Tuyến Thời Gian

Chương 39: Tỏ tình long trọng




Lúc mới bước vào phòng của Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự còn cảm thấy buồn thay cho mẫu thân hắn. Trong lòng hắn thầm nghĩ: tuy rằng phụ thân chỉ đón nữ nhi của hắn về, nhưng mẫu thân của các nàng thì ai cấm được họ không đi thăm nữ nhi, tất nhiên họ cũng sẽ không ở xa đây, muốn mẹ mình không giận cũng khó! Mà phụ thân lại đem viện tử trồng sơn trà đẹp nhất cho nàng ta ở, không biết vị muội muội này có bản lĩnh gì a?

Sau khi đáp lễ Mộ Dung Phục, Đoàn Dự lập tức nhìn ra sau lưng hắn, chỉ thấy một cô nương đang ngồi dựa đầu giường, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tư thế ung dung không nhiễm khói lửa nhân gian, nếu so sánh nàng với hoa lê chỉ sợ quá hoa lê quá đơn giản, mà so với hoa đào thì chỉ ngại đào quá đào quá phô trương. Nhìn tới nhìn lui, nàng giống chính là hoa sơn trà, thoang thoảng mùi hương thanh nhã. Trong lúc nhất thời, Đoàn Dự liền đần mặt ra, nhìn Vương Ngữ Yên ngây ngẩn cả người.

Mộ Dung Phục nhìn thấy thế, liền ho nhẹ một tiếng. Mà Vương Ngữ Yên cũng vội vàng ngồi thẳng lưng lên, cười nói: “Là Đoàn Dự ca ca sao? Võ công của muội không tốt nên bị thương, xin huynh đừng trách muội vô lễ.”

Đoàn Dự phục hồi tinh thần lại, vội nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi, không cần đứng lên.”

Nói xong, hắn liền ngồi xuống bên cạnh giường: “Muội muội hóa ra cũng học võ công? Phụ thân cũng thường xuyên muốn dạy ta học võ, nhưng mà ta không muốn, cứ suốt ngày chém chém giết giết, như vậy sẽ mất đi sự thanh nhã trong tâm hồn.”

Vương Ngữ Yên thấy hắn quả nhiên giống như trong nguyên tác, không có chút hứng thú nào với võ công, không khỏi mỉm cười, nhân tiện nói: “Nhưng nếu như không có võ công, chẳng may gặp phải kẻ thù, hoặc là gặp người không biết phân biệt phải trái, không nói lý lẽ đã muốn giết huynh, như vậy phải làm sao?”

Đoàn Dự bị tình huống nàng đưa ra làm cho nhức đầu. Hắn nghĩ một lát rồi nghiêm nghị nói: “Ta sẽ dùng giáo lí nhà Phật để cảm hóa hắn. Nếu như thật sự nói mà hắn không nghe, ta liền học theo Phật Tổ, cắt thịt nuôi ưng, nếu có thể khiến hắn vì giết ta mà thay đổi cách sống, sẽ không uổng công sự hy sinh của ta.”

Đoàn Dự nói năng theo sách vở, ngờ nghệch vô cùng, nhưng cũng rất chân thành, khiến cho Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đều cười.

Mộ Dung Phục thầm nghĩ, Đoàn Diên Khánh có một đứa con trai như vậy, có thể thấy được trên thế gian dưỡng dục có vai trò trọng yếu hơn sinh thành. Vì thế cũng không còn giữ thái độ đề phòng với Đoàn Dự nữa, mà cùng hắn trao đổi thi từ ca phú, Phật pháp Kinh Dịch.

Đoàn Dự vốn là mỗi ngày vùi đầu trong phòng sách, bình thường ngoại trừ nói chuyện vài câu với Chu Đan Thần, thì cực ít người có thể cùng hắn trao đổi văn học Phật pháp, cho nên gặp được Mộ Dung Phục thì vui mừng vô cùng, cứ muốn nói chuyện mãi. Tán gẫu đến mặt mày hớn hở, Đoàn Dự vui vẻ nói: “Mộ Dung công tử, ngươi đừng gọi ta là thế tử nữa, ngươi nếu là biểu ca của muội muội ta, tự nhiên cũng thành ca ca của ta, chúng ta xưng hô huynh đệ, được không.”

Vương Ngữ Yên ngồi ở một bên, nghe bọn họ xưng huynh gọi đệ, không ngừng cảm thán: hai người này cư nhiên nói chuyện hợp ý như thế, ngay cả ta cũng ném sang một bên, hoàn toàn tương phản với trong nguyên tác, mỗi lần gặp nhau là tình địch đỏ mắt, nhưng thật ra cũng rất thú vị nha.

Bất tri bất giác đã gần giữa trưa, Đoàn Dự liền cáo từ: “Yên muội nghe ta nói lăng nhăng nửa ngày, sợ là cũng mệt mỏi rồi. Thôi muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta về sẽ dặn ba muội muội khác, để họ khi nào rảnh thì tới thăm ngươi.”

Mộ Dung Phục tiễn Đoàn Dự ra cửa, khi trở về chỉ thấy Vương Ngữ Yên đang cười không ngừng, nghi hoặc hỏi: “Ca ca ngươi tuy là quái nhân, nhưng cũng đâu có buồn cười lắm đâu?”

Vương Ngữ Yên lắc đầu: “Không phải, ta chỉ nghe hắn vừa rồi cứ muội muội, muội muội, không khỏi nhớ đến ‘Hồng lâu mộng’”.

“Ta tại sao chưa từng đọc bộ sách này nhỉ?” Mộ Dung Phục một bên sai người dọn cơm, một bên quay đầu hỏi.

“Sách này trong phòng sách, biểu ca huynh không thấy cũng dễ hiểu mà, bởi vì sách quá nhiều thôi!” Vương Ngữ Yên nháy nháy mắt, liền chuyển đề tài, “Hắn vừa rồi nói để ba muội muội đến thăm ta, ta lại sợ ta không đối phó nổi.”

Mộ Dung Phục ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?” Vừa nói hắn vừa gắp mấy mấy món, dứt khoát đút vào miệng Vương Ngữ Yên.

Vương Ngữ Yên liền một bên ăn cơm, một bên hưng trí bừng bừng đem chuyện năm đó Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo đồng thời yêu Đoàn Chính Thuần, đã đem Đao Bạch Phượng và Lí Thanh La coi như kẻ thù kể cho Mộ Dung Phục nghe. Cuối cùng, nàng nói: “Mẫu thân của Chung Linh và Mộc Uyển Thanh đều hận nương ta thấu xương, ta nghĩ các nàng hẳn cũng sẽ không thích ta đâu.”

Quả nhiên, hôm sau, lúc Chung Linh và Mộc Uyển Thanh đến thăm nàng, đều không hề có chút nhiệt tình nào. Mộ Uyển Thanh và do trời sinh tính tình lạnh nhạt, Chung Linh mặc dù hoạt bát, nhưng đối với con gái của người mà mẫu thân thường gọi là “Ác nữ nhân” cũng rất sợ hãi. Mộ Dung Phục thấy cảnh đó, lo lắng Vương Ngữ Yên không vui, liền tìm cớ nói nàng còn yếu, cho Chung Linh và Mộc Uyển Thanh một cái cớ để rời đi.

Còn một mình A Tử, tạm thời chưa có động tĩnh gì.

“Tỷ phu!” Đến lúc hoàng hôn, Mộ Dung Phục đang ở trong viện sai bồ câu đưa tin về nhà, liền nghe thấy phía sau có một thanh âm thanh thúy vang lên. Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ tím đi vào, một đôi mắt đen lúng liếng chăm chú nhìn hắn.

Mộ Dung Phục hỏi: “Vị này có phải là A Tử cô nương không?”

A Tử vỗ tay cười nói: “Tỷ phu quả nhiên sáng suốt, vừa đoán đã trúng.”

Thấy nhan sắc của nàng rực rỡ như ánh bình minh, nhưng vẻ mặt lại giảo hoạt, Mộ Dung Phục thầm nghĩ: ta và Yên nhi còn chưa thành thân, trong phủ cũng không ai biết chuyện của chúng ta mà nàng đã gọi ta là anh rể, là vì muốn mượn cớ gần gũi sao? Hơn nữa rõ ràng là cả quý phủ này chỉ còn mình ta là nam nhân mà nàng chưa gặp, cho nên dù là ai cũng đều đoán được, nhưng nàng vẫn cứ nịnh hót. Vị tiểu cô nương này so với Yên nhi còn nhỏ hơn một hai tuổi, sao đã học thói láu cá dối trá rồi?

Mộ Dung Phục không biết, phái Tinh Túc ngoại trừ tuyệt học là dùng độc, còn có nịnh hót. A Tử từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đó, tự nhiên là cực kì am hiểu việc này thôi.

Trong lòng hắn mặc dù không vui, nhưng cũng không bộc lộ ra nét mặt, chỉ ôn hòa nói: “A Tử cô nương có chuyện gì sao?”

A Tử linh động chớp chớp mắt, tươi cười ngọt ngào: “Ta nói nghe Yên tỷ tỷ bị thương, huynh dẫn ta đi thăm nàng, được không?”

Mộ Dung Phục trong lòng càng thêm kỳ quái, nếu đã muốn đến thăm, vì sao phải đợi trời chiều chạng vạng mới đến, mà trước tiên lại tìm tới hắn? Nhìn A Tử một bộ ngây thơ vô tội, hắn cũng không muốn dây dưa với cô ta, liền đi trước dẫn đường, bước vào phòng Vương Ngữ Yên.

A Tử nhu thuận đi sau lưng hắn, vừa đi vừa sùng bái hỏi: “Tỷ phu, võ công của huynh rất cao cường, có phải vậy không?”

Mộ Dung Phục khách khí trả lời: “Nào có, cũng chỉ bình thường thôi.”

“Ta nghe nói trên đời có loại võ công có thể hút nội lực của người khác, tỷ phu có biết không?”

Mộ Dung Phục trong lòng giật mình, không hiểu dụng ý của nàng là gì, đành ra vẻ kinh ngạc nói: “Ta chỉ nghe nói phái Tinh Túc có một loại võ công gọi là Hóa công đại pháp, có thể tiêu hủy nội lực của kẻ địch, không biết có đúng hay không?”

A Tử cười nói: “Huynh đừng nói với người khác nha. Muội từ nhỏ lớn lên trong phái Tinh Túc. Hóa công đại pháp tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể làm giảm bớt nội lực của đối thủ thôi, cũng không thể lấy cho mình dùng, không khỏi có chút lãng phí. Cái muội vừa nói, là công phu khác cơ.”

Phái Tinh Túc có Hóa công đại pháp do Đinh Xuân Thu sáng tạo ra, trúng phải chưởng này, trên người không chỉ bị dính kịch độc, mà nội lực cũng trong khoảnh khắc đó mà mất đi. Cho dù người có không chết, cũng bị biến thành phế nhân. Vì thế mà Tinh Túc phái tuy không phải môn phái lớn, nhưng nhắc đến nó người trong võ lâm đều không ngừng nghiến răng oán hận.

Vừa nghe nói vị tiểu cô nương nũng nịu này là do phái Tinh Túc nuôi lớn, hơn nữa nàng nói đến loại võ công Hóa công đại pháp nham hiểm độc ác này, lại vô cùng coi nhẹ, khiến cho Mộ Dung Phục càng âm thầm kinh ngạc, chỉ đành phải tiếp tục qua loa nói:

“Tại hạ ngu dốt, cũng chưa từng nghe qua có loại võ công còn thần kỳ hơn cả Hóa công đại pháp này.”

Hắn vừa nói đến đây, thì bước chân cũng đã dừng trước cửa phòng của Vương Ngữ Yên.

Sợ Vương Ngữ Yên còn đang nghỉ ngơi, Mộ Dung Phục liền làm dấu ý bảo A Tử ở bên ngoài chờ, sau đó liền nhẹ nhàng bước lên đẩy cửa ra. Vương Ngữ Yên đang ngồi trên giường gập quần áo, nghe thấy tiếng động liền quay đầu cười với Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục thấy trong tay nàng là quần áo của mình, trong lòng cảm thấy ấm ấp, liền chạy qua nắm tay nàng, mắng yêu: “Cái đó cứ để kẻ dưới làm, ngươi làm làm gì?”

Vương Ngữ Yên sẵng giọng: “Ta không thiếu tay thiếu chân, suốt ngày nằm như vậy, xương cốt cũng xơ cứng, cho nên muốn làm một ít việc không quan trọng.”

“Vậy thì trước cứ nghỉ ngơi đã, cái vị A Tử muội muội kia đến thăm ngươi.”

Vương Ngữ Yên rùng mình, trong lòng thế nhưng không hiểu vì sao lại sợ hãi. Ngay cả lúc trước gặp phải Thiên Sơn Đồng Mỗ, nàng cũng chưa đến mức lông tơ trên người dựng lên thế này. Nàng cố trấn an bản thân, gập nốt quần áo trong tay, sau đó mới gật đầu với Mộ Dung Phục.

“Tỷ phu, đây hẳn là Yên tỷ tỷ đi? Tỷ tỷ đỡ chưa?” A Tử như tên bắn tiến vào phòng, vô cùng nhuần nhuyễn ngồi bên cạnh giường của Vương Ngữ Yên, nắm tay nàng.

Bàn tay A Tử nhỏ bé lại lạnh lẽo khiến Vương Ngữ Yên không được tự nhiên, hơn nữa tiếng “tỷ phu” kia càng khiến nàng liên tưởng thấy chuyện chẳng lành. Kiều Phong kia cũng không phải là “tỷ phu” của nàng sao? Chẳng lẽ, A Tử này là một đứa con gái cuồng tỷ phu sao?

Lúc trước khi đọc truyện, tuy rằng đối với A Tử dám yêu dám hận cũng có chút bội phục, nhưng nếu quả thực tự mình tiếp xúc với nàng, thì cái loại người tàn nhẫn một cách ngây thơ như nàng, thật sự khiến người ta phải sợ hãi. Lại cũng không biết nàng có mục đích gì, cũng không muốn bởi vì thành kiến mà oan uổng người tốt, cho nên Vương Ngữ Yên đành lấy bất biến ứng vạn biến, ôn nhu trả lời: “Ta đã dưỡng thương được hai ngày, cũng tốt hơn rồi.”

A Tử cười tủm tỉm nhìn nàng, cực kì thân thiết dựa vào vai nàng, cười với Mộ Dung Phục: “Ta và tỷ tỷ có cùng phụ thân đó, tỷ phu, ngươi nói xem chúng ta có giống nhau không?”

A Tử quần áo sang quý, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, nét mặt tỏa sáng; mà Vương Ngữ Yên chỉ mặc quần áo lụa bình thường, tóc xõa sau lưng, sắc mắt trắng bệnh ốm yếu. Hai thiếu nữ tuổi xấp xỉ nhau dựa vào cùng một chỗ, tự nhiên càng hiện ra Vương Ngữ Yên vẻ mặt bệnh tật. Vì thế, Mộ Dung Phục chỉ cười, cũng không trả lời.

Vương Ngữ Yên trong lòng tức giận, cũng không tiện tỏ ra, chỉ lặng lẽ rút tay ra, cười nói: “Ta cùng với tỷ tỷ ruột của ngươi là A Châu, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, người ngoài cũng không ai nói chúng ta là tỷ muội, cho nên ta nghĩ có lẽ cũng không giống. Nhưng mà, khuôn mặt của ngươi và A Châu tỷ tỷ rất giống nhau.”

A Tử vẫn lộ ra vẻ tươi cười, hưng phấn hỏi thăm tình hình của A Châu. Vương Ngữ Yên trong lòng không vui, hơn nữa thể lực không tốt, liền có chút mệt mỏi. Mộ Dung Phục thấy nàng như vậy, liền nói: “Trời cũng tối rồi, A Tử cô nương không về phòng ăn cơm sao?”

“Vậy sao? Tỷ phu, trước giờ ta chưa từng tới viện này, cho nên không thuộc đường, phải làm phiền huynh đưa ta ra ngoài rồi.” Cảm thấy không tiện mặt dày ở lại, A Tử liền đứng dậy, quay đầu nói: “Yên tỷ tỷ, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều vào.”

Câu nói cuối cùng của nàng nghe thì thân thiết, nhưng ngẫm kĩ lại thì dường như lại có chút thâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.