Tuyến Thời Gian

Chương 26: Dã ngoại đồ nướng




Mộ Dung Bác tuy trong lòng yêu nhất là sự nghiệp phục quốc, nhưng đối với Mộ Dung phu nhân, dù sao hai người cũng là vợ chồng từ thưở thiếu thời, lại cùng trải qua những thời gian tốt đẹp của đời người, cho nên vừa thấy linh đường thì trong lòng cũng đau đớn khôn nguôi. Mộ Dung Phục lạnh mặt nhìn phụ thân khóc một hồi lâu, sau đó khuyên ông ấy uống một chén thuốc an thần, lại dìu Mộ Dung Bác vào giường ngủ.

“Huynh không định nói hết với ông ấy mọi chuyện sao?” Vương Ngữ Yên thấy vẻ mặt Mộ Dung Phục mỏi mệt, biết hắn nhiều ngày nay chưa có được giấc ngủ ngon, liền vòng ra sau lưng hắn, thay hắn bấm huyệt.

“Vẫn chưa. Ta vẫn đang chờ Bao Tam ca, Phong Tứ ca, đợi bọn họ giết được con đàn bà kia rồi, sau đó khuyên nhủ phụ thân cũng không muộn.” Mộ Dung Phục nhắm hai mắt lại, cúi đầu hỏi, “Ngươi có cảm thấy ta rất độc ác không?”

“Biểu ca không làm sai.” Vương Ngữ Yên ôn nhu an ủi, “Nữ nhân kia tâm địa xấu xa, đối tốt với nàng, chính là giúp nàng làm việc ác.”

“Một khi đã như vậy, ta vì sao đuổi tận giết tuyệt nàng, lại vẫn mở cho cha ta con đường hướng thiện để quay lại đây?” Mộ Dung Phục cười khổ lắc đầu.

“Nào có ai thật sự vì nghĩa quên thân đâu.” Vương Ngữ Yên không ngừng khuyên nhủ, Mộ Dung Phục thủ đoạn, nàng vốn biết rõ, nhưng đối phó với Khang Mẫn tuyệt đối không thể dùng lời nói, bằng không, hậu họa sẽ không lường được. Về phần Mộ Dung Bác, làm sao có thể bắt con trai ông ta giết ông ta đây.

“Dượng tuy rằng không đúng, nhưng đối với cô cô, đối với ngươi, cũng vẫn là thật tâm. Ông ấy đi sai đường, nếu huynh không giúp thì ai giúp được đây? Còn nàng kia ngay cả chồng mình còn nhẫn tâm sát hại, nàng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.”

Mộ Dung Phục cười nhẹ, “Ngươi cũng không cần thay ta biện hộ, con người tất có tư tâm, ta cũng như vậy.”

“Ta cũng là ích kỷ, cho nên mới muốn biện hộ cho huynh.” Vương Ngữ Yên ném hạt dẻ cho hắn.

Hai người nói chuyện một lúc, chợt nghe A Châu vội vàng chạy tới báo: “Đám người Bao Tam ca đã trở lại.”

Lời còn chưa dứt, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác đã tiến vào, còn chưa kịp hành lễ với Mộ Dung Phục thì đã bị hắn đưa tay nâng dậy, hỏi: “Sao rồi?”

Bao Bất Đồng nhếch môi: “Người đàn bà kia, một chút võ công cũng không biết, muốn giết thì rất đơn giản! Chỉ là sắp chết đến nơi rồi, còn cố tình ưỡn ẹo định quyến rũ chúng ta, còn nói nếu ai cứu nàng, nàng nguyện ý lấy thân báo đáp.”

Quả thật đúng là phong cách của Khang Mẫn. Vương Ngữ Yên tuy rằng cảm thấy nàng thâm độc, nhưng cũng không thể không bội phục sự nhanh nhạy của nàng. Cơ hồ có thể tưởng tượng ra, nếu như một nữ nhân vào thời điểm cuối cùng của cuộc đời thi triển ra sức quyến rũ của mình thì rất khó có người không động tâm. Giả như nếu kẻ được phái đi giết nàng là Đoàn Chính Thuần, hay những nam nhân bình thường khác, thì tuyệt đối sẽ không thoát khỏi ánh mắt nhiếp hồn của nàng.

Đáng tiếc, Bao Bất Đồng lại là kẻ không hề thương hương tiếc ngọc.

“Lão tử lúc ra khỏi cửa vừa mới cãi nhau với một con đàn bà, sau đó lại gặp nàng. Tất nhiên liền cho nàng một đao, sau đó định thần không biết quỷ không hay chôn bọn họ xuống đất. Vẫn là Phong lão tứ nhìn xa trông rộng —-”

Phong Ba Ác xen vào, cười hì hì nói: “Nàng ta đã thích nhiều người uống dấm chua vì mình như vậy, cho nên chúng ta liền bố trí thành hiện trường do đám người sai vặt nổi lên dục vọng với nàng, hai bên giao đấu, cuối cùng chết chùm. Làm như vậy chẳng phải là đã thỏa mãn tâm nguyện của nàng hay sao?”

Công phu nổi danh nhất của Mộ Dung, chính là “gậy ông đập lưng ông”, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác sắp đặt mọi chuyện như vậy, quả nhiên thể hiện được hết tinh hoa của năm chữ này.

“Như vậy thì rất tốt, nàng là vợ của phó bang chủ Cái Bang, nếu đột nhiên vô cớ mất tích, Cái Bang nhất định sẽ điều tra kĩ càng.” Mộ Dung Phục gật đầu, đối với cách xử lý của hai người kia rất vừa lòng, “Bây giờ lại có bằng chứng nàng ngoại tình, sau đó vì tình mà chết, Cái Bang tất nhiên sẽ không dám làm rùm beng chuyện này.”

Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác, hai người này trong cuộc đời, một người thì thích nhất tranh cãi, người kia thì coi trọng sự sống chết, cho nên đối với một mĩ nhân vô cùng dụ hoặc, tâm địa vẫn vô cùng sắt đá. Nếu đổi cho người khác đi làm, có lẽ sẽ không nỡ hạ thủ. Cho nên Khang Mẫn gặp phải hai tên thấy sắc không loạn này, cũng chỉ có thể than số phận không may thôi.

Không có Khang Mẫn, như vậy hồi “hạnh tử lâm trung thương lược bình sinh nghĩa” (tên một hồi trong Thiên Long Bát Bộ) làm sao có thể xảy ra đây? Vương Ngữ Yên cười tủm tỉm nhìn A Châu, nghĩ đến tương lai nàng và Kiều Phong vì chuyện hôm nay mà bớt đi trắc trở, trong lòng cảm thấy bình tâm hơn.

Nhưng chuyện của Mộ Dung Bác lại không được thuận lợi. Lần này Mộ Dung Bác quay về trang, cũng không nhiều người biết, bởi vậy Vương Ngữ Yên cũng tận lực giảm bớt số lần đến Tham Hợp trang, để dành không gian cho hai phụ tử bọn họ nói chuyện với nhau.

Quan hệ phụ tử, là một trong những quan hệ kỳ lạ nhất trên đời. Mộ Dung Bác giả chết nhiều năm, trong quá trình trưởng thành của Mộ Dung Phục hắn cũng không tham gia vào, cho nên giữa hai người họ thật sự cũng không có nhiều chuyện để nói, nói chuyện trăng hoa thì ngại xấu hổ, nói chuyện nhân sinh lý tưởng thì lại khiến Mộ Dung Phục nhức đầu.

“Ngươi đã đem chuyện của cô cô nói cho dượng chưa?” Vương Ngữ Yên cảm thấy việc Mộ Dung Phục làm công tác tư tưởng lần này nàng có muốn cũng không thể nhúng tay vào, chỉ có thể không ngừng hỏi, “Dượng nói thế nào?”

“Tất nhiên là hối hận, còn nói hắn chỉ là trêu đùa nữ nhân kia thôi, không ngờ lại hại chết nương.” Mộ Dung Phục cười khổ, “Tuy nói thì nói như vậy đấy, nhưng ông ấy cũng không thừa nhận bản thân sai. Nhiều nhất chỉ cảm thấy mình xử sự chưa chu toàn mọi nhẽ.”

“Vậy Mã phu nhân kia…”

Mộ Dung Phục lắc đầu: “Chuyện kia nhất định không thể nói với ông ấy. Sau này, tất nhiên chuyện cũng đến tai ông, mơ mơ hồ hồ, thực thực giả giả về cái chết của bà ta, tự nhiên sẽ làm ông ấy nhụt chí.”

“Huynh thật sự càng ngày càng gian trá nha.” Vương Ngữ Yên cảm thấy bản thân lo nghĩ mất công, liền tức giận thò tay cù Mộ Dung Phục.

Đối với chuyện có thể chen chân vào Cái Bang, Mộ Dung Bác kỳ vọng rất cao, nhưng nếu bây giờ cơ hội ấy biến mất ngay trước mặt hắn, nhất định sẽ không khác gì một dội cho hắn một chậu nước lạnh.

Quả nhiên, sau đó không lâu, Mộ Dung Bác liền thám thính ra chuyện phu nhân của phó giáo chủ chết trong tay bọn cường đạo, Cái Bang nhiều người nhiều miệng, tuy rằng cái trưởng lão chỉ nói là ngoài ý muốn, nhưng bên dưới cũng truyền ra đủ loại lời đồn. Cái chết của Khang Mẫn làm cho Mộ Dung Bác vô cùng thất vọng, cũng không trực tiếp gặp mặt từ biệt Mộ Dung Phục, mà chỉ lưu lại một phong thư, sau đó quay trở lại Thiếu Lâm Tự tiếp tục cuộc sống ẩn cư trước đây.

“Huynh không giữ ông ấy lại trong trang sao?” Vương Ngữ Yên ngạc nhiên hỏi. Mộ Dung Phục cứ để cho cha hắn đi như vậy?

Mộ Dung Phục lạnh nhạt đáp lời: “Nếu biết trước không giữ ông ta lại được, thì việc gì phải cố ngăn cản. Nhà chúng ta nói ông ấy bệnh chết nhiều năm trước, lúc này đột nhiên lại có người đến, nghênh đón sẽ bất tiện. Hơn nữa, ý đồ của ông ấy cũng không thể ngày một ngày hai mà bảo hắn quên đi được, cho nên cứ để ông ta đi đi, chỉ cần cẩn thận giám sát chặt chẽ thôi.”

Sau khi trải qua một loạt những sự kiện này, thấy được Mộ Dung Phục vào thời khắc nguy cấp bộc lộ sự trấn tĩnh và quyết đoán của mình, Vương Ngữ Yên âm thầm ca ngợi mình vì công lao cống hiến vĩ đại trên con đường trưởng thành của hắn. Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra, về sau nếu ai muốn ngươi làm chuyện xấu, nhất định người đó sẽ gặp khó khăn rồi đấy…”

Ý định của nàng vốn là muốn ám chỉ Mộ Dung Bác sau này, nhưng Mộ Dung Phục lại hiểu theo ý khác.

“Yên nhi muốn ta làm chuyện xấu sao?” Hắn vươn tay quá xoay mặt nàng lại, rồi nhìn nàng chăm chú như thể có thể nhìn ra đáp án từ trên khuôn mặt ngây thơ non nớt ấy.

Vương Ngữ Yên trong lòng giật thột, nhưng sau đó nhìn thấy khóe mắt hắn mang ý cười, mới yên lòng trở lại, cợt nhả nói: “Huynh đừng có vu oan cho muội nha. Muội đã bao giờ làm chuyện gì xấu đâu?”

“Trước mắt đã có một chuyện rồi

Vương Ngữ Yên thấy Mộ Dung Phục trên người mặc y phục màu xám, trong tay cầm theo gia pháp, làm nàng có chút lo sợ.

Mộ Dung Phục dắt nàng vào trong đình: “Gần đây không có thời gian trông chừng ngươi, ngươi lại tái phát bệnh lười. Sơ sơ nhẩm tính ít nhất là ba ngày đã không luyện công rồi, thật sự phải đánh một cái cho nhớ.”

Vương Ngữ Yên bị hắn hù dở khóc dở cười, vội theo lời hắn, đi luyện công, cũng không dám không xuất ra hết sức lực. Sau khi luyện một bài kiếm pháp xong, Mộ Dung Phục liền dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán nàng, gật đầu: “Một năm này, đối với ngươi rất có ích. Cũng nên đúng lúc dạy ngươi vật đổi sao dời.”

“Đó không phải là chiêu ‘gậy ông lại đập lưng ông’ sao?” Lúc trước Mộ Dung Phục bảo nàng đọc hết các loại võ công, thì ra chính là có dụng ý như vậy

“Tên đó là do mọi người trên giang hồ đặt cho, ta cảm thấy quá mức bá đạo, mà đọc lại dài.” Mộ Dung Phục mỉm cười, chắp tay sau lưng, nói.

“Biểu ca, vật đổi sao dời thật sự có thể khiến một người tự dùng võ công của mình để đánh mình sao?” Vương Ngữ Yên cảm thấy, nếu quả thực mặc kệ có cùng ai quyết đấu, đều dùng được tuyệt kĩ của người ta, thì tuyệt học của Mộ Dung gia quá mức thần thoại rồi. “Nhưng mà, nếu có thể đánh ngược như vậy, thì trực tiếp chờ đối phương ra chiêu là được, chúng ta cần gì phải học hết võ công trong thiên hạ?

Mộ Dung Phục đối với sự hiếu học của nàng rất vừa lòng, “Vật đổi sao dời, nói trắng ra, chính là vận dụng lực, vào lúc đối phương chưa đem nội lực phát ra, phán đoán chuẩn hướng đi và kinh mạch để khiến đường đi của chiêu thức di chuyển theo ý chúng ta, kết quả là võ công của họ không công kích được chúng ta.”

Nói xong, Mộ Dung Phục liền bảo nàng dùng sức thi triển mấy chiêu thức đã học, quả nhiên hắn đều có thể dễ dàng thoát được. Vương Ngữ Yên thấy vậy bĩu môi, chìa cổ tay có chút đỏ ửng cho hắn xem. Mộ Dung Phục cười nói: “Đây là do người dùng lực quá mạnh thôi, cũng may là ta không có dời ngược lại lên người ngươi, nếu không đảm bảo ngươi đau đến phát khóc luôn.”

Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, Mộ Dung Phục vẫn nhẹ nhàng nâng cổ tay nàng lên, một bên xoa bóp, một bên lại tiếp tục nói:

“Võ công trong thiên hạ có rất nhiều loại, mỗi một môn phái cũng có những chiêu thức khác nhau, nội lực phát ra, phương hướng và kinh mạch cũng sẽ không giống nhau. Nếu như hoàn toàn không biết gì đén chiêu thức và nội công tâm pháp của địch nhân, vậy thì lúc so chiêu trước cứ giữ thế thủ, đừng ham tấn công, dụ cho hắn sử dụng toàn bộ võ công xong, sau đó mới tìm cách phá giải.”

“Nhưng nếu võ công của đối phương cực cao, sẽ không thể như vậy, đúng không, cho nên chúng ta mới cần phải có chuẩn bị?”

“Không sai. Giống như Thiếu Lâm, Cái Bang, các môn phái đó cao thủ đông như kiến, nội lực thì hùng hậu, cho nên không thể kéo dài thời gian giao chiến. Vì thế, muốn khống chế đối phương, Mộ Dung gia mới sáng tạo ra vật đổi sao dời.”

Vương Ngữ Yên nghe hắn kể, cảm thấy rất thú vị, bất quá sau đó nàng lại nhớ tới một chuyện. “Đây không phải là bí mật của Mộ Dung gia sao, võ công này chỉ được truyền cho người nhà Mộ Dung, vì sao lại dạy cho muội…”

Mộ Dung Phục thấy nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng lộ ra một chút ửng đỏ, so với cánh hoa sơn trà hồng nhạt bên cạnh lại càng thêm kiều diễm, trong lòng xúc động, bàn tay đang xoa cổ tay nàng cũng ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi không phải người nhà Mộ Dung ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.