Tuyết Băng! Tôi Sẽ Sưởi Ấm Trái Tim Em

Quyển 2 - Chương 16




CHƯƠNG 49

Quá giữa tháng bảy, khí trời bắt đầu cấp tốc chuyển lạnh.

Trong rừng cây của Bàn Long sơn trang dần có thêm tầng tầng lá khô, tiếp qua không lâu nữa, tuyết sẽ lại bao trùm nơi đây.

Tiết Lăng Phong vẫn như bình thường cùng một chỗ với ảnh vệ của y, nhưng thời gian trầm mặc ngày càng nhiều.

“Dư Phàm, nếu có một ngày ta dẫn hắn đi thì sao?”

Tiết Lăng Phong ngồi trong phòng Nhị hộ pháp, ngẩng đầu nhìn bầu trời càng lúc càng đậm ý thu.

“Vì sao phải đi?”

Dư Phàm nhìn Tiết Lăng Phong, đã không còn vẻ tươi cười mọi khi. Gần đây Tiết Lăng Phong thường hay đề cập đến chuyện muốn ra đi với hắn, tuy rằng chỉ là nói nói thế thôi, nhưng hắn nghe Hoắc Quân kể, lão trang chủ đời trước cũng mang theo một ảnh vệ bỏ đi, rồi không trở về nữa.

“Ở đây không chấp nhận hắn.”

Tiết Lăng Phong quay đầu lại nhìn hộ pháp của y, “Hắn rất ít nói chuyện, có suy nghĩ gì cũng không nói với ta. Thế nhưng ta nhìn ra được hắn không vui.”

“Trang chủ, hắn chỉ là một ảnh vệ, không có tư tưởng gì , đương nhiên không biết nên nói gì, ngài không nên suy nghĩ quá nhiều.”

Dư Phàm thở dài, không biết có phải là người từng là nhị hộ pháp kia, cũng từng khuyên chủ nhân của hắn như thế này hay không.

“Không phải, hắn có cảm giác.” Tiết Lăng Phong lắc đầu, “Ta càng ở lâu với hắn, càng thấy hắn không hề thay đổi. Ta không thể mượn cớ vì là ảnh vệ, mà làm chuyện tổn thương hắn nữa.”

“Cái gì không đổi? Hắn có thể có cảm giác gì?”

Dư Phàm không hiểu, Tiết Lăng Phong thì vẫn chỉ lắc đầu. Y chưa từng nói với người ngoài về quá khứ đó của y và Song Phi, người khác đều cho rằng họ ngay từ đầu chỉ là quan hệ chủ nhân và ảnh vệ, sau này cũng sẽ là như vậy. Nhưng y ở lâu với Song Phi, càng thấy xa cách và dằn vặt mười năm không hề làm hắn thay đổi gì, hắn cho mình cảm giác, giống y như trong những hồi ức mỏng manh kia.

“Hắn thực sự không thay đổi.”

Tiết Lăng Phong vẫn lặp lại những lời này. Làm sao bây giờ, nếu hắn chưa từng thay đổi, vậy mười năm qua ắt là càng bị tổn thương sâu sắc hơn.

“Trang chủ, không phải là ngài thật sự thích ảnh vệ kia chứ hả?!”

Dư Phàm nhìn Tiết Lăng Phong, vẻ mặt lo lắng và bất an. Tiết Lăng Phong nhìn hắn, suy nghĩ một hồi, “Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ tùy tiện nói một chút.”

Tiết Lăng Phong đi ra cửa, y biết, y đã làm mất quá nhiều thời gian của Song Phi rồi, y nên có quyết định, vì hắn, cũng là vì mình. Nếu như nhất định không thể tiếp thu, thì cứ làm giống như đã nói, cho hắn tự do.

Mùa thu khí trời luôn thay đổi đột ngột, lúc lạnh lúc nóng. Lần đầu tiên, Tiết Lăng Phong cảm nhiễm phong hàn, nhiều năm rồi y không bị bệnh, bị một cái liền phát sốt.

Hai ba ngày nay, y vẫn nằm mê man trên giường.

Mê man, chính là không ngủ hoàn toàn, cũng không tỉnh lại.

Gió thu thổi từng mảnh từng mảnh lá cây lả tả ngoài cửa sổ, đôi khi Tiết Lăng Phong phát hiện mình ở trong mộng mà cũng có thể nghe tiếng lá cây rơi xuống.

Y thậm chí còn nghe thấy có người gọi y “Phong Phong”.

Gọi hết lần này tới lần khác, đến khi y mở mắt ra trong căn phòng không một bóng người.

Thế nhưng mỗi lần y tỉnh lại, đều thấy trên bàn có đặt chén thuốc, còn ấm, nhiệt độ vừa phải, như là biết sau đó y sẽ tỉnh.

Y biết là ai đưa tới.

Ảnh vệ không thể vào phòng chủ nhân, mỗi lần thuốc đều được đưa tới cửa, sau đó do thị nữ đưa vào.

Tiết Lăng Phong để thuốc tới bên miệng, ngửi một chút, mùi vị đắng ngắt. Ước định năm xưa, người kia còn tuân thủ, mặc kệ số phận cải biến thế nào, trong phạm vi khả năng có thể, hắn luôn cố hết sức đối tốt với mình.

“Được rồi đấy, ngươi đi nhanh đi, ở đây là chỗ ngươi có thể đến à? Đưa xong đồ thì mau cút!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ quát tháo, Tiết Lăng Phong đi tới bên cửa sổ, hé ra một góc mành, vừa vặn nhìn thấy thị vệ đang đẩy ảnh vệ của y ra ngoài cửa viện.

Một tỳ nữ như là động lòng trắc ẩn, ngăn cản thị vệ, đi tới nói rằng: “Song Phi, ngươi đừng đưa tới nữa. Trang chủ có thói quen không uống thuốc, ngươi đưa tới, rồi ngài cũng đổ đi thôi.”

Ảnh vệ của y vẫn trầm mặc đứng đó không nói gì, nhìn lướt về phía nơi y ở, như là rất muốn vào xem.

“Mau cút mau cút, ngươi còn đứng đây làm gì?!”

Thị vệ bắt đầu mất kiên nhẫn, cố sức đẩy ra ngoài, rồi liền xoay người đóng đại môn lại, sau đó lại quay sang hất tay với tỳ nữ:

“Ngươi không biết đâu, ta khinh thường nhất chính là loại người như thế. Loại người dựa vào cái mông, vừa bẩn thỉu vừa ghê tởm!”

“Ngươi đừng như vậy, ngươi nói về hắn như thế, nếu hắn tố cáo với trang chủ thì ngươi liền mất mạng.”

“Tố cáo? Ngươi còn không biết sao? Ảnh vệ đến tố cáo cũng không biết! Bọn họ,” Thị vệ cao lớn đưa tay lên vỗ vỗ đầu mình, “bọn họ không có đầu óc đâu!”

“Ngươi nhìn hắn giống như là không có đầu óc sao? Người không có đầu óc còn biết đưa thuốc cho trang chủ? Ngươi cứ cẩn thận chút đi!” Tỳ nữ nọ lườm thị vệ một cái, xoay người đi vào bếp.

Tiết Lăng Phong đứng phía sau rèm cửa, trong tay còn bưng chén thuốc bốc khói, y vốn chuẩn bị mở cửa sổ hắt thuốc ra ngoài, bài học mười năm trước đã sớm khiến y cự tuyệt uống bất cứ loại thuốc nào.

Nhưng y thật không ngờ, vào lúc y không hề hay biết, thủ hạ của y lại đối đãi nam nhân kia như thế.

Còn nam nhân đó, gì cũng chưa từng nói.

Tiết Lăng Phong nâng tay uống hết chén thuốc, mười năm rồi, mùi vị đắng ngắt đó lại một lần nữa tràn ngập ***g ngực y.

Ngày thứ hai, lúc Song Phi đưa thuốc tới, thị nữ đứng ở ngoài cửa phòng Tiết Lăng Phong nói, trang chủ muốn chính hắn đưa vào. Song Phi nhìn nàng có chút vô cùng ngạc nhiên, nàng không nói gì, chỉ chỉ vào cửa, lộ ra thần sắc e ngại.

Lúc Song Phi đi vào, Tiết Lăng Phong đang tựa ở đầu giường, nhìn hắn. Thấy hắn vào, liền vẫy vẫy bảo hắn đi qua.

“Chủ nhân.”

Song Phi đi tới bên giường, đưa thuốc cho y. Tinh thần của Tiết Lăng Phong đã khá hơn nhiều, chỉ là thoạt nhìn sắc mặt vẫn còn rất kém.

“Ngồi ở đây.”

Tiết Lăng Phong nhận lấy thuốc, để Song Phi ngồi bên cạnh y. Y mím môi dưới, sau đó lại đặt tay lên mặt ảnh vệ của y, “Có phải là khi còn bé, ngươi cũng nhìn ta uống thuốc như thế này?”

Ảnh vệ của y lẳng lặng nhìn y chăm chú, nhưng không nói một câu.

Tiết Lăng Phong có chút yêu thương nhẹ nhàng sờ hắn, “Song Phi, vì sao ngươi không nói cho ta biết? Rằng bọn họ đối xử với ngươi như vậy.”

Song Phi nghĩ đến vẻ mặt của tỳ nữ lúc vừa vào cửa, liền hiểu được Tiết Lăng Phong ám chỉ điều gì. Đại khái là hôm qua lúc hắn đưa thuốc tới đã bị Tiết Lăng Phong nhìn thấy.

Nhưng hắn không muốn bị y nhìn thấy chút nào. Một bản thân bất lực, ti tiện như vậy.

“Chủ nhân, ta nghĩ cũng không có gì.”

Tiết Lăng Phong nhấc tay uống toàn bộ thuốc, bỗng nhiên kéo lấy tay Song Phi, nhìn hắn không chuyển mắt, tựa hồ đang thì thào tự nói: “Song Phi, có phải là ta nên mang ngươi đi hay không?”

Song Phi nhìn thoáng qua Tiết Lăng Phong, rồi lại quay đầu nhìn chân trời âm trầm xa xôi, đi với không đi, với hắn mà nói không hề có ý nghĩa lớn như vậy, bởi vì hắn đã biết được phân lượng của mình trong lòng người này.

“Trang chủ, Nhị hộ pháp ở bên ngoài cầu kiến.”

Cửa truyền đến tiếng thị vệ thông báo, Song Phi nhanh chóng đứng dậy, quỳ đâu ra đấy bên giường Tiết Lăng Phong.

“Để hắn vào đi.”

Tiết Lăng Phong mặc thêm y phục, ngồi thẳng ở đầu giường.

Sau khi Dư Phàm vào, nhìn thấy nam sủng của Tiết Lăng Phong đang cúi đầu quỳ bên giường, ở trong lòng hắn thở dài rằng Tiết Lăng Phong cùng người kia đã ‘Như hình với bóng’ rồi! Nhưng hắn không thấy người nọ có chỗ nào đặc biệt a, dáng vẻ cũng đẹp, thế nhưng cái đẹp cũng là thứ sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. (Núi cao còn có núi cao hơn đó mah)

“Có chuyện gì? Mau nói.”

Tiết Lăng Phong thấy sau khi Dư Phàm vào, ánh mắt quan sát ảnh vệ của mình một lượt, liền thấy có chút không hài lòng.

Dư Phàm vội vã kín đáo thu lại ánh mắt của mình, đi tới trước mặt Tiết Lăng Phong nói rằng: “Trang chủ, đã bắt được ảnh vệ kia trở về rồi! Đang giam giữ ở hình đường, Hoắc Quân đã đi trước thẩm vấn hắn, chuẩn bị ngày mai triệu tập ảnh vệ trong trang đến hình đường quan hình.” (là đứng xem hình phạt được thi hành)

“Đã bắt được rồi sao?” Tiết Lăng Phong không có biểu tình gì, chỉ hỏi một câu, rồi nhìn sang Song Phi, thấy hắn vẫn cúi đầu yên lặng không nói quỳ gối một bên, “Đã hỏi ra được điều gì chưa? Vì sao bỏ trốn? Tên gọi là gì?”

“Hắn không nói gì. Hoắc Quân điểm tên trên danh sách, điều tra ra gọi là Quy Khư.”

“Nga.” Tiết Lăng Phong đáp lại chẳng mặn chẳng nhạt, tên của một ảnh vệ đối với y mà nói y vừa không biết, lại không có ý nghĩa. Nhưng y cúi người kéo Song Phi dậy, nói rằng “Đừng quỳ nữa, không thấy mệt sao? Ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”

Ánh mắt Dư Phàm vẫn theo Song Phi cho đến tận khi hắn đứng dậy, đi ra ngoài cửa, lúc này mới nhìn Tiết Lăng Phong lần nữa, “Hoắc Quân nói, nếu như trang chủ thân thể không khỏe, ngày mai cũng không cần phải tới hình đường, dù sao cũng chỉ là một ảnh vệ mà thôi, then chốt là muốn giáo huấn ảnh vệ khác.”

“Được rồi, ta biết ý của Hoắc Quân. Cái gì gọi là ‘ảnh vệ khác’? Ngươi có thể nói thẳng với hắn, người của ta sẽ không đi.”

Tiết Lăng Phong liếc xéo Dư Phàm một cái, rồi xoay người nằm xuống, làm việc lâu vẫn khiến y thấy có chút choáng váng, tuy rằng đã hạ sốt, thế nhưng vẫn còn sốt nhẹ kéo dài.

Dư Phàm biết là Tiết Lăng Phong có ý bảo hắn lui đi, liền không thể làm gì khác hơn là hành lễ lui ra ngoài. Hắn vẫn không rõ, nam nhân kia có chỗ nào đặc biệt, có thể mê hoặc Tiết Lăng Phong tới độ mụ mị đầu óc.

Buổi tối, Song Phi lại đưa thuốc tới, còn mang theo chút cháo thanh đạm.

Tiết Lăng Phong thấy hắn tới, lại không nhịn được cảm thấy hài lòng.

Y uống xong thuốc Song Phi đưa, lại ôm lấy hắn: “Song Phi, muộn rồi đừng đi nữa, ngủ ở chỗ ta đây.”

Song Phi nhận lấy cái chén không mà y đưa, “Chủ nhân, ta ngủ lại đây, sợ rằng không hợp lý.”

“Có sao đâu? Ta nói có thể là có thể. Ngươi mang cái gì tới cho ta ăn đó? Mau đem tới, vừa lúc ta đang đói bụng.”

Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng chiếu vào phòng Tiết Lăng Phong.

Song Phi đứng dậy từ bên người Tiết Lăng Phong, đẩy đẩy y, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân?”

Thật lâu không thấy có động tác gì đáp lại, tính thời gian, thì thuốc mê hắn hạ trong chén thuốc hẳn là đã khiến nam nhân này ngủ say rồi.

Y phục của Tiết Lăng Phong tùy ý rơi dưới đất, Song Phi nhẹ nhàng xuống giường, lấy ra lệnh bài của Tiết Lăng Phong ở trong đống y phục, lại quay đầu nhìn nam nhân vẫn ngủ không nhúc nhích ở trên giường một chút, xoay người nhảy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.

.

“Người đâu??!! Ta hỏi các ngươi!!! Người đâu??!!!”

Ngục tốc của lao ngục hình đường đều nơm nớp lo sợ quỳ một loạt trước mặt Hoắc Quân và Dư Phàm, trong đó phụ trách run run nói: “Hộ pháp đại nhân, đừng trách chúng ta, hắn cầm lệnh bài của trang chủ tới muốn chúng ta thả người, chúng ta không dám không theo a!”

“Phế vật! Đã vậy sao không lập tức phái người thông báo?! Cứ để cho chúng đi như thế!”

Vết sẹo trên mặt của Hoắc Quân dưới lửa giận biến thánh một cái miệng ngoác ra dữ tợn.

“Thuộc hạ đang định thông báo a…”

Ngục tốt kêu oan thật to, kỳ thực người còn chưa đi bao lâu, gã đang chuẩn bị báo cáo cấp trên, kết quả là vừa vặn đụng phải Hoắc Quân nửa đêm tới xét hỏi.

“Đi tìm! Bắt cả hai tên về cho ta!”

Thị vệ của Bàn Long sơn trang đều tập hợp ở cửa hình đường, đốt đuốc hừng hực, chuẩn bị lục soát núi bắt người.

Bốn hộ pháp đều ở đó, trận thế này, những kẻ làm thị vệ rất hiếm khi nhìn thấy, nhất là Hoắc Quân tức giận ngút trời.

“Ngươi! Mang hai người đi về phía bắc sơn, một thân cây cũng không được để sót cho ta. Người đã bị dụng hình, không chạy xa được.”

“Dạ.” Một chi đội ngũ ba mươi người lĩnh mệnh, chuẩn bị đi về phía bắc.

“Các ngươi! Các ngươi đi về phía bên kia! Xem có phải bọn hắn đi tới bên sông không, mau đi!” Hoắc Quân lớn tiếng quát tháo thuộc hạ, nộ bất khả át, sự tình như thế này mà lại xảy ra! Đám ảnh vệ hắn huấn luyện ra mà lại phát sinh loại chuyện này!

Ánh đuốc rực rỡ, chiếu sáng nửa bầu trời, xua đuổi bóng tối an toàn tới đường cùng không nơi chạy trốn. Mấy trăm người đều đã chuẩn bị tốt, bốn hộ pháp đều mang theo hai người, hướng bốn phía tìm kiếm.

“Đừng đuổi nữa.”

Bỗng nhiên, một thanh âm lạnh lùng xuyên qua đám người rối loạn, thẳng đến màng nhĩ của Hoắc Quân, thanh âm đó khiến hắn hừ mạnh một tiếng.

“Ai cũng không cần phải đi.”

Tiết Lăng Phong đi qua giữa đoàn người, không mang theo biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khác thường.

“Tiết trang chủ, không cần đuổi theo nữa? Thế nhưng bảo bối của ngài mang theo lệnh bài bỏ chạy rồi, đừng nói với ta ngài không biết!” Hoắc Quân hùng hổ đi về phía Tiết Lăng Phong, hắn sớm đã không thể nhịn được cái chuyện Tiết Lăng Phong bưng bít cho một ảnh vệ, chỉ có điều vẫn chưa làm lớn chuyện mà thôi.

Giờ thì hay rồi, không làm thì thôi, làm rồi thì lớn kinh người. Dám trộm lệnh bài của trang chủ đi cứu người, dám làm chuyện to gan lớn mật như vậy, chỉ có thể nói rõ quan hệ giữa hai người kia không hề tầm thường.

“Trang chủ, ngài xem chuyện này…”

Dư Phàm nhìn Tiết Lăng Phong không biết nói thế nào cho tốt, hắn chỉ có thể ra một kết luận, Tiết Lăng Phong bị nam sủng kia lừa một cú ngoan độc, nhưng nói vậy thì Tiết Lăng Phong nhẽ ra phải thể hội kết luận này còn sâu sắc hơn hắn mới đúng.

“Trang chủ, sao lại không đuổi theo?!” Hai hộ pháp còn lại cũng vây tới, đứng xung quanh Tiết Lăng Phong.

Cây đuốc đang làm nóng bầu không khí hàn lãnh, cháy đùng đùng, Tiết Lăng Phong vẫn đứng trầm mặc, đôi môi mỏng mím chặt, không có bất cứ biểu tình gì.

Nửa buổi sau, mới lạnh lùng mở miệng, “Sáng sớm mai giờ Thìn, toàn bộ đều tới hình đường quan hình cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.