Tuyết Đen Và Lửa Trắng

Chương 17: Đèn đỏ




Phù Khái thành công trong việc thoát khỏi sự truy đuổi của Tôn Vũ, thu hút Tôn Vũ và Lương Hổ Tử ngay từ bên ngoài thành Nam Vũ, còn hắn thì tự mình lãnh binh không kể ngày đêm hướng về phía Cô Tô thành, lập tức báo tin vào bên trong thành Cô Tô cho Phù Sai, trong ngoài phối hợp, bất ngờ đánh úp đại doanh trại của Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ không giống như Hạp Lư, Hạp Lư lúc đó lo sợ Cô Tô thành sẽ bị rơi vào tay của Khánh Kỵ, hơn nữa hắn vẫn tin rằng mục tiêu tấn công của Khánh Kỵ chính là thành Cô Tô, vì vậy mà trên đường hành quân không tổ chức phòng bị, hành quân đường dài như vậy khiến ba quân đều mệt mỏi, do vậy nên chỉ một trận mà đã đánh bại, sáu vạn đại quân bị tiêu diệt hơn nửa, khiến cho Khánh Kỵ ngay từ đầu đã rơi vào hoàn cảnh chống đỡ bỗng chốc chiếm được ưu thế.

Mà Khánh Kỵ vây khốn Cô Tô thành, hiện tại là cục diện đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công. Nhưng Khánh Kỵ cơ bản không nghĩ đến việc đạo quân của Phù Khái - đám người đang bị quân lính của Tôn Vũ truy đuổi - đột nhiên lại xuất hiện phía sau mình, vội vàng ra ứng chiến đó là việc khó tránh khỏi. Hơn nữa, bên trong thành Cô Tô lại có hơn một vạn tinh binh, tổng số binh lính bên trong hợp lại khoảng hơn bốn vạn tên, đạo quân này mặc dầu lực chiến đấu yếu, nhưng kiến nhiều có thể cắn chết voi, thời đại chế tạo vũ khí cổ xưa, nếu nửa đêm bất ngờ đánh úp, thì phối hợp tác chiến sẽ không có tác dụng cao. Chỉ cần có thái độ tử chiến, thì độ sát thương xảy ra không phải là thấp, nếu đại quân trong ngoài phối hợp, nếu Khánh Kỵ không phòng bị trước, thì chắc chắn sẽ bị đánh bại, huống hồ gì, vẫn còn đạo quân của Câu Tiễn với hành tung xuất quỷ nhập thần cũng đang đợi thời cơ.

Nghĩ đến đây, Tôn Vũ không kềm được lo lắng vô cùng,trong lòng lắc lư theo chiếc xe đang lăn bánh: “ Nếu Khánh Kỵ giẫm lên vết xe đổ của Hạp Lư, thì Phù Sai, Phù Khái, Câu Tiễn trong ngoài phối hợp chia làm ba ngả tấn công toàn quân, thì ắt quân mình sẽ thảm bại, vậy những ưu thế vừa chiếm được lúc đó lại trôi theo dòng nước rồi, thậm chí..toàn bộ trận thế công thủ của chiến cục Ngô quốc đều vì thế mà thay đổi, Đại vương…người có thể giữ vững được không?”

Tôn Vũ và Lương Hổ Tử lo sợ trúng kế phục kích của Phù Khái, lúc đó đại quân sẽ trở thành miếng mồi ngon trong bụng của đối phương. Vì thế mặc dầu gấp rút quay về thành Cô Tô, nhưng ngược lại trên đường không dám hành động mù quáng, quân tiên phong dò đường trong phạm vi ngoài ba mươi dặm phía trước, tấp nập hướng đến, không ngừng phất cờ truyền tin tức cho quân đoàn hiện phía trước đang an toàn. Nhưng quân đoàn lại vừa hành quân đến một khu rừng rậm với địa hình hiểm trở, hành trình vì thế khó tránh khỏi bị chậm lại.

Tôn Vũ hận rằng mình không thể chắp thêm cánh để có thể nhanh quay về thành Cô Tô, nhưng thân là chủ tướng của một quân, hắn lại ngàn lần không thể hành động theo cảm tính, chỉ mới nửa đêm, mà đã vội nói đến chuyện không còn hi vọng, nếu không có lòng tin đủ lớn với Khánh Kỵ, thì vị thanh niên Tôn tướng quốc e rằng đã bước theo gót của người tiền nhiệm Ngũ Tử Tư rồi, chỉ một đêm mà tóc đã bạc trắng hết.

Lúc Tôn Vũ, Lương Hổ Tử cùng đại quân đang hành quân trên đường về thành Cô Tô, thì phía bên ngoài thành Cô Tô vừa kết thúc một trận đại chiến, cuộc chiến giữa Khánh Kỵ và Phù Khái. Cuộc chiến này Phù Khái không chiến thắng được, ngược lại còn bị Khánh Kỵ tập kích đánh cho một trận tơi bời.

Trên chiến trường, đôi khi thành bại còn dựa vào vận may nữa, có lúc chỉ vì một chuyện rất nhỏ, hay một người nào đó hoàn toàn không liên quan đến, do đó mà sản sinh ra những thay đổi cực lớn ngoài dự liệu của mỗi bên. Một phát bắn ngay vào kho đạn của đối phương, cũng quyết định được chuyện thành bại trong cuộc chiến giữa hai nước; một trận mưa lớn đổ xuống bất ngờ, đã từng khiến cho binh lính của hoàng đế nước Pháp bại trận tại chiến trường Waterloo.

Câu Tiễn đã sao chép ý tưởng của Tôn Vũ, rồi mê hoặc Phù Khái dựa vào đó mà tiến binh tấn công bất ngờ đại bản doanh của Khánh Kỵ, Phù Khái con người này đã lâm vào bước đường cùng, với ý đồ được ăn cả, ngã về không. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, hắn đã thất bại bởi vì không có vận may.

Vấn đề mấu chốt quyết định thành bại trong trận chiến này chính là nước tiểu của tên tiểu tử---- sứ giả của bộ lạc Đông Di Huyền Điểu cô nương.

Sau đại lễ đăng cơ của Khánh Kỵ, sứ tiết các nước lần lượt quay về bản quốc, lập tức báo cáo những tin tức mới nhất về nước Ngô cho quốc vương bản quốc biết, nhưng Huyền Điểu, người mang trọng trách lớn này lại ngược lại vẫn thể hiện điệu bộ nhởn nhơ vui chơi, nàng cùng với Quý Tôn Tiểu Man cả ngày quấn quýt bên nhau, phải đợi đến khi Đan Ô liên tục thúc giục, nàng mới chịu khởi hành quay về, nhưng trên đường đi lại cứ ung dung, đông du tây dạo, không vội vàng gì, khiến cho lần xuất quốc làm sứ tiết này trở thành một cuộc du ngoạn lý thú bên ngoài quốc gia.

Phó sứ Đan Ô dở khóc dở cười, nhưng địa vị của Huyền Điểu cao hơn, nàng lại là chính sứ, nên việc duy nhất mà hắn có thể làm là cứ huyên thuyên suốt ngày bên Huyền Điểu mà khuyên can, thúc giục nàng nhanh chóng quay về bản quốc. Huyền Điểu vì thế mà không kiên nhẫn được, thẳng thắn nói với Đan Ô, lệnh cho hắn vận chuyển bộ xương khủng long hóa thạch của người Đông Di về trước (thực ra chỉ là cho mượn thôi), còn nàng một mình cùng với hơn hai mươi tên thị vệ hóa trang thành người nước Ngô, ở lại tiếp tục ngao du sơn thủy, từ từ đi sau.

Tối hôm đó, Huyền Điểu cùng với cận vệ của mình cắm lều tại một khu rừng có tên Thanh Sơn, hơn hai chục người, có kẻ ngủ trên cây, có kẻ đốt lửa lên mà ngủ, đa phần đều đã ngủ say. Huyền Điểu đêm khuya cảm thấy khó chịu trong người, nên vội từ trên cây cao nhảy xuống, rón rén bước vào bên trong khu rừng, do bộ hạ của nàng cũng có vài tên là nam giới đang ngủ trên cây, do đó biết ý nên nàng muốn đi xa hơn vệ sinh cho tiện, tìm được một chỗ cảm thấy sạch sẽ, khuất bóng phía sau một cây cổ thụ nàng bắt đầu cởi đồ đi vệ sinh, nhưng đồ vừa vén xuống quá nửa, thì đột nhiên có động tĩnh, nàng dừng lại….

Huyền Điểu vừa kinh sợ vừa xấu hổ, sợ có người đang nhìn trộm nàng, nên vội vàng kéo quần lên, đưa tay cầm lấy kiếm, nàng đứng yên đưa tai lắng nghe một hồi… âm thanh lúc nãy phát ra từ sườn núi bên kia.

Huyền Điểu mặc dù là con gái của tộc trưởng Phong tộc, địa vị được tôn kính, nhưng từ nhỏ đã giỏi trèo núi vượt đèo, giỏi leo trèo săn bắn. Người Đông Di đa phần kiếm sống bằng nghề đánh bắt cá, từ lúc ấu thơ đã được luyện tập bản năng kiếm sống, nên khiến cho bọn họ đều là những người trinh thám thuộc hàng thượng thặng. Khả năng của Huyền Điểu cũng không đến nỗi tồi, nàng cũng thuộc loại gan to, một thân một mình lặng lẽ đi trong bóng tối.

Đợi nàng trèo qua ngọn đồi phía trước, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện bên kia sườn núi đột nhiên xuất hiện một đại quân, đang gấp rút không ngừng nghỉ cắm lều dựng trại. Nhân mã rất đông, lửa dày đặc giống như sao trên trời, thật là hiếm thấy. Bọn chúng binh mã đông như vậy, nhưng âm thanh phát ra lại cực nhỏ, nếu không phải vào lúc đêm khuya vắng vẻ như thế này, thì chưa chắc gì Huyền Điểu đã nghe được những động tĩnh kia.

Huyền Điểu giống như một con cáo, lặng lẽ mò tới gần, từ cuộc đối thoại của đám binh sĩ Ngô quân, nàng đã nghe rõ được thân phận của chúng, trong lòng ngạc nhiên hoảng sợ. Nghe xong, nàng lập tức quay về lều của mình, đánh thức tất cả đám cận vệ dậy, dập lửa, xóa tất cả mọi dấu vết, hai mươi mấy người lập tức men theo con đường nhỏ rời khỏi sơn cốc.

Ngựa của bọn họ bỗng nhiên hí vang lên vài tiếng, nhưng bởi vì trên đỉnh núi này còn có nhiều tạp âm nữa xen vào, nên căn bản không ai nghe được. Đợi cho đến lúc sai lính trinh thám lên đỉnh núi cảnh giới, Huyền Điểu cùng đám tùy tùng cũng đã lặng lẽ rời khỏi sơn cốc, hướng về phía thành Cô Tô mà phóng ngựa như tên bắn.

Khánh Kỵ nghe được thông tin mà Huyền Điểu mang đến, trong lòng cũng ngạc nhiên vô cùng, điều mà Khánh Kỵ lo lắng nhất không phải là sự xuất hiện bất ngờ của chúng tại đây, mà là sự an nguy của Tôn Vũ và Lương Hổ Tử, hai đạo quân phụng mệnh hắn truy sát Phù Khái không biết bây giờ ra sao? Nhưng bây giờ lại không thể thám thính được tình hình của họ, Khánh Kỵ lập tức triệu tập chư vị tướng lĩnh, thông báo cho họ biết thông tin mà Huyền Điểu vừa thu được.

Phù Khái đột ngột đem quân đến, mục tiêu chính là Khánh Kỵ. Sơn cốc mà hắn chọn để cắm trại cách đại bản doanh của Khánh Kỵ chưa tới bốn mươi dặm, hắn dừng lại tại phạm vi cách bốn mươi dặm ngoài doanh trại Khánh Kỵ, nghĩ rằng trường kì gian nan hành quân, tướng sĩ tất thảy đều mệt mỏi, cần phải được nghỉ ngơi. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, hắn muốn tập kích đóng quân ở đây nhiều ngày, thiết lập một đại doanh trại với hệ thống phòng thủ hoàn chỉnh, nếu dựa vào số lính không chiếm ưu thế mà tập kích bất ngờ thì e rằng không hiệu quả, hắn cần phái người liên hệ với Phù Sai ở phía trong thành Cô Tô để tạo thành liên quân.

Về điều kiện truyền tin thời này, để cho hai bên bước đầu xác định được kế hoạch, cũng vô phép mà nắm trong tay được đích xác thời gian mà đối phương tiến đến, do đó muốn phối hợp tác chiến với nhau, về thời gian phát động trận chiến cụ thể thì cũng cần phải nhiều lần tiến hành liên hệ xác nhận. Từ tình hình mà Huyền Điểu nhìn thấy được mà nói, thì đại quân của Phù Khái vừa đến, sẽ tính toán lập tức liên hệ với người bên trong thành Cô Tô, hai bên sẽ triệu tập tướng lĩnh phân phối kế hoạch, điều động binh sĩ làm tốt công tác chuẩn bị, để có được điều này cũng tốn khá nhiều thời gian. Nếu muốn phối hợp đúng lúc, Phù Khái vừa đến, tất phải cùng với Phù Sai xác định chính xác thời gian cùng nhau hành động, tất cả những việc này làm xong cũng tốn nhiều ngày. Thời gian mà đối phương phát lệnh tấn công rất có thể là lúc tờ mờ sáng, mặt trời vừa lên, đây là lúc mà người người đều mệt mỏi, biết như vậy, Khánh Kỵ sẽ có dư dả thời gian để ứng biến.


Chư vị tướng lĩnh đang bảy mặt tám lời bàn việc quân trong doanh trại, thì bỗng nhiên Huyền Điểu kêu “ A…” lên một tiếng, Khánh Kỵ lập tức vội vàng hỏi: “ Huyền Điểu quý sứ, vẫn còn tin tức gì quan trọng sao?”

Huyền Điểu tay ôm bụng, khuôn mặt thẹn thùng, xấu hổ ngước mắt nhìn hắn, ngượng ngập nói: “ Ta…ta đau bụng quá…”

“….Ồ… người đâu, mau đưa Huyền Điểu quý sứ đi ngoài…”

Huyền Điểu tay ôm bụng, vội vàng cùng tên thị vệ đi ngoài, chúng tướng được thể cười ồ lên, Khánh Kỵ vuốt vuốt mũi, ho một tiếng rồi nói: “ Chư vị tướng quân, quả nhân có ý này, ta nhân cơ hội Phù Khái vừa đến chưa ổn định, lại chưa liên hệ được với Phù Sai trong thành Cô Tô, mà chủ động phát khởi tấn công, tiêu diệt Phù Khái, khiến cho nguy cơ khác tất nhiên sẽ làm tan rã.”

Yểm Dư nói theo: “ Lời của Đại vương rất có lý, chỉ có điều Phù Khái đã cắm trại ổn định tất sẽ cử người cảnh giới, bọn họ lại đóng quân trong sơn cốc, chúng ta không có cách nào mà giống như lần trước từ cao xuống thấp mà thâm nhập vào, ngoài ra trong thành Phù Sai nếu chưa biết được kĩ càng tình hình bên ngoài, chưa chắc gì hắn dám xuất binh, nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng mọi động tĩnh của hắn.”

Khánh Kỵ đáp: “ Quả nhân biết”

Binh quý thần tốc, Khánh Kỵ chưa kịp suy nghĩ kĩ lưỡng, lập tức hạ lệnh cho một đại đội mật thám tiến đến vô danh sơn cốc kia, nhiệm vụ chủ yếu của chúng là thám thính mọi động tĩnh của Phù Khái, đồng thời tiêu diệt những tên lính cảnh giới bên ngoài của đối phương. Cùng lúc này cũng triệu tập binh mã các doanh trại, lệnh cho Kinh Lâm lưu thủ tại bên ngoài thành Cô Tô, tăng cường bắn đá phủ đầu vào phía bên trong thành, lệnh cho Yểm Dư, Xích Trung lãnh binh mã phối hợp hai bên của đại quân chủ lực, làm đội quân cơ động, còn bản thân Khánh Kỵ lãnh đạo đại quân, chuẩn bị bất ngờ tấn công vô danh sơn cốc.

Trận chiến tại sơn cốc vô danh, ý chí của Phù Khái đã gần như tan vỡ, hiện tại ngay cả hắn cũng bắt đầu tin lời của đám dân đen đồn nhảm rằng Khánh Kỵ được thiên thần phù hộ, nếu không có như vậy, Khánh Kỵ làm sao có thể dự liệu được tình hình, đem quân đến sơn cốc vô danh kia phản công đánh úp đối phương một cách ngoạn mục như vậy chứ?

Hắn dự tính hôm đó sẽ tiến quân bất ngờ tấn công doanh trại Khánh Kỵ, vì để cho tướng sĩ nhanh chóng hồi phục lại thể lực tinh thần, ngoài những trạm gác cần thiết, còn lại toàn quân đều được phép nghỉ ngơi trong sơn cốc. Phù Khái cử đi vài tên tín sứ, chia nhau ra thông báo cho Phù Sai ở trong thành, và cùng với hắn duy trì sự liên hệ bí mật với Câu Tiễn, dự định ngày mai sẽ tấn công vào đại bản doanh của Khánh Kỵ, lại cùng với các tướng lĩnh ở trong doanh trại lên kế hoạch tỉ mỉ để ngày mai đánh trận, bàn bạc đến khuya, bọn họ ai nấy đều mệt lả, lúc đó mới ngả người nằm nghỉ một lát, nhưng giấc ngủ còn đang lơ mơ, thì...đại quân Khánh Kỵ đã tấn công vào.

Khánh Kỵ đầu tiên cử người đi tiêu diệt những tên lính được Phù Khái phái ra ngoài canh gác thám thính tình hình, nhưng địch ở trong bóng tối, ta ở ngoài ánh sáng, muốn tiêu diệt hết những trạm gác này thì khó có thể thực hiện được, đại quân Khánh Kỵ còn chưa đến cửa núi, tiếng vó ngựa đã vọng vào trong toàn sơn cốc. Mặc dầu được lính trinh thám báo ngay từ sớm, nhưng đại quân Phù Khái vội vàng tập hợp ngay trong đêm nên ai nấy đều mệt mỏi, đại quân vừa chỉnh tề đội hình, còn chưa tiến ra ngoài sơn cốc được, thì Khánh Kỵ dẫn đầu đại quân đã tiến vào đánh giết, hai bên chạm trán giao chiến với nhau ngay trong sơn cốc.

Cuộc chiến đang diễn ra khốc liệt. Tiết Giao liều mạng chỉ huy binh lính tử thủ tại sơn khẩu, yểm hộ Phù Khái phá vòng vây tiến ra ngoài, Phù Khái vượt qua núi mà đi, dẫn quân hướng về phía Cô Tô thành, hắn muốn nhân cơ hội đang diễn ra loạn lạc này mà tiến vào thành, nhưng Chúc Dung, Kinh Lâm đang lãnh quân thủ bên ngoài thành Cô Tô, Yểm Dư, Xích Trung thì dẫn người án ngữ hai bên cánh sườn thành Cô Tô, ở phía sau mặc dầu Khánh Kỵ bị Tiết Giao tử chiến, nhưng với sự chênh lệch lực lượng quá lớn giữa hai bên, Tiết Giao không cầm cự được lâu mà bỏ chạy mất hồn, vào lúc này thì Phù Sai cũng vừa nhận được tin tức ngày mai cùng hợp lực tấn công Khánh Kỵ, cho dù Phù Khái có tấn công đến bên ngoài thành Cô Tô, hô hào bên trong mở cổng để vào thành, thì Phù Sai cũng không rõ chân tướng của sự việc đâu thật đâu giả mà mở cửa thành để tiếp ứng, với tình hình như vậy thì Phù Sai nào đâu dám tùy tiện mà giẫm chân vào nguy hiểm chứ.

Nhưng nếu không đến Cô Tô, thì chỉ còn duy nhất con đường là quay về Hàn Ấp, nơi mà hắn có thể dừng chân nghỉ ngơi được, nhưng nếu đi Hàn Ấp, thì sẽ mất đi sự tiếp ứng liên kết với thành Cô Tô, lúc đó khó tránh khỏi việc bị Khánh Kỵ chia nhau ra mà đánh. Phù Khái đang ở thế khó lựa chọn giữa hai con đường, vài vị quân sư huyền bí đều đến doanh trại của hắn để bàn bạc.

Lúc Phù Khái từ Nam Vũ thành khẩn cấp chạy đến thành Cô Tô, lúc đó đã giữ liên hệ mật thiết với Câu Tiễn, Câu Tiễn biết được Phù Khái thuận lợi thoát khỏi sự truy sát của Tôn Vũ, nên cực kỳ hứng thú dẫn đại quân đang ẩn nấp ở trong núi Thiên Mục xuống núi, vội vàng chạy đến thành Cô Tô, hắn muốn chia bát canh ngon này. Nhưng vừa đến khu vực Ô Trình thì đội quân trinh thám báo tin về, Khánh Kỵ phát hiện ra tung tích binh mã của Phù Khái nên đã đem quân đánh úp, khiến cho Phù Khái bại trận tơi bời, Câu Tiễn ngạc nhiên vô cùng, vội vàng lệnh cho tam quân dừng lại, hắn đứng suy nghĩ một hồi lâu ngay tại sông Ô Trình, bất chợt một kế sách nham hiểm hiện lên trong đầu hắn, nghĩ vậy hắn vội sai tín sứ lập tức lên ngựa, tìm đến doanh trại của Phù Khái…

“ Đại quân chủ lực của Phù Khái đã chạy về hướng núi Phu Thu ở Ngũ Hồ rồi sao?”

Khánh Kỵ khởi đầu hỏi. Hắn tiêu diệt toàn bộ đạo quân quyết tử thủ của Tiết Giao, sau đó vội vàng quay về đại bản doanh ở phía bên ngoài thành Cô Tô, rồi sau đó tập hợp ba quân gồm đại quân đang cố thủ tại đây do Chúc Dung, Kinh Lâm lãnh binh, cùng với Yểm Dư, Xích Trung ở hai cánh thành, lúc đó hắn mới nhận được tin tức này.

Ngũ Hồ là tên gọi về sau của Thái Hồ, Thái Hồ đến nay có hơn một trăm ba mươi dòng sông chảy vào, thông qua hơn bảy mươi nhánh sông đổ vào sông Trường Giang, tổng diện tích có hơn hai ngàn cây số vuông. Nhưng lúc đương thời, diện tích Thái Hồ còn rộng gấp đôi so với Thái Hồ lúc bây giờ, những dòng sông liên tiếp nhau cũng nhiều hơn, toàn diện tích Thái Hồ còn có vô số những ao hồ lớn. Nơi đây đường thủy đường bộ bốn phương tám hướng liên thông với nhau giống như một chiếc mạng nhện khổng lồ, nếu có người ẩn náu ở Thái Hồ, thì cho dù có là ngư phu hay kẻ dẫn đường, người mà thông thuộc đường trên nước dưới của Thái Hồ, lúc đó cũng khó có thể mà dễ dàng tìm ra được tung tích ẩn náu của đối phương.

Có điều nơi đây chỉ thích hợp cho những toán quân nhỏ hành động, nếu dẫn gần một vạn binh lính vào Thái Hồ thì bắt buộc phải chọn những hòn đảo lớn mà cư trú, như vậy thì khó có thể che giấu mọi hành tung ẩn náu của mình, nếu ẩn nấp trên đảo, thì chỉ có thể dùng thuyền mà di chuyển, như thế sẽ không linh hoạt bằng trên đường bộ, lúc muốn đưa hơn một vạn quân di chuyển nơi đóng quân thì lại càng khó có thể thực hiện được, vì vậy nên đội quân trinh thám bám theo gót Phù Khái mới dễ dàng xác định được vị trí cụ thể hành tung của Phù Khái.

Khánh Kỵ mặc dù nói là truy sát đến cùng, không cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi, nhưng bởi vì đối phương di chuyển theo đường thủy, cũng không dễ dàng gì làm được chuyện trong tức khắc. Dòng sông Thái Hồ vốn có rất nhiều thuyền bè lớn nhỏ, đây cũng là thủy trại mà thủy quân nước Ngô đóng quân tập luyện. Bởi vì Ngô, Việt thủy lộ ngang dọc xen kẽ nhau, binh lính nắm chắc kĩ năng chiến đấu trên đường thủy, so với chiến đấu trên bộ còn có vẻ chiếm ưu thế hơn, do đó Thái Hồ được chọn là nơi tập luyện quan trọng của thủy quân nước Ngô. Thủy quân nước Ngô được ví như là thiên hạ đệ nhất, nước Sở mặc dầu ở vùng thượng du, thuận dòng nước mà chiếm cứ ưu thế nhất định, nhưng khi xảy ra thủy chiến thì chưa từng chiến thắng nước Ngô, bởi vì quân tướng nước Ngô rất xem trọng tập luyện trên sông nước.

Lúc Tôn Vũ đưa quân càn quét sạch đạo quân phòng thủ vũ trang bên ngoài thành Cô Tô, thì đối với doanh trại thủy quân đang bỏ trống này vẫn chưa xử lí, bởi vì Khánh Kỵ đoạt lại nước Ngô, nhưng không phải là giao chiến với giặc bên ngoài xâm lăng nước Ngô, cho nên thuyền bè của đại thủy quân này đối với việc tấn công thành Cô Tô và lực lượng bảo vệ thành Cô Tô mà nói thì chẳng có tác dụng gì cả, với tình hình lúc đó mà nói thì hai bên đều chưa cần thiết xảy ra thủy chiến tại Thái Hồ, vì vậy cũng không thể phá hủy tất cả số thuyền bè này, đem tài sản, của cải của nước Ngô ra mà phá nát được, cuối cùng việc này lại gây ra rắc rối lớn.

Nhưng hôm nay Phù Khái lại chọn đường thủy mà trốn chạy, hơn nữa hình như hắn đã biết tình hình thực tế của thủy quân danh trại của Khánh Kỵ, hắn hướng theo thủy trại Thái Hồ mà chạy, trực tiếp đoạt lấy tất cả thuyền bè này mà ẩn náu tại Thái Hồ.

Hoảng sợ không biết chọn đường nào sao? Hay hắn lại có âm mưu nào khác?

Khánh Kỵ không dấu được vẻ lưỡng lự, do dự về việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.