Tuyến Thời Gian

Chương 27: Dũng cảm bắt cướp




“Ngươi không phải người nhà Mộ Dung ta sao?”

Mỗi khi trong đầu hiện ra vẻ mặt ôn nhu của Mộ Dung Phục lúc nói lời này, khuôn mặt Vương Ngữ Yên liền không tự giác nóng lên. Mộ Dung Phục từ nhỏ luôn cùng nàng thân mật, theo thời gian càng ngày càng ám muội, nàng cũng không biết có phải là do bản thân nghĩ nhiều hay không nữa…

Vội vàng khụ một tiếng để che dấu cảm xúc, nàng vươn tay ngọc theo bản năng gõ gõ vào tách trà, móng tay tinh tế tiếp xúc với đồ sứ, phát ra âm thanh trong trẻo giòn tan, leng keng leng keng, phi thường êm tai.

“Vương cô nương chơi bài ‘Việt nhân ca’ thật dễ nghe” A Bích vỗ tay, “Nhưng hình như người có tâm sự nữ nhi?”

“Thanh âm gõ chén không cao không thấp, vậy mà chỉ dựa vào tiết tấu của hai câu, ngươi liền nghe ra là ‘Việt nhân ca’, xem ra A Sách ca ca chỉ sợ là thường xuyên nghe ngươi chơi bài này?” Vương Ngữ Yên bị người khác bắt gặp cũng không luống cuống tay chân, tuy là trong lòng có chút xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua thiệt.

Mặt A Bích trong nháy mắt hồng như màu áo của A Châu, hai tay nàng vò vạt áo, ánh mắt không dám nhìn ta mà cứ nhìn xuống đất: “Ta bất quá chỉ hỏi chơi một câu, cô nương lại nhân đó mà cười ta.”

A Châu đang ở một bên điều chế nước hương hoa cũng bật cười. Tay nàng không ngừng giã cánh hoa, miệng cũng liến thoắng góp vui: “Ta thường xuyên theo công tử và cô nương ra ngoài làm việc, từ trước đến nay đều để ngươi và A Sách ở lại giữ nhà, hắn lại thường khen ngươi đàn hay như mẫu thân hắn, xem ra hai người thường xuyên đàn cho nhau nghe nha.”

A Bích khuôn mặt đỏ bừng như nhỏ máu, trong ánh mắt cũng có thêm một chút xuân ý, không biết là đang tưởng nhớ ai. Vương Ngữ Yên trong lòng buồn cười muốn chết, nhưng ngoài mặt lại giả vờ đứng đắn hỏi: “Gần đây A Sách làm gì vậy? Ta thấy biểu ca thường cùng hắn ra ngoài, hai người đó đều làm bộ người lớn, cứ như là quân vương bận trăm công nghìn việc ấy.”

“Lúc trước là đến thôn trang xử lí một vài chuyện linh tinh, nhưng mà gần đây ngay cả A Sách cũng có người tìm tới cửa đòi bái sư.” A Bích vẫn chỉ lo thẹn thùng, không hề mở miệng nên A Châu đành mỉm cười đáp thay, “Càng đừng nói là công tử, vùng Giang Nam không nói, ngay cả ở phương Bắc cũng có người nghe danh mà đến, cho nên phải mang A Sách theo làm bia đỡ đạn.”

“Thì ra là vậy. Biểu ca thường nói với ta là nhà chúng ta không thể thành đại môn phái, thu đệ tử cũng quý ở chất lượng chứ không ham số lượng.” Vương Ngữ Yên gật đầu, “Nhiều người cũng rắc rối, chưa kể nhỡ lại có kẻ mang lòng dạ khác trà trộn vào, còn không bằng từ chối tất cả để được thanh tịnh.”

A Châu nâng chén ngọc lên, đổ vào cái chén trước mặt Vương Ngữ Yên và A Bích một ít nước hương hoa vừa được làm xong, cười nói: “Sau này cũng khó mà nói trước được, Mộ Dung gia chúng ta hiện tại thanh danh vang dội, tất cả mọi người đều muốn đâm đầu vào.”

Thời điểm A Châu nói “Mộ Dung gia chúng ta”, cực kì tự nhiên. Đúng rồi, nàng là nô tì của Mộ Dung gia, mình lại là thân thích, cho nên nói “người của Mộ Dung gia”…Vương Ngữ Yên nâng má im lặng nghĩ, có lẽ không phải…Là mình đang tự đa tình sao?

Đúng lúc này, một tiểu nha đầu từ ngoài cửa chạy vào, vội vội vàng vàng bẩm báo: “Công tử hôm nay dẫn theo bằng hữu trở về, muốn A Châu tỷ tỷ và A Bích tỷ tỷ chuẩn bị đồ ăn ngon nhất, còn dặn mang rượu quý trong nhà ra đãi khách. Công tử cũng dặn nô tì đến Mạn Đà sơn trang mời Vương cô nương, cô nương nếu đã ở đây rồi thì nô tì xin cáo lui.”

Đáp lời nha đầu kia xong, ba người liền chụm đầu thì thầm. Mộ Dung Phục ở trên giang hồ kết giao bằng hữu càng ngày càng nhiều, nhưng khoản đãi như vậy thì vẫn là lần đầu tiên. Các nàng nhất thời cũng không đoán ra là ai, chỉ đành ôm bụng tò mò, đi xuống phòng bếp cùng chuẩn bị.

Lúc này ở sảnh chính của Tham Hợp trang, mọi người đang trò chuyện vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.

Bao Bất Đồng chắp tay, nói: “Kiều bang chủ quả nhiên là thiếu niên anh hùng, trách không được công tử nhà ta lại tôn sùng ngài như thế, lão Bao ta tuy tuổi đã lớn, nhưng đối với ngài cũng bội phục vạn phần.”

Phong Ba Ác đứng bên cạnh trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể vò đầu bứt tai: “Nếu không phải công tử đã dặn dò, lúc này ta thực muốn kéo bang chủ đi đánh nhau một trận!”

“Tứ ca, hôm nay chúng ta mời Kiều bang chủ đến làm khách, huynh muốn đánh thì cũng phải đợi ăn no đã.” Tô Sách cười nói.

Người đứng bên cạnh Mộ Dung Phục, mày rậm mắt to, vóc người cao lớn, nói chuyện hào sảng, khí phách can trường, không phải Kiều Phong thì là ai? Hắn vỗ vai Mộ Dung Phục: “Kiều mỗ mới tiếp nhận chức vị bang chủ, nên phải đi tuần tra các phân đà, tiếp các vị anh hùng, giao du cũng nhiều nơi. Thực không dám dấu, lúc mới đến Cô Tô, mọi người còn không ngừng nhắc nhở ta, nói nơi này mọi người ôn nhu văn nhã, bảo ta đừng có giở thói lỗ mãng ra.”

Nói tới đây, hắn sang sảng cười, “Hiện giờ ta thấy, lời người nọ nói rõ ràng không đúng, Mộ Dung công tử sảng khoái, thủ hạ huynh đệ cũng là hảo hán! Đáng tiếc bây giờ không có rượu, không thể cùng các vị uống mấy chén!”

Mộ Dung Phục cười nói: “Kiều huynh không việc gì phải đáng tiếc, trong trang đã sai người bày sẵn mâm cơm, cũng có sẵn rượu ngon, tại hạ tuy rằng tửu lượng có hạn, nhưng cũng không sợ bồi Kiều huynh say sưa.”

Vừa nghe nói có rượu ngon, Kiều Phong mừng rỡ không thôi, vội vàng theo Mộ Dung Phục đi vào trong phòng ăn. Nói chuyện một lúc, Mộ Dung Phục liền hỏi tôi tớ đứng hầu: “Đã mời tiểu thư đến chưa?” Tôi tớ còn chưa kịp trả lời, từ ngoài cửa đã truyền đến thanh âm thanh thúy của một thiếu nữ: “Biểu ca, rượu tới!”

Màn trúc vừa vén lên, Kiều Phong liền cảm thấy hoa mắt, ba thiếu nữ vô cùng tao nhã cười mỉm bưng rượu và thức ăn đi vào. Đi đầu là người mặc áo vàng nhạt, đúng là cô nương vừa cất tiếng kia, chỉ thấy nàng thân thể nhỏ nhắn mềm mại, trong tay mặc dù ôm hai bình rượu nặng trịch, nhưng bước đi lại nhẹ nhàng linh hoạt, không có chút gì tỏ ra mệt mỏi. Mà đi sau là hai thiếu nữ đại khái lớn hơn một hai tuổi, một mặc áo đỏ, một mặc áo xanh, trên tay các nàng đều bưng một khay đồ ăn lớn, vậy mà cứ có cảm giác như không cầm gì cả.

Kiều Phong âm thầm kinh ngạc, Cô Tô Mộ Dung gia quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả tiểu cô nương cũng có tuyệt kĩ.

Mộ Dung Phục bước lên phía trước, đỡ lấy bình rượu trong tay Vương Ngữ Yên, lại nhỏ giọng mắng: “Đã bảo gã sai vặt mang lên rồi, ngươi nếu bị ngã thì phải làm sao?”

Vương Ngữ Yên cười hì hì, nói: “Không có chuyện đó đâu, nghe nói biểu ca có khách quý, cho nên ta phải tự mình bê rượu lên mới tỏ rõ thành ý a.”

Mộ Dung Phục cầm tay nàng, xoay người lại, giới thiệu: “Đây là biểu muội của ta, Vương Ngữ Yên. Yên nhi, vị này là bang chủ Cái Bang, Kiều Phong Kiều huynh đệ.” Vương Ngữ Yên kiềm chế kích động trong lòng, hành lễ với Kiều Phong, Kiều Phong cũng chắp tay lại chào nàng.

Kiều Phong tuy bề ngoài thô vụng, nhưng thực chất rất tinh tế khéo léo, hắn nhìn sắc mặt của Mộ Dung Phục, lại thấy người này rất quan tâm biểu muội, trong lòng lập tức hiểu rõ, sau đó nghĩ thầm, người này để cho người thân ra chào ta, có thể thấy là thật lòng muốn kết giao với ta. Vì thế hắn đối với Mộ Dung Phục càng thêm thân thiết thành thật.

Trong khi bọn họ nói chuyện, A Châu và A Bích đã xếp hết thức ăn lên bàn, vừa muốn đứng hầu phía sau Mộ Dung Phục thì Vương Ngữ Yên lại kéo: “Nơi này cũng không có người ngoài, hai vị tỷ tỷ cứ ngồi cùng chúng ta.”

Mộ Dung Phục gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.” A Châu và A Bích còn muốn chối từ, thì Bao Bất Đồng lại thêm một câu: “Tiểu nha đầu, ngươi ngại ngùng cái gì! Bình thường cùng huynh đệ chúng ta nói nói cười cười, hôm nay gặp được Kiều bang chủ, chân tay lại lóng nga lóng ngóng là sao!”

Mọi người nghe vậy đều cười, sau đó theo sự sắp xếp của Vương Ngữ Yên, nàng xếp A Châu ngồi bên trái của Kiều Phong, lại xếp A Bích ngồi cùng Tô Sách. Tiểu Ngữ Yên trái nhìn phải nhìn, đối với bản thân vừa lòng không thôi, cảm thấy hai đôi này đều là nhân duyên trời định, chỉ nhìn mà đã thấy sướng mắt.

Mộ Dung Phục thấy nàng vui vẻ, đôi mắt cũng ánh lên tươi cười, tất nhiên rất cao hứng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi chút kỳ quái.

Uống rượu qua vài tuần, không khí cũng náo nhiệt lên. Bọn họ bàn đến chuyện triều Tống suy thoái, các nước Liêu, Tây Hạ, Thổ Phồn và Nữ Chân đều nhìn Trung Nguyên như hổ rình mồi. Kiều Phong xúc động nói: “Cái Bang chúng ta luôn luôn lấy dân làm đầu, chỉ mong có thể đánh đuổi ngoại tộc, bảo vệ dân chúng. Chỉ hận thiên hạ này quá rộng lớn, sợ rằng không đủ lực lượng gánh vác.”

Vừa nghe đến bốn chữ “đánh đuổi ngoại tộc”, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác liền cảm thấy mất tự nhiên. Trong khi đó, Mộ Dung Phục vẫn mỉm cười.

“Chúng ta là người học võ, có tâm ắt sẽ xuất lực, chỉ cần không thẹn với lòng.” Mộ Dung Phục nghiêm túc nói, lại đổ đầy bát rượu của Kiều Phong, “Còn nữa, cũng không dối gạt Kiều huynh, Mộ Dung gia ta cũng có huyết thống người Hồ, nhưng định cư ở Trung Nguyên lâu đời, cũng đã sớm coi bản thân như người Hán. Nếu như thiên hạ có thể thái bình, không còn chiến loạn, các tộc người đều được an cư lạc nghiệp, thì tại hạ cho rằng, không nên phân biệt Hồ Hán.”

Kiều Phong trầm ngâm một lát, liền chắp tay nói: “Mộ Dung huynh không trách ta ăn nói lỗ mãng, Kiều mỗ cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Ngươi nói đúng, là Kiều Phong nông cạn, các tộc người cũng có người tốt người xấu, chỉ cần có lòng giúp đỡ lẫn nhau, thì chính là cùng tạo phúc cho muôn dân. Một chén này, Kiều mỗ xin kính huynh!”

Vương Ngữ Yên nhìn hai người bọn hắn càng nói càng hợp, càng thêm thân thiết, trong lòng mừng thầm không thôi: bọn họ đều là thiếu niên anh hùng, cũng là con lai Hồ Hán, vốn nên có tiếng nói chung. Bây giờ “Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung” mới thật sự là danh tiếng xứng với thực tế a.

Đêm nay, mãi cho đến khi rượu tích trữ trong Tham Hợp trang không còn vò nào thì tiệc mới tàn. Kiều Phong trời sinh tửu lượng tốt, uống rượu như uống nước lã, mà Mộ Dung Phục thì lại say, trên mặt có chút hồng. Sau khi chắp tay cáo từ xong, Vương Ngữ Yên nghĩ một lát, liền vẫy tay gọi A Châu, nói: “A Châu tỷ tỷ, nơi này đường thủy khó đi, phải làm phiền tỷ đưa Kiều bang chủ ra ngoài rồi.”

A Châu gật đầu rồi dẫn Kiều Phong đi. Nhìn bóng dáng hai người họ, Vương Ngữ Yên lại cảm thấy hình tượng bản thân lớn thêm không ít, hơn nữa lúc này không có người ngoài, vì thế nàng liền đắc ý cười. Đột nhiên thấy sau lưng có động, thì ra là Mộ Dung Phục từ đằng sau ôm nàng, lười biếng đặt cằm lên đỉnh đầu nàng.

“Biểu ca, sao huynh nóng như vậy, là uống say rồi sao?” Vương Ngữ Yên sờ tay hắn, “Để muội xuống bếp làm cho huynh canh giải rượu.”

“Khi nào thì học xuống bếp vậy?” Mộ Dung Phục không buông tay, cúi đầu cười hỏi.

Vương Ngữ Yên chỉ cảm thấy bên tai bị thổi qua một luồng nhiệt đầy mùi rượu, liền cảm thấy không được tự nhiên mà xoay mặt đi, sau đó oán trách nói: “Hừ, muội đã học từ lâu rồi, hôm nay trong bữa ăn còn có đồ ăn muội làm đó, biểu ca, huynh xem thường muội.”

Mộ Dung Phục thấy vành tai nhỏ xinh của nàng ửng hồng, không kìm lòng được càng ghé sát vào hơn: “Ta làm sao lại không biết đồ ăn nào ngươi nấu a? Mấy món màu hồng, chân vịt hầm anh đào, vịt hấp hoa mai, là A Châu làm. Mấy món màu xanh, lá sen ăn với măng mùa đông, chả cá lá hẹ, là A Bích làm. Còn cá bạc phật thủ và sơn trà bách hợp, đó là ngươi làm.”

“Muội biết huynh chính là dựa vào màu sắc mà đoán mà, không cần dỗ muội.” Vương Ngữ Yên dỗi nói, lại kéo tay hắn ra, “Được rồi, đừng có mượn rượu giả điên, bỏ muội ra để muội còn đi làm canh.”

Thấy nàng muốn đi, Mộ Dung Phục lại cảm thấy không muốn thả, liền vắt óc suy nghĩ tìm chuyện để nói với nàng, nhân tiện liền mở miệng: “Hôm qua mợ đi tìm ta, nói là có mấy nhà cho bà mai tới cửa, muốn ta chọn một nhà.”

Mộ Dung Phục tuy là ôn nhu nói nhỏ, nhưng lọt vào trong tai của Vương Ngữ Yên lại rống như tiếng sấm vang rền, nhất thời làm nàng đứng lặng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.