Tuyệt Địa

Quyển 1 - Chương 7




Đối với Kinh Nguyên Phượng mà nói, nếu bản thân không thể trở thành cường giả chân chính, như vậy ít nhất nó có thể lựa chọn dựa vào một cường giả chân chính. Mặc dù làm người hầu, thuộc hạ cho người ta, nhưng lại có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt mà người tu hành nằm mơ cũng không chiếm được.

Lúc này, Tùy Qua không nói gì, vẫn bất động, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.

Vì vậy, Kinh Nguyên Phượng cũng không dám động, sợ quấy rầy Tùy Qua suy nghĩ.

Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua mới nói với Kinh Nguyên Phượng:

- Đứng lên đi. Ngươi rất tốt, không suy nghĩ kế hoạch chạy trốn như những kẻ ngu xuẩn kia. Đi theo ta, sau này tiền đồ của ngươi sẽ rất tốt. Ngoài ra, bên cạnh ta còn có một đồng loại của ngươi, sau này ngươi có thể trông thấy.

- Đa tạ chủ nhân.

Kinh Nguyên Phượng đứng lên nói:

- Vừa rồi chủ nhân dễ dàng đánh tan thiên kiếp, thật sự khiến cho ta bội phục, chủ nhân quả nhiên là kỳ tài ngút trời, đi theo chủ nhân, nhất định là tiền đồ vô lượng!

- Ngươi cũng không cần khen ta.

Tùy Qua nói với Kinh Nguyên Phượng:

- Tiếp tục đi làm chuyện của ngươi đi, cẩn thận nhớ lại một chút lộ tuyến vận công, vật này còn có chút chỗ dùng đối với ta. Ngoài ra, chuyện vừa rồi ta kết đan, không cần tiết lộ cho người khác biết.

Nếu Tùy Qua biết cổ võ và tu tiên giả tựa hồ là tử địch, hiện tại hắn cũng coi như mượn dùng phương pháp tu hành của cổ võ, hắn cũng không muốn trở thành đối tượng công kích của giới tu hành. Cho nên, chuyện viên kim đan thứ hai và cổ võ, Tùy Qua không muốn cho người khác biết.

- Chủ nhân yên tâm, ta nhất định rất kín miệng. Ta sẽ cẩn thận nhớ lại lộ tuyến vận công của người đó.

Kinh Nguyên Phượng vội vàng nói, sau đó vắt hết óc suy tư lại tràng diện nhìn thấy năm đó.

Mặc dù Tùy Qua kết thành kim đan thứ hai, nhưng lại lộ ra vẻ không thật cao hứng.

Bởi vì viên kim đan thứ hai xuất hiện quá đột nhiên, hơn nữa trong quá trình kết đan, Tùy Qua cũng cảm giác được vật này có một chút tai hoạ ngầm.

Cổ võ, tu tiên, là hai phương thức tu hành bất động. Người trước chú trọng bên trong, người sau chú trọng bên ngoài. Cho nên, vừa rồi trong quá trình kết đan, Tùy Qua tinh tường cảm giác được, trong ám huyệt tạo thành một kim đan, trong quá trình tạo thành, căn bản không thu nạp linh khí thiên địa bên ngoài, toàn bộ là thu nạp nguyên khí của bản thân Tùy Qua.

Nếu như không phải Tùy Qua đồng học có Hồng Mông thạch làm hậu thuẫn, chỉ sợ sớm đã bị hút khô rồi.

Cẩn thận suy nghĩ, đây đại khái cũng là duyên cớ cổ võ, tu tiên không thể cùng tu luyện. Bởi vì cổ võ chính là hấp thu nguyên khí bản thân, mà thân thể tu tiên giả nào có mạnh mẽ bằng người tu hành cổ võ, khẳng định không cách nào duy trì lượng nguyên khí tiêu hao khổng lồ như thế, một khi kết đan thất bại, sợ rằng trực tiếp sẽ bỏ mình dưới thiên kiếp thần lôi.

Chẳng qua, hiện giờ ván đã đóng thuyền, viên kim đan thứ hai đã kết thành, cho dù Tùy Qua muốn đổi ý cũng không được.

Cho dù thật sự không thể đột phá đến Nguyên Anh kỳ, Tùy Qua cũng chỉ có thể tiếp tục đi tới đích.

Nhưng, Tùy Qua lại nghĩ, bất kể viên kim đan thứ hai này là phúc hay họa, cuối cùng vẫn có chút tác dụng.

Một quyền đánh ra, lập tức chính là “Gấp đôi gia thành”, với thực lực bây giờ của Tùy Qua, nếu lại tăng thêm gấp đôi, bên trong cảnh giới Kết Đan kỳ, còn có bao nhiêu người có thể chống lại?

Tùy Qua đang muốn tính toán cẩn thận, nghiên cứu kim đan mới vừa kết thành, lúc này hắn cảm giác được Nghê Thường Thất tiên tử và Trúc Vấn Quân đi tới bên này, hiển nhiên cũng rất quan tâm tình huống của hắn.

Cho nên, Tùy Qua mở cửa, nói với tám nữ nhân:

- Để mọi người lo lắng rồi, chỉ là thử đột phá một chút cảnh giới Kết Đan trung kỳ, không ngờ lại dẫn phát thiên kiếp, thật là chuyện kỳ quái. Nhưng không cần lo lắng, chỉ là chuyện không đâu mà thôi.

- Tùy tiên sinh nhanh như vậy đã trùng kích vào Kết Đan trung kỳ rồi?

Tiết Như Tư nghi ngờ nói:

- Nhưng trùng kích Kết Đan trung kỳ, cũng sẽ dẫn phát thiên kiếp sao?

- Ai biết được?

Tùy Qua buông tay nói:

- Có lẽ là vận khí của ta kém.

Sau đó, Tùy Qua lại nói với đám người Tiết Như Tư:

- Vị này là thị nữ của ta Kinh Nguyên Phượng. Lúc trước, nàng vẫn tu hành trong pháp bảo không gian của ta.

Kinh Nguyên Phượng sau khi hành lễ với mấy người này, lai tiếp tục suy tư vấn đề của nó.

- Không biết Tùy tiên sinh có trùng kích thành công hay không?

Một người khác trong Nghê Thường Thất tiên tử hỏi.

Tùy Qua lắc đầu, nói:

- Chẳng qua là nếm thử trùng kích một chút, không ngờ lại dẫn phát thiên kiếp thần lôi, vì chống đỡ thiên kiếp thần lôi, cũng không thể chuyên tâm trùng kích cảnh giới. Nhưng không có cách nào, mặc dù trùng kích không thành công, nhưng lại có chút nhận thức, lần sau có lẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Tùy tiên sinh có thể phá giải thiên kiếp thần lôi thành vô hình, phần tu vi cảnh giới này nghe đã hoảng sợ rồi.

Tiết Như Tư khen.

- Quá khen rồi.

Tùy Qua nói với Tiết Như Tư:

- Để thiên kiếp thần lôi kinh nhiễu như vậy, hào hứng tĩnh tu cũng không còn. Đến Ai Lao Sơn còn phải đợi hơn ba ngày mới đi được, không bằng Tiết tiên tử các ngươi đi hỏi thăm một chút, gần đây có phường thị nào đang mở ra, đi dạo một vòng, giết thời gian, thuận tiện đi xem có thể kiếm được thứ tốt nào không.

- Tùy tiên sinh yên tâm, đây là việc rất nhỏ, chúng ta sẽ đi tìm hiểu.

Tiết Như Tư nói, thấy Tùy Qua tựa hồ còn muốn nói chuyện với Trúc Vấn Quân, cho nên Nghê Thường Thất tiên tử cũng thức thời lui ra ngoài làm việc.

Tùy Qua dùng tinh thần lực dò xét tình huống tu vi tiến triển của Trúc Vấn Quân, sau đó khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy, Tử Lôi kiếm trúc bên trong cơ thể ngươi đã bắt đầu trưởng thành, tốc độ tiến triển nhanh hơn ta tưởng tượng.

- Bởi vì đạo diễn của tiên sinh rất có trợ giúp đối với ta.

Trúc Vấn Quân thành khẩn nói.

- Nhưng, điều chân chính khiến cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa chính là, ngươi lại muốn nổi bật, tăng cường trận pháp lực phía trên Tử Lôi kiếm trúc.

- Tiên sinh. . . Chẳng lẽ cái này không ổn hay sao?

Trúc Vấn Quân có chút lo sợ bất an nói, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm, đang đợi thầy giáo phê bình.

- Không có gì không ổn.

Tùy Qua hơi mỉm cười nói, nhận thấy biến hóa trong lòng Trúc Vấn Quân:

- Ta không phải người cứng nhắc, bởi vì ta không có sư phụ chỉ dẫn, tất cả đều là tự mình hành động, cho nên dĩ nhiên ta sẽ không yêu cầu đệ tử của mình phải bảo thủ không chịu thay đổi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, con đường tu hành có can đảm mạo hiểm, nhưng nếu như mạo hiểm tính mạng của mình, mà thu hoạch được chỗ tốt rất ít, vậy chi bằng không đi mạo hiểm.

- Tạ ơn tiên sinh nhắc nhở.

Trúc Vấn Quân nói.

- Ngươi hình như rất am hiểu trận pháp?

Tùy Qua đột nhiên hỏi một câu.

- Hiểu sơ mà thôi.

Trúc Vấn Quân khiêm tốn nói.

- Khiêm nhường là chuyện tốt, nhưng không cần khiêm nhường quá mức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.