.

Nếu đổi là người bình thường, tới bây giờ e rằng trong lòng lo sợ lòng tin hoàn toàn biến mất, nhưng ý chí của Hàn Phi vô cùng kiên nghị, một chút trở ngại trái lại làm kích phát ý chí chiến đấu mạnh mẽ của hắn, hắn bước vào phát vũ kiên định có lực, tất cả sợ lo lắng sợ hại bị xua tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hoặc chết hoặc là sống, hoặc thành công hoặc thất bại, đơn giản chỉ là một trận mà thôi.

Hai người một trước một sau đi xuyên qua đường hầm dài, cánh cửa màu vàng cuối đường hầm đột nhiên mở ra.

Pháp sư áo bào đen đứng ở cửa, lại khom lưng hướng về phía Hàn Phi thi lễ:

- Các hạ mời vào, chủ nhân của tôi đang ở trong đây.

Hàn Phi gật đầu, bước vào trong cửa đá, tin rằng sau cánh của này, tất cả bí mật sẽ được giải đáp.

Phía trước bỗng nhiên mở ra, thế giới sau cánh cửa là một không gian vô cùng thoáng đãng, hay chính xác hơn mà nói nó chính là căn phòng cực lớn không có vách tường ngăn.

Cái đầu tiên đập vào mắt Hàn Phi, chính là phòng khách của căn phòng, đồ đạc bài biện trong này là những thứ thường thấy trong nhà của các quý tộc, bàn sách, giá sách, ghế, án kỷ... bất luận là kiểu dáng hay màu sắc nhìn qua đều có niên kỷ rất lâu, cái đèn thủy tinh hoa lệ được trên cái khung ánh sáng ngọn đèn màu vàng chiếu sáng khắp cả bên trong phòng khách.

Trên bức tường treo đầy bức họa phù điêu, phía trên là đèn áp tường có hình Úc Kim Hương, ánh sáng nhàn nhạt từ đèn lưu ly khúc xạ hòa lẫn với ánh sáng của bình thủy tinh, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Ánh mắt vừa đảo qua, Hàn Phi phát hiện ở một chỗ khác của căn phòng đang bài một cái bàn dài, trên mỗi cái bàn đều có hộp đựng dụng cụ và sấp tài liệu, trong mỗi cái bàn đó phát ra làn khói nhàn nhạt, giống như phòng thí nghiệm nơi làm việc của vị pháp sư hay nhà bào chế thuốc.

Mà ở trong cùng nhất của căn phòng, bất thình lình có một bàn thờ hình tứ phương đang đứng sừng sững, cái bàn thờ này cao khoảng hơn ba thước, trên bèn có rất nhiều linh văn phù tự, tọa lạc trong trung tâm tòa pháp trận, nó được ánh sáng màu vàng nhạt bao xung quanh, trông rất thần bí.

Trên cao cùng của bàn thời có đặt cái quan tài thủy tinh trong suốt, một quý tộc mình mặc bào trắng lẳng lặng đứng bên cạnh cái quan tài, cúi đầu chuyên chú nhìn vào người nằm ở trong quan tài.

Cảnh tượng như thế này rõ là vô cùng thần bí và kỳ dị, thời gian dường như đang đọng lại, lão quý tộc áo bào trắng rõ ràng là không có bất cứ hành động gì, nhưng Hàn Phi chỉ là nhìn vào người lão, một nguồn lực lượng uy áp vô hình bất thình lình kéo đến trước mặt hắn làm hắn không thể nào thở được.

Cường giả thần giai, Hàn Phi trong lòng hơi chấn động, nếu chỉ là cùng giai với hắn, tuyệt đối không thể có khí thế áp bách lớn mạnh như vậy, hơn nữa dưới tình huống đã tận lực.

Lực lượng uy áp vừa hiện lại tắt, trong ánh mắt trầm tĩnh của Hàn Phi, pháp sư áo bào trắng cảm nhận thu hồi ánh mắt của mình rồi ngẩng đầu, lão chậm rãi xoay người nhìn Hàn Phi gật đầu, sau đó bước xuống cầu thang đi xuống, tấm thảm lông dê dày cộm đang trải dài thẳng tắp đến trước mặt Hàn Phi.

Tay phải đặt trước ngực, người mặt áo bào trắng hướng về phía Hàn Phi mỉm cười hành lễ, hoàn toàn lộ ra phong độ quý tộc tao nhã.

Hoan nghênh đến thế giới của ta, tước tử các hạ, ta đã chờ ngươi đến rất lâu rồi, rất lâu rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.