Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 10




Quân đội biên phòng ở trong dãy núi trùng điệp phía bắc của trấn Thải Hồng. Một đoạn phòng ngự tường thành cùng lăng bảo trên dãy sơn lĩnh cấu thành, nơi đó có cảnh vệ quân đế quốc tinh nhuệ đóng giữ.

Phòng tuyến sơn lĩnh phía bắc đế quốc có lịch sử lâu đời như Thánh Kinh vậy. Tồn tại của nó đã vững vàng ngăn chặn lại quân đội tinh nhuệ Man tộc vượt qua chiến thần sơn mạch trực tiếp công kích tới đế đô. Đây là lá chắn kiên cố nhất của đế đô, đế quốc hàng năm vì đầu tư nhân lực vật lực vào đây đã tiêu hao một số lượng kinh người.

Mà phòng tuyến biên phòng trên sơn mạch là một trong những nơi ít được cấp giấy phép thông hành nhất. Đồn biên phòng ở đây được thành lập bình thường cấp thông hành cho dong binh người mạo hiểm còn có thú tộc sinh sống bên trong chiến thần sơn mạch nữa. Thải Hồng trấn bởi vì cách đồn biên phòng không xa nên vì thế mà phồn hoa.

Trước khi Hàn Phi được phong làm lĩnh chủ Úc Kim Hương, vệ thành quân ở đồn biên phòng cũng gánh vác chức trách thủ vệ lãnh địa. Hiện giờ Hàn Phi đã tiếp nhận lãnh địa, vệ thành quân đồn biên phòng tự nhiên muốn làm tốt quan hệ, cho nên đối với vệ thành quân Hàn Phi khách khí nhiệt tình.

Người dẫn đầu ở đây chính là lão pháp sư tên là Mạch Triết Luân. Vị lão pháp sư thất giai này tương đối hòa ái, toàn bộ không có khí thế của cao giai cường giả gì cả, trên mặt mang theo dáng cười tươi như hoa. Lời nói của lão có một loại cảm giác ấm áp như xuân phong.

Nhưng thật ra quan quân kỵ sĩ đi bên người hắn vẻ mặt nghiêm túc, thần tình nghiêm nghị không nói cười.

Một phen giới thiệu khách sáo qua đi, Hàn Phi vừa cười vừa nói:

-Pháp sư các hạ, ta vừa tiếp quản Úc kim Hương lĩnh, rất nhiều nơi cần phải có trợ giúp của vệ thành quân biên phòng. Ngài có chuyện gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được gì, nhất định không cự tuyệt!

-Đâu có, đâu có, Hàn Phi tử tước, sau này chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ là hẳn rồi.

Mạch Triết Luân pháp sư cười nói:

-Kỳ thực lần này tới đây, ta đại biểu cho vệ thành quân đế quốc cũng đại biểu cho pháp sư công hội. Thứ nhất là chúc mừng các hạ chính thức nhận chức Úc Kim Hương lĩnh chủ. Thứ hai cũng là có một số việc muốn nhắc nhở các hạ.

-Đại sư mời nói.

Hàn Phi gật đầu nói rằng.

-Từ khi lĩnh chủ Úc Kim Hương đệ tam qua đời tới nay, tòa thành Úc Kim Hương cùng Úc Kim Hương lĩnh đã bị bỏ hoang, bỏ quên hơn một trăm năm rồi. Nói như vậy các hạ nhất định nghe nói qua về các loại cố sự ở tòa thành Úc Kim Hương này. Ta có thể nói cho ngươi, những cố sự này phân nửa đều là sự thực.

Lão pháp sư thu hồi dáng tươi cười, thần sắc trở nên ngưng trọng:

-Pháp sư công hội chúng ta hơn một trăm năm nay đã phái ra hơn mười đội, cũng từng triển khai tra xét tòa thành này với quy mô lớn, nhưng thủy chung đều không có cách nào triệt để vạch trần được bí mất của tòa thành này.

-Cho nên ta kiến nghị các hạ trước khi tiến nhập thần gia, tận lực không nên đi vào tòa thành. Còn có một chút trọng yếu nhất, ngàn vạn lần không nên phá hư hay đào móc tòa thành, bởi vì căn cứ vào điều tra của chúng ta, trong tòa thành này, ngầm bên dưới tồn tại một tụ linh pháp trận cực lớn. Nó có thể biến Úc Kim Hương thành trở thành một nơi linh nguyên, nơi hội tụ của thiên địa linh khí cực lớn, một khi bị phá hoại có thể dẫn tới hậu quả bất trắc.

-Ta hiểu rồi, ngài cứ yên tâm!

Hàn Phi đáp ứng xuống, nói thật những lời nhắc nhở này hắn đã nghe tới chai lỗ tai rồi, nhưng mà khẳng định đối phương là có ý tốt.

-Ừ! ~ Mạch Triết Luân pháp sư thỏa mãn gật đầu nói:

-Còn có, pháp sư công hội của chúng ta chú ý tới gần đây có nhiều người của Âm Ảnh giáo hội lai vãng chung quanh lãnh địa của ngươi. Những tà giáo dị đoan này không biết vì nguyên nhân gì mà cảm thấy hứng thú phi thường với tòa thành Úc Kim Hương. Nhưng mà bị công hội của chúng ta đuổi đi, bọn họ hành sự quỷ dị độc ác, ngươi nhất định phải cẩn thận chú ý.

-Hiện giờ Úc Kim Hương lĩnh đã chính thức thuộc về ngươi, chúng ta vệ thành quân cũng không thể tùy ý tiến nhập. Phương diện an toàn chỉ có thể cung cấp hiệp trợ, không có khả năng thủ hộ ngày đêm như trước. Nhưng mà nếu như ngươi cần chiêu mộ lực lượng hộ vệ mà nói, pháp sư công hội nguyện ý bang trợ ngươi ở phương diện này.

-Cảm tạ ngài nhắc nhở!

Hàn Phi suy nghĩ một chút, đưa ra quyết định nói:

-Kỳ thực buổi trưa nay, trên đường ta dò xét lãnh địa có gặp một đội ngũ Âm Ảnh giáo hội ngụy trang thành dong binh. Trong đó có một vong linh pháp sư cực mạnh.

-A! những tà ác giáo này càng ngày càng ngụy trang nhiều, bọn họ có gây bất lợi với ngươi không?

Mạch Triết Luân pháp sư lấy làm kinh hãi, vội vã hỏi.

-Bọn họ muốn động thủ với ta, nhưng mà bị ta giết sạch rồi!

Hàn Phi cười nói.

Hắn lấy từ trong chiếc nhẫn nạp vật ra một cái pháp trượng, đưa cho đối phương:

-Đây là ta thu được từ trên tay pháp sư vong linh kia.

-Tử tước các hạ quả nhiên danh bất hư truyền, thảo nào được xưng là thiên tài võ sĩ hiếm thấy nhất đế quốc trong trăm năm nay!

Lão pháp sư tiếp nhận pháp trượng nhìn một chút, tán thưởng nói:

-Chuôi pháp trượng này tương đối không tồi, ẩn chứa lực lượng hắc ám tinh thuần, tên vong linh pháp sư này hẳn thân phân không thấp.

Trả pháp trượng lại cho Hàn Phi, Mạch Triết Luân pháp sư nói tiếp:

-Tử tước các hạ, tuy rằng thực lực ngươi cường đại. Thế nhưng cũng phải phòng bị trả thù của Âm Ảnh giáo hội. Bọn họ ăn cái thiệt thòi này sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Theo ta được biết, thích khách liên minh cùng Âm Ảnh giáo hội chung một nhịp thở. Nói không chừng sẽ an bài thích khách cao giai tiến hành ám sát ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận. Có chuyện gì có thể cầu viện vệ thành quân chúng ta. Vô luận là Âm Ảnh giáo hội hay thích khách liên minh đều là công địch của đại lục. Chúng ta tuyệt đối sẽ không đứng ngoài bàng quan.

Một mặt vừa nói, mặt khác Mạch Triết Luân pháp sư lấy một quyển trục từ trong áo ra đưa tới trước mặt Hàn Phi:

-Cái này là pháp cầu có phong ấn quang minh bên trong, không chỉ có thể xua tan hắc ám lực lượng. Thời khắc mấu chốt có thể ném lên trời làm tín hiệu cầu viện chúng ta. Chúng ta một khi phát hiện ra tín hiệu lập tức phái người tới hỗ trợ.

-Cám ơn! ~ Hàn Phi cũng không khách khí, thu quyển trục vào trong chiếc nhẫn nạp vật.

-Tốt lắm, chúng ta đi trước rồi, có việc thì liên lạc.

Mạch Triết Luân pháp sư đứng dậy nói rằng.

Hàn Phi vốn đang muốn hỏi một chút chuyện tình của gia tộc La Á Đức Khải, hắn có chút hoài nghi đối phương không chừng có liên quan tới Âm Ảnh giáo hội. Thế nhưng La Á Đức Khải gia tộc mơ ước Úc Kim Hương lĩnh cũng không phải là bí mật gì. Ngược lại cũng không thể dễ liên hệ một chỗ, dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ này, đưa ra suy đoán là không thích hợp.

Sau khi tiễn pháp sư cùng quan quân kỵ sĩ, Hàn Phi trở về trong phòng mình suy nghĩ một chút. Hắn tỉ mỉ suy ngẫm lại toàn bộ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay một lần.

Hắn không úy kỵ bất luận nguy hiểm cùng khiêu chiến nào, thế nhưng tuyệt đối không muốn ứng phó bị động trong mơ hồ không biết địch nhân từ đâu tới. La Á Đức Khải gia tộc, Âm Ảnh giáo hội, quái vật Thâm Uyên, then chốt nhất là tòa thành Úc Kim Hương thần bí không gì sánh được kia.

Đứng trên sân thượng ngoài phòng ngủ, Hàn Phi ngửa đầu nhìn bầu trời u lam, một vòng trăng sáng treo cao trên vòm trời, chiếu sáng tỏ cả một vùng quê, xa xa nhìn thấy tòa thành Úc Kim Hương hắc ám cả một đường.

Một chưởng chụp lên lan can sân thượng, Hàn Phi đột nhiên dựng cả người lên, đầu ngón chân điểm lực nhảy lên trên không trung. Đấu sí màu xanh lam bỗng nhiên triển khai sau lưng, mang theo hắn như tên rời khỏi cung nhanh chóng bay về phía tòa thành Úc Kim Hương.

Sưu!

Một đạo màu lam bay trong bầu trời đêm, Hàn Phi hưng phấn mở ra hai cánh tốc độ phi thành nhanh tới cực hạn. Chỉ không tới nửa phút hắn đã tới bầu trời bên trên tòa thành, vững vàng đáp xuống quảng trường trung tâm.

Tòa thành Úc Kim Hương trong đem trước sau một mảnh thê lương vô cùng. Những con đường hắc ám bao phủ, mơ hồ còn có bóng đen đang bò qua lại. Thế nhưng lúc Hàn Phi đảo mắt qua lại, toàn bộ nhất thời dẹp yên đi một chút.

Cảm giác bị người rình mò bỗng nhiên nảy lên trong lòng Hàn Phi, loại cảm giác này đối với hắn cũng không xa lạ. Lần đầu tiên tiến nhập vào tòa thành cũng từng xuất hiện qua.

Hàn Phi chợt xoay người, ánh mắt sắc bén rơi vào linh pháp tháp cao chót vót sừng sững nơi các đó không xa. Hắn mới đi xem qua, cảm giác bị rình lập tức không thấy tăm hơi.

Ánh mắt chợt lóe, Hàn Phi cất bước hướng tới linh pháp tháp. Rất hiển nhiên nguy hiểm tiềm tàng trong tòa thành này không phải vì Phệ Hồn Ma Thâm Uyên bị tiêu diệt mà biến mất. Nói không chừng còn tồn tại mạnh hơn nữa.

Mà Hàn Phi hiện tại muốn làm chính là muốn bắt được toàn bộ!

-Cứu mạng à…

Giữa lúc Hàn Phi bước tới cánh cửa tầng dưới cùng của linh pháp tháp, xa xa đột nhiên truyền tới tiếng kêu cứu vô cùng sợ hãi. Trong tòa thành vắng vẻ này đặc biệt chói tai.

Ai ở trong tòa thành này vậy? Hàn Phi không khỏi sửng sốt, tâm niệm chuyển động. Hắn vừa mới bước chân tới liền rụt trở về, triển khai thân hình nhanh chóng bay tới phương hướng phát ra âm thanh. Trong nháy mắt đã rời khỏi quảng trường tiến tới bên trong một con đường.

Tuy rằng con đường này cũng không rộng lại rơi vào trong bóng tối, thế nhưng ánh mắt của Hàn Phi rất lợi hại, mượn một tia ánh sáng nhàn nhạt thấy rõ tình hình bên trong. Chỉ thấy phía trước hơn mười mét, hơn mười bóng đen đang bay lượn trên không vây một đám dong binh chừng năm sáu người gồm võ sĩ và pháp sư vào một góc tường.

Một nữ pháp sư thân hình nhỏ bó yếu ớt trong đó đang bắt tay giơ pháp trượng lên trên cao. Linh tinh trên đầu pháp trượng tản mát ra ánh sáng màu trắng, hình thành một vòng pháp lực bảo vệ đồng bạn ở bên trong, ngăn trở bóng đen tiến công tập kích.

Những bóng đen du lủi tấn công này chính là linh hấp quái. Trong đám người bị vây có hai người ngã trên mặt đất không biết sinh tử. Mặt khác một võ sĩ cầm thuẫn, cùng một nữ đạo tặc nhỏ nhắn xinh xắn thúc thủ vô sách, toàn bộ đều do một mình nữ pháp sư đau khổ chống đỡ.

Nhưng mà lực lượng của một mình nàng hiển nhiên không thể ngăn trở được số lượng linh hấp quái nhiều như vậy vây công. Pháp lực hỗ thuận từ từ lui vào trong, mắt thấy không thể chống đỡ được.

-Ái Lệ tỷ tỷ, tỷ đi trước đi, không cần lo cho chúng ta rồi!

Tên nữ đạo tặc nắm chủy thủ lo lắng hô.

Nữ pháp sư lắc đầu, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên vẻ kiên quyết vô cùng:

-Không! ta tuyệt đối không bỏ lại mọi người!

Là người của Âm Ảnh giáo hội sao? Hàn Phi ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này lắc đầu. Nữ pháp sư này hiển nhiên thi triển ra pháp thuật hệ quang minh, quang minh cùng hắc ám vĩnh viễn là người đối lập, nàng hiển nhiên sẽ không thuộc về pháp sư của Âm Ảnh giáo hội.

Nếu là đánh lên rồi, Hàn Phi cũng không có tính toán gì, gia tốc phóng tới phía trước!

Keng!

Trên đường đen kịt đột nhiên xuất hiện hàn mang sáng như tuyết, mạch đao hiện lên, thân đao dài chợt lộ ra quang diễm màu vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.