Tuyến Thời Gian

Chương 25: Đọ rượu thắng lợi




“Nữ tử trong xe ngựa kia là ai? Có quan hệ gì với nam tử trong phòng kia?” Mộ Dung Phục lạnh giọng hỏi, trong lòng cực độ đè nén sự tức giận.

“Vị phu nhân kia thuê chúng ta không lâu, chúng ta chỉ biết nàng là cự phú ở vùng Chiết Đông, là người của Thẩm gia. Còn nam tử kia hình như là bạn tốt của nàng, hai người thường xuyên qua lại, mấy hôm trước hình như là đã thành đôi.”

Mộ Dung Phục chắp tay sau lưng, thong thả bước hai bước, đột nhiên dừng lại: “Nếu là cự phú ở Chiết Đông, tại sao không mang theo tùy tùng thân tín của mình, lại ở đây thuê người hầu?”

“Chuyện này, tiểu nhân thật sự không biết…”

Mộ Dung Phục nghiến răng một cái, gã sai vặt kia càng dập đầu nhanh hơn, “Nàng kia rốt cuộc là người phương nào, ngươi một chút cũng không biết?”

“Xin các vị đại nhân minh giám, tiểu nhân chỉ vì miếng cơm manh áo, chủ nhân trả thù lao thì chúng ta liền hầu hạ, nào dám hỏi han nhiều lời?” Người nọ dập đầu liên hồi như giã tỏi.

“Vậy bình thường bọn họ nói những chuyện gì? Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu!” Bao Bất Đồng ghét nhất là bọn nam tử hán yếu đuối, vì thế không kiên nhẫn quát.

“Bọn họ…Tiểu nhân cũng không nghe được hết, phu nhân chỉ nói, cuộc đời này của nàng muốn lấy một người nam nhân kiêu hùng, cai quản được càng người nhiều càng tốt, mà vị đại gia kia nói, sẽ cho người làm hoàng hậu.”

Vương Ngữ Yên trong lòng hơi rung động, nàng cảm thấy có ánh sáng chợt lóe, nhưng lại không dám tùy tiện kết luận. Lại thấy người nọ dập đầu thật đáng thương, liền bước lên, nói: “Có lẽ cũng không biết được gì từ trên người hắn, không bằng chúng ta thử cách khác.”

Mộ Dung Phục gật đầu, Bao Bất Đồng nhìn sắc mặt của hắn, ngầm hiểu, tiến lên đá người kia một cước: “Bọn họ bao giờ gặp lại?”

“Phu nhân nói bây giờ nàng về trang điểm, buổi tối sẽ đến hầu người kia uống rượu, nói có đại sự cần thương lượng.”

“Nhổ vào, trang điểm trang điểm…” Bao Bất Đồng túm người nọ lên, ghé vào lỗ tai hắn, uy hiếp, “Trở về lập tức xin thôi việc đi, nếu đêm nay lão gia ta còn nhìn thấy ngươi hầu hạ nữ nhân kia, cẩn thận mạng chó của ngươi!” Tên sai vặt sợ quá, vội vàng đồng ý, sau đó bỏ chạy thục mạng.

“Theo ta thấy, chúng ta nên trèo lên nóc nhà kia, vừa có thể quan sát động tĩnh xung quanh, lại vừa có thể nghe được câu chuyện của người bên trong.” Phong Ba Ác đề nghị.

“Tuy rằng việc này không quang minh chính đại, nhưng cũng không còn cách khác. Công tử, ngươi thấy thế nào?” Bao Bất Đồng vò đầu suy nghĩ.

“Ta nghĩ là không ổn, cha ta mấy năm nay chưa bao giờ ngừng luyện công, nội lực của ông ấy nhất định chỉ có tiến chứ không có lùi, nếu vài người chúng ta trốn trên nóc nhà, sẽ có khả năng bị ông ấy nghe thấy hơi thở…” Mộ Dung Phục lắc đầu.

“Chuyện này thì đơn giản, để ta và A Châu đi là được. Chúng ta hô hấp nhẹ nhàng, lại dùng phương pháp hít thở huynh dạy lần trước, nói không chừng mọi người chỉ nghĩ là con mèo thôi.” Vương Ngữ Yên vội vàng nói.

“Vương cô nương, chủ ý của ta cũng giống như vậy.” A Châu cười khach khách, “Công tử, Bao Tam ca, Phong Tứ ca, mấy người vẫn cứ trốn sau gốc cây kia đi, dễ dàng nhìn thấy chúng ta, để nếu có biến cố gì thì có thể ra tay ứng cứu.”

Mộ Dung Phục phi thường lo lắng, Vương Ngữ Yên phải khuyên can mãi, khuyên hắn đừng bỏ qua cơ hội. Vì thế Mộ Dung Phục đành phải đồng ý, nhưng không ngừng dặn đi dặn lại hai người bọn họ phải cẩn thận, mọi chuyện tùy cơ ứng biến.

Ban đêm, xe ngựa bọc vải hoa lệ chậm rãi đi tới. Thừa dịp Mộ Dung Bác ra cửa nghênh đón nàng, Vương Ngữ Yên và A Châu điểm nhẹ mũi chân, khinh thân bay lên, nhẹ nhàng dừng trên nóc nhà. Sau đó bọn họ tìm một chỗ nằm rạp xuống, lại ra dấu về phía bọn Mộ Dung Phục, ý bảo hết thảy thuận lợi.

“Hôm nay, tiểu muội là muốn cùng huynh tri tâm, chúng ta tuy hai mà một, nắm tay hợp tác, cho nên thẳng thắn mới tốt.” Nàng kia trong tay cầm một chén rượu, mềm mại dựa vào vai của Mộ Dung Bác nói. Vương Ngữ Yên và A Châu nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc. Hai nàng sinh ra và lớn lên ở vùng Cô Tô, nữ tử xung quanh tuy giọng nói cũng êm tai, nhưng chưa bao giờ nghe đến thanh âm ngọt ngào, mị hoặc đến tận xương tủy như vậy.

“Chúng ta chẳng phải từ sớm đã thẳng thắn rồi sao? Ngươi quên tối hôm qua rồi?” Mộ Dung Bác làm như không hiểu ý tứ của nàng, cố ý cười, lại vuốt ve tay nàng. Trong phòng, hai người kia không hề kiêng dè, khiến hai tiểu nha đầu trên nóc nhà nửa hiểu nửa không, xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Nàng kia tiếng cười lảnh lót như chuông, cánh tay mềm mại như rắn, êm dịu nói: “Ai nói cái kia với huynh? Ta chỉ là muốn hỏi, huynh ngày ấy nói đến chuyện làm hoàng đế, có thực hay không? Kiếm khách giang hồ cũng không có mấy ai có được võ công và khí phách như huynh, huynh rốt cuộc là ở môn phái nào a?” Âm cuối câu hơi cao lên, thực sự là rất dụ hoặc.

“Ta đây cũng muốn biết, ngươi nói giúp ta làm việc lớn, không biết có thực hay không? Ta đã sai người điều tra, ngươi không phải là người của Thẩm gia ở Chiết Đông, tạm không bàn đến giàu có, ngươi là người ở đâu phái tới giúp ta?” Mộ Dung Bác cũng không bị nàng mê hoặc, nhàn nhạt hỏi lại.

Nữ tử mềm mại đáng yêu nghe xong liền xoay người lại, ghé sát vào bên tai hắn, mềm giọng nói.

“Quả nhiên huynh rất thông minh, xem ra tiểu muội trước tiên cũng phải tỏ chút thành ý. Muội thực sự không phải là người Thẩm gia, cũng thực sự không có nhiều tiền như vậy. Nhưng mà, cái muội có thể đưa huynh, cũng không kém hơn ngân khố quốc gia đâu.” Nàng buông Mộ Dung Bác ra, lẳng lơ liếc mắt, sau đó tự rót cho mình một chén rượu khác, “Nếu là thiên hạ đệ nhất bang – Cái Bang, muội đưa cho huynh, cái này có được không?”

Vương Ngữ Yên vội che miệng mình, nuốt lại tiếng hô kinh ngạc. Quả nhiên, nữ nhân này chính là Khang Mẫn!

Diệp Nhị nương và Vương phu nhân đều được cho là loại nữ nhân độc ác nhẫn tâm, nhưng so với loại đàn bà lòng lang dạ sói có thể bóp chết con của mình và Đoàn Chính Thuần, để gả cho Mã Đại Nguyên như Khang Mẫn này, hai người kia còn kém xa lắm. Nghĩ tới sau này, nữ nhân kia không ngừng thiết lập cục diện khiến Kiều Phong thân bại danh liệt, lại cắn đứt từng miếng thịt trên vai Đoàn Chính Thuần, Vương Ngữ Yên cảm thấy không rét mà run.

Lúc này, Khang Mẫn và Mộ Dung Bác đã trao đổi bí mật của bản thân cho nhau, đi đến thống nhất chung. Khang Mẫn chán ghét Mã Đại Nguyên hiền lành, không để cho bà ta được làm bang chủ phu nhân. Mà Cái Bang là bang phái lớn nhất trong giới võ lâm, đệ tử khắp nơi, nếu có thể để cho Mộ Dung gia điều khiển, tất nhiên lực lượng tăng mạnh, đủ để phục quốc, nên Mộ Dung Bác tất nhiên cũng động lòng.

Hai người này mục đích ăn khớp với nhau xong, liền bắt đầu bàn bạc chi tiết công việc cụ thể. Chỉ nghe Khang Mẫn cười duyên nói: “Thì ra huynh chính là người của Mộ Dung gia, am hiểu hết võ công trong thiên hạ, nếu vậy thì chuyện này dễ làm hơn nhiều lắm.”

Mộ Dung Bác vui vẻ nói: “Mau nói đi.”

“Cái tên Mã Đại Nguyên nhà ta, tuyệt kĩ thành danh của hắn là Tỏa Hầu Công, giả dạng tuyệt kĩ đó, khẳng định là dễ như trở bàn tay với huynh. Muội lại biết rõ tính cáu kỉnh của hắn, nếu hai chúng ta liên thủ, lén lút giết hắn, rồi sau đó để huynh giả thành bộ dạng của hắn, có được không? Huynh diện mạo giống, tính nết giống, võ công cũng giống, người khác làm sao có thể hoài nghi được?”

“Quả nhiên là diệu kế!” Mộ Dung Bác vỗ tay cười to, “Ta hiện giờ vừa đúng lúc là kẻ vô danh, mượn danh phận của vị huynh đài này, không những có thể đàng hoàng sống, mà còn có thể dựa vào uy danh của hắn ở Cái Bang mà cướp lấy chức bang chủ. Chờ đến khi Cái Bang rơi vào trong tay hai ta, làm sao còn lo đại sự không thành?”

Vương Ngữ Yên và A Châu không khỏi lại nhìn nhau lần nữa.

Mộ Dung Bác và Khang Mẫn đều là người cực kì thông minh, cũng cực kì nhẫn tâm, hai người này độc lập làm chuyện của mình đã có thể khiến cho giang hồ dậy sóng, huống hồ bây giờ còn hợp tác với nhau. Vương Ngữ Yên chỉ âm thầm cảm thấy kì lạ là làm sao bọn họ có thể thông đồng gian díu với nhau được, nghĩ tới nghĩ lui, có thể vấn đề xảy ra là do Mộ Dung phu nhân bắt chước bút tích của Khang Mẫn.

Đối với sự giảo hoạt và cẩn thận của Mộ Dung Bác và Khang Mẫn, cho dù có quen biết, tất nhiên sẽ không thể trong một khoảng thời gian ngắn mà bộc lộ thân phận thật của bản thân. Hắn người này đều giấu mình quá kĩ, cho nên quan hệ này cũng chỉ là quan hệ xã giao, nếu như không có xúc tác, có lẽ sẽ không chân chính trở thành mục tiêu của đối phương. Mà lá thư của Mộ Dung phu nhân, lại vừa vặn phá vỡ sự cân bằng do hai người bọn họ tạo ra, khiến cho họ hợp tác lại với nhau.

Nghe được phía dưới tiếng oanh oanh yến yến thánh thót vang lên, mà nội dung trong đó không ngừng định ra kế hoạch nham hiểm để loại bỏ các trưởng lão Cái Bang, soán quyền đoạt vị, khiến Vương Ngữ Yên và A Châu càng nghe càng kinh hãi. A Châu thấy Mộ Dung Phục ở bên kia nôn nóng, liền ra dấu với Vương Ngữ Yên, mà Vương Ngữ Yên cũng không muốn nghe tiếp, nên cũng gật đầu. A Châu hé miệng phát ra âm thanh, giống như đúc tiếng hai con mèo đánh nhau.

Dưới sự che dấu của âm thanh này, hai người họ hít sâu một hơi, không dám chần chừ, lại điểm nhẹ mũi chân, sử dụng chân khí bay tới chỗ ẩn thân.

Đợi cho sau khi cách xa ngôi nhà kia gần một dặm đường, Vương Ngữ Yên mới dám bảo mọi người ngừng chân nghỉ ngơi, “Dượng cùng…người đàn bà kia, lòng dạ đều thâm độc, vẫn là cách xa họ ra rồi nói gì thì nói.”

Tiếp đó, nàng và A Châu, mỗi người một câu, đem tất cả những gì tai nghe mắt thấy kể ra hết. Mộ Dung Phục, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác đều không ngờ tới, trong chuyện này còn nhiều chi tiết như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn đều im lặng suy nghĩ.

“Nếu sự thật như vậy, thì chuyện phụ thân sắp làm, so với chuyện ở Nhạn Môn Quan, chỉ có hơn chứ không có kém.” Sau một lúc lâu, Mộ Dung Phục mới thở dài nói.

“Chuyện phục quốc, tất nhiên là quan trọng hàng đầu, nhưng mà lão gia làm như vậy, giống như bị ma nhập, có chút dọa người a!” Bao Bất Đồng gục mặt vào vai Phong Ba Ác, hai người họ nhìn nhau, đều cảm thấy không biết nói gì cho phải.

“Đến lúc này, chỉ sợ sẽ liên lụy đến rất nhiều người vô tội, cho nên không thể để bọn họ thật sự làm ra chuyện đó. Nhưng mà, người đàn bà kia lòng lang dạ sói, ngay cả chuyện này không thành, sau này cũng không dám chắc sẽ không nghĩ ra mưu khác.” Mộ Dung Phục cau mày, “Có lẽ điều hiện thời cần làm, là tách bọn họ ra.”

“Nhưng mà, lão gia?” Bao Bất Đồng ngượng ngùng hỏi.

Vương Ngữ Yên biết rõ lúc này trong lòng Mộ Dung Phục rối như tơ vò, hắn không thể ngờ trong khoảng thời gian ngắn, vị phụ thân mang danh đã mất của mình lại trở thành một kẻ ác ôn như vậy, mà trọng trách ngăn cản kẻ ác ôn làm hại võ lâm này, lại đặt trên người hắn.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mộ Dung Phục, chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi tìm ông ấy, dùng tang lễ của nương ta để buộc ông ấy về Tham Hợp trang. Yên nhi, A Châu, hai người đi cùng ta, trên đường nhớ chú ý ánh mắt của ta để có kế cuốn chặt lấy ông ấy. Ta bây giờ sẽ viết một phong thư để bồ câu đưa tin về nhà, để an bài chuyện trong trang.”

Mộ Dung Phục chậm rãi đứng lên, trầm ngâm. Trong bóng đêm, ánh mắt hắn sáng rực như sao, “Bao Tam ca, Phong Tứ ca, chờ cha ta đi rồi, lập tức xuống tay. Đối với nàng, đối với cả người hầu của nàng

Hắn ngừng lại một chút, lập tức kiên quyết nói, “một người cũng không cho sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.