Tuyến Thời Gian

Chương 49: Dạy kèm trước kỳ thi




Để chào đón ngày hỉ này, Yến Tử Ổ đã sớm giăng đèn kết hoa. Đèn đuốc chiếu sáng trên mặt Thái Hồ, lại được nước trong hồ khuếch tán, khiến cho ánh sáng càng trở nên lung linh rực rỡ hơn.

Người tới chúc mừng ùn ùn kéo đến, Yến Tử Ổ lần đầu tiên náo nhiệt như vậy. Khách mời đủ các loại, Tam giáo Cửu lưu (Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia), may mà ba vị chú rể này tiếp đãi ổn thỏa đâu vào đấy, không có chút rối loạn nào.

Đoàn Chính Thuần quả nhiên cũng tới, sau lưng hắn, Đoàn Dự cũng vô cùng vui mừng. Hai người đồng loạt chúc phúc cho Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục vội vàng đáp lễ, sau đó mời bọn họ vào trong nhà.

“Muội phu hôm nay thực sự rất có tinh thần.” Đoàn Dự nhìn Mộ Dung Phục, hớn hở nói.

Mộ Dung Phục thấy hắn không gọi mình là “đại ca” nữa, mà chuyển sang gọi “muội phu”, liền vỗ vai hắn, cười nói: “Cái tên này, nhanh như vậy đã muốn chiếm lợi từ chỗ ta.”

Thấy Đoàn Dự vẻ mặt thiếu niên non nớt, lại trở thành anh vợ của Mộ Dung Phục, Kiều Phong đứng một bên cũng cười ha hả, cũng nhẹ nhàng tới đi tới trước mặt Đoàn Dự, nói: “Muội phu ở nơi nào vậy, cho ta xem với.”

Đoàn Dự nhịn cười, nhã nhặn hành lễ, nói: “Kiều bang chủ muội phu, chúc ngươi và A Châu muội muội trăm năm hòa hợp.”

Kiều Phong sửng sốt, sau đó mới nhớ tới A Châu từng kể cho hắn về “họ Đoàn ở Đại Lý với mẫu thân ta”, lúc này mới hồi thần, vội vàng chắp tay với Đoàn Dự: “Thì ra là thế tử, thất kính thất kính.”

Kiều Phong để râu quai nón, cao lớn uy phong, so với khuôn mặt ngây ngô của Đoàn Dự thì hiển nhiên là lớn hơn không ít. Thấy hai người kia xưng hô với nhau như thế, lần này đến phiên Mộ Dung Phục và Tô Sách cười to không ngừng.

Nữ nhân giang hồ vốn hào sảng, cho nên hôn lễ này cũng không rườm rà như những nhà giàu khác. Bước đầu tiên là trước mặt mọi người bái thiên địa. Sau đó Vương phu nhân ngồi lên ghế trên, nhận lễ bái cao đường. Nàng là mẫu thân của Vương Ngữ Yên, lại từ nhỏ nhìn A Châu A Bích lớn lên, cho nên nhận lễ của ba đôi này cũng là hợp tình hợp lý.

Đoàn Chính Thuần lúc này ngồi cùng Đoàn Dự ở ghế khách mời danh dự, nhớ tới A La năm đó tính tình liều lĩnh lỗ mãng, vậy mà bây giờ đã trở thành một thiếu phụ thành thục uyển chuyển, ngồi ghế trên nét mặt tỏa sáng. Trong lòng hắn không khỏi có chút ê ẩm, nửa muốn tiến lên ôn chuyện xưa với nàng, lại sợ bị nàng đuổi đánh ra khỏi cửa.

Mà Mộ Dung Bác chỉnh sửa dung mạo, lúc này đang ngồi một mình trong góc, rõ ràng là con hắn cưới vợ, mà hắn lại cảm thấy tất cả khung cảnh náo nhiệt này chẳng có liên quan gì tới mình. Lại nhớ tới hơn hai mươi năm trước, lúc Mộ Dung phu nhân thành hôn với hắn, nàng cũng thẹn thùng như vậy, càng làm trong lòng hắn nảy sinh sự thê lương, lại có một chút hối hận và không cam lòng. Chỉ là việc đã đến nước này, có hối cũng không kịp, chỉ đành uống rượu giải sầu mà thôi.

Lúc ba đôi tình nhân cùng nhau bái đường, không ai bảo ai đều đứng sát lại tình nhân của mình hơn một chút. Nhân lúc người chủ trì hôn sự còn đang thao thao bất tuyệt chúc phúc, Mộ Dung Phục thấy không có ai để ý, liền lặng lẽ nắm bàn tay nhỏ bé của Vương Ngữ Yên. Hắn cảm nhận được bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của nàng, liền luyến tiếc không nỡ buông ra.

“Biểu ca, ngươi không sợ bị người khác thấy sao?” Phía dưới khăn che đầu, Vương Ngữ Yên cười khẽ.

Mộ Dung Phục nắm chặt tay nàng, hạ giọng nói: “Nhắm mắt lại, sẽ không thấy ai hết.”

Sau khi đủ tam bái, chỉ nghe cả sảnh đường vỗ tay vang dội. Tiếp theo liền có người dẫn cô dâu chú rể về hỉ phòng để chú rể lấy khăn che đầu của cô dâu xuống. Lại có người dặn bọn họ, hoàn thành xong bước này, chú rể phải quay lại trong sảnh để chính thức mở tiệc.

Vương Ngữ Yên ngồi trên giường, chờ Mộ Dung Phục để bỏ khăn che đầu xuống. Ngoại trừ lúc vừa rồi nắm tay, suốt cả một tháng nay, nàng và Mộ Dung Phục cũng chưa từng được gặp mặt nhau. Nhưng khi hồi ức qua đi, cũng không tránh khỏi có chút lo sợ lại chờ mong chuyện sắp đến. Hơn nữa, giờ đã tân nương, mọi chuyện tất nhiên cũng sẽ khác, khiến cho nàng cảm thấy có chút không chân thực.

Chính trong lúc đang miên man suy nghĩ, nàng liền nhìn thấy ánh sáng của ngọn đèn. Mộ Dung Phục xốc khăn che đầu của nàng lên, mỉm cười với Vương Ngữ Yên. Lúc nàng nhìn thấy hỉ phục của chú rể, cảm thấy rất buồn cười, không ngờ khi hắn mặc lên thì màu đỏ của quần áo càng tôn thêm sự tuấn tú và tao nhã của Mộ Dung Phục, ngay cả bộ quần áo cũng trở nên thuận mắt hơn.

Mộ Dung Phục nhìn nàng không chớp mắt. Vương Ngữ Yên trước giờ đều không thích tô son điểm phấn, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng trang điểm, lại có một nét quyến rũ mới mẻ rất riêng. Khuôn mặt nàng vốn đã đẹp như tranh vẽ, nay lại điểm phấn to son, nhất thời không còn nét trẻ con, mà lại trở nên thành thục kiều diễm.

Bà mối nhìn thấy hai người này liếc mắt đưa tình không nói câu gì với đối phương, liền cười nhắc Mộ Dung Phục mau uống rượu hợp cẩn, rồi còn ra ngoài chung vui với mọi người. Mộ Dung Phục ngoài miệng đáp ứng, nhưng mắt vẫn nhìn Vương Ngữ Yên, một bước chân cũng không chịu bước.

Bà mối thấy vậy lại giục thêm lần nữa, Vương Ngữ Yên cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành cúi đầu e thẹn nói: “Biểu ca, ngươi cứ đi đi. Ta…chờ ngươi.”

Ba chữ “ta chờ ngươi” lọt vào trong tai của Mộ Dung Phục, tựa như tiếng vọng từ nơi tiên cảnh, vô cùng ngọt ngào êm tai. Uống xong rượu giao bôi, hắn còn nhìn thêm vài lần nữa, rồi mới kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: “Chờ kính rượu xong, ta lập tức sẽ trở lại.”

Nhiều khách như vậy, bọn họ cũng đều là người luyện võ, tửu lượng của ai cũng rất cao, làm sao có thể lập tức quay về chứ? Vương Ngữ Yên ở trong hỉ phòng đứng ngồi không yên hồi lâu, cũng biết hắn không dễ thoát thân, một nửa thất vọng, nửa còn lại thì không tự giác thở phào. Nàng tức thời quyết định bản thân phải tìm việc gì đó để làm cho giết thời gian.

Mặt trời dần ngả về Tây, sắc trời cũng bắt đầu thẫm lại. Bởi vì đã xong xuôi trình tự, cho nên nàng liền cho bà mối đi ra ngoài. Một thân một mình ngồi ở trong phòng chờ, nàng vẫn cảm thấy tự do tự tại hơn. Lúc này thời tiết cũng ấm lên, cho nên nàng đem toàn bộ hỉ phục và đồ trang sức trên người tháo xuống, chỉ mặc một lớp áo trong mỏng manh, cảm thấy mát mẻ hơn không ít, sau đó dứt khoát tẩy trang sạch sẽ luôn, tháo tóc thả xuống trước ngực, rồi dựa vào đầu giường xem sách.

Không bao lâu sau, bóng đêm dần bao phủ. Tiệc mừng vẫn còn huyên náo tiếp tục, muốn chờ đến lúc chấm dứt, thế nào cũng phải nửa đêm. Vương Ngữ Yên tay tuy cầm sách, nhưng lại không chú tâm vào chuyện xưa viết trong đó, chỉ thầm nghĩ, không biết biểu ca hiện tại đang làm gì? Tửu lượng của hắn không bằng Kiều Phong, không biết có uống say hay không?

Hàng năm sinh nhật nàng, đều có Mộ Dung Phục cả ngày ở bên, ngay cả mì trường thọ, cũng là hắn bưng tới cho nàng ăn. Sinh nhật năm nay lại không giống như thế, tuy rằng tiến xa hơn một bước trong quan hệ của hai người, nhưng hắn lúc này lại không ở bên cạnh nàng.

Nàng ca thán một tiếng, việc vui này thiết kế như vậy cũng quá là không có tình người đi, chú rể thì ở yến hội cùng với khách quý nâng cốc chia vui, còn tân nương tử thì lại phải một minh ở nơi khuê phòng, ngẩn người nhìn cửa sổ, chờ đợi…

Vừa nói đến cửa sổ, cửa sổ phòng nàng liền kẽo kẹt vang lên. Nàng vội vàng chạy ra xem, liền thấy Mộ Dung Phục nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào trong phòng – trên tay còn đang cầm một chén mì.

“Hôm nay là sinh nhật ngươi, chén mì này là không thiếu được.” Hắn xoay người đóng chặt cửa sổ lại, rồi đặt tô mì lên bàn, vẫy tay với nàng, “Lại đây.”

Trên bàn, mỳ bốc hơi nghi ngút, tỏa ra mùi thơm phưng phức.

Nàng nhẹ nhàng lại gần, rồi đột ngột kiễng chân ôm cổ hắn.

Mộ Dung Phục mỉm cười, đưa tay ôm thắt lưng nàng: “Nhớ ta?”

“Ừ.” Nàng vùi mặt vào sau gáy hắn, ngửi mùi rượu trên cơ thể hắn, “Huynh sao lại nhảy cửa sổ mà vào, sao không vào cửa chính?”

“Ngoài cửa chính đều có người đứng canh, bọn họ nếu thấy ta sẽ lại buộc ta tiếp tục đi uống rượu.”

Vương Ngữ Yên ngạc nhiên nói: “Nếu tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm huynh muốn huynh uống rượu, làm sao huynh thoát thân được?”

“Ta nghĩ ra một cách, để trưởng lão Cái Bang và đám người lão Bao đấu rượu. Bọn họ vốn là sâu rượu, cho nên bắt đầu không chú ý đến ta nữa.” Mộ Dung Phục ôm nàng ngồi xuống trên đùi mình.

Làm như vậy sao? Vương Ngữ Yên có chút ngạc nhiên, lại lập tức vui vẻ nói, “Biểu ca, huynh thật gian xảo.”

Mộ Dung Phục đưa chiếc đũa cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ta vốn gian xảo mà, ngươi cũng không phải không biết. Thừa dịp mì còn nóng mau ăn đi!”

Nàng vui mừng lên tiếng, sau đó nhận lấy chiếc đũa, gắp mì lên cẩn thận thổi thổi. Mộ Dung Phục nhìn đôi môi đỏ au của nàng hơi chu ra, trong lòng lại động đậy, hỏi nàng: “Ngươi hôm nay khó có một ngày trang điểm như vậy. Sao lại bướng bỉnh đem tháo hết xuống rồi?

“Mũ phượng và khăn quàng vai đều rất nặng, dù sao biểu ca cũng không vì ta tùy hứng như thế mà ghét bỏ ta.” Vương Ngữ Yên nuốt một ngụm mì, cười nói.

Mộ Dung Phục chậm rãi dựa sát lại gần, chóp mũi ngửi được mùi hương trên tóc nàng, “Đâu chỉ là không ghét bỏ…”

Lúc vừa rồi rực rỡ quyến rũ, kiều diễm phong tình, còn bây giờ Vương Ngữ Yên lại là bộ dạng mộc mạc lười biếng. Nhưng cho dù có là bộ dạng nào, cũng khiến hắn yêu chiều không thôi. Vành tai trắng noãn của nàng ở ngay trước mặt hắn, khiến hắn không khỏi nuốt nước miếng, thất thần nhìn. Dường như đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn vành tai của nàng như vậy, trong lòng cũng chỉ có duy nhất một ý niệm, nếu có thể cắn một cái…

Nghĩ như vậy, hắn liền thực sự cắn – vành tai nho nhỏ đầy đặn, tựa hồ đang tan chảy ở đầu lưỡi hắn. Hắn kìm lòng không đậu liền ngậm vào, hô hấp cũng trở nên nặng nề, toàn thân, có cảm giác như chỉ có thể không ngừng mút vành tai của nàng mới khiến hắn hạ nhiệt được.

“Biểu ca, ngứa…” Vương Ngữ Yên nhỏ giọng nói, lại hơi hơi cố ý nghiêng người né tránh.

Hắn một tay lại kéo nàng lại, đôi môi chuyển tới gò má trơn mịn của nàng mà không ngừng hôn lên, càng hôn càng dời gần đến đôi môi.

Vương Ngữ Yên chỉ cảm thấy như có một đoàn lửa cháy từ sau tai tới môi nàng, khiến nàng tê dại cả người.

Môi của nàng thơm ngọt mềm mại, làm hắn không ngừng được, phải hung hăng mút mạnh mấy cái, sau đó mới đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng. Hiện giờ danh phận đã định, hắn cũng không cần phải kiêng kị gì nữa, vì thế Mộ Dung Phục, một tay nắm lấy gáy nàng, tay kia không ngừng di chuyển xuống thắt lưng, chậm rãi xoa nắn.

Phảng phất như có cảm giác hắn ở khắp nơi trên người mình, nàng liền choáng váng như si như túy, chiếc đũa trong tay cũng bất tri bất giác rơi trên mặt đất, nhưng cả hai người đều không rảnh bận tâm đến nó.

Áo trong của Vương Ngữ Yên vừa mỏng vừa nhẹ, Mộ Dung Phục chỉ hơi khẽ gẩy một cái, liền thò tay vào trong, không ngừng vỗ về hông của nàng. Thấy nàng sau khi run rẩy, lại nhu thuận nhắm mắt dựa vào lòng hắn, hắn càng không kiêng nể gì, nhanh chóng cởi dây lưng, bàn tay đang ở gáy nàng dần dần cũng di chuyển xuống dưới, đều quần áo cởi ra phân nửa.

“Biểu ca…” Vương Ngữ Yên bật ra một tiếng hô nhỏ, hơi hơi thở dốc, đối với chuyện tình sắp tới không khỏi có chút khiếp đảm.

“Ngoan, không sợ.” Mộ Dung Phục khàn giọng, khống chế tay nàng không buông —- hắn thực sự đã chờ lâu lắm rồi. Hiện giờ ngày đẹp tháng tốt, giai nhân trong ngực, hắn cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào, làm sao có thể bảo hắn dừng được?

Chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, cái yếm trên người nàng liền không tiếng động mà rơi xuống, để lộ ra một mảng da thịt mềm mịn như tơ lụa và những đường cong quyến rũ. Không kiềm chế được mê người như vậy, hắn tay hắn liền ôm lấy hai trái tuyết lê, hôn lên môi nàng, “Yên nhi, ngươi thật sự đã trưởng thành rồi.”

Lời này vốn không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là dưới tình cảnh này, lại có ý vị một câu hai nghĩa.

“Biểu ca, ngươi tại sao không biết xấu hổ như vậy chứ…” Nàng quẫn bách quá, liền giơ bàn tay mềm nhũn đẩy nhẹ hắn một cái.

Mộ Dung Phục lại được thể, nắm lấy bàn tay nàng đặt lên ngực hắn, lại đặt trán lên trán nàng, trong thanh âm cũng nóng bỏng hơn nữa: “Còn có thể càng không biết xấu hổ hơn, nàng có muốn thử không?”

Nàng còn chưa trả lời, đã bị hắn lật người ôm lấy, trong nháy mắt liền nằm lên hỉ giường.

Mặc dù ở thời kì này, quần áo đều lấy tiêu chí có thể thể hiện đường cong của người mặc hay không mà phán định là xấu hay đẹp, mùa hè mọi người cũng ăn mặc ít hơn, nhưng sinh hoạt ở đây mười lăm năm, mọi người cũng luôn luôn giữ lễ giáo, cho dù là nàng cùng Mộ Dung Phục từ nhỏ lớn lên bên nhau, cũng chưa bao giờ thấy hắn quần áo không chỉnh tề. Lúc này, hắn lại cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân thể cường tráng dẻo dai xinh đẹp, khiến nàng không tự chủ được mở mắt nhìn chằm chằm, trái tim đập loạn lại ngọt ngào.

Hắn cởi hết quần áo rơi, lại trèo lên giường, vung tay đánh rớt cái cột rèm. Màn hồng rủ xuống, chỉ mơ hồ thấy hắn đang ôm nàng. Trên người của cả hai đều không còn quần áo, lúc nàng da thịt bóng loáng kề sát vào nhau, liền dâng lên một cảm giác tiêu hồn đãng phách.

Trong lòng Mộ Dung Phục tràn ngập lửa nóng, nhìn người trong tim bây giờ ở ngay trước mặt, cảm thấy kể cả giấc mộng đẹp nhất cũng không thể sánh với lúc này. Hắn chỉ muốn lập tức ăn tươi nuốt sống nàng, lại sợ thân mình nàng mảnh mai không chịu nổi, đành vô cùng kiềm chế bản thân, không ngừng hôn môi nàng, mà trên tay cũng không ngừng xoa nắn

Vương Ngữ Yên lúc đầu phi thường thẹn thùng, dần dần bị hắn sờ soạng biến thành động tình, mồ hôi không ngừng chảy xuống, hơi thở cũng rối loạn, cảm thấy cả người mình khô nóng không chịu nổi, liền vặn vẹo thân mình kêu: “Biểu ca…”

Mộ Dung Phục vốn đang cực lực nhẫn nại, vừa nghe tiếng kêu ngọt đến tận xương này của nàng, rốt cuộc nhịn không được, liền đỉnh thân xông vào.

Nàng liền nhắm chặt mặt, đôi môi cũng bị cắn đến rỉ máu, run rẩy đón nhận cơn đau ập đến. Thấy trên hàng mi dài của nàng ướt nước, khuôn mặt vốn đang ửng đỏ cũng trở nên tái nhợt, Mộ Dung Phục cũng rất đau lòng, không dám tiếp tục cử động. Hắn cúi đầu xuống, một mặt ôn nhu hôn nàng, một mặt nhỏ giọng dỗ dành: “Nếu nàng đau, cứ cắn ta đi.”

Vương Ngữ Yên lắc lắc đầu, giơ tay ôm cổ hắn, trong giọng nói mang theo một tia nức nở: “Biểu ca, huynh ôm ta một cái, ta sẽ không đau nữa.”

Lời này vừa trẻ con lại vừa kiều mị động lòng người, khiến trong lòng Mộ Dung Phục lại căng thẳng, chỉ hận không thể tiếp tục cử động. Hắn lập tức hôn lên mắt nàng, nhẹ nhàng rút ra, thấy nàng đau đớn giảm đi, mới lại nhẹ đẩy vào. Vương Ngữ Yên mới đầu lặng người vì đau, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, sau đó chậm rãi cảm thấy thân thể không còn theo ý chí của mình nữa, từ trong đôi môi không ngừng bật ra âm thanh ngâm nga, mềm mại nỉ non khiến Mộ Dung Phục nghe được thì cảm thấy toàn thân tê dại. Hắn liền cắn xuống xương quai xanh của nàng, phóng túng bản thân không ngừng cử động lên xuống.

Giờ này khắc này, dưới ánh nến lung linh, gió nhẹ thổi qua, một đêm kiều diễm, trướng mành không ngừng rung động, đôi uyên ương cùng nhau trải qua một đêm xuân nồng nàn.

Làm xong, Mộ Dung Phục tuy vẫn còn chưa cảm thấy đủ, nhưng cũng không đành lòng tiếp tục, chỉ đành ôm lấy nàng, áy náy hỏi: “Vẫn còn đau sao?” ( Lời của editor: tui là tui nín lắm, tui là tui nhịn lắm, tui là tui cũng không có muốn cắt ngang câu chuyện đâu. Nhưng mà tui vẫn phải nói một câu: đây là cái thể loại gì hả, sao lúc anh làm con nhà người thì thì anh không áy náy luôn đi, rõ ràng là mặt người dạ thú còn muốn giả dạng làm chính nhân quân tử. Đừng có ngụy biện, là ai bảo sẽ để cho Yên nhi cả đời không phải chịu đau đớn hả, ai hả. Hừ. Thui tui đành cắn răng edit tiếp vậy)

Vương Ngữ Yên đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Sau đó…liền không đau nữa.”

Trong lòng Mộ Dung Phục vừa trìu mến vừa thỏa mãn, đem nàng ôm vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn phía sau bình thương, thay nàng tắm rửa toàn thân. Hắn ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, bàn tay đang chà lau không khỏi lại có chút lửa nóng, nhưng vì sợ làm bị thương nàng, nên hắn đành cắn răng chịu đựng.

Vương Ngữ Yên lần đầu nếm trải tình thú, thân thể mềm mại không còn sức lực, đành phải đỏ mặt đến hắn đùa nghịch. Sau khi ôm trở về, nàng ngồi dựa vào trên giường, đột nhiên cảm thấy trên bả vai chợt lạnh, thì ra là Mộ Dung Phục đang cầm một lọ thuốc mỡ nhỏ, bôi lên chỗ vết thương của nàng. Hắn một bên chậm rãi xoa bóp, một bên lại nói: “Lúc trước ở trong tiệc, Đàm ông và Đàm bà đã giao thuốc này cho ta, nói thuốc này là phối chế từ Hàn ngọc ở cực bắc và con ve tuyết ra, trị ngoại thương cực kỳ linh nghiệm, đảm bảo sẽ không để lại sẹo.”

Vương Ngữ Yên cảm thấy mát lạnh rất thoải mái, liền lười biếng trả lời: “Thuốc này vừa bôi liền không ngứa nữa, chắc là linh nghiệm.”

Mộ Dung Phục nghe vậy, cúi đầu cười, ngón tay lại chấm vào một ít thuốc mỡ, cũng không bôi lên vai nàng, mà là chậm rãi mò xuống phía dưới. Vương Ngữ Yên giật mình, vội vàng đè tay hắn lại, vừa vội vừa quẫn nói: “Biểu ca…Huynh đang làm gì?”

Ngón tay của hắn vẫn tiếp tục không ngừng đảo loạn bên trong, xoa nắn đủ kiểu, mà miệng thì ghé sát vào tai nàng nói: “Vừa rồi nơi này cũng bị thương, cho nên cũng cần bôi thuốc.”

Thuốc kia vừa lạnh vừa trơn, mà ngón tay hắn lại ấm áp, cứ như vậy không ngừng chạm vào nơi đó, thực sự rất kích thích, khiến Vương Ngữ Yên lại đỏ bừng mặt, không ngừng cố gắng cắn chặt môi. Thấy nàng như thế, trong lòng Mộ Dung Phục càng thêm vui thích: “Chịu đựng làm cái gì, cẩn thận đừng cắn chảy máu, ta rất thích nghe thanh âm của nàng.” Nói xong, ngón tay lại ấn mạnh thêm một chút.

“Biểu ca, huynh…huynh bắt nạt ta.” Vương Ngữ Yên xấu hổ vô cùng, lại vẫn là nhịn không được theo động tác của hắn mà hừ nhẹ vài tiếng.

Mộ Dung Phục rốt cục không kiềm chế được nữa, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của nàng, tay không ngừng gắt gao ôm chặt thắt lưng, chậm rãi tiến vào.

Lần này hắn không cần lo lắng như lần trước nữa, cho nên tận tình ép buộc nàng nửa ngày, lăn qua lộn lại không để sót góc nào trên người Vương Ngữ Yên, giống như muốn đem tinh lực đã kiềm chế nhiều năm một lần dùng hết. Phải mãi cho đến khi nàng khóc nức nở cầu xin, hắn mới chịu bỏ qua cho nàng.

Vương Ngữ Yên sức cùng lực kiệt, nằm trong lòng hắn, chỉ muốn ngủ. Mà Mộ Dung Phục lại không ngừng hôn nhẹ lên mặt nàng, nói: “Yên nhi, bây giờ muội là của ta…

Nàng mệt đến nỗi mí mắt cũng không nâng lên được, nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Biểu ca, bây giờ huynh cũng là của muội…”

Ôm chặt lấy nàng, hắn cảm thấy cuộc đời này chưa từng bao giờ vui sướng và thỏa mãn như thế, hôn lên thái dương của nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, từ trước đến giờ ta đều là của muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.