Túy Điếu Kim Quy

Chương 32




Mỗi sáng sớm tỉnh lại, Vạn Ninh luôn vô ý thức sờ lên ngực của mình, xác nhận chiếc hộp gỗ mây còn ở đó, xem tiểu sinh vật có còn ở đấy nữa không?

Buổi sáng ngày đông, bầu trời tối tăm một mảng, hắn chỉ có thể cẩn thận áp sát chiếc hộp gỗ cứng vào da thịt mình, đưa tay lần mò, từ tốn nắm lấy sinh vật lạnh lẽo nằm trong lớp vải mềm. Sau đó, hắn mang hộp gỗ mây đặt ra đầu dưới, đem tiểu xà ôm vào lồng ngực. Chiếc hộp gỗ ấy, vốn là do hắn lo nghĩ mà làm ra, chỉ sợ buổi đêm không cẩn thận sơ ý nằm đè lên vật nhỏ, khiến y bị tổn thương.

Giữa mùa đông giá buốt, hắn không chút e dè mà đem thứ vật còn lạnh hơn băng ấy dán chặt vào người mình, dù vậy nhưng vẫn không kìm được chút run rẩy. Những ngày gần đây, thời tiết ngày một lạnh hơn, nhưng hắn…vẫn quyết không buông, quyết không rời, quyết không có một chút chần chừ.

Đợi cho tới khi vật trong lồng ngực hấp thụ được hơi ấm từ bản thân, mới nhẹ nhàng thả y trở về trước túi nhỏ bên sườn ngực áo, rồi bâng quơ mặc thêm chút y phục, sau đó chuẩn bị bữa sáng.

Thời gian đầu, tiết trời không có lạnh như vậy, Vạn Ninh cũng chỉ cần mặc hai cái áo coi như cũng ổn thỏa rồi nhưng ngờ đâu nhiệt độ lại giảm xuống một cách dị thường. Cho đến hôm nay, hắn phải mặc ít nhất ba kiện quần áo mới có thể đảm bảo bản thân không lạnh đồng thời ủ ấm cho sinh vật kia.

Vạn đại nương cùng Vạn lão gia thấy hắn mặc liền một đống áo như vậy không khỏi lo lắng, hỏi hắn có phải không khỏe trong người, vì lẽ gì lại mặc lắm áo như vậy? Cũng bởi vì hắn thân thể vốn cường tráng, mới năm ngoái thôi còn cởi trần lên núi đốn củi, cha mẹ gọi hắn mặc thêm hai lớp áo hắn còn cười ngốc kêu không lạnh. Đến năm nay, thái độ của hắn thay đổi hoàn toàn, lúc mới vào đông đã mặc nguyên hai kiện y phục, giờ lại mặc thêm một kiện nữa thành ba, hành động này đối với phu phụ Vạn gia mà nói quả thức rất kỳ quái.

Vạn Ninh chỉ bảo cảm thấy năm nay lạnh hơn năm ngoái, sợ bị cảm lạnh rồi ảnh hướng đến công việc thì rất phiền toái. Vạn gia phu phụ cũng nghĩ thầm, không hiểu sao thời tiết lại quá như vậy, ngay đến bọn họ cũng mặc nhiều thêm hai kiện áo ấm, Vạn Ninh cũng nguyện ý làm theo, làm cha mẹ còn nói gì nữa chứ.

Ăn xong điểm tâm, hắn giống như mọi ngày vác búa lên núi đốn củi. Nhưng do sợ áp đến vật nhỏ đang nằm trong túi bên ngực trái nên hắn chỉ có thể dùng tay phải, Vạn Ninh đành ngồi may thêm một chiếc túi nữa tại mặt trong ngực áo phải để luân phiên sử dụng.

Mang theo rắn nhỏ trong ngực, Vạn Ninh chợt nhớ lại kỷ niệm ngày trước, cái hồi hắn lấy rượu bồi tội với y, rốt cuộc lại khiến y say bí tỷ, phải vác y đi đốn củi cùng. Chỉ khác lúc ấy a Bạch đang ở hình người, buộc hắn phải đặt y ngủ yên lành trên thảm cỏ, hiện tại y đang nằm trong ngực hắn, tuy rằng đối với a Bạch mà nói đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì nhưng Vạn Ninh vẫn không kìm được trong lòng có chút vui vẻ.

Thực sự như thế này…cảm thấy rất hả hê.

Nếu như phát hiện trong lòng có cái ý nghĩ “Như vậy chẳng có gì sai” hắn sẽ tự trách bản thân đôi chút.

Ước chừng chém được nửa thân cây, Vạn Ninh dừng lại nghỉ ngơi, ngắm nhìn chú rắn nhỏ trong ngực mịch. Mỗi khi lao động đều sinh ra nhiều nhiệt lượng ủ ấm an toàn cho vật nhỏ, Vạn Ninh cảm thấy thật an tâm. Lại thấy y ngủ ngon lành, ôn hòa không có vấn đề gì, hắn càng thêm thỏa mãn.

Mặt trời đã khuất sau rặng núi, dù rằng chỗ củi đốn được không nhiều nhưng hắn vẫn tranh thủ trở về.

Gần đây trời lạnh hơn, khiến thời gian để hắn xuống núi cũng dài ra nhiều, công việc của hắn như vậy mà bị cản trở, hơn nữa cây cối trong thời tiết này rất khó đốn, làm cho thu nhập của hắn so với hồi đầu thu bị eo hẹp đi rất nhiều.

Trong nhà cũng trở nên túng thiếu, Vạn đại nương chỉ còn cách bán vảy rắn để kiếm tiền chăm lo cho gia đình.

“Không sao đâu, bảy tám lượng bạc này cũng đủ dùng rồi.” Vạn đại nương an ủi “Cho dù ngươi mỗi ngày không đốn củi về thì cũng đủ cho chúng ta ăn uống nhiều năm.”

“Ta thấy mùa đông này ngươi cũng đừng lên núi làm gì nữa, chờ tiết trời tốt hơn một chút rồi làm việc cũng được.” Vạn lão gia cũng phụ họa theo, vỗ vỗ bả vai con trai rồi giúp hắn khiêng giỏ củi vào.

Vạn Ninh trong nội tâm một hồi khổ sở. Tiền bán vảy rắn vốn định lưu lại cho cha mẹ dùng làm vốn ban đầu để hưởng phúc tuổi ra, ngờ đâu chỉ trong mấy tháng lại phải mang ra để lo liệu việc nhà. Tuy rằng nhà bọn họ ba miệng ăn nhưng bảy tám ngàn đồng vẫn rất đủ dùng, hắn luôn hy vọng có thể kiếm được nhiều thêm nữa, để cha mẹ có thể thoải mái tiêu xài.

Trong lòng lắng xuống, hắn trở về phòng, lấy hộp gỗ đặt ở đầu giường để đầy vẩy rắn lấy ra một mảnh, mặc thêm kiện áo rồi chạy thẳng đến cửa tiệm bán đồ cổ của Vương Đại Mao, bán vảy rắn.

Vương Đại Mao biết rõ đây là thứ đáng giá, lại thấy Vạn Ninh nói, một mảnh này là do hắn lưu giữ, bất quá mới phải mang ra bán [Cái này là do ngày trước a Bạch dạy hắn nói] vì thế liền cho rằng mười hai lượng là giá tốt.

Hắn như thường lệ lấy ra một hai lượng bạc, mua ba kiện áo dày cùng hai chiếc lò sưởi, mua thêm một con gà cùng khối gừng, về tới nhà đưa toàn bộ tiền thừa cho Vạn đại nương, chỉ lấy nhất kiện áo khoác cùng hỏa lò trở lại phòng mình.

Tuy rằng hắn còn rất nhiều vảy rắn, nhưng…bán đồ mà a Bạch để lại cho mình khiến hắn cảm thấy khổ sở.

Ngồi vào trên giường, ủ ấm trong lớp chăn mềm, hắn cẩn thận mở vạt áo, sờ xem vật nhỏ vẫn đang ngoan ngoãn cuộn người thành một vòng, lẳng lặng ngủ. Hắn an tâm cười cười, bàn tay to lớn khẽ vuốt lên ngực mình.

Buổi chiều Vạn đại nương hầm một nồi thịt gà với gừng, mời hàng xóm tới ăn cùng, mọi người quây quần bên nhau, ủ ấm cơ thể loại bọ khí hàn.

Vạn Ninh bưng bát canh gừng tới một góc, rất sợ người không cẩn thận đụng vào. Hắn giữ tay trên bát, chờ cho ấm lên một chút, liền vội vàng đắt trước ngực mình, giúp cho tiểu xà luôn luôn lạnh lẽo cũng cảm thấy ấm áp. Cứ như vậy mấy lần, làm cho mọi người vô tình nhìn thấy đều cho rằng hắn đang ủ ấm cho mình.

Mọi người ngẫu nhiên hỏi hắn, Bạch công tử đi đâu, hắn đều trả lời là về quê, vài tháng tới sẽ trở lại. Mấy người bạn hàng xóm của Vạn Ninh cười nói, Bạch công tử về nhà mẹ đẻ, sau đó vài tiểu tử cướng tráng chưa lập gia đình bỗng nhảy ra, nói Bạch công tử người như vậy, bọn họ cũng muốn thú, sau lần lượt bị cha mẹ đánh cho thành đầu heo, mọi người đứng bên cạnh xem cuộc vui đều cười ha hả..

Uống xong canh gà, trò chuyện một lát, mọi người giúp đỡ Vạn gia dọn dẹp nhà cửa sau đó ra về, không khí náo nhiệt như đón tết.

Bởi vì hôm nay bận việc, nên người chảy chút mồ hôi, Vạn Ninh không cam lòng bị mẹ bắt đi tắm rửa.

Tắm rửa, là việc hắn không muốn làm nhất trong thời gian này.

Vào buổi tối đầu tiên a Bạch ngủ đông, hắn phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Nước tắm vào mùa đông đặc biệt nóng, hắn không thể đem a Bạch vào bồn tắm, y nhất định sẽ bị bị phỏng. Vạn Ninh cũng nghĩ qua đem a Bạch đặt trong  bát hoặc gáo, ôm trước ngực mà mang y xuống nước. Nhưng lại sợ không ủ ấm được cho y, càng sợ mình không cẩn thận làm rơi y hoặc nhỡ mình không cẩn thận vấp ngã hay vô tình giội nước nóng vào người y. Thật nguy hiểm. Hắn vì vậy mà bỏ qua chuyện tắm rửa. Hàng ngày chỉ rựa lưng vào thùng gỗ đựng nước, đặt tiểu đông tây ở trước ngực, dùng khăn ấm lau mình.

Đầu đông còn có thể chịu được, nhưng càng về sau trời càng trở lạnh, dù cho phòng tắm ngập trong hơi nước cũng không thể chịu được lâu, chỉ cởi quần áo ra thôi cũng khiến cả người rét lạnh đừng nói đến việc tốn thời gian lau mình mẩy. Hắn cũng từng bởi chuyện này mà nhiễm phong hàn, đau đầu chóng mặt suốt ba ngày cũng không dám nói cho cha mẹ biết. Sau, hắn liền hai ba ngày mới tắm một lần, cũng may đang trong mùa đông, không chảy nhiều mồ hôi, ba ngày không tắm cũng không vấn đề gì.

Hôm nay lại bắt buộc phải đi tắm, hắn đành phải lựa chọn phương pháp mạo hiểm: trước đem rắn nhỏ đặt vào gáo nước trong, đắp lên một mảnh vải không thấm nước, trên mặt lại phủ kín một mảnh vải dễ hấp nước, đem mảnh vải không thấm nước ngồi vào khe hở của cái gáo, sau đó đem gáo nước giữ chặt trước ngực mình, hắn có thể dùng tay kia nhanh chóng múc nước đổ lên cơ thể, rồi lại mở tấm khăn trên cái gáo gỗ ra xem rắn nhỏ có bị phong không. Tuy rằng phương pháp phòng hộ của hắn làm cũng tốt lắm, nhưng tâm can hắn vẫn là lo lắng không thôi.

Tắm rửa xong, hắn hướng cha mẹ chúc ngủ ngon, liền bò lên giường. Hắn trước đem vải đã ủ nhiệt đặt vào trong hộp gỗ mây, sau đó mới bỏ rắn nhỏ vào trong hộp, đóng nắp hộp lại, chỉ đơn giản ôm vào ngực mình sau đó chui vào chăn bông.

Vì sợ lúc ngủ lập qua lật lại sẽ đẩy hộp gỗ ra, hắn còn cẩn thận tìm hai sợ dây thừng, xuyên qua khe hở trên chiếc hộp, một mực cột trên người mình. Bất quá điểm không tốt chính là, do bị trói, nên trên người in lại không ít dấu vết, dấu tích ấy không ngừng xuất hiện, trông như bị người ta ngược đãi nhưng hắn một chút cũng không để ý, vui vẻ chịu đựng.

Tuy rằng trong nhà cũng đủ chi tiêu, nhưng ngồi không không làm gì vẫn khiến hắn buồn lòng, người ta vốn là liều mạng làm việc mới có ấm no, hắn làm sao có thể lười nhác như thế này? Vì vậy hắn đến mấy nhà trong thôn xin việc, làm việc để giết thời gian.

Hắn cảm thấy như vậy rất tốt, mang theo con rắn nhỏ đi làm, cũng có thể thuận tiện chiếu cố y, không làm bị thương y đồng thời ủ ấm y, chậm rãi đếm ngày gặp lại nhau ngày một đén giần.

Thời gian một ngày một ngày qua, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Vạn Ninh mỗi ngày đều trải qua quy luật mà nhàn nhã, lấy tiểu bạch xà chính là tâm điểm của một ngày.

Hắn ngồi không liền lật áo sờ sờ rắn nhỏ, giúp y điều chỉnh tư thế ngủ thư thái, cũng có thói quen kiểm tra xem y đã đủ ấm chưa. Nếu như tay mình đủ nóng liền xoa bóp cho tiểu bạch xà, hoặc là đem y ấp vào lòng bàn tay chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhỏ, nhìn thật đáng yêu.

Có khi để y trước ngực rất bất tiện, mà bản thân lại đang nhàn rỗi, liền thay đổi vị trí nằm của tiểu bạch xà. Đôi lúc đem y quấn ở cổ, rồi đến thắt lưng, rồi trên đùi, những bộ phận đều ấm áp hơn so với nhưng nơi khác. Hắn cũng từng đem y đặt trên bụng, ngại phận ngực có nhiều xương, thô ráp khiến y ngủ không thoải mái, nhưng phần lớn vẫn kaf đặt trước ngực trái, nơi mà căn nguyên sinh mệnh con người luôn đập liên hồi, đối với y mà nói, có ít nhiều bang trợ.

Vì phòng ngừa vạn nhất thời tiết quá lạnh, hắn quyết không ra khỏi phòng, không tắm rửa, không xuống dường. Hắn có khi cũng sẽ đốt ít than cho hỏa lò, ủ ấm gian phòng.

Vạn gia phu phụ thấy hắn không ra khỏi phòng còn sợ hắn bị bệnh? Nói mời địa phu đến khám cho hắn. Vạn Ninh thì an ủi cha mẹ nói, lâu lắm mới có dịp nhàn nhã, trời lại rất lạnh hắn sinh ra lười biếng, dù sao cũng chỉ có vài công việc vụn vặt, hắn có thể làm trên giường, cũng không phải cả ngày chỉ biết ngủ. Hắn cũng khuyên cha mẹ, trời trở lạnh, bọn họ nếu không có việc gì thì cũng không nên ra khỏi nhà. Chọn một ngày trời bớt lạnh, ba người ra ngoài phố mua ít lương thực về là ổn rồi.

Vạn gia phu phụ thấy hắn ăn nói đâu ra đấy, gương mặt hồng hào cũng không giống người bị bệnh nên để mặc cho hắn ngồi ở trong phòng.

Ở trên tường vẽ ký hiệu: mùng 1 tháng 10, mùng 2, mùng 3,….ngày mười, ngày mười hai, mười ba,…cho đến ngày ba mươi. Mỗi ký hiệu tượng trưng cho một ngày trôi qua, thiên kiếp đang tới gần.

Từ khi trên tường đã vượt qua ký hiệu thứ ba mươi, Vạn Ninh mỗi ngày đều hạnh phúc ngồi đếm số ký hiệu ấy ba lần hoặc nhiều hơn,  nhưng về sau ký hiệu ngày càng nhiều nên cũng không đếm thêm nữa.

Ngày rét lạnh cứ thế trôi qua, vậy mà đã một tháng.

Nhưng mà, phần yên ổn này chẳng kéo dài được bao lâu.

Ngày này, trong nhà có một vị khách không mời mà đến.

Đại tuyết bay tán loạn, đây là trận tuyết đầu tiên của năm. Bên ngoài tràn đầy những thanh âm mời gọi vui vẻ, nhưng là hắn không có chút hứng thú muốn xuất môn, một mực nằm trong chăn nói chuyện cùng hộp gỗ.

“A Ninh a, ra ngoài này cho thoáng đi!”

Bên ngoài truyền đến tiếng hét của mẫu thân, Vạn Ninh đem a Bạch bỏ vào túi áo, khoác thêm áo khoác, cả người mập thêm đến mười cân cũng có khi.

Hắn đi tới cửa, thấy cha mẹ đang nói chuyện cùng một người, thấy tiếng đứa con đi ra, bọn họ đồng lúc xoay người lại.

Vạn Ninh mới nhìn thấy người nọ.

Người nọ thánh khiết phi thường, gương mặt ấm ép nét cười, nhất thời nhìn không ra là nam nhi hay nữ tử, trên người chỉ mặc độc một bộ y phục đơn bạc, lại tỏa ra quang mang nhàn nhạt, tựa như vũ y thiên nữ trong truyền thuyết.

Người nọ trông thấy Vạn Ninh, liền nghiêng đầu cười.

Vạn Ninh vội bỏ chạy!

“Di, như thế nào chạy? Đứa nhỏ này thật không có lễ phép....” Vạn đại nương nói thầm trong bụng.

“Vị khách nhân này, mời ngày vào phòng a! Ta đi gọi gọi hắn.” Vạn lão gia cũng ngại ngần nói.

“Vậy quấy rầy nhị vị.” Khách nhân cười đến ngày càng sáng lạn, tuyết đọng trên áo choàng run rẩy rơi xuống, bước vào trong phòng.

Tại sao phải chạy đây? Hắn cũng không biết, chỉ là có một cảm giác mãnh liệt rằng người kia tới tìm mình.... Hoặc phải nói là tới tìm a Bạch.

Vạn Ninh tay trái che chở trước ngực, tay phải ôm chặt hộp gỗ bò ra ngoài.

Trong sân nhà còn có một người khác, so với người kia giống nhau như đúc, chỉ khác là người này lộ ra lồng lộng hàn khí bức bách, khiến cho hắn sải bước lại phải thối lui, trở lại trong phòng.

Sao, làm sao bây giờ?

Vạn Ninh càng thêm che chở trước ngực, bất quá người nọ chỉ lạnh lùng đứng yên trong sân, không hề bước tới.

“A Ninh, ngươi như thế nào chưa chào hỏi khách nhân đã vội vàng bỏ chạy như vậy?” Vạn đại nương mở cửa phòng, Vạn lão gia cũng dẫn theo vị khách kia tiến vào.

“A Ninh a, vị khác này đến tìm ngươi rồi.” Vạn lão gia vừa nói, vừa mời khách nhân ngồi xuống

“Cám ơn, cám ơn! Ta nói xong liền đi ngay.” Khách nhân ôn hòa từ chối, sau đó nhìn về phía vẻ mặt đề phòng của Vạn Ninh

.”Vị này tiểu ca này, cũng không cần hốt hoảng như vậy, chúng ta còn chưa muốn làm gì.”

Hắn nói chúng ta, đương nhiên là ám chỉ còn có một vị đang đứng trong sân kia.

“Sương ấy, hắn nhiền bề ngoài hơi dữ dằn, nhưng cũng là do nhiệm vụ cả thôi.”

Vạn Ninh trong nội tâm xiết chặt.

“Hai vị lão nhân gia, phiền hai vị, có thể cho ta và Vạn Ninh nsoi chuyện riêng được không?”

“Đương nhiên có thể đương nhiên có thể.” Vạn gia phu phụ không biết vì cái gì lại thấy vị khách này vô cùng hiền hòa thân thiết, hơn nữa vô luận hắn nói gì bọn họ đều hảo hảo đồng ý làm theo.

Vì vậy Vạn gia phu phụ cứ như vậy đem đứa con để lại cho một người xa lạ.

“Ta trước xin tự giới thiệu, ta là Tuyết, còn vị trong hung hăng kia là Sương, chúng ta chịu trách nhiệm thực hiện thiên kiếp lần này của xà yêu.”

Nghe được hai chữ thiên kiếp, Vạn Ninh càng thêm siết chặt sinh vật ở trước ngực mình.

“Vạn Ninh, ngươi như vậy là trở ngại thiên đạo, đối chính ngươi cùng người nhà cũng không tốt a!”

Nói tới cha mẹ, Vạn Ninh không khỏi hốt hoảng, bọn họ sẽ làm gì cha mẹ a?

“Chúng ta đương nhiên là sẽ không rat ay với người vô tội, bất quá nếu khống chế không tốt thì việc liên lụy tới người vô tội cũng không phải chưa từng có.”

Ý tứ uy hiếp quá rõ ràng khiến Vạn Ninh không khỏi tức giận.

“Không bằng như vậy đi, ba người nhà các ngươi vốn thành tâm giúp đỡ người khác, vốn sau trăm tuổi liền có thể liệt vào tiên giới, không cần trải qua thẩm tra, nếu như ngươi hôm nay ra tay đại nghĩa, đem xà yêu giao cho ta, ta không chỉ cam đoan sau trăm tuổi, còn cho các ngươi ngay bây giờ hưởng vinh hoa phú quý.” Tuyết nói dứt lời, vung tay lên, rất nhiều vàng bạc châu báu rơi xuống đất, trải khắp gian phòng.

Vạn Ninh đến liếc cũng không thèm, chỉ chằm chằm nhìn người kia.

“A Bạch không làm chuyện gì xấu, các người sao phải xử phạt y? Ta cùng cha mẹ còn có ăn thịt, a Bạch thì đã lâu lắm rồi không có ăn thịt a!” Hắn vạch ra điểm không công bằng của mấy vị thần linh.

“Bởi vì yêu vật có yêu pháp, mười việc làm xằng bậy của con người cũng không bằng một việc làm phá quấy của yêu ma!”

“A Bạch không có gây sóng gió gì cả!”

“Chính là để kiểm tra y nên mới có thiên kiếp này, không phải sao?”

“Ta sẽ bảo vệ y, ta biết các ngươi sẽ không đả thương sinh vật vô tội.” Vạn Ninh tự nhận từ nhỏ tới lớn ăn rất nhiều thịt, nhưng trừ việc đó ra thì chưa từng làm gì sai trái, đối với người khác đều khách khách khí khí, không hề khắc khẩu. Người ta nói bình thường không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Hắn hiện tại chẳng những không sợ yêu ma, không sợ quỷ quái, liền thần tiên cũng không thèm sợ!

“Là sao? Một con xà yêu nhỏ bé nói với ngươi? Chẳng phải vừa rồi ta đã nói với ngươi, chúng ta cũng có lúc không cẩn thận mà thất thủ sao?” Tuyết giơ tay lên, trong nháy mắt vàng bạc tài bảo biến mất vô tung, nhưng trong phòng liền bỗng nổi trận gió tuyết.

Vạn Ninh không cách nào tin ngẩng đầu nhìn xem nóc nhà, tuyết đích thị từ trên nóc nhà bay xuống, tựa như yêu thuật vậy, không bao lâu đã tại gian phòng tích một lớp tuyết dày. Vạn Ninh vội vàng bò lên giường, dùng chăn bông đem chính mình bọc lại.

“Vạn Ninh, con rắn nhỏ này là yêu vật? Bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi đem nó giao cho ta, vàng bạc tài bảo đều là của ngươi.” Tuyết một tay gây ra một trận loạn tuyết khắc nghiệt nhưng thanh âm lại ôn nhu vô cùng.

Rõ ràng đã bịt kín mọi chỗ, thần Tuyết vẫn có thể thổi đến lưng hắn một luồng gió mạnh, cho dù hắn trốn trên giường cũng không thể tránh khỏi việc nhiệt độ cơ thể ngày một xuống thấp, trên người lấm tấm những bông tuyết bám lại.

Lạnh quá, lạnh quá....

Dù cho đã dùng chăn bông đem mình bao bọc, Vạn Ninh vẫn lạnh đến mức không ngừng run rẩy. Ngón tay cùng ngón chân bị đông lạnh đến mức phát đau nhức, da mặt căng cứng tê buốt, truyền đến từng đợt đau đớn, môi cũng theo đó mà tím khô nứt nẻ.

Hắn rất lo lắng cho tiểu bạch xà, nhưng trong tình huống này không thể mở y phục ra kiểm tra, hắn chỉ  có thể dựa vào nhiệt độ mà phán đoán. Lúc này Vạn Ninh tin tưởng nhiệt độ cơ thể mình vẫn đủ, cũng sẽ không làm đông lạnh y.

“Ngươi nguyện có đông chết cũng quyết phải bảo vệ y ư? Đã như vầy, ta đây coi như ngươi bênh vực yêu quái, không khách khí với ngươi!” Thần tuyết chốc cái trở mặt, thanh âm lạnh băng sắc bén, khí thế kinh người.

Vạn Ninh bị đông lạnh vô pháp mở miệng mà bản thân hắn cũng không muốn mở miệng.

Vốn là cơ thể chịu lạnh đến đau nhức nhưng hiện tại không còn cảm giác gì, mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng hắn biết rõ đây là dấu hiệu không tốt. Hắn từng nghe người ta nói qua cảm giác khi chết lạnh, miêu tả cũng tương tự như thế này.

Sau đó, toàn thân của hắn cao thấp mất đi cảm giác. Đại não hoạt động ngày một chậm chạp.

Mình sắp bị đông chết rồi sao? Hắn trong lòng nghĩ.

A Bạch, thực xin lỗi, ta không có thể mang ngươi vượt qua thiên kiếp....

Cha mẹ, thực xin lỗi, hài nhi bất hiếu, đành cùng a Bạch đi trước một bước....

Vạn Ninh dùng thân thể của mình cùng quần áo, chăn bông, đem a Bạch bảo hộ ở trung tâm, nghĩ thầm nếu như mình trước khi tắt thở, còn có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho y. Cho dù bản thân bị đông chết cũng quyết không giao y ra.

Hy vọng sau khi mình chết, thần sử có thể mở lòng từ bi, tha cho a Bạch một con đường sống.

Nếu như đến cuối cùng a Bạch vẫn không thể vượt qua thiên kiếp này, hai người bọn họ sẽ gặp lại nhau trên đường xuống hoàng tuyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.