Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 18




Võ sĩ bị Linh Hấp Quái chiếm lấy thể xác người co quắp lại rên lên mấy tiếng khó nghe, trên gương mặt toàn là thần sắc đau khổ, hai nhãn cầu biến thành màu đen co rút lại, trên người chỗ ánh sáng màu trắng bắn trúng toát ra làn khói màu xanh.

Một lớp khói màu đen từ trong miệng y phát ra, một lớp khói màu đen khác vờn xung quanh cơ thể y và nhanh chóng bay nhanh ra cửa sổ, loại Linh Hấp Quái này đến từ vực sâu tuy đấu khí và linh vũ khí không đáng sợ lắm, nhưng Quang Minh Pháp có sức tổn thương rất lớn, mà người thi pháp phải mà cường giả lục giai.

Sau khi lớp khói màu đen tan ra, võ sỹ không may mắn này chán chường cuối đầu xuống, đi thẳng ra phía sau nhảy xuống qua cửa sổ, rơi xuống đất phát ra âm hưởng nặng nề, cả người không còn nhúc nhít.

Vũ Đức Khắc không nhịn nổi bước ra cứu nhưng mới vừa bước ra một bước, chợt nghe pháp sư Quang Minh lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi không muốn mất mạng thì đi cứu y, y đã bị tà ác làm ô quế, khắp người toàn là chất độc, trừ khi Quang Minh sứ giả đích thân tới, bằng không thì sẽ chết.

Nhìn thấy thi thể của đồng bọn mình nền trên đất, sắc mặt của đám người mạo hiểm khó coi đến cực điểm, ai cũng không nghĩ rằng quái vật núp trong tòa thành này lại là đại tà ác như vậy, hầu như tất cả mọi người đều thối chí.

Nhưng hai mắt pháp sư Quang Minh lại sáng lên tỏ ra hưng phấn, cầm cây pháp trượng trong tay chà chà nói:

- Mạo hiểm lần này cuối cùng cũng có chút ý nghĩa rồi, các ngươi muốn đi ta không cản, nhưng bây giờ tà ác đã xuất hiện, không có che chở của ta, e rằng các người ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi tòa thành này.

- Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các người nghe theo mệnh lệnh của ta, pháp sư liếm môi nói:

- Nhớ kỹ, không được lên trước ta mười thước.

Nhưng tới lúc này, bất luận là Ngũ Đức Khắc hay là người khác ai cũng không quan tâm đến quyền lãnh đạo, lập tức làm theo pháp sư Quang Minh.

Pháp sư Quang Minh cười đắc ý, phất phất cây pháp trượng nói:

- Được rồi, bây giờ chúng ta...

Vù!

Lão vẫn chưa nói xong, từ trong cửa sổ cửa căn phòng bỗng nhiên có mấy đám khói màu đen xông vào, chúng hóa thành một khuôn mặt quỷ có nanh ác, từ bốn phương tám hướng xông vào đám người mạo hiểm, khí thế cực kỳ đáng sợ, lực lượng của khí đem phủ khắp cả tòa linh pháp.

- Chiến đấu!

Một võ sĩ thét lên, vun trọng kiếm đang cháy rực lửa trong cánh tay lên phát ra một đường kiếm khí hỏa diễm, hướng về phía Linh Hấp Quái, lửa cháy rực xuyên thủng qua thân Linh Hấp Quái, nhưng hoàn toàn lại không thể ngăn chặn được sự tiến tới của của nó.

Bất luận là đường kiếm có lợi hại đến đâu, và dù có hỏa cầu phong của pháp sư, nhiều lắm cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản Linh Hấp Quái tiến đến chậm một chút mà thôi, chúng bay lượn trong pháp tháp, pháp ra tiếng cười khàn khàn xung quanh đám người mạo hiểm, giống như là bầy sói đang vây quanh đám dê béo tròn, răng nanh lộ ra thèm nhỏ dãi.

Vẻ mặt đắt ý trên khuôn mặt của pháp sư Quang Minh chợt biến mất, sự rượt đuổi của hằng hà sa số Linh Hấp Quái và lực lượng khói đen làm cho pháp sư kiêu ngạo này cuối cùng cũng sợ hãi.

Gã lập tức giơ pháp trượng lên, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú, trên đầu pháp trượng phát ra ánh sáng rất mạnh, trong nháy mắt hình thành một pháp lực hộ thuẫn rất lớn bao lấy khắp cả người gã vào đồng bọn của của trong phạm vi mấy chục thước.

Một gã đang cầm cung tên đang đứng cách đó khá xa vừa đúng lúc được hộ thuẫn bảo hộ xung quanh, không đợi nàng phản ứng, mấy con Linh Hấp Quái nhanh chóng đánh ấp tới bao lấy xung quanh, âm thanh thê lương chợt vang lên.

Và những con Linh Hấp Quái vừa chạm vào vòng hộ thuẫn, lần lượt đều bị đánh văng ra.

Đám người Ngũ Đức Khắc ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng không đành lòng nhìn thảm trạng của gã đồng bọn đang cầm cung tên đó, bây giờ bọn họ là thân mình khó giữ, không có bảo hộ của pháp sư Quang Minh ai cũng khó sống nổi.

- Bây giờ nên làm thế nào, Ngũ Đức Khắc không kìm được hỏi, tuy pháp lực hộ thuẫn tạm thời ngăn chặn được Linh Hấp Quái, nhưng ai cũng không biết pháp lực của pháp sư là có hạn, không thể tiếp tục chống đỡ hoài như vậy.

- Còn có thể làm thế nào, số lượng những con ma vật này quả thật rất nhiều... pháp sư Quang Minh không giữ được bình tĩnh nôn nóng quát:

- Không thể ở lại chỗ này nữa!

- Đi? Hay ở lại là tốt! giọng của một lão già nua chợt vang lên.

Chỉ thấy đám Linh Hấp Quái bay lượn khắp phòng rồi nhanh chóng ập tới, một bóng đen to lớn dần dần hiện lên trong căn phòng, dáng người như đang khoác trường bào, mà là hắc bào đó chính là một con Linh Hấp Quái.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, con ngươi của pháp sư Quang Minh bỗng co rụt lại, lão rõ ràng đã cảm nhận được rất rõ lực lượng của bóng đen đang áp bách mình, chút pháp lực non yếu mà ngăn chặn rất nhiều Linh Hấp Quái giống như một tờ giống mõng, vừa đụng vào thì đã thủng.

- Quang minh phá tà ác!

Pháp sư Quang Minh cuồng quát lên một tiếng, pháp trượng chỉ thẳng về cái bóng đen, linh tinh trên đầu pháp trượng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Nhưng quang minh phá tà thuật đột nhiên biến mất, một con to cỡ bàn tay đột nhiên phóng ra, vô thanh vô sắc nhanh chóng bám lên đầu pháp trượng, lực lượng quanh minh bạo pháp chợt tắt, toàn bộ không gian rơi vào trong bóng tối.

Rắc rắc!

Chỉ nghe thấy một âm thanh, một linh tinh cao giai to cỡ nắm tay đột nhiên biến thành hắc thủ.

Pháp thuật bị phá, sắc mặt của pháp sứ Quang Minh trắng bệch tới cực điểm, gã bỏ pháp trượng xuống, đặt một tay lên ngực mình, hô:

- Quang Minh...

Câu thần chú tiếp theo vẫn chưa đọc ra, một con Linh Hấp Quái bỗng nhiên cắn vào yết hầu của gã, tên pháp sư trẻ có thiên phú này lâm vào bóng đêm vĩnh viễn.

Mất bảo hộ của hộ thuẫn Quang Minh, bọn Linh Hấp Quái nhe răng cười với đám người mạo hiểm, liên tiếp phát ra âm thanh thảm thiết, từ trong tháp linh pháp xa xa truyền ra ngoài.

Các tháp bên ngoài mấy trăm thước, thần sắc của Hàn Phi khẽ động, âm thanh phát ra từ tháp linh pháp và tháp võ hồn mang âm hưởng ai oán tuyệt vọng, chắc chắn đều này đã cho thấy đội quân người mạo hiểm đã bị tiêu diệt.

Nhưng Hàn Phi không có chút đồng tình với người mạo hiểm, những kẻ tham tiền xem thường lời cảnh báo của mình, bị như vậy cũng đáng.

Hắn nhìn thấy bọn Linh Hấp Quái từ hai tòa tháp lao ra, sau mấy ngày tự mình không tìm thấy kết quả, và cuối cùng chúng bị đám người mạo hiểm đó dẫn dụ tới đây

Và bây giờ Hàn Phi muốn biết, cuối cùng bọn chúng đi tới đâu.

Một lúc sau, tất cả âm thanh đều biết mất, những âm thanh và tiếng kêu cứu thảm thiết không chỉ đến từ hai tòa tháp cao, mà trong con đường gần cái sân rộng cũng vang lên, đội quân gồm hai nhánh không ngừng tiến vào, không ngờ kết quả của mọi ngượi lại như vậy.

Mười phút nữa trôi qua, đang lúc Hàn Phi không nhịn được, một cảnh tượng vô cùng vô cùng kỳ lạ lại xuất hiện trước mặt hắn.

Chỉ thấy từ tháp võ hồn, tháp linh pháp và mấy cái nối liền trên con đường đến giữa cái sân rộng, một đám người mạo hiểm mặc trang phục mặc trang phục khác nhau đi ra

Chiến sĩ, võ sĩ, pháp sư, xạ thủ, đạo tặc... bọn họ tay cầm vũ khí, lầm lủi đi theo Linh Hấp Quái phía trước, bước chân cứng ngắc máy móc đi vào trong phủ của lãnh chủ, số lượng có hơn trăm, hàng ngũ ngay ngắn chỉnh tề tiến nhanh vào cái sân rộng.

Tuy rằng mây đen che phủ cả bầu trời, trên sân cơ hồ ngón tay nhìn không thấy năm ngón, nhưng với tu vi bây giờ của Hàn Phi, nhìn thấy ma vật không phải là vấn đề, hắn nhìn thấy người mạo hiểm từng người từng người như một cái xác chết vô hồn, bắp tay và bắp đùi lõa lồ bên ngoài hộ giáp khô cứng lại, dường như máu thịt của bọn họ đã bị hút hết.

Hàn Phi thở ngược vào trong, những khói đen đáng sợ của ma vật này vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn, những cương thi người mạo hiểm này chính là đang bị lực lượng ma vật khống chế.

Hắn không hề do dự, lập tức từ chỗ ẩn núp nhảy xuống, vài cái nhảy lên nhảy xuống nhẹ nhàng vô cùng, và rơi xuống đất không một tiếng động, đồng thời lấy tốc độ cực nhanh theo sau đám người mạo hiểm.

Thân pháp của Hàn Phi nhanh đến cực hạn, từ lúc nhảy xuống không tới mấy giây đã đuổi kịp, hắn không quên nín thở, nếu không phát ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả Linh Hấp Quái bay lượn trên đầu cũng không cảm nhận được trong đội quân đó có một người.

Người mạo hiểm lần lượt tụ lại thành một đám đông, Hàn Phi cũng trà trộn vào đám người đó bước vào, lá gan của hắn coi như là cực lớn, người bình thường trong lúc đó nhất định sẽ tìm cách bỏ chạy.

Dưới dẫn dắt của Linh Hấp Quái, những cương thi người mạo hiểm này đi vào trong phủ lãnh chúa, đi thẳng vào trong biệt thự phủ lãnh chúa.

Chẳng lẽ sào huyệt của chúng đang ẩn núp trong phủ lãnh chúa, Hàn Phi cả kinh trong lòng, hắn trong phủ lãnh chúa đã lục lọi qua mấy lần nhưng cũng không có phát hiện gì, bây giờ xem ra nhất định là có điều kỳ lạ.

Đáp án rất nhanh được công bố, lúc người mạo hiểm bước vào đại sảnh của thư biệt thự, một tiếng nổ trầm thấp vang lên, chỉ thấy ở giữa phòng khác một con đường hầm bí mật hiện ra trước mặt.

Mấy chục Linh Hấp Quái rên hí tiến vào, chúng theo sau hút lấy máu thịt và thần hồn của đội quân, người mạo hiểm.

Tới đây, Hàn Phi không thể nghi ngờ đối mặt với hai lựa chọn, một là tiếp tục đi vào hai là lập tức bỏ ra.

Không ai biết ở đây đang tiềm ẩn nguy hiểm gì, Hàn Phi không quên trước đây không lâu va chạm thần hồn lần đó, nếu hắn đoán không lầm, ở đó có hai con mắt đen đang, hắn tiếp tục đi sâu vào đường hầm, chắc chắn là rất nguy hiểm.

Tuy Hàn Phi rất có lòng tin với thực lực của mình, nhưng tự tin không phải tự đại, trong tình huống không có trợ lực từ bên ngoài, hành động liền lĩnh rất có thể gây ra hậu quả bất trắc.

Nhưng từ bỏ ở đây, thế nào Hàn Phi cũng không cam tâm, hắn mơ hồ có một cảm giác, chỉ cần tiếp tục theo, tất cả bí mật của tòa thành Úc Kim Hương sẽ hiện ra trước mắt mình, đây là cơ hội không thể nào tốt hơn.

Làm thế nào? Hàn Phi tự hỏi mình.

- Tin vào chính mình, giọng của Dạ Võ Đế yếu ớt vang lên trong đầu hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.