Tùy Đường Diễn Nghĩa

Chương 9




Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc _Diendan-LQĐ_

“Vợ, em nói đúng!” Yên tâm, anh là người nếu không sai thì sẽ không biết sửa sao?” Sở Lăng Xuyên cười cười, đưa tay vuốt tóc Tố Tố, nói từ trong thâm tâm: “Vợ, cảm ơn em.”

“Anh bớt buồn nôn đi.”

Hai người đang nói chuyện thì Triệu Đình Phương và Sở Vệ Bình cũng đến, hai người có thể ra vào nên trực tiếp đi lên luôn, nhưng lúc đi đến cửa vẫn nhấn chuông, Sở Lăng Xuyên nghe được tiếng chuông thì đi mở ngay.

“Cha, mẹ!” Sở Lăng Xuyên vội mở cửa mời ba mẹ vào, tìm giầy cho cha mẹ đổi. Sở Vệ Bình vào trước,Triệu Đình Phương định theo vào sau thì Sở Lăng Xuyên kéo lại, mặt khoa mẽ cười: “Mẹ, mọi chuyện con đã giải thích rõ với mẹ qua điện thoại rồi…”

Sở Lăng Xuyên sợ mẹ mình nghe không lọt tai lại nói gì đó với Tố Tố, một bên là người vợ anh yêu nhất, khó khăn lắm mới dỗ cho cô hết giận, một bên là người mẹ nuôi anh lớn lên, anh rất khó xử.

Triệu Đình Phương liếc xéo Sở Lăng Xuyên một cái, đẩy anh ra rồi đi vào nhà. Đúng lúc này Tố Tố từ phòng bếp đi ra, bưng một đĩa trái cây, cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Cha mẹ, mau ngồi xuống cho ấm, ăn chút trái cây, uống chút nước nóng.”

Sở Lăng Xuyên định đi đun nước thì Tố Tố nói: “Để em làm cho, anh đã lâu không gặp cha mẹ, mau ngồi xuống trò chuyện đi.”

Tố Tố nói xong lấy bình nước trong tay anh, đi vào nhà bếp, Sở Lăng Xuyên ngồi xuống cạnh cha mẹ. Không đợi anh mở miệng nói chuyện, Triệu Đình Phương đã nghiêm mặt lại nói: “ Sao, nếu cha mẹ không đến các con cũng không định về nhà hả?”

“Xem mẹ nói gì kìa. Không phải con mới về hôm nay sao. Sắp đến năm mới rồi, con cái gì cũng không giúp, một mình Tố Tố làm hết. Mẹ xem hôm nay mua một đống đồ, còn phàn nàn cô ấy tiêu tiền lung tung.”

Sở Lăng Xuyên nói xong còn lấy ra mấy cái túi để dưới đất, mở ra lục lọi: “Mẹ xem này, cái gì cũng mua. Đồ mỹ nghệ, túi xách, mũ, gói trà, đĩa CD…” còn có một số thứ khác nữa.

Sở Lăng Xuyên giả bộ đen mặt, rất tức giận nói: “Mua ba cái thứ lộn xộn, đây không phải ném tiền qua cửa sổ thì là gì?”

“À đúng rồi, sao con lại không nhớ ra đây là mua cho ba mẹ. Tố Tố thật chu đáo. Mẹ, mẹ đeo cái túi này xem.” Sở Lăng Xuyên lôi mẹ qua, đeo túi lên người Triệu Đình Phương.

Triệu Đình Phương hung hăng đánh vào tay anh một cái, không để cho anh đeo, Sở Lăng Xuyên lại cố tình đeo lên, còn lấy luôn cái mũ đội lên cho mẹ, “Cha, cha thấy sao, túi xách này, mũ này, rất hợp với mẹ phải không?”

Sở Vệ Bình cười ha hả nói: “Đẹp, ánh mắt Tố Tố thật không tồi.”

Cuối cùng mặt Triệu Đình Phương cũng dịu lại, vốn dĩ cho rằng Sở Lăng Xuyên được nghỉ mà không về nhà là vì Tố Tố, bây giờ thấy vậy cũng mừng.

Hơn nữa, quà này có thể là Sở Lăng Xuyên mua, mặc dù không phải đồ quý giá, nhưng rất vừa ý Triệu Đình Phương, lại còn nói là Tố Tố mua.

Sở Lăng Xuyên cố gắng làm hòa hảo mối quan hệ giữa hai người phụ nữ, hy vọng gia đình yên ấm, dù sao cũng là người một nhà, Sở Vệ Bình cũng giúp một tay làm cho không khí hòa hoãn đi rất nhiều.

Nước sôi, Tố Tố rót nước, pha trà, đang định đi làm cơm thì Triệu Đình Phương lên tiếng: “Không cần đâu, cha mẹ sắp về đây.”

Sở Lăng Xuyên nài nỉ: “cha mẹ, hai người phải ăn cơm đã rồi đi chứ.”

Triệu Đình Phương không thèm để ý đến Sở Lăng Xuyên, nói với Tố Tố: “Con đã khá hơn chưa, không được, phải để Lăng Xuyên đưa con đi khám Trung y cho chắc ăn.”

Tố Tố bây giờ mới phản ứng lại là đang nói chuyện về cô, vội nói: “À? Con đỡ nhiều rồi ạ.”

“Ừ, vậy thôi ba mẹ đi đây, đêm 30 nhớ về nhà đón giao thừa, cả nhà tụ họp.” Triệu Đình Phương nói xong, Sở Vệ Bình cũng đứng dậy định đi, Tố Tố muốn đi tiễn, Sở Lăng Xuyên lại xách đồ đi theo, nói với Tố Tố: “Em đừng xuống, nấu cơm đi.”

Lúc nói chuyện ra vẻ rất lớn tiếng, nhưng thật ra là không muốn Tô Tố đi chịu lạnh. Tố Tố cũng rất phối hợp vâng một tiếng, nói tạm biệt với Triệu Đình Phương và Sở Vệ Bình, còn Sở Lăng Xuyên cười cười nói nói với ba mẹ, tiễn hai người xuống lầu.

Thật ra ai cũng hiểu hai bên hòa giải như vậy đều là vì Sở Lăng Xuyên. Tố Tố là vì nể mặt anh, còn Triệu Đình Phương thì xót con, khó khăn lắm Sở Lăng Xuyên mới được một lần ăn tết ở nhà, bà hi vọng cả nhà đoàn viên, vui vẻ bên nhau đón năm mới.

Huống chi cũng không phải Tố Tố cắm sừng Sở Lăng Xuyên, chuyện sinh con cũng còn có hi vọng, chuyến này tới đây cũng là để giảng hòa.

Tố Tố đóng cửa đi chuẩn bị bữa tối, cô đang rửa rau thì Sở Lăng Xuyên về, cười toe toét đi vào phòng bếp ôm lấy Tố Tố từ phía sau, cọ cằm vào mặt cô, hết sức ngứa ngáy kêu: “Bảo bối.”

“Đừng quậy, mau giúp em một tay, cơm tối chưa nấu xong đâu đấy.” Tố Tố bị anh ôm nên hành động có chút bất tiện, lách người ra nhưng chỉ phí công nên thôi.

Anh cứ theo cô suốt cả buổi nấu cơm như vậy, không khí vô cùng hạnh phúc.

Thiếu chút nữa hai người đã ly hôn bây giờ lại hòa hảo, mặc dù còn chút cảm giác ngăn cách, nhưng tóm lại mọi chuyện cũng bắt đầu tốt, cả hai cùng cố gắng thì chút ngăn cách này sẽ không còn.

Sau bữa cơm chiều, Tố Tố và cha mẹ nói chuyện điện thoại, bên kia vô cùng náo nhiệt, cô ghen tỵ, hâm mộ, cô nói chuyện với  ông ngoại, bà ngoại và các cậu một lát mới cúp máy.

Đến thời gian nghỉ ngơi, hai người thay nhau đi tắm. Sau cả một ngày, Tố Tố rất mệt, hiện tại cô đã ăn uống, tắm rửa sạch sẽ, nằm lỳ trên giường không muốn cựa, chỉ muốn ngủ một giấc đến ngày hôm sau.

Cả người Sở Lăng Xuyên khoan khoái, anh mặc đồ ngủ trèo lên giường, nhìn Tố Tố lười biếng nằm đó, anh tiến lại gần cô, “Sao vậy? Em mệt à? Anh giúp em thả lỏng một chút nha.”

Tố Tố bất động, đôi tay chống cằm, “Sở Lăng Xuyên, anh cao 1m8, anh cũng dám ngồi lên đùi em, anh muốn em tàn phế sao?”

Anh chỉ cao 1m8 chứ có phải nặng 180 cân đâu, em sợ cái gì?” Sở Lăng Xuyên nói xong xoa bóp cho Tố Tố rất nhuần nhuyễn, thủ pháp rất chuyên nghiệp, sức lực vừa phải.

Tố Tố thoải mái rầm rì, nhắm hai mắt hưởng thụ, không biết bao lâu sau, Sở Lăng Xuyên bắt đầu không thành thật. Anh nhích thân thể gần Tố Tố, hai tay nắm bả vai cô, lồng ngực rắn chắc dính vào lưng, kéo cô về phía mình, cô lập tức nằm gọn trong lòng anh.

Môi của anh nhẹ nhàng rơi trên gáy cô nhẹ lông vũ, anh kê tay nâng đầu lên, môi lướt qua da mặt cô, âm thanh trầm thấp kích thích thính giác: “Bảo bối...”

Tố Tố muốn thoát ra khỏi lồng ngực anh, nhưng cánh tay kia giam cầm cô lại, khiến cô càng dính sát vào anh hơn, bàn tay khác mang theo độ nóng dời xuống dưới bả vai vuốt ve vào vùng mềm mại trước ngực, nụ hôn rơi xuống mặt cô như mưa.

Thân thể cô theo từng cái đụng chạm của anh bắt đầu run lên nhè nhẹ, cô biết anh muốn gì, nhưng trong tiềm thức có chút mâu thuẫn, cảm giác đau đớn trong quá khứ khi anh tiến vào, hơn nữa bây giờ cô tuyệt đối không thể mang thai.

Cô bắt lấy đôi tay đang chu du trên thân thể mình, hơi thở có chút không ổn định nhắc nhở anh: “Sở Lăng Xuyên…. anh không phải nên làm chút biện pháp sao?”

“Nhất định?” Sở Lăng Xuyên nói xong xoay người, đưa tay vào hộc tủ đầu giường, nhưng sờ soạng nửa ngày cũng không có, anh nóng nảy, “An Nhược Tố, đồ đâu?”

Tố Tố đẩy cánh tay anh đang còn ôm mình ra, thở hổn hển, “Làm sao em biết?”

Sở Lăng Xuyên ngồi dậy, tìm lại nhưng không thấy, anh chán nản.

Tố Tố suy nghĩ một chút rồi nói: “Ôi! Đúng rồi, em nhớ ra rồi, hôm trước quét dọn vệ sinh, hộc tủ ngăn kéo, cái gì cũng bị em dọn rồi, có thể em vứt đi rồi.”

Sở Lăng Xuyên xám mặt, cắn răng nghiến lợi nói: “An Nhược Tố, em nói có phải em đang cố ý hành hạ anh?”

“Đây là việc ngoài ý muốn, ha ha..” Tố Tố chột dạ cười, ngồi dậy, nhíu mày nói: “Vậy… để hôm khác đi, hôm nay nên đi ngủ sớm.”

“Anh biết làm thế nào với nó đây?” Sở Lăng Xuyên trợn mắt nhìn Tố Tố một cái, đưa tay chỉ nơi nào đó đã sớm thành cái lều nhỏ.

Mặt Tố Tố nháy mắt ửng đỏ, thuận miệng nói: “Của anh thì anh tự giải quyết lấy.”

Nói xong liền bị Sở Lăng Xuyên đè xuống, anh nhìn chằm chằm cô...cô nhìn chằm chằm anh. Tố Tố cho Sở Lăng Xuyên ánh mắt hình viên đạn, uy hiếp: “Sở Lăng Xuyên anh đừng có mà làm bậy.”

“Bảo bối à, em không biết có một cách ở bên ngoài cơ thể sao…” “Không, không được, anh nhịn cho em, ngủ!”

Ngày hôm sau đã bắt đầu Tết âm lịch, sáng sớm hai người dán câu đối trên khắp các cửa trong ngoài, cuối cùng ngôi nhà nhỏ của bọn họ cũng có chút không khí tết. Xế chiều, Tố Tố tiếp tục trang hoàng nhà cửa, còn Sở Lăng Xuyên mang xe từ chỗ ba mẹ Tố Tố về, như vậy đi chỗ nào cũng tiện.

Sáng 30, hai người thu xếp chuẩn bị về nhà ba mẹ Sở Lăng Xuyên, trước khi đi, Tố Tố muốn lau nhà, bắt Sở Lăng Xuyên ngồi im trên ghế sô pha, không được chạy loạn. Sở Lăng Xuyên nghe lời, trầm tư nhìn Tố Tố, nghĩ lại cử chỉ của cô mấy đêm nay, hình như quan hệ vợ chồng vẫn còn chút mâu thuẫn.

Nhưng nguyên nhân là gì? Bởi vì trong lòng Tố Tố chưa thật sự tha thứ cho anh, hay là vì mất đi Tiểu Xuyên Xuyên mà sinh ra bóng mờ? Anh không thể nào tưởng tượng được cắt máu mủ ra từ trong thân thể đau đớn biết chừng nào?

Chắc chắn rất đau, đau cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng cái gì anh cũng không biết, thậm chí không thể an ủi hay cho cô dựa vào, ngay cả câu, đừng sợ, có anh đây cũng không có cơ hội nói, lại đi nói những lời khốn kiếp ấy, nghĩ tới đó anh lại đau lòng tự trách.

Qua mấy tháng, dường như đã lãng quên chuyện mất đi Tiểu Xuyên Xuyên, nhưng thực ra sâu trong lòng anh và Tố Tố đều tràn đầy sự tiếc nuối, đau đớn, chỉ là theo thời gian cũng dần dần học cách quên đi.

Trong lúc Sở Lăng Xuyên đang ngồi trầm tư, Tố Tố cũng làm xong, gọi anh đi, anh mới hồi phục tinh thần, xách đồ theo Tố Tố về nhà ba mẹ anh.

Lúc Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đến, anh cả đã ở đó rồi, trong nhà tràn ngập không khí Tết, người giúp việc cũng về nhà đón năm mới, nên mọi việc đều phải tự làm.

Buổi sáng ăn sủi cảo, ăn xong không có việc gì làm, Sở lăng Xuyên đề nghị đánh bài giải trí. Không ngờ vừa nghe anh nói muốn đánh bài, từ ba mẹ đến anh cả chị dâu đều không hưởng ứng, hết sức trốn tránh chuyện đánh bài này.

Tố Tố rất ngạc nhiên khi thấy phản ứng của mọi người, làm gì mà sợ sệt như vậy? Nhưng mọi người không tham gia, Tố Tố cũng giữ yên lặng, không lội vũng nước đục này.

Sở Lăng Xuyên sao dễ dàng buông tha, không đạt mục đích thề không bỏ cuộc, kiên trì thắng lợi, cuối cùng mọi người vẫn bị anh gom lại đánh bài.

Bởi vì nhiều người cùng đánh nên phải chia phe, một người phải cùng nhóm với Sở Lăng Xuyên, cuối cùng mọi người nhất trí chỉ định Tố Tố đảm nhận việc này.

Mới bắt đầu chơi, Tố Tố cũng thấy bình thường, nhưng đánh một lúc cô mới vỡ lẽ tại sao không ai muốn chơi bài với Sở Lăng Xuyên.

Bài kém thì mắng người, hung hăng nạt nộ: “An Nhược Tố, em có biết đánh bài không vậy? Đánh thế hả, có biết động não không thế?”

Tiếng mắng to đến mức như muốn sập nhà, mặt đen như đít nồi, chẳng phải chỉ là đánh bài thua thôi sao, làm gì mà căng dữ vậy?

Mặc dù không phục, rất ấm ức nhưng Tố Tố chỉ nói thầm trong lòng chứ không dám hé răng thở mạnh, sợ vừa mở miệng sẽ cãi nhau với anh, dù sao cũng sắp sang năm mới rồi. Hối hận về phe anh quá đi.

“Tại bài xấu chứ có phải do kỹ thuật đánh bài của em đâu.” Tố Tố chịu hết nổi mới nhỏ giọng cãi lại, ai ngờ đâu lại khiến Sở Lăng Xuyên càng điên cuồng công kích, “Bài xấu? Em chỉ đang ngụy biện thôi!”

Sở Vệ Bình, Triệu Đình Phương, anh cả và chị dâu thấy nhưng không thể trách, chỉ sợ mắng Tố Tố khóc hu hu, sức mắng người vượt qua cả cách huấn luyện binh lính rồi còn đâu, cũng may mới là ván thứ nhất, Sở Lăng Xuyên không nghe lời rồi.

Ván này Tố Tố đi trước, nghĩ rằng lần này không cần anh dạy dỗ, không ngờ cuối cùng Sở Lăng Xuyên về bét, anh lại nổ súng: “An Nhược Tố, em không biết cái gì gọi là phối hợp sao? Không biết yểm trợ đồng đội à, kỹ thuật đánh kiểu gì vậy?”

Rốt cuộc Tố Tố cũng nổi giận, đánh bài kiểu gì cũng bị ăn mắng. Cô xin phép hai cụ: “Ba mẹ, con muốn lấy băng keo dán miệng anh ấy lại, hai người có ý kiến gì không ạ?”

Mọi người cười ầm một trận, Sở Lăng Xuyên cũng ý thức được vừa rồi hơi thái quá, dạy dỗ Tố Tố một hồi, giờ mới ngẩng đầu nhìn vợ, cô liếc xéo anh trắng cả mắt, anh tằng hắng một cái rồi ngồi xuống, “Đánh bài, đánh bài thôi.”

Cứ như vậy, cả gia đình nghênh đón đêm 30 trong cảnh náo nhiệt. Mọi người cùng nhau ra tay, xuất bản một bàn cơm tất niên phong phú. Khung cảnh náo nhiệt mà lại ấm áp như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Mọi người cùng nâng chén, vui mừng nói lời chúc mừng năm mới, cháu gái nhỏ của Sở Lăng Xuyên cũng khéo léo chúc phúc cả nhà, mọi người vội móc bao lì xì cho cô bé, trên bàn cơm hết sức náo nhiệt.

Tố Tố và chị dâu không ngờ cũng được lì xì, Sở Vệ Bình và Triệu Đình Phương cho, đây là quy định của nhà họ Sở nhiều năm liền.

Tưng bừng ăn cơm tất niên xong, mọi người cùng nhau đón giao thừa, cả gia đình ngồi chụm lại xem chương trình Tết. Triệu Đình Phương đề nghị chơi mạt chược, Tố Tố, chị dâu và ba Sở làm thành một bàn.

Sở Lăng Xuyên với anh cả ngồi xem, còn dư công chúa nhỏ nhất trong nhà đang xem TV, không để ý tới trò chơi của người lớn.

Sở Lăng Xuyên đứng sau lưng Tố Tố, giúp cô làm tham mưu nhưng không ngờ Tố Tố cũng là cao thủ, Triệu Đình Phương cần con nào Tố Tố đều đã đánh, không biết là cô cố ý hay kĩ thuật quá kém.

Triệu Đình Phương thắng rất nhiều tiền, khuôn mặt vui mừng, thời gian troi qua chậm chạp, hai vị trưởng bối đều mệt mỏi, không đánh nữa. Sau khi kết thúc, Triệu Đình Phường trả tiền thắng lại cho Tố Tố và chị dâu.

Cả nhà kết thúc trò mạt chược, mọi người thấy cô công chúa nhỏ ngủ trên sofa, anh trai và chị dâu bế con bé về phòng nghỉ ngơi.

Hai vị trưởng bối cũng mệt mỏi nên đều đi ngủ, còn Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố về phòng ngủ. Sở Lăng Xuyên tắm trước vì anh tắm rất nhanh, sau khi tắm xong, anh ra bật ti vi xem.

Hôm nay tâm tình Sở Lăng Xuyên và Tố Tố rất tốt, một năm mới vui vẻ, mọi người đều hòa thuận. Nhưng Tố Tố rất tức giận với Sở Lăng Xuyên,, gần sang năm mới lại dụ dỗ cô đánh bài khiến cô thua thê thảm.

Lúc đấy Tố Tố không so đo với anh, nhưng sau khi vào phòng rồi cô sẽ tìm anh tính sổ, dùng sự im lặng để biểu thị sự bất mãn của mình, tiểu tử thối, anh dám giáo huấn cô trước mặt mọi người như vậy! Đáng ghét!

Tắm xong, Tố Tố trùm khăn đi ra ngoài, cô không có mang quần áo đến đây nên muốn tìm tạm một cái áo sơ mi của anh mặc để ngủ qua một đêm,

Cô cô ý không để ý đến anh, mở tủ tìm quần áo, tầm mắt Sở Lăng Xuyên rơi vào rơi vào đôi chân trắng noãn của Tố Tố, đôi chân vừa nhỏ vừa dài, sau đó tầm mắt dừng trên bả vai, cái cổ nhỏ nhắn của cô. Một màn trước mắt làm cho người ta khí huyết sôi trào.

“Bảo bối, em đang tìm gì vậy?” Sở Lăng Xuyên xuống giường, đi đến sau lưng Tố Tố, lòng bàn tay ấm áp rơi vào trên bả vai cô, khám phá tỉ mỉ từng tấc da thịt của cô.

“Đi đi, em không muốn nói chuyện với anh.” Tố Tố tìm được áo màu đen, thời điểm xoay người lại muốn đi thì Sở Lăng Xuyên làm rớt khăn tắm của của cô.

“A….” Tố Tố la lên, sau đó vội vàng che miệng mình, đây là nhà mẹ chồng, cô còn chưa kịp che giấu đã bị Sở Lăng Xuyên ôm lên giường.

Anh nhanh nhẹn khóa trái cửa lại, sau đó như sói đói bổ nhào trên giường, thân thể Tố Tố khiến anh sôi trào, một loạt nụ hôn nóng bỏng rơi xuống khắp da thịt cô.

Hai thân thể quấn quýt nhau, Tố Tố luôn bị vây hãm trong thế công của anh, khi anh chuẩn bị tiến vào, Tố Tố nhỏ giọng: “Sở Lăng Xuyên, không có mũ.”

Sở Lăng Xuyên sờ dưới gối lấy ra một cái túi nhỏ, thở hổn hển nói: “Bảo bối, anh chuẩn bị cả rồi, tối nay em trốn không thoát!”

Anh nằm nghiêng, để Tố Tố gối lên tay mình, anh vội vã nhiệt tình khiến cô có chút khẩn trương, anh kích động ôm chặt lấy cô. Khuôn mặt cô chôn ở cổ anh, cô quá yên lặng, anh nhìn lại thì Tố Tố đã nhắm hai mắt, ngủ thiếp đi trên khuỷu tay mình.

Không phải chứ? Vào lúc này cô cũng có thể ngủ? Quá đả kích người! Sở Lăng Xuyên đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Tố Tố, nhưng cô hoàn toàn không có phản ứng, lúc này anh mới phát hiện cô không bình thường.

“Bảo bối? Tố Tố!” Anh lay người cô nhưng cô vẫn bất động, cô hôn mê? Sở Lăng Xuyên hoảng hốt, vội vàng cấp cứu nhưng Tố Tố vẫn không tỉnh lại.

Sở Lăng Xuyên hốt hoảng, vội vàng mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, ôm Tố Tố chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.