Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 12: Ngoại truyện: ván cờ của bạch hạc




-Ta là Hàn Phi, là tân lĩnh chủ của Úc Kim Hương lĩnh.

Hàn Phi cũng không có giấu diếm đi thân phận của mình.

-A! Thì ra là Hàn Phi học trưởng, ta rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi rồi, thật tốt quá!

Còn chưa kịp chờ nữ mục sư trả lời, nữ đạo tặc bên cạnh chạy vội tới, vẻ mặt hưng phấn, một đôi mắt đen lúng liếng sáng như sao, nhìn Hàn Phi giống như nhìn thấy siêu sao vậy.

Nữ đạo tặc này không quá mười bảy mười tám tuổi, dáng người kinh đẹp khả ái, lộ ra vài phần tinh quái, mái tóc ngắn màu hồng nhạt có vẻ phi thường hoạt bát.

-Học trưởng? ngươi là?

Nhìn thiếu nữ xa lạ trước mặt này, Hàn Phi không nhịn được mà gãi đầu.

-Ta là Vũ Lăng Nhã, là học viên của Thánh Võ học viện, hơn một năm trước ta nghe thấy đại danh của ngươi, quả nhiên là danh bất hư truyền à!

Thiếu nữ bô bô nói rằng:

-Tất cả mọi người rất sùng bái ngươi nha, ngươi là thiên tài võ sĩ trăm năm mới gặp của học viện chúng ta.

Thánh Võ học viện! Hàn Phi nhất thời chợt hiểu, nhìn thiếu nữ Vũ Lăng Nhã này không khỏi có hơn vài phần thân thiết:

-Thì ra là học muội à, các ngươi sao lại mặc trang phục thế này, vì sao đã muộn còn chạy tới tòa thành Úc Kim Hương này, không biết ở đây rất nguy hiểm sao?

-Chúng ta lúc này mới biết được, đều do tên to con ngốc nghếch này, thiếu chút nữa thì hại chết chúng ta!

Thiếu nữ hung hăng trừng mắt nhìn võ sĩ bên cạnh.

Võ sĩ cường tráng vóc người khôi ngô kia ngượng ngùng cúi đầu:

-Ta đi xem bọn lão tam.

Dưới sự cứu trị của nữ mục sư, hai đồng bạn đã hôn mê của họ tỉnh lại. Một võ sĩ cùng một pháp sư trong lúc chiến đấu vô tình bị linh hấp quái hút đi linh lực, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Thì ra ngoại trừ Ái Lệ Ny ra, đám người Vũ Lăng Nhã đều ở học viên của Thánh Võ học viện và Thánh Luật học viện. Bọn họ năm người là bằng hữu rất thân thiết. Người thanh niên thì luôn thích chơi đùa ngu ngốc, cũng vì chơi đùa nên tự tổ chức thành một tiểu đội dong binh, tên là Tinh Quang. Thỉnh thoảng cũng chạy tới sơn mạch Chiến Thần mà mạo hiểm.

Trong một lần tranh chấp với người khác, người võ sĩ cao to kia cùng người khác đánh đó. Nói mình có thể ngây ngốc ở trong tòa thành Úc Kim Hương một đêm. Mà đám người Vũ Lăng Nhã là bằng hữu của hắn cho nên không thể bàng quang, cho nên mới có một chuyến hành trình mạo hiểm này.

-Chúng ta cũng nghe nói qua về cố sự ở tòa thành Úc Kim Hương này. Nhưng mà cho là truyền thuyết mà thôi, thật không ngờ lại nguy hiểm tới như vậy.

Vũ Lăng Nhã đỏ mặt nói rằng:

-May mắn có Ái Lệ Ny tỷ tỷ cùng học trưởng ở đây.

Thực sự là nghé con không sợ cọp à! Nhưng mà mọi người đối với chuyện mình chưa từng trải qua mà có thái độ hoài nghi cũng là bình thường. Nếu không phải truyền thuyết như vậy, ai có thể tin tưởng ở địa phương chỉ cách đế đô có chừng mười km lại là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm tới như vậy?

-Như vậy sau này trước khi đánh cuộc với người khác phải cẩn thận vào.

Hàn Phi cũng lắc đầu nói rằng:

-Ta cũng đúng dịp đi dò xét tòa thành, bằng không các ngươi một người cũng không về được. Những linh hấp quái này không phải dễ chọc đâu, đấu khí cùng linh khí không có tác dụng với nó.

-Chúng ta hiện giờ đã biết rồi.

Vũ Lăng Nhã thè lưỡi nói rằng:

-Không ai ngờ được nơi đây lại tà ác tới như vậy, vệ thành quân cùng pháp sư công hội không ngờ cũng mặc kệ!

Ái Lệ Ny lắc đầu nói rằng:

-Không có khả năng là mặc kệ, có thể là không quản được! linh hấp quái là quái vật ở Thâm Uyên, tình huống bình thường không thể gặp được trên thế giới này. Khẳng định là có pháp sư cực kỳ cường đại triệu hồi chúng nó từ thế giới Thâm Uyên tới đây, hơn nữa còn có quái vật mạnh hơn tồn tại.

-Truyền thuyết về tòa thành cũng cũng có hơn trăm năm nay rồi, nói không chừng nơi này có một tồn tại trí tuệ mà vô cùng cường đại tồn tại. Những nhân vật nhỏ bé như chúng xông vào sẽ bị công kích. Nếu như đụng phải thực lực mạnh hơn mới rõ ràng được. Nhưng mà ta chỉ không hiểu vì sao tòa thành không bị dỡ xuống, bằng không bí mật gì cũng không thể bảo tồn được.

Hàn Phi trong lòng khẽ động, vị nữ mục sư này phi thường thông tuệ, phân tích thực sự rất chuẩn xác. Hắn nhịn không được mà mở miệng hỏi:

-Ái Lệ Ny mục sư, ngươi nhận biết được những con linh hấp quái này sao? Còn có đoàn hắc vụ vừa nãy là quái vật gì?

Ái Lệ Ny mục sư ngượng ngùng cười nói rằng:

-Ta từ trong các điển tịch của giáo hội đọc được rất nhiều ghi chép về quái vật của Thâm Uyên. Đoàn hắc vụ vừa rồi rất mạnh, nó không có ngưng tụ thành hình dạng thực thể, ta cũng không thể đoán ra được.

-A, các ngươi coi đó là cái gì?

Vũ Lăng Nhã đột nhiên chỉ về mặt đất phía trước hỏi.

Trên những phiến đá trơn tuột trên đường, rơi xuống bảy tám khỏa hạt châu màu đen to bằng quả trứng, dưới ánh trăng tản mát ra quang mang yếu ớt.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua., động tác Vũ Lăng Nhã nhanh hơn, vừa nói vừa động thân đi nhặt những viên hắc châu này lên.

Cầm mấy hạt châu ở trong tay, nàng đưa cho nữ mục sư.

-Ái Lệ Ny tỷ tỷ, tỷ xem những hạt châu này rất đẹp à. Hình như từ trên bầu trời rơi xuống đó, không phải là do đoàn hắc vụ kia chết mà rơi xuống chứ?

Ái Lệ Ny rất hiếu kỳ cầm lấy một viên hắc châu, sắc mặt lập tức thay đổi thất thanh nói rằng:

-Lẽ nào đây là Hắc Linh Chi Châu.

-Cái gì mà Hắc Linh Chi Châu.

Vũ Lăng Nhã kinh ngạc hỏi thăm. Nhưng Ái Lệ Ny cũng không trả lời vấn đề của nàng mà tự mình nói rằng:

-Hẳn là Hắc Linh Chi Châu không sai rồi! tuy rằng trước đây ta chưa từng gặp qua, thế nhưng trong hạt châu này ẩn chứa lực lượng hắc ám cường đại, khổ lớn cùng màu sắc giống hệt như trong ghi chép của điển tịch.

-Nếu như những cái này là Hắc Linh Chi Châu thì đoàn hắc vụ vừa rồi hắn là Thâm Uyên Ám Linh Vụ Ma. Hắc Linh Chi Châu chính là nguồn suối lực lượng của Ám Linh Vụ Ma. Số lượng hạt châu càng nhiều thì vụ ma càng mạnh. Cho dù không có linh hấp quái, mọi người chúng ta ở cùng một chỗ cũng không phải đối thủ của nó, chúng ta thực sự quá may mắn!

Nàng lấy hạt châu từ tay Vũ Lăng Nhã, đưa tới trước mặt của Hàn Phi:

-Hàn Phi các hạ, đây là chiến lợi phẩm của ngài, xin ngài thu lấy.

Hàn Phi chưa từng nghe qua danh tự Hắc Linh Chi Châu. Nhưng mà vẻ mặt cùng lời giới thiệu của Ái Lệ Ny hắn cũng biết được đây là vật phẩm phi thường trân quý. Nữ mục sư này giao hạt châu cho mình cũng không chút do dự nào. Ánh mắt tinh thuần trong suốt, hiển nhiên trong lòng không có bất luận tham niệm nào cả. Trong hai bàn tay trắng như ngọc của nàng, có chút tám khỏa Hắc Linh Chi Châu. Hàn Phi suy nghĩ một chút, lấy tam khỏa.

-Ta lấy ba khỏa là được rồi, còn lại mỗi người các ngươi một viên đi. Nếu như không có các ngươi, chỉ sợ ta cũng không tìm thấy được Thâm Uyên Ám Linh Vụ Ma này, ha hả!

Ái Lệ Ny lấy làm kinh hãi lập tức nói rằng:

-Điều này sao có thể? Nếu như không có ngài, chúng ta cũng không thể chiến thắng được linh hấp quái, càng không nói tới Ám Linh Vụ Ma. Những hắc linh chi châu này chúng ta không thể thu!

Dừng lại một chút nàng tiếp tục nói rằng:

-Hắc Linh Chi Châu tuy là bảo vật hệ hắc ám, nhưng mà đối với những pháp sư khác cũng có hiệu quả kỳ diệu, người mang nó theo khi ngưng thần tĩnh khí tu luyện, minh tưởng hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều. Số lượng của nó phi thường thưa thớt, chỉ có từ thời thượng cổ lưu truyền tới nay. Tuy rằng ta không biết giá trị thực tế của nó là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không thấp hơn mười vạn đồng vàng!

-Cho nên, chúng ta không thể lấy được!

Hơn mười vạn đồng vàng! Mấy người bên cạnh hít một ngụm lương khí, hiển nhiên giá trị của Hắc Linh Chi Châu này vượt quá xa tưởng tượng của bọn họ.

Nhưng mà không có ai dị nghị bất luận cái gì với lời cự tuyệt mà Ái Lệ Ny đưa ra, ánh mắt rơi vào Hắc Linh Chi Châu cũng chỉ là kinh ngạc, có hiếu kỳ, duy nhất không có tham lam.

Hàn Phi cười nói:

-Cái gì mà không có giá trị hay có giá trị đây, gặp là có duyên, ta là chủ nhân của tòa thành Úc Kim Hương này, các ngươi tới đây làm khách, bảo vệ khách nhân an toàn là chức trách của ta. Đây chỉ là một điểm tâm ý nhỏ mà thôi.

-Nếu như các ngươi không chịu nhận lấy, đó là khinh thường lĩnh chủ Úc Kim Hương ta rồi!

Hắn đối với mấy thanh niên này ấn tượng không tồi, bởi vậy nổi lên tâm tư kết giao. Hắn muốn đái lĩnh Thánh Kinh Hàn gia một lần nữa quật khởi, dựa vào sức một mình hắn, làm sao có thể làm được.

Những hắc Linh Chi Châu này phi thường quý giá, thế nhưng Hàn Phi cũng không coi là gì.

Thấy Hàn Phi nghiêm mặt, Vũ Lăng Nhã “Rì rầm” cười, đưa tay lấy một viên Hắc Linh Chi Châu từ trên tay Ái Lệ Ny hướng về phía Hàn Phi cười nói:

-Học trưởng, thực sự rất cả ơn ngươi rồi, ta thiếu ngươi một mệnh. Sau này có việc gì cần hỗ trợ cứ tìm ta, đại sự không dám nói, nhưng rất nhiều chuyện khác là không có vấn đề gì!

Vũ Lăng Nhã này ngược lại có chút giống nam nhân, nhưng mà đúng với khẩu vị của Hàn Phi.

Vũ thị gia tộc cũng là một trong mười hai thế gia Đông Hoa tộc, thế lực ở đế đô. Chiếu theo khẩu khí của Vũ Lăng Nhã mà nói, nàng hẳn có thân phận đệ tử trung tâm của Vũ thị.

Có Vũ Lăng Nhã mở đầu, Ái Lệ Ny đương nhiên không tốt nói thêm cái gì, Hắc Linh Châu còn lại mỗi người một viên.

-Được rồi, ta mang mọi người rời đi.

Hàn Phi nói rằng:

-Hiện giờ quá muốn rồi, Thánh Kinh khẳng định không vào được, không bằng tới phủ lĩnh chủ của ta ở một đêm, mai hãy trở về.

Còn gì tốt hơn, có chuyện lần này, Ái Lệ Ny đám người khẳng định không dám ở lại trong tòa thành này nữa. Hàn Phi cũng không có hứng thú đi thăm dò tòa thành.

-Thật tốt quá!

Vũ Lăng Nhã hoan hô nhảy nhót.

-Ta vừa lúc có nhiều chuyện muốn hỏi học trưởng, chúng ta đi mau.

Chỉ có người võ sĩ cao to vẻ mặt buồn rười rượi nói rằng:

-Được rồi, trận đánh cược này chúng ta nhận thua!

Vũ Lăng Nhã nhảy dựng lên gõ vào đầu hắn, nói rằng:

-Lấy một cái mệnh, với một món bảo bối thì ngươi chọn bên nào? Thua thì thua thôi, ngược lại mất mặt là ngươi chứ không phải là chúng ta!

Hàn Phi không nhịn được mà nở nụ cười, tuy rằng đối phương niên kỷ cách hắn không xa lắm, nhưng mà bởi vì là trọng sinh cho nên hắn thành thục hơn rất nhiều. Đồng thời cũng ít có xung động cùng sức sống của thanh niên trẻ tuổi.

Dưới dẫn dắt của Hàn Phi, đoàn người rất nhanh rời khỏi tòa thành Úc Kim Hương, đêm đó ở trong lĩnh chủ phủ của Thải Hồng Trấn.

Hàn Phi bởi vậy mà cũng kết bạn được với mấy đệ tử đế đô hào môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.