Tuyến Thời Gian

Chương 46: Lại gặp xui xẻo




Cho dù bốn mùa ở Đại Lý hầu như ấm áp như xuân, nhưng cũng có mấy ngày sương giăng mù trời, gió thổi mạnh như mùa đông. Mà khi những giọt nắng ấm áp xua tan giá lạnh chiếu vào tảng đá ở ngã tư đường, liền thấy mấy đứa trẻ đáng yêu đang cười khanh khách, tò mò rủ nhau đi xem một rạp múa rối mới mở ở góc đường.

Lão nhân diễn múa rối tóc bạc trắng, quần áo xanh nhạt, trên khuôn mặt cháy đen nhìn không ra bất kì cảm xúc gì. Trên sạp của hắn cũng không đục lỗ để đặt rối,, mà chỉ là lấy một băng vải đen quấn quanh một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn đặt vài con rối đã được vẽ sẵn quần áo. Trong tay trái của hắn là một con rối quần áo sang trọng, trong tay cầm quạt xếp, chính là hình dung của một công tử quý tộc; còn tay phải là hình một con rối nữ, mặc quần áo trắng, khuôn mặt tròn trịa, vẻ mặt từ bi. Mà hai con rối này cũng chỉ diễn ra một mẩu chuyện xưa không có gì đặc sắc, chính là hai người đều là quý tộc, được trưởng bối an bài cho gặp nhau, rồi sau đó không ngờ lại nảy sinh tình cảm, trải qua muôn vàn trắc trở và cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau.

Đám tiểu hài tử cũng không hiểu lắm khúc mắc giữa hai người nam nữ kia, chỉ là không ngừng tò mò một chốc nhìn chằm chằm miệng con rối hé ra hợp vào, rồi lại nhìn miệng của ông lão kia. Bọn chúng rõ ràng không hề nhìn thấy ông lão mở miệng nói chuyện, không khỏi tưởng rằng con rối của ông lão thực sự biết nói, liền hứng thú vỗ tay hoan hô, muốn đi sờ thử mặt của con rối. Ông lão cũng không phật ý, tuy rằng không mỉm cười nhưng lại ôn hòa đem con rối trên bàn tặng cho mấy đứa bé.

Bên đường, hai tên thị vệ tuần tra nhân lúc nhàn rỗi, đứng cách không xa sạp diễn rối này, không ngừng tán gẫu.

“Nghe nói hôm qua Trấn Nam Vương phủ mở hội, ngay cả đám tiểu binh đi tuần phố chúng ta, nếu như đi ngang qua cửa vương phủ thì cũng đều được thưởng. Đáng tiếc, ngày hôm qua ta không có phiên trực, aizz…”

“Cũng không phải là hội, cậu em vợ ta là thị vệ trong vương phủ, hắn nói trong phủ ban thưởng rất nhiều tiền bạc, hình như là vì thế tử phi có thai, cho nên vương gia và thế tử đều cao hứng.”

“Tất nhiên là phải cao hứng rồi, nghe nói không lâu nữa hoàng thượng sẽ lập thế tử làm thái tử, lần này thế tử phi lại có thai, tương lai chính là hoàng tử công chúa. Nhất định hôm nay ta phải đi qua vương phủ mới được, không chừng lại có tiền thưởng nữa cũng nên!”

“Ngươi nói rất có lí, đi thôi!”

Bọn nhỏ náo nhiệt chốc lát, sau đó liền líu ríu kéo nhau đi chỗ khác chơi. Chỉ còn một mình ông lão ngồi thẫn thờ một góc, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, mới chậm rãi thu dọn vải quây và cái bàn, sau đó lấy ra hai cái nạng rồi chống nạng đi.

Hắn trở về nơi ở của mình, chỉ là một cái phòng nho nhỏ, sau đó thả những thứ trên tay xuống, rồi nằm lì trên giường, không ngừng cười ha ha.

Chỉ là, ngay cả khi hắn cười, trên mặt cũng không có cách nào biểu lộ, hoàn toàn cứng ngắc trống rỗng. Cười to vài tiếng rồi, hắn cũng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, liền ngừng lại.

“Ta sắp có cháu rồi.” Đoàn Diên Khánh miên man nghĩ. Những năm gần đây, chỉ có tin tức về Đoàn Dự mới khiến tâm hồn đã chết của hắn nổi lên một chút khoái hoạt.

Con trai hắn học võ, học rất nhanh, ngay cả thị vệ trong vương phủ cũng phải khen hắn có tài; hắn thành thân, toàn bộ nước Đại Lý hân hoan chúc mừng. Mà hiện thời, Đoàn Dự cũng đã sắp làm phụ thân, dòng chính của hoàng thất Đại Lý cuối cùng cũng có huyết mạch đời sau rồi.

Đoàn Diên Khánh cảm thấy mệt mỏi như sóng đánh đến. Nhiều năm khổ cực như vậy, hắn bây giờ cảm thấy xương cốt cũng rã rời rồi.

“Bây giờ mọi chuyện đối với ta đã mĩ mãn như vậy, không bằng ngủ một chút.” Hắn nhủ thầm, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Thái tử, thái tử!” Trong mộng có người nhẹ nhàng lay gọi, Đoàn Diên Khánh nhíu mày, mọi chuyện đều đã viên mãn rồi, tại sao hôm nay bản thân lại mộng về thời còn làm thái tử đây…

“Thái tử, người mau tỉnh dậy.” Người hầu tỏ ra khó xử, lại gọi hắn một tiếng, “Hôm nay là sinh nhật của hoàng thượng, văn võ bá quan đều đã lên triều ăn mừng rồi, thái tử, ngài không thể đến muộn được.”

Đoàn Diên Khánh giật mình, mở mắt.

“Hoàng thượng nào?”

Người hầu kinh ngạc nhìn hắn, nhưng vẫn thành thành thật thật đáp: “Đại Lý chúng ta còn hoàng thượng nào nữa đâu, chẳng phải chính là phụ hoàng của ngài, Thượng Đức đế sao?”

“Cha ta…Là Đoàn Liêm Nghĩa…?”

“Đúng vậy.” Người hầu thầm nghĩ, thái tử không phải là gặp ác mộng chứ, tại sao đang yên đang lành lại dám nhắc tới tên thật của hoàng thượng?

Đoàn Diên Khánh lập tức xoay người ngồi dậy, vội vàng sờ soạng đôi chân và thân thể của mình.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo, cơ bắp săn chắc, chân tay sử dụng thoải mái. Đây chính là thân thể của một người trẻ tuổi, tràn ngập sức sống và tinh thần phấn chấn.

“Xin thái tử hãy rửa mặt.” Người hầu dâng một chậu nước trong lên, Đoàn Diên Khánh chậm rãi quay đầu nhìn, tay không ngừng run rẩy. Trong nước, rõ ràng phản chiếu gương mặt của một thiếu niên, thanh tú tuấn dật, ôn nhu như ngọc.

Hắn lại lén cấu bản thân một cái. Đau đớn đến rất chân thật, tác động mạnh mẽ vào thần kinh của hắn.

Tuy đã trải qua phân nửa cuộc đời sống lang bạt nay đây mai đó, không có chuyện gì là chưa từng trải qua, vậy mà giờ phút này hốc mắt Đoàn Diên Khánh cũng đong đầy nước. Phải chăng là ông trời thương xót, ban cho ta một giấc mộng đẹp? Phải chăng là ta đã chết rồi, bây giờ hồn phách lên tiên?

“Thái tử, xin ngài mau lên một chút đi, đại thọ bốn mươi tuổi của hoàng thượng, ngài không nên đến quá trễ.”

Đại thọ bốn mươi của phụ hoàng? Đó không phải là ngày mà tên gian thần Dương Nghĩa Trinh hành thích phụ hoàng sao?

Trong tiếng hô sợ hãi của người hầu, Đoàn Diên Khánh phất tay đánh đổ cả thay nước. Sau đó hắn vội vàng mặc quần áo, mang theo kiếm đi vào trong hoàng cung. Cho dù đây có là trong mơ cũng được, hắn nhất định phải ngăn cản sự kiện làm cho hắn đau khổ cả đời kia!

Lúc ấy, hắn mới chỉ mười chín tuổi, đối với võ công của Đoàn thị mới chỉ dừng ở bước nhập môn, nhưng lại có sức trẻ tràn đầy. Lúc này, hắn một bên vội vàng vận chân khí, liền cảm thấy kinh mạch thông suốt, không chút ngưng trệ, hơn nữa, bây giờ hắn đối với võ công của Đoàn thị sớm đã có hơn năm mươi năm nghiên cứu và học tập, cho nên rất nhanh liền vận dụng lưu loát. Đoàn Diên Khánh cảm thấy hắn có thể giải quyết tên cẩu tặc Dương Nghĩa Trinh kia, không khỏi lộ ra tươi cười.

Đại thọ bốn mươi tuổi của Thượng Đức đế cũng không quá phô trương, chỉ là tổ chức một bữa tiệc thân mật giữa vua và quan lại ở trong cung. Lúc này thời gian còn sớm, người trong cùng còn đang trang hoàng những bước cuối cùng. Bọn họ đều giật mình khi thấy một trận gió mang theo bóng người xẹt qua.

“Ta nghĩ thái tử vì đại thọ của hoàng thượng mà sốt ruột, cho nên muốn đi sớm để bái kiến.” Tên thị vệ ngáp ngắn ngáp dài nói.

Đoàn Diên Khánh không ngừng đi xung quanh ngự hoa viên tìm kiếm, trong lòng nóng như lửa đốt. Năm đó, tên cẩu tặc Dương Nghĩa Trinh chính là bố trí mai phục ở hoa viên, nhân lúc trước yến tiệc, Thượng Đức đế đi tản bộ liền ra tay sát hại. Sau đó, hắn mang theo đầu của Thượng Đức đế đến thọ yến.

Hắn nhớ tới cảnh tượng cái đầu của phụ thân hắn máu me be bét, đôi mắt không khỏi bi thương vài phần.

Nghe được phía trước có tiếng động trong bụi hoa, Đoàn Diên Khánh trong lòng căng thẳng, bóng người chợt lóe lên, sau đó ẩn vào trong đám cây hoa sơn trà rậm rạp.

“Ta sẽ tự mình mai phục ở đây, ngươi ra ngoài chờ, một khi ta thành công, ngươi liền cùng ta đi đến đại diện, dùng binh lính khống chế quần thần.”

Vừa nghe đến thanh âm của Dương Nghĩa Trinh, Đoàn Diên Khánh máu nóng không ngừng xông lên não. Giết hắn, báo thù cho phụ thân, báo thù cho bản thân! Tiếng nói ấy không ngừng vang vọng trong đầu hắn.

Hắn rút kiếm ra, một nhát chém đầu Dương Nghĩa Trinh. Khi hắn rút kiếm ra, chĩa mũi kiếm đầy máu vào tên hoạn quan dám làm nội ứng, đối phương lập tức mặt trắng bệch, quỳ xuống đất cầu xin hắn tha mạng.

Một tay cầm theo đầu của Dương Nghĩa Trung, tay kia kéo tên hoạn quan sợ tới sắp ngất đi, Đoàn Diên Khánh vội vàng chạy tới tẩm cung của Thượng Đức đế. Báo thù xong rồi, trong lồng ngực hắn không ngừng vui đến muốn vỡ tung. Nếu như lúc trước có thể như thế này, vậy thì thật tốt biết bao.

Hôm nay, trong mộng có thể làm được điều này, cũng đã vỗ về an ủi tâm tình đau khổ của hắn.

“Khánh nhi, này là sao?” Thượng Đức đế thấy con trai cả người đầy máu liền hoảng sợ.

Thượng Đức đế trong trí nhớ của hắn, lúc nào cũng hòa ái hiền lành, trên mặt lại luôn mang theo nụ cười. Nay đột nhiên nhìn thấy như vậy, cổ họng Đoàn Diên Khánh nghẹn lại, trong ánh mắt lại mờ mịt hơi nước. Từ lâu lắm rồi, hắn đã không còn khóc, kể cả vào khi hai chân đứt lìa, khuôn mặt bị hủy, sống trong bóng tối kéo dài hơi tàn, hắn cũng không có khóc.

Vậy mà hiện giờ, khi hắn trở về với thời thanh xuân niên thiếu, báo được huyết hải thâm thù, đứng trước mặt phụ thân, thì lại khóc như một đứa trẻ.

Đem đầu của tên ác tặc và tên hoạn quan nhu nhược ném xuống đất, Đoàn Diên Khánh tiến về phía trước vài bước, sau đó quỳ xuống, ôm lấy chân Thượng Đức đếm mà gào khóc, “Phụ thân, bọn họ muốn hại chết người, cái tên cẩu tặc đó!…Ta giết bọn họ rồi, ô ô…Phụ thân, người không sao.”

Thượng Đức đế thấy con mình như vậy thì kinh hãi, may mà có một tên thị vệ trung thành tiến lên hỏi cung tên hoạn quan kia. Sau khi xác minh mọi chuyện, Thượng Đức đế liền phái ngự lâm quân đi lùng bắt đồng đảng của Dương Nghĩa Trinh, cũng tuyên bố toàn thân giới nghiêm. An bài xong xuôi mọi chuyện, hoàng đế vỗ vỗ bả vai đứa con đang khóc rống của mình, cười nói: “Được rồi, Khánh nhi. Ta biết con lương thiện, bình thường ngay cả con kiến con cũng không nỡ hại. Vậy mà hiện giờ con lại vì ta, mà trở nên dũng cảm như vậy, thật sự khiến ta rất cảm động. Có một đứa con như con, ta sống cũng không uổng đời này.”

Đoàn Diên Khánh vùi đầu vào trong lòng phụ thân khóc mãi mới dần dần ngừng lại, thấy Thượng Đức đế ôm hắn nỉ non dỗ dành như ngày còn thơ bé, lại vuốt ve lưng hắn, mặt hắn lại hơi hơi đỏ lên.

Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng, mất mặt thì mất mặt thôi. Hắn thầm nghĩ, chỉ cần phụ thân không sao, việc gì ta cũng nguyện ý làm.

“Nào, để ta rửa mặt cho con. Hôm nay là sinh nhật ta, mọi người đều đang ở bên ngoài, ta hôm nay muốn đem thái tử ra cho bọn hắn xem, ngươi nhớ phải giữ mặt mũi cho ta nha.” Thượng Đức đế từ ái thay hắn chỉnh lại cổ áo, “Ngươi nếu vừa ý cô nương nào, cứ nói với ta. Cũng đã đến tuổi phải thành thân rồi đó.”

Đoàn Diên Khánh sửng sốt, trong đầu lại hiện lên hình bóng một thiếu nữ áo trắng. Hắn tự giễu lắc lắc đầu, nào có chuyện trùng hợp như vậy, nàng hôm nay chắc chẳng có mặt đâu?

Yến hội treo đèn kết hoa, rực rỡ chiếu sáng cả một góc trời. Cho dù ngoài thành vẫn đang tiêu diệt loạn đảng, nhưng bên trong cung đình không khí lại vô cùng thái bình, hòa thuận vui vẻ. Các vị đại thần đồng thanh chúc phúc, sứ giả ngoại tộc cũng đem lễ vật dâng lên. Thượng Đức đế nhanh chóng uống mấy chén, chung vui với quần thần. Trong không khí ấy, Đoàn Diên Khánh lại có chút hoảng hốt, thật sự đã lâu lắm rồi hắn không được uống rượu sảng khoái như thế này, bất tri bất giác, lại có chút chuếnh choáng.

“Phụ hoàng, con ra vườn hít thở không khí một lát.” Đoàn Diên Khánh nói nhỏ vào tai của phụ hoàng, sau khi Thượng Đức đế mỉm cười đồng ý, hắn liền chậm rãi đi ra khỏi chính điện. Bên cạnh điện có một tiểu hoa viên, vốn là vườn hoa sơn trà màu trắng do chính tay hắn trồng. Hắn chắp tay sau lưng, đi qua một gốc cây, rất nhiều hình ảnh không ngừng lướt qua trong đầu hắn.

“Cảnh trong mơ thật là đẹp, ngay cả hoa sơn trà cũng giống hệt như năm đó.” Đoàn Diên Khánh thỏa mãn thở dài một hơi, giơ tay vuốt ve một nụ sơn trà chưa nở hết, trên khuôn mặt không tự giác toát ra một tia ôn nhu.

“Bông hoa đó thật đẹp! Là ngươi trồng sao?” Một âm thanh thanh thúy ngọt ngào vang lên.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, một thiếu nữ xinh đẹp đã chạy đến trước mặt hắn. Bên hông nàng quấn một cái nhuyễn tiên, phía dưới là váy dài, khuôn mặt thánh khiết xinh đẹp tỏa sáng như vầng trăng.

Thấy thiếu niên nho nhã kia ngây dại nhìn mình, hai má của thiếu nữ ửng đỏ lên, nhưng vẫn tinh nghịch nháy mắt, ra vẻ tự nhiên nói: “Ta rất thích hoa này.”

Đoàn Diên Khánh rốt cục tìm lại được tiếng nói của bản thân, hắn thấp giọng nói: “Ta là Đoàn Diên Khánh…Còn ngươi?”

“Ta là Đao Bạch Phượng!” Thiếu nữ liền đáp, “Họ rất kỳ quái phải không? Bất quá, cũng giống như người Đại Lý các ngươi đều là họ Đoàn, ở chỗ chúng ta cũng có rất nhiều người họ Đao a!”

Đoàn Diên Khánh cảm thấy bản thân đã hoàn toàn đắm chìm vào giấc mơ ngọt ngào này rồi, hắn liền đưa tay lên, bẻ đóa sơn trà xuống, đưa cho người thiếu nữ, nói: “Nếu ngươi thích, sau này ta sẽ tặng cho ngươi thật nhiều hoa sơn trà, so với nơi này còn nhiều hơn.”

Nữ hài tử nhận lấy đóa hoa, liền đưa lên mũi ngửi, sau đó ngẩng đầu cười ngây thơ với hắn.

Đao Bạch Phượng trước mắt tươi trẻ hoạt bát, so với vị Quan Âm áo trắng trong trí nhớ của hắn, tuy khuôn mặt giống nhau, nhưng vẫn có nét bất đồng. Hắn sùng bái và cảm kích vị Quân Âm áo trắng kia, nhưng hắn lại không hy vọng Đao Bạch Phượng lúc này trong tương lai lại bị tổn thương, trở thành một người u buồn. Hắn thà rằng nàng cả đời đều vô ưu vô lo, đứng ở trước mặt hắn tươi cười thoải mái. Hắn thề, hắn phải bảo vệ nàng.

Thái tử nước Đại Lý và con gái của tộc trưởng Bãi Di kết hôn, càng thêm củng cố tình hữu nghị giữa hai nước. Trong hôn lễ, Thượng Đức đế và Đao tộc trưởng cùng chủ trì nghi thức. Chú rể thì tuấn lãng phiêu dật, cô dâu thì mềm mại uyển chuyển, quả thật là một đôi do trời đất tạo nên. Sau khi hai đứa nhỏ khấu đầu, Thượng Đức đế và Đao tộc trưởng cùng nhìn nhau cười, sau đó hô to: “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”

Đoàn Diên Khánh kéo khăn voan xuống, kinh ngạc nhìn khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của Đao Bạch Phượng. Mộng này, không khỏi quá mức chân thật.

“Khánh ca, chàng sao tự nhiên ngẩn người rồi?” Đao Bạch Phượng bật cười, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đoàn Diên Khánh lúc này mới hồi thần, đáp: “Ta nghĩ đây là giấc mộng. Ta thật không ngờ, có thể cưới được nàng.”

“Đồ ngốc, đây không phải là mộng.” Thấy hắn chân thành tha thiết, Đao Bạch Phượng vô cùng cảm động, chủ động đưa tay ôm cổ hắn, lại nhẹ nhàng cắn má hắn một cái, “Chàng xem, có đau không?”

Đoàn Diên Khánh run rẩy, chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết dâng trào, liền đưa tay ôm chặt eo nàng, kéo nàng vào hẳn trong người, lại nói: “Phượng nhi, nàng cắn cái nữa đi.”

Đao Bạch Phượng cười, lắc đầu: “Thì ra là chàng gạt ta hôn chàng, ta mới không thèm làm nữa…”

Lời còn chưa dứt, môi của nàng liền bị Đoàn Diên Khánh hôn lên. Trên cao nến đỏ lung linh, trong không gian là mùi rượu thơm ngòn ngọt, màn che nhẹ nhàng đong đưa, không ngừng truyền ra tiếng nỉ non rên rỉ, vợ chồng ân ái, loan phượng sum vầy.

Sau khi thành hôn với Đao Bạch Phượng rồi, Đoàn Diên Khánh cũng không còn ngỡ là mộng nữa, mà hắn đã tin đây là sự thật. Cuộc đời của hắn đã thay đổi. Hắn khổ công luyện tập võ nghệ, tham gia xử lý chuyện triều đình, cũng không quên săn sóc thê tử. Trong dân đã sớm đem thái tử thiếu niên anh tuấn coi thành thần thánh. Chỉ có một mình Đoàn Diên Khánh biết, hắn làm vậy chính là vì muốn bù lại sai lầm của đời trước mà thôi.

Hôm nay, Đoàn thị tổ chức yến tiệc trong gia đình, Đao Bạch Phượng uống mấy chén rượu, mặt ửng hồng như hoa đào, lại rực rỡ như ánh bình minh. Đoàn Diên Khánh cười, đưa tay ôm nàng, liền nghe nàng xấu hổ nói: “Khánh ca, bên kia tại sao lại có một tên tiểu tặc, cứ nhìn chằm chằm ta.”

Đoàn Diên Khánh nghiêng đầu, liền thấy người kia đúng là đường đệ Đoàn Chính Thuần. Hắn lặng lẽ xoay người, chắn đi ánh mắt si mê kia, lại dỗ dành người vợ xinh đẹp: “Là một tên đệ đệ không nên thân trong tộc, nàng không cần phải để ý đến hắn.”

Không lâu sau, Đoàn Chính Thuần liền bị Đoàn Diên Khánh phái ra ngoài biên ải. Bởi vì Đoàn Chính Thuần xưa nay thường xuyên phiêu bạt bên ngoài, cho nên trong triều đối với quyết định của thái tử cũng không dị nghị gì. Từ đó, cái người tên Đoàn Chính Thuần đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đoàn Diên Khánh.

Thành thân gần nửa năm, thái y liền chẩn đoán Đao Bạch Phượng mang thai. Đoàn Diên Khánh mừng rỡ như điên, Thượng Đức Đế cũng vui mừng ra mặt, liên tục nói muốn lập đứa nhỏ trong bụng làm hoàng thái tôn, hơn nữa còn định hạ lệnh cho cả nước mở tiệc ăn mừng.

“Khánh ca, ngươi nói xem, chúng ta nên đặt tên con là gì?” Đao Bạch Phượng nằm trong lòng hắn, hỏi.

Đoàn Diên Khánh không ngừng hôn lên trán nàng, trong lòng vô cùng kích động. Một đời này, hắn nhất định phải làm một vị phụ thân để cho con hắn tôn sùng. Hắn muốn dùng chính bản thân mình, vì vợ con, vì dân chúng của hắn, được sống yên bình.

Hắn nhè nhẹ vỗ về bụng của thê tử, ôn nhu nói: “Gọi là Đoàn Dự, nàng thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.