Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 17: Ngoại truyện 3: tiểu cầm




Bóng đêm thâm trầm, mây đen che kín cả bầu trời, mơ hồ như có tiếng sấm rền vang, tia nắng yếu ớt ảm đạm cuối cùng cũng biến mất, mãnh đất của vùng quê lớn hoàn toàn bị bóng đen thống trị.

Trên một con đường lớn gần trung tâm quáng tràng thành Úc Kim Hương, một đội quân người mạo hiểm đang dè dặt đi tới.

Đám người mạo hiểm này có đội hình tương đối đẹp, năm tên võ sĩ võ trang, hai tên thám báo đạo tặc, hai tên xạ thủ, ba pháp sư, và một pháp sư áo bào trắng ở giữa tay cầm pháp trượng giơ cao cao, trên đầu pháp trượng có khảm linh tinh màu trắng ánh sáng phát ra làm xua tan đi cái bóng đen dày đặc, chiếu sáng cả con đường.

Ngũ Đức Khắc là võ sĩ đại địa cấp đỉnh, là đội trưởng tạm thời của đội quân gồm mười hai người mạo hiểm, sở dĩ gọi là tạm thời, là vì sáng hôm nay vừa mới tụ họp thành, lão có thể trở thành đội trưởng không phải thực lực là mạnh nhất, mà là có tiếng về danh dự và tín nghĩa bình thường xem như là tốt rồi.

Trong thế giới của lính đánh thuê, những người mạo hiểm tự do này vì lợi ích chung tạm thời liên hợp thành một đội quân là chuyện rất bình thường, nhưng chức vụ đội trưởng quả thật không dễ làm, cách nghĩ của mỗi người cũng không giống nhau, một khi không cẩn thật là có thể gây ra nội chiến.

Là một người mạo hiểm có thâm niên mấy chục năm ở đế đô, Ngũ Đức Khắc rất rõ đạo lý này, nếu không phải là tính nguy hiểm của lần mạo hiểm này rất cao, lão nhất định sẽ không dễ dàng có được chức vụ đội trưởng này.

Về câu chuyện đồn đại của thành Úc Kim Hương , theo Ngũ Đức Khắc biết rất ít ai biết, lúc lão hơn hai mươi tuổi đã từng có hai người bạn chính là vì vào thành thăm do tung tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, đối với tòa thành thần bí cổ quái này, lão có một loại cảm giác sợ hãi gần như bản năng.

Nếu không phải là lão đang cần gấp một số tiền lớn, vừa đúng lúc có người bỏ ra số tiền lớn thu mua linh châu đen, bất luận thế nào lão cũng không muốn tới chỗ này để nghiệm chứng tính chân thật của những truyền thuyết đó.

Duy nhất làm lão có chút an tâm là, trong đội quân này không có ai là yếu kém, võ sĩ đều là võ võ sĩ đại địa có đấu giáp, đạo tặc và xạ thủ đã từng thân kinh bách chiến, mà ba pháp sư lại càng tốt hơn, ở giữ một pháp sư tay cầm pháp trượng chiếu hộ thực lực là lục giai, hơn hết là một pháp sư Quang Minh lớn mạnh đặc biệt chuyên để khắc chế bóng đen.

- Mọi người nhất định phải nhớ, bất luận xảy ra chuyện gì nhất định phải duy trì đội hình chiến đấu, nhất định không được... Ngũ Đức Khắc nhẹ giọng nhắc nhở.

- Được rồi, câu nói này ngươi đã nói ba lần rồi, chúng tôi đều đã nhớ rõ rồi, pháp sư Quang Minh ở giữa không nhẫn nại cắt đứt lời nói của lão, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng có chút mỉa mai:

- Các người chỉ cần chú ý bảo hộ, không được để kẻ địch tới gần ta là được, ma vật bóng đen tự nhiên ta có cách đối phó!

Sự cuồng ngạo của y làm cho sắc mặt của các đội viên khác có chút khó coi, nhưng trình bày của pháp sư Quang Minh cũng là chuyện thực, vì trong đội quân y là nhân vật tối cao nhất, y quả thật là tâm hạch của đội quân.

Ngũ Đức Khắc không nhịn được lại thở dài, pháp sư Quang Minh trẻ tuổi này trước đây không lâu là từ bên ngoài đến đế đô, đối với Úc Kim Hương tựa hồ hoàn toàn không biết gì cả, tính cách lại khá kiêu ngạo tự phụ, thật không biết lần này mời y đến là đúng hay là sai.

Mọi người đều có cách nghĩ không giống nhau, đội quân tiếp tục tiến bước về con đường phía trước, trước mặt là trung tâm quáng tràng rộng rãi, mục tiêu của bọn họ chính là hai tháp linh pháp và tháp võ hồn cao cao, sợ rằng bóng tối ở đó đen kịch, rất khó nhận ra hai tòa kiến trúc này.

Ai!

Đột nhiên, một đạo tặc thám báo đi trước nhất của đội quân trầm giọng quát, chủy thủ sáng như tuyết chợt lóe lên rồi biến mất.

Đội quân người mạo hiểm nhất thời hoảng loạn, xạ thủ giơ cung tên lên, các võ sĩ bất đầu cầm trọng kiếm chiến phủ lên, quang mang của đấu khí liên tục lấp lánh, pháp sư Quang Minh đứng ở giữa bỗng nhiên vun pháp trượng trong tay lên, một vầng bạch quang bao trùm lấy hết mọi người, chùm tia sáng chói mắt chiếu sáng cả một khu vực lớn.

- Là ai!

- Người nào!

Mọi người cẩn thận, chuẩn bị chiến đấu

Tiếng quát và lời cảnh báo liên tiếp vang lên, bóng đen và sự yên tĩnh của con đường hoàn toàn bị xua tan, Ngũ Đức Khắc mới phát hiện bên trái đội quân của mình có một nhóm người mạo hiểm cùng lúc xuất hiện, trong đó có một khuôn mặt trong rất quen.

Hai cánh quân cao độ đề phòng, đội quân mò mẫn trong bóng đêm bỗng nhiên gặp nhau, trong nháy mắt lại không rõ lối đi của đối phương, không khí trở nên vô cùng khẩn trương, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.

- Dừng tay! Mọi người không được động thủ, không phải là kẻ địch, Ngũ Đức Khắc dày dặn kinh nghiệm quát.

Thân phận đội trưởng của Ngũ Đức Khắc vẫn không có tác dụng gì, đám người mạo hiểm trong đội quân cũng không lập tức phát động công kích, mà đối phương rõ ràng cũng không phải là ngốc, lập tức lui lại biểu thị không có địch ý, bầu không khí lập tức loãng ra rất nhiều.

- Ngũ Đức Khắc, thì ra là ngươi! Ta còn cho rằng bọn ngươi đã rời khỏi rồi, thì ra cũng chạy đến chỗ này, một võ sĩ của đối phương nhận ra Ngũ Đức Khắc, lúc trưa bọn họ đã gặp nhau ở quán rượu trấn Hồng Thái.

- Chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy lời cảnh báo của lãnh chúa tước tử sao? Đối phương cười hắc hắc nói:

- Nghe nói lãnh chúa đó chính là một võ sĩ thiên không!

Hàn Phi vốn đã có lời cảnh báo đối với đám người mạo hiểm và lính đánh thuê, nhưng đối với những người gan lớn bằng trời này, lệnh cấm này hầu như không có hiệu quả đối với bọn chúng, bởi vì thành Úc Kim Hương bây giờ hoàn toàn không có bố trí hệ thống phòng vệ.

- Thì đó, thì đó! Ngũ Đức Khắc cười nói, tất cả mọi người cũng đều là vì linh châu đen, nếu đã gặp nhau thì là duyên phận, thế này nhé...

Y chỉ tay về phía hai tòa tháp cao cao nói:

- Các ngươi lục soát một tòa, bọn ta lục soát một tòa, xem vận khí của mọi người thế nào?

Có lựa chọn tự nhiên tránh được tranh đấu cần thiết, võ sĩ bên đối phương cười nói:

- Được, các người chọn trước đi.

Hai bên hiểu ý nhau lui lại một bước, Ngũ Đức Khắc dẫn đầu đi về phía tháp linh pháp, hoàn toàn không được tin tức, ma vật trong thành là những làn khói đen, những ma vật nguy hiểm này chính là tên đầu sỏ gây ra những nguy hiểm, bọn chúng biến mất trong thành lại xuất hiện, tung tích rất khó mà tìm kiếm, mà cả thành, tháp linh pháp là nơi rất có khả năng nhất.

Võ sĩ đội trưởng của một đội quân khác nhìn thấy bóng dáng của đám người Ngũ Đức Khắc, cười gằng một cái, gã phất tay dẫn đám đội viên của mình đi vội về phía tháp võ hồn.

Lúc này, Hàn Phi vẫn núp ở trên đỉnh tháp ở quáng tràng bên cạnh một tòa kiến trúc, hành động và tao ngộ của hai đội quân người mạo hiểm hoàn toàn bị hắn nhìn thấy hết.

Những người mạo hiểm này nằm mơ cũng không ngờ rằng, bọn chúng trong mắt Hàn Phi chính là mồi nhử, miếng mồi nhử tuyệt vời để tìm ra ngọn nguồn của bóng đêm.

Tuy rằng chưa từng va chạm thần thức với những tồn tại chưa biết đó, Hàn Phi không biết kế hoạch của mình có hiệu quả hay không, nhưng nếu đã tới đây, những người mạo hiểm không muốn sống cũng đã tới đây rồi, đương nhiên hắn cũng không dễ dàng bỏ đi.

Nhưng tới bây giờ trước mắtt còn chưa biết, ma vật vực sâu có xuất hiện chưa, những Linh Hấp Quái đó hình như không giống như những con vật bình thường.

Thời gian đang chầm chậm trôi qua từng giây từng phút, Hàn Phi có thể nhìn thấy rất rõ hai đội quân đang lục lọi hai tòa tháp, bọn họ mở các cánh cửa lớn và cửa sổ để ánh sáng chiếu vào.

Đám người mạo hiểm lục lọi không thấy kết quả gì, từ trên xuống dưới đã tìm hết, bất luận là tháp linh pháp hay tháp võ hồn đều đã lục hết, ngoài từ bụi cao cả thước ra, ngay cả một con quỷ cũng không thấy.

Ngũ Đức Khắc đang đứng trên tầng cao nhất của tháp linh pháp quan sát, mọi ngửi không ít bụi, vốn ban đầu tâm tình có chút hưng phấn tới chỗ này thì không còn, vì buổi tối rất có thể trở về với hai bàn tay trắng.

- Cái nơi quái quỷ gì thể này, không phải nói là nguy hiểm rất đáng sợ sao? hoàn toàn không có gì hết, Ta khinh, một võ sĩ hung hăng phun nước bọt.

- Cái này cũng phải xem vận khí, không thể nói chúng ta vừa đến thì có thể tìm được, bọn con cháu quý tộc chính là nhờ vào may mắn với có được! Ngũ Đức Khắc nói:

- Thế này nhé, chúng tôi lại vào đó tìm kiếm, hôm nay tìm không được ngày mai tìm tiếp, tóm lại cần có nhẫn nại mới được.

Bọn người mạo hiểm nhìn nhau, pháp sư Minh Quang đó tuy sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu.

Gã võ sĩ đó cười quái dị chưởi ầm lên:

- Được, các người trước đi, ta muốn thả lỏng một chút...

Vừa nói, gã vừa chạy đến bên cạnh cửa sổ, tháo dây thắt lưng của mình ra, dĩ nhiên là muốn từ chỗ này tiểu xuống.

Ngũ Đức Khắc lắc đầu, đối với hành động thô lỗ của gã đồng bạn của mình quả thật có chút bất đắc dĩ.

Võ sĩ nhảy nhót huýt sáo, đón gió đêm, đều này làm cho gã có chút hưng phấn, đi tiểu trên đỉnh của tháp linh pháp tuyệt đố là thể nghiệm khó có được!

Giữa lúc gã chuẩn bị để thõa niềm say mê, bỗng nhiên một đám khói màu đen từ phía trên nhẹ nhàng xông xuống, ngừng lại trước mặt gã.

Võ sĩ nhất thời thất kinh, nước tiểu bỗng nhiên nghẹn lại chảy ngược vào trong, đám khói đen này nhanh chóng biến thành một mặt quỷ dữ tợn, mở to miệng cắn gã một cái.

Nếu Hàn Phi ở bên cạnh, như vậy nhất định sẽ nhận ra lớp khói đen này chính là Linh Hấp Quái đến thừ thế giới hố sâu, ma vật này đáng sợ hơn đấu khí và võ khí

- A... võ sĩ chỉ kịp pháp ra tiếng kêu thảm thiết tê dại, khắp cả người nhanh chóng bị Linh Hấp Quái cắn.

Đám người mạo hiểm đang muốn xuống lầu nghe thấy âm thanh này lập tức quay đầu lại, cảnh mà bọn họ nhìn thấy tuyệt đối là cảnh đáng sợ nhất mà trước giờ chưa nhìn thấy qua.

Chỉ nhìn thấy khắp thân người mạo hiểm đó là lớp khói đen đang lượn lờ, gã quay đầu lại tựa hồ như muốn kêu đồng bọn mình cứu giúp, sắc mặt toàn là sự tuyệt vọng và thống khổ vô cùng, máu thịt trên mặt nhanh chóng khô lại, trong nháy mắt biến thành bộ xương khô được bao lại bởi lớp da, hình dạng vô cùng kinh khủng.

- Xua tan tà thuật

Phản ứng trước nhất của pháp sư Quang Minh đó chính là y hét lớn, pháp trượng chỉ về phía võ sĩ, một chùm bạch quang to bằng nắm tay bắn trúng vào đối phương (!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.