Tuyết Đen Và Lửa Trắng

Chương 34: Hai năm sau




An Nhiên làm cho căn phòng ở mật thất trở nên căng thẳng.

Mọi người hồi hộp không dám thở mạnh, bọn họ vừa mới nhận được tin, Phó Quân Hoàng xảy ra chuyện.

Lam Nhược Khê cắn môi dưới, cô đứng dậy, không chút che giấu nói, “Là tôi cho người đi điều tra.”

Ánh mắt lạnh như băng rơi lên người Lam Nhược Khê.

Thân thể Lam Nhược Khê run lên, trong đáy mắt là một tia sợ hãi không dễ thấy.

“Vì sao?” An Nhiên ngồi xuống, Phong Lượng đứng nghiêm sau lưng cô, biểu cảm bất động.

Người của Vô Xá, ngoại trừ An Nhiên cùng một vài người cực kì khác biệt, thì hầu như ai cũng tham gia vào chuyện này.

“Bởi vì… Tôi lo lắng anh ta sẽ gây bất lợi cho ngài.” Lam Nhược Khê cắn răng, cuối cùng cũng đem lời này nói ra.

Phó Quân Hoàng người này quá thần bí, anh ra có nhiều chuyện mà bọn họ không thể tra được.

Ban đầu, chuyện của anh ta là quân chủ không cho bọn họ điều tra, bọn họ cũng không đi thăm dò, nhưng từ khi bọn họ bắt đầu điều tra, thì mới phát hiện được, người này đến cùng là có bao nhiêu khó chơi.

Chuyện sau lưng anh ta có bao nhiêu ngoan độc, trong mơ hồ bọn họ cũng gần như biết được xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại không tra được một tia manh mối nào.

Không thể không nói, đầu óc của anh ta thật bạo.

“Gây bất lợi cho tôi?” An Nhiên cười nhạo, “Lý do.”

An Nhiên trước nay chưa từng có nhẫn nại, đối với người cấp cao của Vô Xá, đáy lòng cô vô cùng nắm chắc, bằng không những người này không thể được vào trung tâm của Vô Xá.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, chí ít quân chủ còn cho bọn họ thời gian giải thích.

“Quân chủ, ngài còn nhớ ngày mà họ Tôn bị giết không? Cữu vĩ nói cô ấy thấy Phó huấn luyện viên.” Lãnh Hạo đứng nghiêm, ánh mắt nhìn An Nhiên, trong đáy mắt là sự cung kính tràn đầy.

“Sau đó.” Cô biết chuyện này, nhưng cô chỉ để trong lòng.

Bởi vì ngày đó cô hầu như đều ở cùng với Lão soái ca, nhưng mà, có một khoản thời gian ngắn không thấy Lão soái ca.

“Từ đó về sau, quân chủ đều xảy ra chuyện. Cữu vĩ cùng tôi thương lượng, vì thế….”

“Cho nên các người âm thầm điều tra anh ấy? Khi các người điều tra, các người có hỏi qua ý kiến của tôi không? Hửm?” Tiếng nói của An Nhiên rất nhạt, nhạt đến nổi làm cho mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.

“Chúng tôi..” Lãnh Hạo còn muốn nói thêm cái gì thì bị Lam Nhược Khê kéo lại.

Lam Nhược Khê trực tiếp quỳ một gối xuống trước mặt An Nhiên, sống lưng thẳng tắp, đầu cúi xuống, “Quân chủ, tôi biết sai rồi.”

Thấy phản ứng của Lam Nhược Khê như thế, mọi người nhất thời cả kinh, lập tức làm hành động giống Lam Nhược Khê.

Bọn họ thật sự là sai lầm rồi, sai khi vượt qua anh ta, trực tiếp làm ra chuyện Phó Quân Hoàng bị thương.

Phó Quân Hoàng tất nhiên đã biết có người điều tra anh, anh không hề né tránh, thậm chí có nhiều chuyện chính anh ấy cố ý để bọn họ biết được, Phó Quân Hoàng biết bọn họ là người của quân chủ, bằng không, bọn họ sẽ không còn sống sót.

Phó Quân Hoàng người này đối với quân chủ chính là yêu đến làm người ta run sợ.

Không biết anh ấy điên cuồng, đến cùng có làm tổn thương đến quân chủ hay không.

“Quân chủ, chúng tôi sai rồi.”

“Nhưng mà, nếu thời gian có quay lại, chúng tôi vẫn sẽ làm như vậy.” An nguy của quân chủ luôn luôn đứng đầu trong tâm trí của bọn họ, bọn họ sẽ không để kẻ nào uy hiếp đến an nguy của quân chủ.

Con ngươi của An Nhiên lạnh băng, nhìn mọi người quỳ trên mặt đất, trong đầu An Nhiên vậy mà trống rỗng.

“Anh ấy, sẽ không làm tổn thương tôi.” Một lúc sau, An Nhiên mới nói với bọn họ lời này.

Mọi người cũng không ngẩng đầu nhìn An Nhiên.

An Nhiên thở dài, tầm mắt cũng không nhìn trên người bọn họ, tiếng nói thanh đạm, “Tôi biết các người đang nghĩ cái gì, nhưng trên thế giới này mọi người sẽ có khả năng phản bội tôi, nhưng chỉ duy nhất anh ấy sẽ không tổn thương tôi.” Điểm này, cô không chút hoài nghi, “Cho nên, các người không cần lo lắng.”

Khi cô vẫn còn là Tần Lam, mọi người xung quanh đều e ngại cô, sợ cô, mặc dù là bảo vệ cô, nhưng cũng không ngừng tìm cách tốt nhất để trừ bỏ cô.

Cô chưa từng gặp qua một đứa nhỏ nào đơn thuần như thế.

Nhưng hoài nghi anh sẽ làm tổn thương cô, bọn họ chỉ là không yên lòng, liền làm ra chuyện như thế.

Nếu dựa vào tính khí đã từng có của Tần Lam, thì những người này đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.

Cô biết, bọn họ là đang lo lắng cho cô.

Nhưng nếu là bởi vì anh, vậy thì không cần.

Lời nói của An Nhiên làm mọi người khiếp sợ, quân chủ là đang an ủi bọn họ.

Cô đây là an ủi bọn họ, làm cho bọn họ nhẹ nhõm hơn?

“Tiểu tứ.” An Nhiên lạnh nhạt nói, “Cửu vĩ nhất thời kích động, cậu cũng ngớ ngẫn với bọn họ sao?”

Lãnh Hạo nhếch môi, không nói.

Sau khi bọn họ phân tích với hắn, hắn đã đem Phó Quân Hoàng xếp vào danh sách nguy hiểm, nơi nào có thời gian bình tĩnh? Vào lúc ấy, mọi người đều đem tất cả nghi ngờ đặt vào Phó Quân Hoàng.

Nhưng hiện tại ngẫm lại. Phó Quân Hoàng vì sao lại hại Vô Xá, anh ta thích vây, che chở cho quân chủ, sao lại tổn thương quân chủ được?

Mặc dù anh ra tính trừ bỏ thế lực của quân chủ, thì cũng sẽ không tổn hại đến quân chủ, không phải sao? Từ nguyên nhân đó, thì Lãnh Hạo gần như rõ được cách làm của Phó Quân Hoàng, nếu như người kia đúng là Phó Quân Hoàng.

“Chuyện của họ Tôn, các người đã điều tra xong rồi sao?” An Nhiên chuyển đề tài, cô đây là hỏi Lam Nhược Khê.

Lam Nhược Khê lắc đầu, “Một đầu mối cũng không có.” Mới đầu cô nhận định chính Phó Quân Hoàng đã giết Chu Tân Quốc, nhưng theo dọc tuyến kia điều tra, thì không điều tra ra.

Tra không ra chỉ có hai nguyên nhân, một chính là anh ta giấu quá sâu, mà một cái khác chính là người kia căn bản không phải là Phó Quân Hoàng.

“ Điều tra từ Kiều Tử Du, xem thử có điều tra được cái gì hay không.” Nguyên bản An Nhiên không tính đi quản đến chuyện này, chuyện xảy ra khi cô 8 tuổi vẫn còn rành rành trước mặt, cô biết Chu Tân Quốc có liên quan đến chuyện kia, khi đó cô không bắt tay vào điều tra, Chu Tân Quốc đã chết rồi.

Nghĩ đến Chu Tân Quốc nhìn thấy Kiều Tử Du khi hưng phấn, nhưng Kiều Tử Du lại biểu hiện xa lạ, thì đáy lòng của An Nhiên xẹt qua một tia quái dị.

Ngẫm lại, thật là có điều nghi ngờ.

Lam Nhược Khê ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn An Nhiên.

Biểu cảm của An Nhiên không đổi, “Người ở sau lưng là không nhỏ.”

“Quân chủ, ngài có …..” Hai chữ “tin tức” Lãnh Hạo cũng không có nói ra, bởi vì tầm mắt của An Nhiên một lần nữa rơi xuống bọn họ.

“Một điểm về chuyện của Chu Tân Quốc phải tra ra.” Tay của An Nhiên nhẹ nhàng gõ trên bàn, “Còn chuyện lúc trước đều điều tra không rõ? Không cần đem tinh lực cùng nhân lực lãng phí.”

Bọn họ biết ý của An Nhiên đang nói, quân chủ đây là đang nhắc nhỏ bọn họ.

“Tôi không muốn nghe chuyện điều tra về anh ấy của bất kì một ai.” Ánh mắt của An Nhiên đảo qua mọi người, “Càng không muốn biết các người dùng thời gian lâu như vậy mà không điều tra được nguyên nhân cái chết của Long Tam, các người, đừng làm tôi thất vọng.”

Mọi người đồng thời cả kinh.

Thật sự là bọn họ đã dùng nhiều thời gian cùng nhân lực điều tra chuyện của Phó Quân Hoàng, chuyện về cái chết Long Tam đến nay không điều tra rõ ràng, cái chết của các anh em khác cũng rất quái dị, hoàn toàn không giống thủ pháp của các sát thủ, ngay cả Kim Duy Hi biến mất cũng không rõ, hơn nữa Chu Tân Quốc chết, Kim gia biến mất, luôn cảm thấy, rất nhiều chuyện được sắp xếp xong hết.

“Chúng tôi sẽ tăng nhanh tiến độ.” Lam Nhược Khê cắn chặt môi dưới.

“Tôi không muốn tiến độ của các người, mà là kết quả.” Con ngươi lạnh lẽo rơi lên người Lam Nhược Khê, “Cữu vĩ, tôi biết bản thân đang làm gì, biết người bên cạnh tôi, chuyện của tôi, không cần bất kì ai can thiệp!”

Toàn thân của Lam Nhược Khê nhường như đông cứng, trong đầu vang lên ong ong.

Cô biết bản thân mình sai, sai ở việc làm việc vượt cấp, sai khi không tin tưởng quân chủ, không tin tưởng sự thừa nhận của quân chủ.

Thế nhưng…. Thế nhưng cô không có cách nào dễ dàng tha thứ là một tia ngoài ý muốn, khi quân chủ bị người khác mang đi, khi bọn họ không chút tin tức, không khí lạnh lẽo trong Vô Xá khiếp người ta không thở nổi.

Lần đầu tiên, bọn họ cảm thấy bản thân mình vô năng.

Nếu không có Tần Vũ Triết ở Phúc Mãn Lâu, quân chủ có khả năng sẽ hoàn toàn biết mất trong tầm mắt.

“Lần này, thì thôi.” Khi chưa xảy ra bất kì chuyện gì, cô có thể tha thứ cho bọn họ, nếu như bọn họ mà lại dính líu với Lão soái ca, cô nhất định sẽ tự tay giải quyết bọn họ.

Không khí bên trong mật thất trong nháy mắt khôi phục bình thường.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần quân chủ không tính toán, thì đại biểu cho bọn họ không có chuyện gì.

Ít nhất, bây giờ không sao rồi.

“Nhớ kỹ, trách nhiệm của các người.” An Nhiên đứng dậy, Phong Lượng dẫn đường cho cô ra ngoài.

Khi An Nhiên đi rồi, bên trong mật thất không ai nói câu nào.

Lãnh Hạo cùng Lam Nhược Khê nguyên bản muốn đưa An Nhiên, lại bị An Nhiên cự tuyệt.

Lãnh Hạo cùng Lam Nhược Khê đồng thời cứng người.

Quân chủ, cô, không tin tưởng bọn họ.

“Tiểu tứ.” Lam Nhược Khê cười khổ nhìn Lãnh Hạo, “Anh nói, chúng ta có phải làm sai rồi?” Mặc dù là ở trước mặt quân chủ nhận sai, mặc dù quỳ xuống, nhưng trong đáy lòng cô (Lam Nhược Khê) không cảm thấy bản thân mình làm sai.

Ít nhất, bọn họ loại trừ được Phó Quân Hoàng đối với quân chủ không có nguy hiểm? Ít nhất, người kia có thể làm cho bọn họ an tâm, không phải sao?

Nhìn cánh cửa đóng chặt, đầu Lãnh Hạo hơi cúi xuống, làm cho người ta không thấy được vẻ mặt, nhưng tiếng nói rầu rĩ của anh vang lên, “Không sai.” Tiếng nói mang đầy hương vị kiên định.

Lam Nhược Khê nở nụ cười.

“Lam tỷ, nếu quân chủ không cho chúng ta tiếp tục điều tra, vậy chúng ta coi như xong.” Bên trong Vô Xá, một gã đàn ông khoan thai nói.

Lúc đầu bọn họ bắt đầu điều tra Phó Quân Hoàng, liền biết kết quả là như vậy, bởi vậy khi quân chủ tìm tới cửa, bọn họ cũng không ngạc nhiên, nhưng đối mặt với lửa giận của quân chủ, bọn họ vẫn không chịu đựng nỗi.

Lam Nhược Khê đi đến trước chỗ ngồi của An Nhiên, từ một chồng văn kiện rút ra một phần bọn họ mới vừa điều tra, cô xem nội dung bên trong biểu cảm càng yên tĩnh.

Lãnh Hạo nhìn đến phần báo cáo kia, biểu cảm cũng thay đổi.

“Anh nói, chúng ta có nên nói cho quân chủ biết?” Tay Lam Nhược Khê cầm văn kiện có chút run, “Mấy thứ này, quân chủ, ngài ấy, sẽ tin tưởng sao?”

“Cô cảm thấy thế nào?” Biểu cảm Lãnh Hạo không chút thay đổi, thậm chí lông mày có chút nhíu lại.

Mới vừa rồi, An Nhiên tiện tay lật qua những văn kiện ở bàn, đám người Lam Nhược Khê đều đổ mồ hôi lạnh, sợ cô (An Nhiên) sẽ nội dung bên trong.

“Luôn cảm tháy, mặc dù là nói cho quân chủ, ngài ấy sẽ không đối xử với anh ta khác đi.” Lam Nhược Khê cười khổ.

“Cũng đúng.” Lãnh Hạo nhún nhún vai, quân chủ sao có thể lưu ý mấy chuyện này, mặc dù bọn họ có đem văn kiện này cho quân chủ xem, cô cũng sẽ không có chút phát ứng.

Theo cô (An Nhiên), những chuyện này cùng cô không liên quan, mặc dù, người kia có tội ác tày trời đi nữa, thì trong mắt cô, đều là chuyện rất bình thường.

“Định làm thế nào?” Lam Nhược Khê hỏi.

“ Không biết.” Sớm hay muộn thì cũng có một ngày, quân chủ sẽ biết, trên thế giới này không có chuyện tường nào mà gió không qua được.

Lam Nhược Khê nở nự cười, “Không hổ là Tiểu Tứ nhà ta, cùng ý tưởng với chị.”

Nói xong, cô theo bản năng lấy cái bật lửa trong túi xách, trực tiếp cầm văn kiện trong tay mà đốt, đến khi nó hoá thành tro.

Việc này, chưa đến lúc nói cho quân chủ biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.