Tuyết Đen Và Lửa Trắng

Chương 2: Anh trai




Chuyên Nghị thấy vậy vội bước tới hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài sao rồi?”

Phù Sai chỉ tay về phía xa, gầm gừ trong miệng: “Đáng chết! Một lũ tặc tử đáng chết!”

Chuyên Nghị ngạc nhiên không hiểu, Phù Sai cũng không thèm giải thích, phất tay áo bỏ đi, căm phẫn chửi rủa: “Đợi sau khi đánh lui quân địch, bổn thái tử thề sẽ tìm hết bọn người này ra, lột da xẻ thịt từng đứa, không chừa tên nào.”

Thì ra, mấy ngày này quân của Kinh Lâm bắt đầu cạn kiệt lương thảo, Phù Sai quan sát trên thành thấy bên ngoài hay phái quân đi bắt cá hoặc hái rau dại làm thức ăn, vì Kinh Lâm chỉ tấn công Xương môn, không thể phong tỏa hết mười sáu cổng thành của Cô Tô, nên Phù Sai thường nhân lúc đêm xuống phái thám mã ra ngoài thám thính khắp nơi, được biết quân đội của Khánh Kỵ vì muốn lấy lòng dân chúng, không cướp bóc của dân, chỉ bỏ tiền ra thu mua lương thực, nhưng mấy thành trì nhỏ và làng mạc thôn quê có ít lương thực dự trữ, với lại trong quân Khánh Kỵ cũng không mang theo nhiều tiền, gần đây đã xảy ra tình cảnh phải đem áo giáp của các binh sĩ tử trận đi đổi lấy lương thực.

Nhưng bắt đầu từ hôm qua số người bắt cá hái rau dại ít đi thấy rõ, lúc đó Phù Sai cảm thấy hơi lạ, lúc này lại nhìn thấy chúng có thịt heo ăn nữa chứ. Phù Sai sao mà không hiểu ra? Quân của Khánh Kỵ vì muốn lấy lòng dân nên không chịu đi cướp của lê dân bá tánh, tiền của mang theo lại ngày một vơi đi, chúng lấy đâu ra thực phẩm để dùng? Giờ còn có cả thịt heo nữa?

Rõ ràng là bọn phú hộ xung quanh thành trì xuôi theo chiều gió, cho rằng Ngô vương Hạp Lư sắp hết thời, nên mới hùa theo ủng hộ Khánh Kỵ, lén quyên góp tiền của, vận chuyển lúa gạo gia cầm tặng cho quân của Khánh Kỵ, mưu cầu được phong cho chức quan sau này. Thật không ngờ phụ vương vừa mới bại trận, người Ngô lại xuôi theo chiều gió thế này! Phù Sai đâu biết chuyện Tôn Vũ phái người đi khắp nơi tung tin đồn, đã tạo dựng một hình tượng Khánh Kỵ có thần linh phù hộ trong lòng dân chúng, giờ ai cũng mang niềm tin chắc chắn Khánh Kỵ sẽ trở thành Ngô vương. Phù Sai đương nhiên căm phẫn hành động phản bội này.

Phù Sai tức giận vừa định ra thành ứng chiến, đột nhiên một viên tướng lĩnh vội vã chạy đến bẩm báo với hắn: “Thái tử điện hạ, mạc tướng tuần tra, bắt được có người ném thư ra ngoài thành.”

“Hử?” Phù Sai trợn mắt, ánh mắt hung tợn, sắc mặt đanh lại: “Là ai? Trong thư nói gì?”

“Cái này, là…là người nhà trong phủ Triết đại phu, thư…thư ở đây ạ.” Viên tướng đó thấy Phù Sai tức giận, trong lòng cũng cảm thấy sợ, nói lắp ba lắp bắp, hai tay dâng bức thư lên, rụt rè: “Lá thư còn chưa kịp bắn ra ngoài, mời…mời điện hạ xem qua.”

Phù Sai đưa tay cầm lấy, “rẹt!” một tiếng xé ra xem, trong thư không có trình bày cách bố phòng trong thành, trên thực tế thì cái vị Triết đại phu gì đó cũng không rõ về bố phòng trong thành, thư chỉ huyên thuyên kể lể về ân tình giữa nhà Triết đại phu với nhà Khánh Kỵ, Vương Liêu bị hành thích, Khánh Kỵ trốn đi xa, Triết đại phu đau lòng biết nhường nào, ngày nhớ đêm mong, mong cho Khánh Kỵ sớm đánh về Ngô quốc, đoạt lại vương vị. Nội dung trong thư rõ ràng là không xem trọng hai cha con Cơ Quang, bắt đầu mở đường trải thảm đón quân vương mới.

Hiện giờ Hạp Lư bại trận chạy về Đông Điều Khê, lòng quân hoang mang, lòng dân dao động, thân là thái tử giám quốc, trong lòng Phù Sai bị đè nén cỡ nào? Lá thư này vừa lúc như châm thêm dầu vào lửa, hắn vận sức vào hai tay, rứt gãy cả chỉ nối, những tấm thẻ tre rơi đầy cả ra mặt đất.

Phù Sai nghiến răng ngẩng đầu lên, viên tướng lĩnh sợ sệt bước lui lại một bước, chỉ thấy Phù Sai đanh mặt trừng mắt, hai mắt đỏ ngầu, quắc mắt ngước mũi như một con rồng lửa, hắn gằn từng tiếng: “Đi! Bắt cả nhà Triết đại phu lại cho ta, triệu tập tất cả công khanh đại phu, gia chủ thế tộc trong thành, phanh thay nam đinh cả nhà bất kể già trẻ lớn bé của Triết đại phu trước mặt họ, sau đó ném xác cho chó ăn! Nữ nhân thì xung quân làm doanh kĩ mua vui cho quân sĩ, đến chết mới thôi.”

Viên tướng lĩnh nói giọng run run: “Điện hạ, Triết đại phu tuy tư thông với địch, nhưng tội không đáng chu di cả họ, hơn nữa Triết đại phu và điện hạ có mối quan hệ kết thân, theo bối phận thì còn là dượng của ngài.”

Phù Sai phất tay, gào lên hung bạo: “Mặc kệ hắn là ai, cứ theo lệnh của ta mà làm, lập tức đi mau! Ngươi mà còn đứng đây lải nhải không nghe lệnh của ta thì cùng chung tội với hắn.”

“Dạ! Tuân lệnh!” Viên tướng lĩnh run rẩy tuân lệnh xong vội vàng quay lưng bỏ đi.

Phù Sai đi xuống dưới cầu thang, bị đất đá làm vấp chân sém té ngã, hắn điên tiết nhảy dựng lên, xoay người đi ngược trở lên, đụng ngay mặt Chuyên Nghị đang theo sau đi xuống, Chuyên Nghị vội lách qua một bên tránh đường, Phù Sai sải bước lên tường thành, nhìn cột khói phía quân doanh Khánh Kỵ, đột nhiên nhíu mày nói: “Chuyên Nghị, đi tìm người đến đây hét lớn ra ngoài thành, Kinh Lâm hùa theo phản tặc Khánh Kỵ, là kẻ địch của Ngô quốc ta, ai chém thủ cấp của hắn mang vào thành sẽ được thưởng vạn lượng vàng, phong khanh bái tướng, còn được chia đất.”

Giai cấp trong thiên hạ thứ tự là Thiên tử, chư hầu, khanh, đại phu, sĩ, thứ dân, nô lệ. Được trực tiếp phong chức khanh, có thể nói là một bước lên mây, bước vào hàng quý tộc, hơn nữa ngoài chức tước còn vạn lượng vàng và quan hàm tướng quân, Phù Sai lấy thân phận thái tử Ngô quốc nói ra những lời này tất nhiên sẽ thực hiện, lại bảo Chuyên Nghị nói ra ngoài, hắn tin cho dù binh sĩ ngoài kia không ai có gan đi chặt cái đầu trên cổ Kinh Lâm, cũng có thể khiến Kinh Lâm ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm đề phòng bị hành thích.

Chuyên Nghị lập tức đi chọn ra mất tên lính to tiếng nói vọng ra, Phù Sai thì bước xuống thành đến phủ Triết đại phu, Phù Sai quả nhiên kiên quyết làm chuyện này, tất cả công khanh thế tộc trong thành đều bị tập trung hết lại, còn dù có người trong hoàng tộc đứng ra xin giúp, Phù Sai cũng không mảy may động lòng, chỉ một lát sau cả con đường bị chen chúc chật kín người, từ người già trên bảy mươi tuổi đến đứa bé sơ sinh phủ Triết đại phu, chỉ cần là nam nhân, đều bị tùng xẻo.

Tùng xẻo cũng chính là Lăng trì, là hình phạt tàn bạo, người thụ hình kêu la thảm thiết, người đứng xem sợ hãi mặt không còn giọt máu, Phù Sai lại ung dung thư thái, quay qua nói với các công khanh đại phu: “Tồn vong của Cô Tô thành quan hệ đến giang sơn xã tắc Ngô quốc, nếu thành trì bị thất thủ, bổn thái tử sẽ nổi lửa thiêu trụi toàn thành cùng chết với nhau, các ngươi phải đồng tâm tận lực cùng triều đình thủ thành, chống cự quân địch, kẻ nào lâm trận phản bội, sẽ có kết cục thế này, các ngươi lấy đó mà làm gương. Người đâu, đưa hết tất cả nữ nhân vào trong quân ban thưởng cho binh sĩ.”

Một đám lính hung tợn xông vào kéo tất cả nữ nhân khóc lóc thê lương của Triết phủ bỏ đi, Phù Sai quét ánh nhìn hung tợn vào từng người, những ai bị hắn nhìn vào đều cúi rạp đầu xuống, Phù Sai cười to ba tiếng, phất tay áo bỏ đi, bỏ lại một đám công khanh đại phu, gia chủ thế tộc trước cửa phủ đệ Triết đại phu, đang run lẩy bẩy trong tiếng kêu gào thảm thiết…

Phù Sai quay lên tường thành Xương môn, Chuyên Nghị đang dẫn theo một tốp lính hét lớn truyền lệnh của hắn ra ngoài, định dùng công tâm kế với quân Khánh Kỵ, không ngờ tốp lính hét đến khản cả giọng, binh lính ngoài kia sau khi ăn uống no nê, mới uể oải dàn hàng ngang ra trước Viên môn, rất nhiều người trên tay còn cầm cành liễu bẻ lấy bẻ để, Phù Sai lúc đầu không hiểu chúng đang làm gì, hồi sau mới nhìn rõ là chúng bẻ cành liễu dùng làm tăm xỉa răng.

Đám người đứng xiên vẹo ngoài kia dàn hàng ngang hét to vào thành: “Người trong thành nghe đây, Khánh Kỵ điện hạ đánh bại Cơ Quang, sắp đăng cơ xưng vương, ai giết được Phù Sai, đem thủ cấp đến đầu hàng, điện hạ thưởng vạn lượng vàng, ngàn mẫu ruộng, còn phong tướng bái hầu!”

Phù Sai nghe xong tức tối muốn lập tức dẫn quân xông thẳng ra ngoài, tên Kinh Lâm vô sỉ này dám nói y chang hắn, còn mở to miệng hứa ban thưởng giùm cho Khánh Kỵ.

Phù Sai nhẫn nhịn đi qua đi lại trên tường thành nửa ngày trời, thấy Chuyên Nghị vẫn đang đứng đó đợi lệnh, Phù Sai trầm ngâm một hồi, vẫy tay: “Ngươi qua đây!”

Chuyên Nghị lập tức bước tới bên cạnh, Phù Sai nói: “Phụ vương không cho ta ra thành cứu viện, nhưng ta quả thật không an tâm an nguy của phụ vương, bên cạnh ta chỉ có ngươi là giỏi nhất, đêm nay ngươi lẻn ra ngoài thành, đến Đông Điều Khê gặp phụ vương, lúc này chắc quân trấn thủ Ngự Nhi thành đã đến tiếp ứng cho phụ vương, hai quân tập hợp lại đủ kháng cự với Khánh Kỵ. Ngươi nói với phụ vương là Phù Khái hoàng thúc đang ngày đêm tiến quân đến giải vây, đợi quân hoàng thúc đến nơi, Khánh Kỵ bị đánh trước mặt sau lưng, ba quân tan rã, lúc đó mời phụ vương nhanh chóng quay về Cô Tô, ta và phụ vương trong ngoài giáp công, tiêu diệt Kinh Lâm, sau đó mời phụ vương trấn giữ Cô Tô, ta thay cha cầm quân xuất chinh, truy quét phản loạn.”

Hắn nói đến đây, hai nắm tay đấm mạnh vào nhau, gầm gừ: “Mỗi ngày đứng trên tường thành, lo lắng cho an nguy của phụ vương nơi xa, kẻ địch ngay trước mặt lại không được ra ứng chiến, thật là tức chết đi được.”

“Dạ!” Chuyên Nghị chắp tay vái lạy định lui xuống.

“Khoan đã!” Phù Sai lại gọi hắn lại, trầm ngâm lên tiếng: “Dẫn theo tên Lý Hàn, người này mưu mô quỷ quyệt, lại hiểu rõ tình hình Khánh Kỵ ở Lỗ quốc, có thể…phụ vương cần dùng đến hắn.”

“Dạ!” Chuyên Nghị lui xuống chuẩn bị.

Phù Sai nhìn xuống phía dưới, chỉ cách có gang tấc, hắn lại không thể làm gì đám người ti tiện gây hấn. Phù Sai nhổ xuống, đấm một quả mạnh vào tường thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.