Tuyến Thời Gian

Chương 41: Sấm sét giữa trời quang




Mộ Dung Phục trong lòng biết không ổn, liền muốn vận khí lùi lại, liền cảm thấy kinh mạch không thể hoạt động, tứ chi bủn rủn, chỗ đan điền đau đớn, trong lúc nhất thời không di chuyển được bước nào.

“Tỷ phu, ngươi thật là xấu…Rõ ràng biết công phu hút nội lực người khác, vì sao còn muốn gạt ta.” Một thanh âm ngọt ngào, nhưng lại lạnh như băng từng bước một tới gần, “Huynh dạy cho muội, được không?”

Mộ Dung Phục vẫn bị đóng đinh tại chỗ, chỉ trơ mắt nhìn người đang từ từ bước ra. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của A Tử dần dần rõ ràng. Mà dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng như tuyết ấy lại mang một chút quỷ dị.

“Ngươi chưa từng chạm vào quần áo của ta, làm sao có thể hạ độc?” Mộ Dung Phục cười khổ, nói.

Từ lúc đưa A Tử từ trong phòng của Vương Ngữ Yên ra, hắn luôn phi thường cảnh giác, đừng nói là để cho nàng động vào, cho dù có là cùng chạy, bao giờ cũng cách nàng xa hơn ba thước. Như vậy, A Tử làm sao lại hạ độc được hắn?

A Tử vênh mặt lên, nhẹ nhàng cắn ngón tay, đắc ý cười: “Ta chỉ cần hạ trên quần áo của Yên tỷ tỷ là đủ rồi.”

“Ngươi dám động vào nàng?” Mộ Dung Phục trong nháy mắt sắc mặt liền đen thui.

Vương Ngữ Yên đang bị trọng thương, khả năng kháng độc tính sẽ không được như người bình thường. Nếu như nàng trúng độc, thì bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng lấy mạng nàng.

A Tử chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Tỷ phu, tại sao lúc ngươi biết mình bị trúng độc, không hề tức giận. Mà đến lúc nhắc tới Yên tỷ tỷ, sắc mặt lại trở nên dọa người như vậy a?”

Mộ Dung Phục cắn răng nói: “Ngươi dám động vào nàng!”

Một ngón tay lạnh lẽo đặt lên cổ họng của Mộ Dung Phục, thầm cảm nhận động mạch đang điên cuồng nhảy lên của hắn, A Tử càng trừng to mắt: “Tỷ phu, ngươi không vui? Ngươi muốn giết ta sao? Giống như tối hôm qua ngươi muốn giết kẻ mặc áo xanh kia…”

Vừa nghe lời ấy, hơn nữa lúc chiều A Tử cứ quấn lấy hỏi hắn về công phu hút nội lực, Mộ Dung Phục trong nháy mắt liền hiểu ra toàn bộ sự việc.

Thì ra A Tử lần này được Trấn Nam vương phủ tìm về, liền thuận tay trộm đi Thần mộc vương đỉnh trong tay Đinh Xuân Thu. Cho nên nửa đêm nàng mới vụng trộm ngồi trên bờ tường, dùng cái đỉnh kia hấp dẫn trùng độc để luyện độc công. Vì thế mà ngẫu nhiên nhìn thấy toàn bộ quá trình đánh nhau giữa Mộ Dung Phục và Đoàn Diên Khánh.

Nàng cực kì cơ trí, vừa thấy mấy hiệp đầu, hai người nội lực gần gần như nhau, sau đó thấy Mộ Dung Phục dùng ngón cái nắm chặt nạng của Đoàn Diên Khánh, thì lập tức võ công của Mộ Dung Phục hơn Đoàn Diên Khánh mấy lần. Nàng lập tức nghĩ tới công phu đáng sợ nhất của phái Tinh Túc – Hóa công đại pháp.

A Tử từng vô số lần chính mắt nhìn thấy Đinh Xuân Thu dùng Hóa công đại pháp tiêu hủy nội lực của người khác, như sử dụng công phu này chỉ có thể khiến đối phương thống khổ, còn đối với mình chẳng có tí lợi ích nào. Nhưng trận đánh nhau kia, Đoàn Diên Khánh nội lực đi xuống, mà Mộ Dung Phục thì tăng tiến nội lực. Nếu so sánh với lúc sử dụng Hóa công đại pháp thì uy phong lợi hại hơn nhiều lắm.

Lúc này nàng mơ hồ hiểu rõ. Cho nên sau khi Mộ Dung Phục đi rồi, nàng liền đuổi theo Đoàn Diên Khánh. Đoàn Diên Khánh tất nhiên biết nàng là vị thiên kim trong Trấn Nam vương phủ, lại thấy trên khuôn mặt nàng ẩn chứa tà khí, làm việc cổ cổ quái quái, liền đoán ra nàng cũng không phải kẻ lương thiện gì. Vì thế hai người này mới nổi lên ý niệm hợp tác với nhau.

A Tử từ trong miệng Đoàn Diên Khánh chứng thực được chuyện Mộ Dung Phục hút nội lực, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ, Hóa công đại pháp của Đinh Xuân Thu, đã được liệt vào hàng võ công thượng thừa trên giang hồ, nếu đã có trụ cột là hóa công còn có thể hấp công, chẳng phải sẽ xưng bá võ lâm sao? Bởi vậy nàng quyết tâm, nhất định phải túm được Mộ Dung Phục, học môn công phu này. Còn về phần Vương Ngữ Yên, Đoàn Diên Khánh muốn xử lý sao thì tùy hắn.

Với một người như A Tử, thì trong lòng nàng, một tỷ tỷ thua xa con độc trùng quý giá trong Thần mộc vương đỉnh.

Nàng nương theo danh nghĩa, đến thăm Vương Ngữ Yên, để đi theo dò xét Mộ Dung Phục. Đến lúc vào trong phòng của Vương Ngữ Yên rồi, thấy hai người họ vô cùng thân thiết ăn ý, ngoại trừ đố kị, còn không khỏi nảy sinh sự tò mò.

Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong phái Tinh Túc, không hề có khái niệm huynh đệ thủ túc. Không cần quan tâm là dùng thủ đoạn nào, trong phái Tinh Túc, chỉ cần sư huynh sư đệ giết được đối phương, đều có thể thay thế địa vị của người đó, tiếp nhận quyền lực mới. Cho nên mỗi người trong con mắt của A Tử, đều chỉ là địa vị và quyền lợi. Đoàn Chính Thuần hỏi thăm, khắp nơi đi tìm nàng, lúc đón nàng về từ phái Tinh Túc, nàng cũng chỉ là cảm thấy danh hào con gái vương gia rất oai, cuộc sống vì thế cũng được giàu sang phú quý, nên mới đồng ý về phủ với hắn.

Hai chữ “chân tình”, A Tử hoàn toàn không hiểu, cho dù là tình yêu của cha, tình yêu của mẹ, hay tình yêu của anh em, của nam nữ, một chút nàng cũng chưa từng được hưởng qua. Thấy Mộ Dung Phục đối với Vương Ngữ Yên vô cùng chiếu cố săn sóc, lại nhớ tới chuyện Đoàn Diên Khánh kể với nàng, đêm đó là Mộ Dung Phục dùng tính mạng của bản thân để bảo vệ Vương Ngữ Yên, cho nên trong lòng A Tử cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đối với Mộ Dung Phục, nàng không thể nói rõ là có tình cảm gì với hắn. Chỉ là không ngừng tưởng tượng, nếu như cũng có người đối với mình giống như Mộ Dung Phục đối với Vương Ngữ Yên, thì sẽ thế nào…

Bởi vì nhìn vẻ mặt của Vương Ngữ Yên, A Tử cảm thấy cô ta rất hạnh phúc.

A Tử thừa dịp lúc dựa vào gần Vương Ngữ Yên, liền gài lên tóc nàng một cây châm độc. Cây độc châm kia rất nhỏ rất mềm, hoàn toàn vô hại với Vương Ngữ Yên, nhưng nếu Mộ Dung Phục vuốt tóc nàng, thì cây độc châm sẽ chui vào ngón tay của hắn, rồi thâm nhập vào máu.

Liệu có nên nói cho hắn là Vương Ngữ Yên không trúng độc không nhỉ…Nhưng mà nhìn thấy Mộ Dung Phục sắc mặt tức giận, A Tử quyết định không nói.

Nhìn tỷ phu nóng giận như vậy, con mắt cũng sáng hơn, rất đẹp.

Dù sao để cho Đoàn Diên Khánh xử lý Vương Ngữ Yên, thì kiểu gì cô ta cũng chết. Vốn dĩ nàng cũng định tự tay hạ độc Vương Ngữ Yên luôn, nhưng mà Đoàn Diên Khánh lại kiên trì muốn đích thân xác nhận cô ta đã chết.

“Ngươi là muội muội của Yên nhi, nếu muốn học công phu của ta, sao không trực tiếp hỏi. Vì sao phải cấu kết với kẻ xấu mà hại tỷ tỷ ngươi!” Mộ Dung Phục cố gắng kìm nén tức giận, nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột, không dám tưởng tượng nếu Vương Ngữ Yên rơi vào tay Đoàn Diên Khánh thì sẽ gặp kết cục gì.

Hắn cố gắng vận công, rõ ràng có thể cảm nhận được chỗ khí hải rất nhiều chân khí, nhưng một chút cũng không vận ra được. Cứ nghĩ đến Vương Ngữ Yên lúc này gặp phải nguy hiểm, hắn lại đau lòng không thôi.

“Tỷ phu, dù sao nàng cũng không sống lâu được, việc gì huynh phải lo cho nàng? Cứ để nàng chết đi.” A Tử nghiêng đầu, ngây thơ nói.

Mộ Dung Phục trên đời này chưa từng gặp qua ai như A Tử, rõ ràng là một đứa nhỏ xinh đẹp, khuôn mặt lại ngây thơ trong sáng, nhưng mở miệng là lời nói tàn nhẫn.

A Tử lơ đãng, tiếp tục mỉm cười nói: “Huynh xem, huynh có công phu hấp thu nội lực thần kỳ, ta lại có Thần mộc vương đỉnh luyện được độc công, ngươi nếu đem công phu kia dạy cho ta, chẳng phải võ công của ta so với Hóa công đại pháp còn lợi hại hơn sao?”

Nàng kéo ghế ra ngồi đối diện Mộ Dung Phục, khát khao nói: “Đến lúc đó ta chính là đệ nhất võ lâm, ai cũng không thể đánh lại ta, ai cũng không dám trách móc ta. Ta muốn làm cái gì có thể làm cái đó, ta muốn giết ai, hắn sẽ phải ngoan ngoãn đi tìm cái chết…”

Mộ Dung Phục không thèm để ý tới nàng, âm thầm nỗ lực điều hòa kinh mạch, thầm nghĩ dùng chân khí ngăn chặn độc tính.

“Tỷ phu ngu ngốc! Cái này chỉ làm cho tay chân ngươi không cử động được thôi, không ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi. Cho nên ngươi có ép thế chứ ép nữa cũng không ra nội lực đâu.” A Tử lắc đầu, từ trong lòng lấy ra Thần Mộc vương đỉnh, âu yếm vuốt ve nó.

“Tỷ phu, trong đỉnh có vài con bảo bối, lúc ta luyện công cần dùng, huynh nếu như không chịu dạy ta, ta đành phải đem những con bảo bối này dùng trên người huynh thôi.”

Dứt lời, nàng liền đem đỉnh mở ra, dùng ngón tay xinh đẹp nhấc một con rết to màu hồng lên, vung tới vung lui trước mặt Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt không đổi.

“Thật sự muốn ta dùng chúng nó?” A Tử quệt miệng, con mắt xoay vòng trong hốc mắt, “Không sợ, may mắn đêm qua thần đỉnh còn đưa tới một con độc vật lợi hại hơn.” Nàng nhìn sâu vào trong đỉnh, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Mộ Dung Phục mơ hồ nghe được vài tiếng “Oàm oạp, oàm oạp” cổ quái, lại không biết là con độc vật gì, trong lòng chỉ thầm than thở: ta cả đời anh minh, cuối cùng lại chết lãng xẹt trong tay một tiểu cô nương âm độc! Giận nhất là bây giờ ta không thể cứu được Yên nhi mà thôi.

Thấy Mộ Dung Phục không mở miệng, A Tử liền nhoẻn miệng cười, giơ tay lên, vung một đống bột phấn màu đỏ sậm về phía Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục thấy vậy, vội vàng nhắm mắt ngừng thở, nhưng cũng không có tác dụng. Trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy cực kì khó thở, đầu óc choáng váng, không tự chủ được liền há to mồm hô hấp, nhưng vẫn không dễ chịu hơn chút nào, lồng ngực như muốn nổ tung ra.

“Tỷ phu, ngươi nếm thử hương vị đi?” A Tử dè dặt cẩn trọng đặt con rết lên môi hắn. Con rết cảm thấy nhiệt độ ấm áp, liền thò đầu đi vào trong miệng của Mộ Dung Phục.

Một cỗ khí tanh hôi xộc thẳng vào mũi của Mộ Dung Phục, nhưng giờ phút này hắn hô hấp khó khăn, nếu ngậm miệng lại nhất định sẽ chết vì không thể hô hấp, chỉ đành tiếp tục há to mồm, trơ mắt nhìn con rết kia bò vào trong miệng. Sau đó cảm thấy con trùng dài ngoẵng ấy từ từ trượt xuống cổ họng, từng cái chân cái chết đạp lên yết hầu và nội tạng của hắn, mang theo một cảm xúc lạnh lẽo đáng sợ…

“Tỷ phu, ăn ngon không?” A Tử không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mộ Dung Phục, thấy hắn bị ép nuốt vào con rết rồi, thấy thú vị đến mức nàng cười khanh khách ra tay, vô cùng vui vẻ.

“Ta hỏi lại một lần nữa, huynh dạy ta công phu đó, được không?”

“Ngươi tuổi còn nhỏ tâm địa đã độc ác thế này, về sau tất nhiên sẽ làm được chuyện lớn…Cần gì ta phải dạy…” Mộ Dung Phục thở hổn hển, cố gắng nói xong mấy câu đó đó, đầu đã chảy đầy mồ hôi hột. Con rết vốn là kịch độc, xâm nhập vào dạ dày rồi, lục phủ ngũ tang liền đau như bị dao cắt, lại không phải là cắt một nhát, mà là không ngừng dùng mũi dao đảo loạn trong cơ thể.

“Xem ra con rết kia còn chưa đủ ăn ngon a!” A Tử ngạc nhiên nói. Nàng ở trong phái Tinh Túc, đã từng nhiều lần thấy những tên gió chiều nào che chiều đấy, đừng nói là thật sự dụng hình, chỉ cần lấy dao hua tới hua lui trước mặt hắn, thì đối phương nhất định sẽ khóc rống lên mà quỳ xuống xin tha. Nay thấy Mộ Dung Phục kiên cường như thế, nàng lại càng thêm tò mò.

A Tử lo nghĩ, liền cẩn thận nhấc một con bọ cạp và một con tằm độc lên, đặt lên môi Mộ Dung Phục, “Nếu không…Huynh nếm thử hai cái này xem?”

Nàng lời nói tự nhiên, vẻ mặt tha thiết, phảng phất như đang mời người thân dùng món ăn ngon nhất trên đời vậy.

Mộ Dung Phục nhắm mắt hai mắt, hắn không muốn nhìn thấy nàng nữa.

Không biết Yên nhi hiện tại thế nào, Đoàn Diên Khánh có hạ độc thủ với nàng hay không…Cùng lắm thì, hai người bọn họ gặp nhau dưới âm phủ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.