Tuyết Băng! Tôi Sẽ Sưởi Ấm Trái Tim Em

Quyển 2 - Chương 19: Vĩ thanh




CHƯƠNG 52

Tiết Lăng Phong vừa nói xong, dưới đài lập tức vỡ òa, tiếng kinh hô và nghị luận cuồn cuộn như thủy triều cấp tốc khuếch tán trong đám người.

Lý Ngọc Bạch ở trên đài ngơ ngác nhìn Tiết Lăng Phong, không biết nên trả lời thế nào; còn Hoắc Quân thì kinh ngạc mở lớn mắt, một câu cũng không nói nên lời.

Tiết Lăng Phong đợi mãi không thấy Lý Ngọc Bạch trả lời, liền xoay người, giương mắt nhìn hắn, “Lý hộ pháp?”

Lúc này Lý Ngọc Bạch mới như ở trong mộng mới tỉnh mà lấy lại tinh thần, nhưng thanh âm bởi vì không tin nổi nên không liền mạch, “Đúng… đúng là có, nếu trang chủ nguyện ý chịu hình thay, tử tội đương… đương nhiên có thể miễn.”

Tiết Lăng Phong gật đầu, lại nhìn Hoắc Quân lần nữa, đặt hình sách lên tay hắn, “Hoắc hộ pháp, nếu ngươi nói trên hình sách này viết là kết án theo quy củ trong luật, vậy theo lời ngươi đi.”

Hoắc Quân cúi đầu nhìn hình sách, lại ngẩng đầu nhìn Tiết Lăng Phong, tới giờ khắc này hắn vẫn không nói nên lời.

“Trang chủ, không thể!”

Hồi phục tinh thần đầu tiên chính là Dư Phàm, hắn vội vội vàng vàng từ trên đài cao đi xuống, chạy tới bên cạnh Tiết Lăng Phong, “Trang chủ, trăm triệu lần không thể!”

Dư Phàm tuy rằng không quá hiểu rõ về hình quy trong Thiên Ảnh môn, nhưng hắn cũng biết hình sách kia là phân thành hai cuốn mà thành. Cuốn đầu chỉ là trách phạt, tuy rằng quá trình thống khổ, thế nhưng mục đích chỉ là khiến người ta nhớ kỹ giáo huấn, không tàn phá tới gân cốt; quyển sau mới là tra tấn, là đối với người mắc tội không thể tha thứ hoặc là địch nhân bị bắt thẩm vấn, sẽ không quan tâm người ta thụ thương nhiều hay ít, cũng sẽ không quan tâm người ta có chống đỡ nổi hay không.

Vừa rồi hắn thấy Hoắc Quân đã lật quyển sách tới mấy trang cuối cùng, chỉ biết là không có chuyện gì tốt, hắn không ngờ Tiết Lăng Phong đã xem qua sách, còn làm ra quyết định như vậy.

Tiết Lăng Phong thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó lắc đầu, “Ta biết ngươi muốn nói gì, ta không muốn nghe.”

Nếu chỉ là chịu phạt thay, đương nhiên không thể giảm hình phạt chút nào.

Lúc Tiết Lăng Phong thay thế Song Phi quỳ trên hình đài, tiếng kinh hô dưới đài lại càng lớn hơn nữa.

Bởi vì có người chịu phạt thay, vậy nên Song Phi bị kéo lên, không cần quỳ nữa. Tiết Lăng Phong quỳ ở chỗ không xa hắn lắm, rốt cuộc hắn có cơ hội nói gì đó với nam nhân này, mặc dù người này tới giờ vẫn không muốn nhìn hắn.

“Thu hồi lời nói của ngươi!”

Thị vệ vừa mới cởi xích sắt trên người Song Phi, hắn liền giãy ra khỏi họ chạy tới trước mặt Tiết Lăng Phong, “Ngươi sẽ bị phá hủy đấy, có biết không?!”

Thị vệ vọt lên từ phía sau, kéo Song Phi lại, người chưởng hình đi lên hình đài, bắt đầu cởi y phục của Tiết Lăng Phong.

“Ta van ngươi đấy! Đừng như vậy!”

Tuy rằng Song Phi bị lôi sang một bên, thế nhưng vẫn còn giãy dụa, có điều người kiềm giữ hắn rất nhiều, hắn không giãy ra nổi, không thể tới gần bên người kia nữa.

“Đây là một mình ta làm, mặc kệ là nghiêm phạt kiểu gì cũng nên do ta gánh chịu!”

Tiết Lăng phong căn bản như là không nghe thấy lời của Song Phi, im lặng quỳ, tùy ý người khác cởi y phục của y ra, từ đầu tới cuối y không liếc nhìn ảnh vệ của mình, chỉ nhìn chằm chằm lò lửa có đầy lạc thiết mà đờ ra.

(Lạc thiết là cái que bằng sắt được nung nóng để dùng trong tra tấn)

Ánh lửa màu cam không làm cho sắc mặt tái nhợt của y trở nên ấm áp hơn, cũng không sưởi được tới thân thể nóng hầm hập, nhưng lại hàn lãnh đến tận xương của y.

“Tiết Lăng Phong, ngươi đừng như vậy! Vì sao ngươi lại làm vậy? Vì sao??!”

Song Phi thấy những người đó cởi từng thứ từng thứ một trên người Tiết Lăng Phong, ở trước mắt bao người, y không chút phản kháng vứt bỏ sự kiêu ngạo và tôn nghiêm mà bản thân từng không chịu buông tha vì bất cứ điều gì.

Chỉ để bảo vệ tính mệnh một ảnh vệ?

“Ngươi nói cho ta biết vì sao!”

Còn chưa dụng hình, chỉ là nhìn Tiết Lăng Phong trần truồng quỳ gối trước mặt nhiều người như vậy, Song Phi đã thấy không thể chịu được, nếu như hắn sớm biết sẽ có kết cục như vậy, có khi nào hắn thà để Quy Khư bị xử tử hay không? Vậy thì người đang quỳ ở đây lúc này, sẽ không phải người kia.

“Chủ nhân, ta cầu ngươi đứng lên có được hay không?”

Hắn chỉ tính sai một bước, chỉ riêng việc Tiết Lăng Phong sẽ thay hắn chết là hắn không tính đến. Hóa ra y vẫn còn yêu hắn như thế sao? Chỉ là ngay lúc đó hai người chưa phát hiện?

Rốt cuộc Tiết Lăng Phong cũng có chút phản ứng, nhưng lại là đối với hộ vệ bên cạnh, “Làm cho hắn câm miệng lại, ta không muốn nghe hắn nói nữa.”

Thị vệ đem tơ trắng bịt mồm tới, đang định nhét vào miệng Song Phi, Tiết Lăng Phong lại lạnh lùng truyền lệnh, “Làm cho hắn cút đi.”

“Dạ!”

Mấy người thị vệ lôi Song Phi ra ngoài, vô luận hắn giãy dụa thế nào, hắn vẫn càng ngày càng cách xa nam nhân trên hình đài, đến khi bị đoàn người tầng tầng lớp lớp cản trở hoàn toàn, không thể nhìn thấy nữa, từ đầu tới cuối, nam nhân kia chưa từng liếc hắn một cái.

Song Phi bị kéo đến tận một gốc cây linh sam bên ngoài hình đường, thị vệ lôi hắn ra để phòng ngừa hắn lại chạy vào trong hình đường, liền dùng sợi dây cột hắn vào cây.

Trên hình đài, khi vòng sắt cuối cùng cài vào cổ Tiết Lăng Phong, loại cảm giác hít thở không thông này khiến y bất giác ngẩng đầu lên, mấy người chưởng hình đứng một bên chờ y tìm được một tư thế có thể miễn cưỡng thích ứng xong, liền dùng xích sắn cố định đầu của y vào khiêu giang phía trên hình giá.

(Theo QT thì khiêu giang là cái xà beng)

Hô hấp càng khó khăn, phổi lại càng cần dùng khí lực lớn hơn. Như vậy, một khi lá phổi bị thiết châm đâm thủng, lúc người ta hô hấp sẽ gặp phải một sự thống khổ sống không bằng chết.

Dựa theo quy định, khi thụ hình không thể dùng nội lực để chống đỡ lại. Dư Phàm dẫn lão đại phu ở Ngự Dược đường tới bắt mạch cho Tiết Lăng Phong, chỉ cần xách định Tán Công tán mà y vừa uống đã hoàn toàn phát huy hiệu lực, liền có thể bắt đầu dụng hình.

Lúc đại phu bắt mạch, Dư Phàm cúi đầu đứng một bên, hắn biết tới giờ khắc này rồi thì nói gì nữa cũng vô dụng, hắn thấy thân thể Tiết Lăng phong vừa bị dội nước lạnh đang yếu ớt rung động, chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển mắt đi.

“Hắn… hắn không nhìn thấy chứ?”

Bỗng nhiên Tiết Lăng Phong gian nan nhỏ giọng hỏi.

Dư Phàm biết y hỏi là ai, liền tới gần, thấp giọng đáp: “Yên tâm đi, đã đưa ra bên ngoài hình đường. Thị vệ sợ hắn lại chạy vào, nên đã trói vào cây rồi, bất quá ngài yên tâm, xong xuôi sẽ thả hắn ra.”

Tiết Lăng Phong không nói nữa, mỗi lần hô hấp đều như dùng hết khí lực toàn thân y, thế nhưng trong đầu y liên tục hiện lên những hình ảnh đó, như là muốn hút hết chút khí lực nhỏ nhoi còn sót lại của y ra ngoài.

Song Phi bị trói ở trên cây, căn bản không thể động đậy, cho dù hắn có muốn biết chuyện đang xảy ra trong hình đường như thế nào, hắn cũng chỉ có thể suy đoán đôi chút từ nét mặt của những người đang chen chúc trên thềm đá cẩm thạch. Thế nhưng những người ở đó đều là vài người hầu nhàn tản trong trang, cho dù họ dùng toàn lực nghển cổ lên, cũng khó có thể thấy rõ rốt cuộc trên hình đài đã tiến hành tới đâu rồi.

Có lẽ lúc này đây, hắn thực sự sai rồi.

Song Phi cũng đã từ bỏ nỗ lực muốn giãy dụa thoát ra, hắn ngẩng đầu nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời thu xanh lam.

Hắn nghĩ chúng bay qua đầu mình, sẽ bay tới chỗ những năm tháng đã mất đi.

Chính là nhiều năm trước, những ngày vô cùng đơn giản như vậy mới là hạnh phúc chân chính.

Không chỉ có hắn quyến luyến những ngày đó, còn cả Tiết Lăng Phong nữa. Chính bởi vì sự nhớ nhung không thể dứt bỏ được này, cho nên mới khiến không ai trong hai người họ nỡ nhẫn tâm chặt đứt, rõ ràng không thể nối lại được nữa, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn miễn cưỡng dây dưa.

Nếu nói giữa họ là tình yêu, thì cũng là tình yêu đem ra từ chuyện cũ trong quá khứ, chia lìa mười năm, khiến cho tình yêu luôn bay xa khỏi trần thế của họ bị hiện thực mãnh liệt dội vào.

Vậy nên, trong ánh mắt Tiết Lăng Phong lúc nhìn hắn, luôn hiện ra do dự và mập mờ; vậy nên vào thời khắc hắn cứu Quy Khư, đã nghĩ chi bằng bây giờ ra đi, lưu lạc thiên nhai cùng với nam nhân hàm hậu bên cạnh này.

Nhưng sự thực lại là không ai trong số họ nhìn thấu. Phần tình yêu đó có thể không kiên định, thế nhưng vẫn còn chấp nhất; có thể không tinh thuần, thế nhưng vẫn khắc sâu như cũ. Vì vậy Tiết Lăng Phong thà rằng hy sinh tất cả cũng muốn cứu hắn, vì vậy vào thời khắc cuối cùng, hắn vẫn không cùng ngồi lên thuyền rời đi với Quy Khư, lựa chọn dù chết cũng muốn trở lại bên người này.

Nhưng hắn sai lầm nhất cũng chính là đã chọn trở về.

Vì quyết định đó, cho nên hiện tại Tiết Lăng Phong đang phải ở trên hình đài thụ hình thay hắn. Nếu như lúc đó hắn đi, qua một khoảng thời gian dài, nói không chừng rồi họ sẽ quên đối phương.

Trong nháy mắt, ngày đã đến chính ngọ.

Bên ngoài hình đường khí hậu mùa thu khô ráo ấm áp, nhưng cũng là lần cuối tiết trời ấm lại trước khi hàn lãnh ập tới, đàn chim bay về phương nam kết thành đoàn bay qua khoảng không phía trên hình đường.

Còn bên trong hình đường vẫn là hàn lãnh và ẩm ướt quanh năm bất biến.

“Lấy hết vòng sắt đi, nghỉ ngơi một lúc.”

Người chưởng hình phân phó thủ hạ, để họ lấy vòng sắt trên cổ Tiết Lăng Phong ra, cho y hô hấp dễ hơn một chút.

Thiết châm bén nhọn đã xuyên thấu qua phổi y, cắm chặt giữa lá phổi của y, mỗi lần nam nhân này hô hấp, đều tạo thành sự thống khổ và thương tổn khó có thể chịu được.

Người dưới đài đã không còn lên tiếng nữa, toàn bộ hình đường an tĩnh tới mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng máu tươi của nam nhân rơi xuống trên hình giá.

Dư Phàm không ngồi hướng về phía hình đài, hắn đã sớm đổi cái ghế sang một bên, hướng về phía tường. Hắn nghe người trên hình đài nói thả Tiết Lăng Phong, lúc này mới quay đầu vội vã nhìn một cái.

Hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng Tiết Lăng Phong, hai bên của y, mỗi bên lưng đều có ba cây thiết châm, cây châm dài bảy thốn xuyên thấu qua phổi thậm chí toàn bộ thân thể y.

Chỉ liếc nhìn liền có thể biết được cảm giác của người thụ hình lúc này.

Nhưng Tiết Lăng Phong không động đậy chút nào, thậm chí không phát ra thanh âm gì. Dư Phàm không rõ hiện tại y là đang cố gắng chịu đựng, hay là đã hôn mê rồi.

Chỉ là, không đợi Dư Phàm nhìn rõ, người lĩnh hình đã bảo thủ hạ dội một thùng nước vào.

“Tiếp tục hành hình.”

Trong đầu Dư Phàm vang lên một tiếng ‘Ầm’, vừa nãy mới nghỉ được bao lâu? Hắn vội vã đứng lên, đi tìm Lý Ngọc Bạch đôi mắt cũng đang nhìn chằm chằm sàn nhà.

“Lý hộ pháp, không phải là xong rồi sao? Còn phải như thế này bao lâu nữa a?”

Lý Ngọc Bạch cũng rất đồng tình, hắn và Dư Phàm cùng đi về phía Hoắc Quân, toàn bộ quá trình, chỉ có mình người này là nhìn không sót chút gì.

“Hoắc hộ pháp, trang chủ vốn có bệnh trong người, ta thấy như vậy là đủ rồi đấy.”

Hoắc Quân quay đầu lại nhìn hai người họ, lại quay đầu nhìn chằm chằm hình đài. Đám hình vệ trên đài đã chuẩn bị hình cụ cho bước tiếp theo, Tiết Lăng Phong vẫn im lặng không phát ra âm thanh gì, tùy ý bọn họ tiếp tục ghìm cổ mình lại.

Sau khi khóa kỹ xiềng xích, lại bắt đầu một vòng roi và nung mới, ở nơi đã chồng chất vết thương xé toạc ra vết thương mới, sau đó dùng lạc thiết ở trên đó.

Lúc lạc thiết hạ xuống, rốt cuộc Tiết Lăng Phong hơi né đi, xích sắt rủ trên hình đài cũng theo đó bắt đầu rung động, phát ra một trận âm vang rầu rĩ.

Hoắc Quân không nhìn xuống phía dưới nữa, đứng dậy nói rằng: “Lý hộ pháp, ngươi chủ quản hình luật, vậy do ngươi quyết định đó.”

Dư Phàm và Lý Ngọc Bạch nhìn hắn đi ra ngoài hình đường, lập tức tuyên bố dừng hành hình.

Song Phi ở ngoài thấy mọi người trong hình đường dần tản đi, tất cả đều vừa đi vừa bàn tán. Mấy hộ vệ đi qua đoàn người hướng về phía hắn, không nói một câu cởi trói cho hắn.

“Hắn thế nào rồi?”

Song Phi vội vàng hỏi họ, mấy thị hệ nhìn hắn một cái, lại nhìn nhau một chút, tất nhiên đến trang chủ còn thay người này thụ hình, họ cũng không dám tùy tiện lỗ mãng nữa. Một trong số đó đáp:

“Đại hộ pháp đã tuyên bố ngừng hình, trang chủ được đưa đến Ngự Dược đường rồi.”

Song Phi nhìn thần sắc của họ một chút, lại lập tức truy hỏi: “Hắn bị thương có nặng không?”

Họ cởi tất cả dây trên người Song Phi ra, đều không nói, cuối cùng vẫn là người kia lên tiếng: “Chúng ta cũng không rõ lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.