Tuyết Đen Và Lửa Trắng

Chương 16: Thật ra cô gái ấy là ai?




Phù Khái kiến thiết tại Nam Vũ thành đã lâu, sau khi đóng quân tại Kiền Toại thành, đã có ý biến Nam Vũ thành là cơ sở để sau này dừng chân, nên từ sớm đã sai binh mã chiếm cứ Nam Vũ thành, tốn sức chuẩn bị. Tôn Vũ lo lắng Phù Khái chạy tới Nam Vũ thành, lại cùng với Phù Sai tại Cô Tô thành trước sau hô ứng, Khánh Kỵ lúc đó phải chiến đấu với hai bên, khó tránh khỏi việc hao binh tổn tướng, nên quyết không xem thường truy đuổi đại quân của Phù Khái đến cùng.

Nhưng Phù Khái hành quân đêm ngày, chạy nhanh hơn Tôn Vũ nửa ngày, nên đuổi theo không kịp. Tôn Vũ từ Kiền Toại đuổi tới Nam Vũ thành, lúc tiếp cận thành trì, thì phía trước đại quân của Phù Khái đã vào trong thành, Tôn Vũ không còn cách nào khác, đành phải nhất thời đóng quân bên ngoài thành.

Phía bên ngoài thành không xa, là một chiếc hồ lớn sóng nước mênh mông, phụ cận không có cây cối nào to lớn cả, muốn chế tạo máy bắn đá công thành cũng rất khó khăn. Tôn Vũ nhất thời hạ lệnh đóng quân, một mặt ra lệnh cho quân lính chia ra tìm kiếm bốn bề xem nơi nào có những cây lớn dùng để chế tạo máy bắn đá đem về, mặt khác sai mật thám bí mật thăm dò động tĩnh trong Nam Vũ thành.

Đại quân Phù Khái tiến vào trong thành, lập tức kéo cầu treo lên, gia tăng binh lính tuần tra, trinh thám của Tôn Vũ bên ngoài có thể quan sát thấy phía trên bức tường thành đột nhiên có rất nhiều binh lính, phía trong thành khói bốc lên nghi ngút, hiển nhiên đại quân của Phù Khái vừa vào trong thành đang nấu cơm.

Tin tức chuyển về doanh trại của Tôn Vũ không lâu sau, đám lính đang tìm kiếm những cây gỗ lớn để chế tạo vũ khí, ở hướng đông bắc cách Nam Vũ thành khoảng ba mươi dặm đã tìm ra một khu rừng rậm, lúc này trời cũng đã tối, Tôn Vũ lại lệnh cho đại quân đóng binh tại bên hồ, cho binh lính nghỉ ngơi lấy sức, chặt những bụi cây nhỏ bên hồ để làm chướng ngại vật, tiến hành đào công hào chiến đấu dẫn nước vào để làm vật cản trở, để đề phòng quân Phù Khái tấn công đánh úp. Chuẩn bị ngày mai lại phái người đi vào khu vực rừng vừa được phát hiện chặt cây làm vũ khí.

Doanh trại vừa dựng xong, Tôn Vũ trong doanh trại viết liền hai bức thư, một bức cho Khánh Kỵ, thông báo cho đại vương biết tình hình chiến sự, một bức viết cho Lương Hổ Tử, kêu gọi hắn gia tăng tốc lực hành quân đến, hai quân hợp nhất lại, nhân cơ hội Phù Khái vừa chạy đến Nam Vũ thành, sĩ khí quân tâm còn chưa ổn định mà thử sức công thành, nếu không thể thành công, thì cũng khiến cho Phù Khái dè chừng và sợ hãi, lo sợ không dám thò đầu ra khỏi sào huyệt của mình, lúc đó sẽ loại bỏ được Nam Vũ thành, thừa thế tiến lên, đầu tiên chiếm lấy thành Cô Tô, lúc đó lại đợi lệnh của Khánh Kỵ chỉ thị bước tiếp theo.

Tôn Vũ vội vàng viết hai bức thư, rồi sai người lập tức đưa đi, sau đó khoác áo giáp tuần tra toàn doanh trại, Tôn Vũ dựa vào hình ảnh soi bóng của Nam Vũ thành dưới nước bên hồ, mà từ xa đứng nhìn mọi động tĩnh của nó, chỉ nhìn thấy trong thành khắp nơi khói lửa bập bùng, Nam Vũ thành trước giờ chưa từng đóng nhiều binh lính như vậy, hiển nhiên lúc này sẽ không có nhiều doanh trại cho đám binh lính kia tá túc.

Nam Vũ thành tuyệt không phải là một thành trì với địa hình hiểm địa bao bọc, nhưng với việc đóng binh nhiều như vậy, mật độ phòng thủ thành trì sẽ gia tăng đáng kể, khi Tôn Vũ hợp binh cùng với Lương Hổ Tử, ưu thế binh lực cũng không hiển nhiên chiếm ưu thế đến mười phần, đối phương lại chiếm cứ địa lợi, nếu muốn chia quân tấn công vào thì không bằng tập hợp lại, Tôn Vũ trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, quyết định xong sách lược ngày mai công thành, lúc đó mới quay về doanh trại nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Tôn Vũ đưa người tới phía dưới Nam Vũ thành, bày trận thế trước cửa thành, cử người gây rối quấy nhiễu từ bốn phía, tạo thành một trận thế tấn công vào bên trong thành. Đồng thời cũng hạ lệnh cho binh lính vào khu rừng rậm ở phía đông bắc chặt cây, vận chuyển về doanh trại chế tạo vũ khí chuẩn bị công thành, một mặt đợi cho Lương Hổ Tử lãnh binh đến.

Đám lính canh phòng đứng trên thành mặc dù thấy bên dưới liên tiếp vận chuyển đến những khúc gỗ cực lớn, thấy họ đang chế tạo vũ khí công thành, nhưng lại lo sợ thất bại ở Kiền Toại thành lại có thể tiếp diễn ở đây, do đó không tên nào dám xuất thành giao chiến, Tôn Vũ vì thế cứ ung dung chuẩn bị. Đến chiều, Lương Hổ Tử lãnh binh đến, lúc này có thể nói là binh hùng tướng mạnh, đồng thời lúc này tại công xưởng bên trong doanh trại, những thợ cơ khí đã chế tạo xong một chiếc máy bắn đá thô sơ, đơn giản. Tôn Vũ đứng ngay cổng chính hạ lệnh tấn công với ý đồ thăm dò, cốt để xem sự phân phối vũ khí phòng ngự và phân chia lực lượng chiến đấu phía bên trong thành, đám thủ binh bên trong thành dường như cũng nhìn thấy được dụng ý của Tôn Vũ, nên phân bổ lính phòng thủ không nhiều, hai bên giao chiến một hồi, rốt cục cũng không nắm được nội tình của nhau, nên đành phải thu binh vào bên trong.

Tôn Vũ biết trận chiến lần này không giống ở Kiền Toại, nếu Phù Khái tiếp tục chiến bại, chỉ có thể chạy về Hàn Giang, lúc đó có nước Lỗ và Đông Di bộ lạc là đồng minh của Khánh Kỵ hỗ trợ, Phù Khái sẽ bị bao vây tứ phía, lại khó chống đối lại, vì vậy hắn tất phải tử thủ ở Nam Vũ thành, nếu muốn giữ vững thành trì này, tất phải xảy ra một trận khổ chiến, do vậy, Tôn Vũ hạ lệnh cho đám thợ thủ công gấp rút chế tạo vũ khí, chuẩn bị công thành.

Đến gần tối, trong doanh trại của Tôn Vũ đã chế tạo được một chiếc máy bắn đá, loại vũ khí này gồm tám bánh xe, trên xe có hai thanh gỗ thẳng đứng lên trên, giữa hai thanh gỗ được thiết kế một tấm phảng, có thể dùng ròng rọc kéo lên, thanh gỗ lớn bốn bề đều có ống nhòm, có thể quan sát mọi động tĩnh của quân địch ở trên cao, hơn nữa còn không lo bị đối phương bắn tên gây thương tích. Lúc công thành mà có loại vũ khí này yểm trợ, có thể quan sát thấy rõ ràng phía trên thành mọi động tĩnh điều động binh sĩ và bố trí trận địa phòng ngự của đối thủ. Nên dựa vào đó mà có thể có những điều chỉnh kịp thời về phương hướng và phương thức tấn công.

Lúc tờ mờ sáng, trống lệnh gióng lên một hồi, Tôn Vũ lần thứ hai phát lệnh tấn công thành, rồi tự mình điều khiển xe ròng rọc, lệnh cho quân sĩ đẩy tới phía dưới thành để quan sát gần, lúc này trời mây quang đãng. Từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ ràng mọi điều động binh lính phía bên trong thành. Tôn Vũ quan sát một hồi, bỗng phát hiện ra có điều kỳ quái, lập tức quay mặt ra ngoài hạ lệnh cho đám lính đẩy xe theo hướng xung quanh thành, đám binh lính tùy lệnh của chủ tướng mà đẩy xe đi.

Chiếc xe ròng rọc của Tôn Vũ mới chỉ đi nửa vòng quanh Nam Vũ thành, cảm giác bất an của Tôn Vũ lại càng tăng thêm nghi vấn, Tôn Vũ lập tức hạ lệnh:

“Không sợ chướng ngại nào cả, dốc toàn lực tấn công thành’

Tôn Vũ hạ lệnh cho một số ít nhân mã rải rác tứ phía dùng kế quấy nhiễu, còn mình tập trung quân tinh nhuệ đánh vào cổng chính, nguyên nhân vì Nam Vũ thành thực sự rất nhỏ, cho dù nhất tề tấn công từ bốn phía, cũng khó có hiệu quả khiến đối thủ phân binh giao chiến, do vậy, nếu chỉ tấn công một mặt, mặc dù binh lính bên trong thành tập trung lại, nhưng số lượng binh lính bố trí để phòng thủ trên tường thành vì thế mà có hạn. Ngoài ra binh lính chỉ có thể tập kết luân phiên nhau mà lên thành, chỉ cần dùng xe bắn đá bắn vào, khiến cho quân đoàn đợi chiến (đợi để lên tường thành) bên trong thành tháo chạy về phía sau, sẽ chặn đứng sự liên kết giữa đội thủ thành sĩ binh và đội dự chiến sĩ binh, do vậy chỉ cần hắn tấn công đủ tốc độ, thì cơ hội đoạt lấy thành không hẳn là không có.

Bắt đầu, hắn tấn công theo hướng thăm dò, một phương diện là vì đợi cho xe bắn đá và đầu đạn ở phía sau vận chuyển lên trước, mặc khác hắn cũng muốn lên cao hơn để quan sát, xác định nhân số và vị trí đội quân dự bị của Phù Khái, nhưng Tôn Vũ ngồi trên chiếc xe kéo ròng rọc từ trên cao nhìn xuống, thì lại có cảm giác đám thủ binh bên trong thành bố trí không như mình dự liệu. Trừ đám lính trên đầu thành đang ẩn náu, thì phía giữa thành tuyệt không có đạo quân nào tập kết.

Tôn Vũ nhìn thấy tình hình này tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lúc đầu hắn dự liệu rằng Phù Khái muốn phản thủ vi công (đổi từ phòng thủ sang phản công), tập kết binh ở ngay cửa thành, rồi lựa thời cơ đánh úp vào cánh sườn của đối thủ, nhưng chiếc xe ròng rọc đi nửa vòng, đều tuyệt nhiên không nhìn thấy động tĩnh gì chứng tỏ binh mã của Phù Khái đang hoạt động, trong lòng Tôn Vũ cũng lờ mờ đoán ra tình hình không hay, lập tức ra lệnh toàn lực tấn công thành.

Quân lệnh vừa phát ra, thì trận đồ thăm dò lúc đầu bỗng chốc biến thành trận đánh úp với sức mạnh mãnh liệt, mười chiếc máy bắn đá được vận chuyển đến phía trước thành, từng phiến đá bắn vào trong thành tạo thành trận mưa đá kinh hồn, đám sĩ binh trên đầu thành xuất thuẫn chống đỡ, đầu cúi thấp xuống bờ thành chống đỡ, tấm thuẫn bị đá bắn vào phát ra âm thanh loạn xạ, nhiều tên lính không chạy kịp trốn dưới bờ tường thành bị đá bắn vào đầu máu chảy đầm đìa. Trên đầu thành lúc này đại loạn, Anh Đào nhân cơ hội này cũng dẫn binh tấn công.

Cầu gỗ đã được đưa tới trên chiến hào bên ngoài thành, từng chiếc thang mây được đám sĩ binh dựng lên, hướng về phía đầu thành mà tiến lên như thủy triều cuồn cuộn, mưa tên cùng với súng bắn đá bay vun vút giữa không trung. Khoảng mười tráng sĩ đẩy xe công thành, tiến tới cửa thành, liên hồi tông mạnh vào cửa thành.

Âm thanh phát ra nghe ‘bình bình’, cánh cửa nặng trịch kia kêu lên thứ âm thanh ghê hồn, bị đẩy lồi vào bên trong, cái chốt cửa cũng bị chấn động rung lên, nhưng vẫn chưa bị bung ra.

“Bình bình” lần thứ hai đẩy vào, khung cửa bị đội lên phía trên, khiến cho đất đá ở bức tường trên khung cửa rơi xuống lả tả, binh lính bên trong thành vội vàng chuyển những phiến đá lớn luống cuồng chèn lại, ra sức gia cố cổng thành.

“Bình bình” tiếng tông cửa vào lần thứ ba, cửa thành răng rắc kêu lên, đồng thời lộ ra một khe hở nhỏ….

Máy bắn đá thống nhất điều chỉnh góc độ, bắt đầu bắn đá vào bên trong thành, khiến cho đám sĩ binh chạy ra khỏi vị trí ngay đầu thành khó tránh khỏi bị thương tích. Thang mây liên tục được dựng lên ngay trên tường thành, được sự yểm hộ của đội bắn cung bên dưới, đám sĩ binh mang thuẫn che bảo vệ trên đầu hướng trên đầu thành mà leo lên.

Đội lính thủ thành phía trên lúc này đang dùng đá lăn xuống, bắn cung tên, đổ dầu sôi, nước phân sôi…xuống phía dưới, ngăn cản đạo quân phía dưới đang leo lên thành. Trong những vũ khí mà lính thủ thành sử dụng, thì nước phân sôi sùng sục có mức độ gây sát thương cao nhất, nếu bị nước này tưới vào người, ngay chỗ vết thương sẽ bị lở loét, sau đó gây nhiễm trùng cho đến chết, không giống những loại vũ khí khác, nếu không có vết thương trên người thì sẽ có thể cứu được tính mạng cho mình.

Trên đầu thành đám lính giữ thành dùng trường kích, mưa tên để ngăn cản những chiếc thang mây đang được dựng lên, từng chiếc thang được dựng lên lập tức bị đẩy ra, lại một đội quân khác men theo thang mà leo lên đều kêu gào thảm thiết bị đẩy té xuống dưới thành, đã nhiều tên lính bị rơi xuống chiến hào đầy chông, chết toi mạng. Đội quân giữ thành đang chiếm được lợi thế, nhưng số lượng quân lính trấn giữ trên đầu thành có hạn, với sức tấn công mãnh liệt của đại quân bên ngoài thành, đã xuất hiện nhiều binh lính ngay trên đầu thành, đang lao vào giáp lá cà với đội quân giữ thành, cửa thành cũng bị tông vỡ, Anh Đào một mình một ngựa đi tiên phong, dẫn đầu đại quân tiến vào công phá bên trong.

Tôn Vũ đứng nhìn, thấy thành trì bị công phá dễ dàng như vậy, trong lòng cảm thấy lo lắng, khuôn mặt hiện lên vẻ trầm tư, chư vị tướng lĩnh bên cạnh Tôn Vũ đang định mở lời chúc mừng tướng quốc đại nhân bất khả chiến bại, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tờ, thần sắc không vui, tất thảy đều không dám mở lời, chỉ đặt nghi vấn trong lòng, không biết hiện tại Tôn Vũ tướng quốc đang suy nghĩ gì mà thần sắc hiện lên như vậy.

Nam Vũ thành đã công hạ, nhưng Tôn Vũ lại không hạ lệnh cho đại quân tiến vào bên trong chi viện, giúp đỡ, hắn đứng chôn chân tại trung quân, một hồi lâu, Anh Đào từ bên trong thành vội vội vàng vàng chạy ra, cấp tốc chạy lại trước mặt Tôn Vũ, chắp tay bẩm báo: “ Tướng quốc đại nhân, mạt tướng đã đánh hạ được Nam Vũ thành, nhưng có vẻ thập phần kì quái, Phù Khái cùng với đại quân chủ lực tuyệt không có trong thành”.

Tôn Vũ nghe xong, thở một hơi dài nói: “ Nếu hắn có trong thành, thì ngươi đâu có dễ dàng mà chiếm cứ được Nam Vũ thành như vậy chứ?”

Tôn Vũ quay mình lại, nhìn chăm chú về hướng xa xa, tự vấn: “ Một ngày một đêm, Phù Khái nhiều nhất cũng chỉ có thời gian một ngày một đêm, vậy thời gian đó, hắn muốn làm gì?”

Tôn Vũ trầm ngâm một lúc lâu. Khuôn mặt dần biến sắc kì quái: “ Phù Khái à Phù Khái, hắn không chỉ là dũng sĩ thứ hai của Ngô quốc, mà cách thức dùng mưu kế của hắn cũng tốt như vậy sao, ta thực sự không nghĩ tới hắn nắm được, cũng biết thả được, lại quả quyết hành sự đến như vậy. Tôn Vũ… ngươi lại trúng kế của chính ngươi rồi…”

Anh Đào cùng với chư vị tướng lĩnh bên cạnh Tôn Vũ nhìn nhau ngạc nhiên, không hiểu Tôn Vũ đang nói gì.

“ Chúng tướng nghe lệnh!”

“ Có mạt tướng” Anh Đào và chư tướng vội vàng chắp tay đợi lệnh.

Tôn Vũ to giọng quát lớn: “ Lập tức chỉnh đốn tam quân, ngay tức khắc quay về Cô Tô thành, quyết không chậm trễ.”

Anh Đào nghe xong ngạc nhiên, thất thanh hỏi: “ Tướng quốc đại nhân, vậy Nam Vũ thành…”

“Bên trong Nam Vũ thành có cái gì? Cái gì tiêu hủy được thì lập tức tiêu hủy, còn đám tàn binh kia thì cứ để mặc chúng. Lập tức nhổ trại điều quân quay về”

Chúng tướng nhìn thấy tướng quốc hạ lệnh có vẻ nghiêm trọng, không dám chậm trễ, lập tức đồng thanh tuân lệnh, lần lượt chạy đi tập hợp đại quân. Tôn Vũ suy nghĩ một lúc, lại triệu tập vài tên lính trinh sát, phân công: “ Các ngươi, lập tức lên ngựa, gấp rút quay về Cô Tô thành bẩm báo đại vương, nếu mọi chuyện gặp bất trắc, hãy chạy về Kiền Toại thành, Tôn Vũ sẽ ngày đêm quay về chi viện, tiếp ứng. Nếu quân địch thế trận tấn công không mạnh, thì hãy cố thủ đợi chi viện của ta. Quân địch có bất kì hành động nào khác, thì hãy làm thế này này… nhớ chưa!”

“ Tuân mệnh tướng quốc đại nhân!” Vài tên lính trinh sát nghe đến phương pháp truyền tin nhanh, tình thế sự thái khẩn cấp, liên tục đồng thanh đáp ứng, lần lượt thối lui.

Những tên lính trinh sát này, mỗi người đều có tùy tùng hộ tống, có nhiệm vũ hộ tống họ trên đường đi an toàn. Dùng phương thức truyền tin quất ngựa không ngừng, một là do sự tình trọng đại, sợ rằng tin tức tới chậm. một lý do khác, cũng giải thích rằng quân địch trên đường có mật phục, nên chia người ra đi theo nhiều đường để hành động, nếu quân địch có gặp mai phục, thì khả năng truyền tin tức đến nơi cũng có cơ hội cao hơn.

Những tên lính trinh sát này vội vàng rời khỏi doanh trại, còn đạo quân đang vui mừng chuẩn bị nhập thành thì khẩn cấp tập hợp lại, đại quân ở bên ngoài Nam Vũ thành chỉnh đốn tập hợp đội hình, tạo thành một vòng tròn, lập tức lên đường quay về. Những hành động như vậy, không chỉ tam quân ngỡ ngàng ngạc nhiên, mà những tướng lĩnh cũng lờ mờ chẳng hiểu gì cả, chỉ là từ khi gia nhập vào đội quân của nước Ngô, cùng nhau chinh chiến nhiều nơi, Tôn Vũ đã thiết lập nên quyền uy tuyệt đối trong lòng của binh lính, do vậy mặc dầu không hiểu vấn đề, nhưng tất thảy toàn quân đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của tướng quốc.

Đại quân gấp rút tiến nhanh, mặt trời đã lặn về hướng tây, đám mây trên trời đã chuyển qua màu hồng, giống như màu máu. Tôn Vũ đứng tại chiến xa khuôn mặt lo lắng sốt ruột, hận rằng không thể chắp thêm cánh để quay về Cô Tô thành cho nhanh, tiếng xe đi lộc cộc, tiếng vó ngựa rền vang, phía trên những ngọn cây, những chú ve không biết mệt mỏi kêu vang, tỏ vẻ không hề sợ sệt đại quân đang hành quân qua mà bay đi.

Phù Khái đã chơi một trò chơi kim thiền thoát xác rất đẹp mắt, lúc hạ thành Nam Vũ chỉ trong một thời gian cực ngắn Tôn Vũ sớm biết đã trúng kế rồi, đợi đến khi tin tức của Anh Đào đưa đến, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ được toàn bộ kế hoạch của Phù Khái. Cho dù đây chỉ là những suy đoán căn cứ từ những tư liệu hạn hẹp mà ra, nhưng kết hợp tình thế giữa hai bên trước mắt, và mục đích mà Phù Khái gấp rút muốn đạt được, hắn tin rằng đây là kế hoạch của Phù Khái, nhưng biết được là một chuyện, có ngăn cản được hay không thì lại là một chuyện khác.

Tất cả kế hoạch hành động của Phù Khái, và kế hoạch bao vây Cô Tô thành của Tôn Vũ, tương tự như kế hoạch đánh úp Hạp Lư làm người người kinh sợ, có vẻ như là bản sao lại kế hoạch của Tôn Vũ. Tôn Vũ cho binh lính bao vây thành Cô Tô, tạo thành một trận thế vững chải, sau đó thông báo cho Khánh Kỵ gấp rút quay về nước Ngô ngay trước mắt Hạp Lư, đợi đại quân Khánh Kỵ vừa về đến, Tôn Vũ lập tức bỏ thành Cô Tô, thay đổi kế hoạch mục tiêu tiến đánh Hạp Lư, đánh cho hắn trở tay không kịp, từ đó xác định được ưu thế tuyệt đối trên toàn chiến trận.

Kế hoạch của Phù Khái mặc dầu ý tưởng so với Tôn Vũ không giống nhau, nhưng bản chất bên trong về cơ bản là đồng nhất. Tôn Vũ để lộ rõ ý đồ tấn công bao vây Cô Tô thành sau đó đánh úp Hạp Lư, lần này Phù Khái thể hiện rõ rằng mình đang chạy về Nam Vũ thành, nhưng lại chuẩn bị kế hoạch bất ngờ tấn công Khánh Kỵ, kế sách này hiệu quả đều như nhau, phương pháp đánh đều là đánh úp bất ngờ khiến người khác không đề phòng. Hắn có thể từ lúc ở thành Kiền Toại trúng kế chiến bại, thì lập tức nghĩ ra chủ ý này, mặc dầu là ăn cắp ý tưởng của Tôn Vũ, nhưng là thích hợp với thời thế lúc này, lại ứng với tốc độ biến đổi nhanh, nên ngay cả Tôn Vũ cũng thầm tỏ vẻ khâm phục hắn.

Phù Khái chạy đến Nam Vũ thành, do hắn từ sớm đã có ý thiết lập cơ sở ở đây, nên đã sai người ở đây kiến thiết, sau thất bại tại Kiền Toại, cần gấp một nơi để đại quân bố trí ổn thỏa, nên khiến ai cũng tin tưởng việc hắn đang lãnh quân chạy đến trú ẩn tại Nam Vũ thành, hơn nữa sau khi hắn chạy đến đây, lập tức gia tăng binh lính tuần tra trên đầu thành, ban đêm lại sai quân đốt lửa bập bùng, làm ra vẻ đại quân đang đóng tại đây, với kế sách này thì đến thần tiên cũng trúng kế của hắn.

Còn đại quân của hắn, thực tế không dừng chân tại Nam Vũ thành, có lẽ đại quân của hắn vừa vào thành, rồi lập tức xuyên qua thành mà đi từ một cánh cửa khác. Toàn bộ kế hoạch này, thậm chí hình thức và việc cẩn thận sắp xếp kế hoạch, tin rằng ngay từ trên đường chạy đến Nam Vũ thành, đã được sắp xếp cả rồi.

Binh vô thường thức, thủy vô thường hình (đánh trận có nhiều kế khác nhau, cũng như nước có nhiều hình thái khác nhau), cách vận dùng tài tình, đều giữ ở trong tim. Phù Khái có thủ đoạn tinh vi như lần này, không trách Tôn Vũ đối với hắn vạn phần khâm phục, đến lúc này, Tôn Vũ vẫn chưa nghĩ đến, người vạch ra toàn bộ kế hoạch trong kế sách này thực tế không phải là Phù Khái, mà là Việt thái tử Câu Tiễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.