Tuyến Thời Gian

Chương 48: Tai họa máu mũi




Tuy rằng, ngoài miệng Vương phu nhân oán trách Mộ Dung Phục không bảo vệ được con gái, nhưng về chuyện thành thân, thấy hắn thành khẩn như vậy, cũng không nỡ làm khó dễ, rất nhanh liền tha cho. Vừa vặn hơn tháng sau, là kỉ niệm sinh nhật lần thứ mười lăm của Vương Ngữ Yên, lại cũng là ngày đại cát đại lợi thích hợp cho kết hôn, vì vậy liền quyết định ngày cưới luôn để ba cặp đôi đồng thời làm chuyện vui.

Tham Hợp trang và Mạn Đà sơn trang đã nhiều ngày nay từ trên xuống dưới đều là vui mừng náo nhiệt. Tam hỉ lâm môn, một tháng thời gian này trôi qua cũng thật là nhanh. Vương phu nhân bắt đầu sử dụng quyền uy của bối phận lớn nhất tại Thái Hồ, mọi việc đều giành lấy để an bài, từ bố trí trang hoàng đến tiệc rượu đồ ăn, không việc nào là nàng không nhúng tay vào. Mấy tiểu bối thấy nàng vui vẻ làm việc, cũng không tiện ngăn cản, cho nên đều tập trung nghĩ ra danh sách khách mời, ngẫu nhiên có thể thương lượng với nhau một chút.

A Châu không muốn xa rời Vương Ngữ Yên và A Bích, vì vậy Kiều Phong liền tùy nàng, chuẩn bị mang cả đám người Cái Bang đến Thái Hồ uống rượu mừng, xong xuôi mới đón tân nương về nhà. Hơn nữa, đệ tử Cái Bang và bằng hữu giao kết trên giang hồ của Kiều Phong đều đông, thân phận cũng sang hèn phức tạp, sợ là một mình cặp đôi bọn họ khách đã phải chiếm hơn chục cỗ rồi.

Còn với A Bích, thì thật ra cũng giống như Vương Ngữ Yên, vẫn chỉ là gả ngay ở đây, cho nên cũng không cần đón rước gì, mà khách mời thì phần lớn là giống hệt như nhau, cũng bớt việc đi rất nhiều.

Không lâu sau, Mộ Dung Bác vì hôn sự của con trai mà chạy về Tô Châu. Về nhà rồi, hắn vẫn như lần trước trở về chịu tang Mộ Dung phu nhân, chính là trốn trong một góc khuất của Tham Hợp trang. Hắn chán ghét Vương phu nhân, mà bà cũng coi hắn như không khí, cho nên hai người này cũng chưa từng bàn bạc gì với nhau về việc tổ chức hôn lễ.

Ngày hôm nay, Vương Ngữ Yên đang kiểm kê lễ vật chuyển đến Yến Tử ở, tuy rằng Mạn Đà sơn trang và Tham Hợp trang rất gần nhau, nhưng có vài thứ vẫn nên mang theo bên mình. Trong khoảng thời gian ngắn, tuy chỉ có vài thứ lặt vặt nhưng sắp xếp cũng mất khá nhiều thời gian. Nàng lấy ra một bình sữa nhỏ, là đồ mà Mộ Dung Phục mua cho nàng khi còn nhỏ. Lại nhặt lên một cái bao đồ chơi sạch sẽ, lấy ra trong đó một con thỏ nhỏ, lại túm cái đuôi của con hổ làm bằng nhung, nàng nhoẻn miệng cười.

“Cười gì vậy?” Mộ Dung Phục bước vào phòng, ngồi bên cạnh nàng.

Vương Ngữ Yên đem con hổ đưa cho hắn, bản thân lại cầm con thỏ nhỏ đặt bên cạnh: “Nhớ tới khi muội còn nhỏ, huynh nói huynh là con hổ, muội là con thỏ nhỏ, dỗ muội ăn nhiều cơm mới có thể cao lớn như huynh…thật sự là rất ngốc nha.”

“Còn không phải là vì dỗ ngươi nên mới nói thế sao? Ngươi lúc nghe vậy vô cùng khoái chí, còn nói muốn sau này cao lớn sẽ đánh bại ta.” Mộ Dung Phục cũng mỉm cười, sau đó cầm con hổ đụng nhẹ vào con thỏ một cái.

Vương Ngữ Yên nổi lên ý đùa lại, liền cầm con thỏ ném vào cái mũi của lão hổ. Đồ chơi bằng bông tuy là dùng bông vải, nhưng vẫn là rất nhẹ, cho nên vừa đụng vào liền ngã. Con thỏ nhỏ ghé vào người tiểu lão hổ, miệng cũng chạm vào miệng của lão hổ, tựa như đang hôn nhau.

Vương Ngữ Yên ngẩn ra nhìn, rồi vội vàng thò tay đoạt hai món đồ chơi về, đỏ mặt nhét trở lại trong bao. Mộ Dung Phục vẫn ngồi bất động, không ngừng sờ cằm, cười đến rất đểu giả: “Thì ra là Yên nhi muốn như vậy…đánh bại ta a?” Hắn nói rất nhỏ, nhưng cố ý kéo dài giọng, nghe mà phi thường muốn đập.

Nhìn trong mắt Mộ Dung Phục tràn đầy ý cười và sự ấm áp, Vương Ngữ Yên liền e lệ, oán trách liếc hắn một cái, sau đó chạy ra khỏi phòng. Mộ Dung Phục cũng nhấc chân chạy theo, thu lại nụ cười, tỏ ra vô cùng đứng đắn nói: “Ta đã gửi thiếp mời chho Tiết Mộ Hoa rồi, cũng bảo ông ấy đến đây sớm mấy ngày. Ta nghĩ hôm nay có lẽ ông ta đã ta, ngươi theo ta đi gặp một cái, xem thân thể đã hoàn toàn bình phục chưa.”

Nàng cúi đầu nhìn xuống dưới chân, bị hắn nắm tay như vậy, cũng không đáp lời. Mộ Dung Phục nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mái tóc dài đen như mực của nàng, dưới ánh mặt trời, để lộ ra vành tai tinh xảo trong suốt.

Mộ Dung Phục trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu, lại nghĩ đến hai người sắp thành hôn, đành nhịn xuống, trong miệng tiếp tục nói cho xong: “Bất quá sau khi qua đó rồi, ngươi trước ngồi chờ một tí, ta muốn bảo Tiết thần y xem bệnh cho cha ta đã.”

“Dượng thân thể không thoải mái sao?” Đề tài vừa dời đi, Vương Ngữ Yên cũng mở miệng.

Mộ Dung Phục vỗ vỗ mu bàn tay mềm mại của nàng, chậm rãi nói: “Phụ thân mấy năm nay, mỗi ngày ba lần, sáng sớm, giữa trưa, nửa đêm thì ba huyệt Dương Bạch, Liêm Tuyền, Phong Phủ đều đau đớn như có vạn kim đâm vào. Ngay cả bản thân ông ấy cũng nói không biết tại sao. Ta bắt mạch cho ông ấy, liền cảm thấy chân khí trong cơ thể ông không được thông suốt. Muốn biết có bệnh hay không, vẫn phải chờ Tiết thần y khám xong mới biết được.”

Vương Ngữ Yên biết việc này là do Mộ Dung Bác cố sức luyện tuyệt kĩ của Thiếu Lâm Tự, lại không có phật pháp giáo lí từ bi tương ứng để hóa giải, âm khí quá thịnh trong cơ thể lúc này bắt đầu phát tác, cho nên mới đau đớn như vậy. Lo lắng, nàng liền cẩn thận nói: “Ta từng đọc trong sách, bảy mươi hai tuyệt kĩ của Thiếu Lâm, hầu như đều là chiêu số sử dụng lực rất lớn, cũng rất tàn nhân, chiêu nào chiêu nấy đều có thể đoạt mạng, trái ngược rất nhiều với lời dạy trong kinh Phật. Bởi vì muốn luyện tập tuyệt kĩ Thiếu Lâm, nhất định phải có kinh Phật bảo vệ, tâm tình không được xúc động, bằng không sẽ có khả năng chân khí bị tiêu hủy hoàn toàn, tẩu hỏa nhập ma…”

Cái này cũng không phải là Vương Ngữ Yên nói dối, đích thật khi nàng đọc sách, đã từng thấy viết. Đạo lí này không phải ai trong Thiếu Lâm Tự cũng biết, nhưng chỉ cần là cao tăng thì không ai không biết.

“Nếu quả thực là thế, ta sẽ không để phụ thân tiếp tục đi học trộm bí kíp của Thiếu Lâm.” Mộ Dung Phục nhíu mày, “Vốn dĩ ta chỉ mong ông ấy sống bình yên, cho nên nếu luyện võ gây hại cho tính mạng của ông ấy, tốt nhất là giữ cha ta ở nhà mà an hưởng tuổi già.”

Thấy hắn phiền não, Vương Ngữ Yên liền dời đi đề tài: “Dượng đang khám bệnh, khẳng định là không thể dùng gương mặt thật. Ta đoán, hẳn là hiện tại A Châu tỷ tỷ rất bận rộn rồi?”

Mộ Dung Phục lộ ra tươi cười, gật đầu nói: “Không sai. Ngươi không biết đâu, phụ thân ta vừa nhìn thấy mấy thứ vật phẩm để dịch dung này, liền xụ mặt ra. Nhưng mà Tiết Mộ Hoa là thần y, làm sao không nhận ra người bệnh là dịch dung, cho nên cuối cùng ta vẫn phải dặn ông ấy một tiếng, nói là bạn bè trên giang hồ của ta không may gặp nạn, sợ bị kẻ thù biết được.”

“Tiết đại phu cũng không phải là người lắm miệng, hơn nữa lại có quen biết với biểu ca, ta nghĩ ông ấy sẽ không lộ chuyện này ra ngoài đâu.”

Nói tới chỗ này, hai người đã ở Tham Hợp trang rồi. Lại ước chừng nửa bữa cơm nữa, Tiết Mộ Hoa quả nhiên chạy đến, sau khi hai bên chắp tay thi lễ xong, Mộ Dung Phục liền đưa hắn tới chỗ của Mộ Dung Bác. Vương Ngữ Yên đứng ngoài chờ, thấy A Châu vén rèm bước ra, nháy mắt với nàng, liền biết Mộ Dung Bác nhất định không thích dịch dung, chỉ sợ là đã nổi giận lôi đình.

“Vị bên trong kia, tỷ biến ông ấy thành cái dạng gì rồi?” Vương Ngữ Yên kéo tay A Châu, mỉm cười, vụng trộm hỏi.

A Châu liếc mắt nhìn vào bên trong, rồi mới thì thầm vào tai nàng: “Tất nhiên là tính của ông ấy vẫn như cũ. Vừa nhìn thoáng qua gương, liền bắt đầu thở phì phì.”

Mộ Dung Bác bản thân gây nên nghiệp chướng, so với việc gia đình Kiều Phong sinh ly tử biệt, hắn hiện giờ chỉ phải mai danh ẩn tích, thực sự là hạnh phúc hơn nhiều lắm. Vương Ngữ Yên nghĩ như vậy, lại hỏi A Châu: “Chúng ta cứ mặc kệ ông ấy. Đúng rồi, Kiều bang chủ có đối tốt với tỷ không?”

A Châu ôn hòa cười, nghiêm túc nói: “Tất nhiên là rất tốt. Tuy rằng cữu phu nhân luôn chê hắn tính cách lỗ mãng, nhưng mà ta thích chính là thích tính cách hào sảng chính trực như vậy.”

Nhớ tới trong nguyên tác hai người này tình cảm đậm sâu, cuối cùng lại bị chia cách, Vương Ngữ Yên kìm lòng không được, liền nắm chặt tay A Châu: “Con người hắn như vậy, tuy không dễ thông suốt, nhưng một khi đã động tình thì chính là yêu cả đời. Chỉ cần hai người các ngươi có thể bảo vệ lẫn nhau, sống cuộc sống bình an thì ta cũng yên lòng.”

“Rõ ràng vẫn là trẻ con, vậy mà lại học cách nói của người lớn.” A Châu cười, lấy ngón tay dí vào thái dương nàng, “Ngươi với công tử sớm ngày thành thân, thì ta mới yên lòng đó! Ta thấy công tử mấy hôm nay sốt ruột, hận không thể sớm đem ngươi khiêng về nhà rồi.”

Thấy A Châu nói mình, mặt Vương Ngữ Yên liền đỏ lên, xấu hổ nói: “Ngươi cũng đừng nói ta, tất cả mọi người đều là cùng thành thân, chẳng biết ai so với ai gấp hơn đâu?”

“Ai gấp vậy?” Mộ Dung Phục vén mành lên, cười mỉm bước ra. Theo sau hắn là Tiết Mộ Hoa.

“Chúng ta nói chơi thôi.” Vương Ngữ Yên cũng không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, liền cười cười, qua loa đáp lại một câu. Thấy hắn tâm tình không tồi, có thể thấy bệnh tình của Mộ Dung Bác không quá nghiêm trọng, ít nhất là tính mạng không sao.

Tiết Mộ Hoa lại cẩn thận nhìn sắc mặt của Vương Ngữ Yên, sau đó vuốt râu gật đầu, nói: “Khí sắc của Vương cô nương rất tốt.”

Mộ Dung Phục vội mời Tiết thần y ngồi xuống, để hắn bắt mạch cho Vương Ngữ Yên. Tiết Mộ Hoa đặt ba đầu ngón tay ấn nhẹ lên cổ tay của nàng, một lát sau, lại gật đầu: “Điều trị rất tốt, nội thương đã khỏi hẳn. Chỗ vết thương đã khép lại chưa?”

Thấy Vương Ngữ Yên là nữ tử, không tiện trả lời câu này, vì vậy Mộ Dung Phục liền đáp thay: “Yên nhi hôm qua nói, vết thương ở đầu vai giờ chỉ còn hơi hồng hồng, không biết bao giờ mới hết. Hơn nữa lại cũng hơi ngưa ngứa.”

Tiết Mộ Hoa ha ha cười, nói: “Tiểu cô nương còn trẻ, tất nhiên là không thích để lại sẹo trên người. Để ta nói cho ngươi một cách, có một ông lão gọi là Đàm ông, hắn có một loại thuốc, đối với ngoại thương vô cùng công hiệu, ngay cả ta cũng phải than không bằng. Hiện giờ Yến Tử Ổ và Cái Bang đều sắp sửa làm chuyện vui, ta nghĩ Đàm ông Đàm bà ước chừng cũng đang chuẩn bị đến tham gia đó, không bằng lúc đó ngươi đi xin bọn họ đi.”

Mộ Dung Phục hiểu ý, liền chắp tay đa tạ: “Đa tạ thần y chỉ điểm, nhất định chờ tới lúc hai vị tiền bối kia đến, tại hạ sẽ đi xin thuốc.”

“Huynh nhớ xin nhiều một chút nhé, để cho A Châu tỷ tỷ còn dùng!” Vương Ngữ Yên kéo góc áo của hắn.

“Được rồi, sẽ xin nhiều một chút.” Mộ Dung Phục xoa đầu nàng, trong mắt tràn ngập cưng chiều.

Tiết Mộ Hoa viết thêm một phương thuốc, sau đó Mộ Dung Phục liền đa tạ hắn hậu hĩnh, lại tự mình tiễn ra ngoài.

Một lát sau hắn mới quay lại, vừa ngồi vào bên cạnh Vương Ngữ Yên, định nói gì đó thì Vương phu nhân đã xốc mành bước vào. Bà vừa nhìn thấy hai người bọn họ, liền nhíu mày: “Ta còn đang bảo sao mãi không thấy Yên nhi, thì ra là ở đây. Còn có mấy ngày nữa đã thành thân rồi, về lý mà nói thì phải tránh điều tiếng, sao hai người các ngươi lại ở cùng một chỗ thế này. Yên nhi, mau theo ta về nhà.”

Vương Ngữ Yên vừa kinh ngạc kêu một tiếng “Nương…” thì đã bị Vương phu nhân kéo đi.

Lúc ra khỏi cửa, Vương phu nhân cũng không quên quay đầu nói: “Phục nhi, trước khi thành thân, ngươi không nên đi tìm Yên nhi. Có tới ta cũng sẽ không cho gặp, đừng có trách ta, bà già này cũng là muốn tốt cho hai ngươi thôi.”

Mộ Dung Phục khẩn trương đi theo Vương phu nhân, một bên không ngừng cầu xin: “Mợ, ta và Yên nhi là thanh mai trúc mã, có gì phải e ngại đâu? Hơn nữa lúc chuẩn bị tiệc vui, còn có không ít công việc ta cũng muốn tham khảo ý kiến của Yên nhi.”

“Đây chính là quy củ, ngươi thử hỏi xem, có nhà nào là không làm như vậy? Đừng để cho người ngoài đàm tiếu là Mạn Đà sơn trang ta không biết liêm sỉ.”

“Mợ, bình thường con thấy người ta nói, tránh mặt trước hôn nhân, không phải chỉ cần ba ngày bảy ngày sao? Hiện giờ còn đến gần một tháng…” Kỳ thực nếu như hắn ra tay cướp người, với võ công của mình tất nhiên có thể kéo được Vương Ngữ Yên ra, chỉ là Vương phu nhân là người có cho hắn mười lá gan nữa thì hắn cũng không dám vô lễ, vì thế Mộ Dung Phục đành phải sử dụng miệng lưỡi của mình thôi.

“Ngươi không cần cầu xin, việc này ta đã quyết, sẽ không thay đổi. Ngươi có chuyện gì muốn thương lượng với Yên nhi, cứ việc nói với ta, ta sẽ thay ngươi chuyển lời tới nàng.” Vương phu nhân không ngừng lôi kéo Vương Ngữ Yên đi.

Vương Ngữ Yên cũng không hiểu làm sao, chỉ thấy Vương phu nhân tự nhiên cáu kỉnh, cho nên ai cũng không dám làm trái ý nàng. Vương Ngữ Yên đành phải quay đầu đi, trong mắt có chút ai oán nhìn thoáng qua Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục cảm thấy cái liếc mắt này ẩn chứa muôn vàn lời muốn ngỏ, cơ hồ như hút hồn hắn đi, khiến hắn đứng mãi tại chỗ một lúc lâu.

“Nương, vì sao đột nhiên…” Dọc đường bị kéo về Mạn Đà sơn trang, Vương Ngữ Yên rất không vui, giật tay ra khỏi tay mẫu thân, “Vì sao không để con thấy biểu ca nha?”

Vương phu nhân liếc mắt nhìn nàng một cái, tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý muốn chia ương rẽ thúy hả? Chẳng qua cũng là vì ngươi thôi! Hai người các ngươi mỗi ngày đều ở chung với nhau, đến lúc thành thân rồi thì sẽ khác gì hả? Nếu không dạy cho hắn biết cảm giác không dễ chịu khi không có ngươi bên cạnh, hắn sẽ không biết ngươi có bao nhiêu quý giá.”

Nói tới đây, hình như nhớ lại đoạn nghiệt duyên với Đoàn Chính Thuần, Vương phu nhân thở dài: “Nam nhân, càng khó có được thì mới càng biết quý trọng.”

Vương Ngữ Yên thấy mẫu thân khổ tâm suy nghĩ như vậy, nỗi oán giận trong lòng liền tiêu tán, nàng vội vàng bước tới ôm eo bà, nhỏ giọng nói: “Con hiểu rồi, nương, người đừng đau lòng. Cái tên Đoàn vương gia kia…không xứng với người.

Vương phu nhân cười mắng: “Ta mới không vì tên khốn kiếp đó mà đau lòng. Chẳng lẽ ngươi nghĩ đời này không có hắn thì ta không sống nổi sao? Ngươi cũng đừng quá coi thường ta.”

Nàng nhẹ nâng khuôn mặt của nữ nhi lên, nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình khi còn thanh xuân, có chút cảm khái nói: “Ta lúc đầu sinh ra ngươi, vốn chỉ là vì hắn. Sau đó cũng là bởi vì ngươi, nên mới dần dần quên được hắn.”

Vương Ngữ Yên nghe vậy, đôi mắt liền phiếm hồng. Vương phu nhân lại tiếp tục nói: “Ngươi là một đứa nhỏ ngoan như vậy, cho dù có là biểu ca ngươi, ta cũng không cho phép hắn bắt nạt ngươi. Nếu về sau cái tên Mộ Dung Phục kia mà làm chuyện có lỗi với ngươi, ta nhất định sẽ đem hắn chặt làm tám khúc mang đi bón cho sơn trà!”

“Được được, chúng ta đem hắn đi bón thúc cho cây!” Vương Ngữ Yên vùi đầu vào trong lòng mẫu thân, trong đôi mắt đẫm lệ vẫn hàm chứa ý cười.

Một tháng này, Vương phu nhân quả nhiên nói được thì làm được, mỗi ngày đều bám riết lấy Vương Ngữ Yên ở chung một chỗ. Mộ Dung Phục cho dù có muốn học tài tử nửa đêm gặp gỡ giai nhân ở hoa viên, cũng bất hạnh không thể tìm ra cơ hội.

Hắn từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ xa cách Vương Ngữ Yên lâu như vậy, huống chi lại sắp thành thân rồi, cho nên càng sốt ruột bồn chồn. Trước giờ hắn tuy không thể âu yếm nàng, nhưng mỗi ngày có thể được kéo kéo bàn tay nhỏ bé nói chuyện, còn có chút an ủi. Vậy mà giờ suốt một tháng không được gặp mặt, đối với hắn mà nói là vô cùng gian nan. Hắn không ngừng đếm lùi ngày đến hôn lễ, đồng thời cũng không ngừng hồi tưởng lại quãng thời gian đã qua.

Có một lần, hắn nhân dịp đến bẩm báo Vương phu nhân về tiến độ chuẩn bị hôn lễ để liếc mắt nhìn Vương Ngữ Yên đang ở sau rèm. Vương phu nhân thấy thế, liền ho nhẹ một tiếng: “Phục nhi, ngươi muốn nói chuyện gì—-”. Lúc này hắn mới đỏ mặt thu hồi ánh mắt lại.

Tuy rằng chỉ có thể nhìn nhau qua tấm rèm, nhưng mơ hồ nhìn thấy thân ảnh yểu điệu của nàng cũng đủ làm hắn thần hồn điên đảo.

Thấy phương pháp này hiệu quả rất tốt, Vương phu nhân liền dứt khoát đem nốt cả A Châu và A Bích cũng giam ở đây. Ngoài mặt thì nói là để A Châu A Bích chuẩn bị áo cưới với Vương Ngữ Yên, rèn dũa tính tình để sau này làm dâu, kỳ thực ra chính là hung hăng chèn ép đám chú rể.

Ở trong sự chờ mong ngóng đợi của tất cả mọi người, sinh nhật lần thứ mười lăm của Vương Ngữ Yên rốt cục cũng khoan thai mà tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.