Túy Điếu Kim Quy

Chương 30




Thiên kiếp đầu tiên của y chính là lôi kiếp.

Thiên kiếp là quá trình mà mỗi yêu quái đều phải trải qua, thời gian xuất hiện cũng như chủng loại đều vô cùng đa dạng. Mỗi loài động vật khi tu hành nhất loạt phải trải qua ba thiên kiếp, có thể sống sót qua ba lượt ấy, thì sẽ không phải gặp thêm thiên kiếp nào nữa. Bất quá, số yêu quái có thể vượt qua cả ba lần thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lúc trước thần sử đã nói với y, chỉ cần trong thời gian tu hành, không sát hại sinh linh, thì thiên kiếp sẽ đến muộn hơn; sự khác biệt, nếu như lợi dụng việc sát hại sinh mệnh để tu hành thì trong vòng ba trăm năm thiên kiếp nhất định sẽ đến, lại trong ba lượt nhất quyết diệt trừ được yêu nghiệt hại người.

Vạn vật đều là như vậy, khi có khả năng biến thành người, thiên kiếp đầu tiên liền tới.

Sau chín trăm năm tu hành, y lần đầu tiên có thể biến thành người, thần sử lại xuất hiện, báo trước cho y về một số yêu nghiệt trước đây, khuyên y không nên giẫm vào vết xe đổ, còn báo trước vài năm sau thiên kiếp sẽ đến.

Dù cho biết trước đó là lôi kiếp, nhưng y vẫn lo lắng không biết làm cách nào để tránh được.

Búa thiên lôi có thể bổ đôi mọi vật. Dẫn lôi hỏa thiêu đốt mọi cái ác, làm cho yêu vật không chỗ nào che dấu, ẩn trốn. Vô luận ngươi có vài năm đích tu hành, dù cho trốn đến chân trời góc biển, kì huyệt thuân nham, cũng tránh không khỏi thiên kiếp khiển trách. Y đã từng thỉnh cầu thần sử cho tha một điểm gợi ý, nhưng thần sử vẫn nói câu ấy, chỉ cần trong lòng có thiện niệm, tự nhiên tìm được tránh được thiên kiếp, y đành phải đi khắp nơi thăm dò cách các yêu vật khác tránh thiên kiếp.

Cũng trong mấy năm tha phương ấy, y gặp được a Hổ.

A Hổ khi đó chỉ là một chú hổ con mới sinh, vô ưu vô phiền, thoải mái chơi đùa dưới sự che chở của cha mẹ. Y lúc ấy biến thân chưa thành thục, vô ý trước mặt a Hổ, hiện thân từ một con người yếu đuối trở thành đại xà to gấp mấy chục lần, quả thực đêm đứa nhỏ dọa cho không còn hồn phách.

Cha mẹ a Hổ nghe thấy tiếng thét liền chạy tới, cũng bị thân hình khổng lồ kia dọa cho phát khiếp, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại xà kia lộ vẻ hung hăng, miệng phun nọc độc, sau đó dùng cái đầu thật to trượt thẳng về phái ấu tử của mình.... Đụng…hất…đẩy…a Hổ lăn long lóc trở về trước cha mẹ mình.

Cha mẹ a Hổ còn ngây ngốc chẳng hiểu cái gì, lại thấy xà rõ ràng đã trườn đi mất tăm, bèn sét đánh chẳng kịp bưng tai, ngoạm a Hổ trở về huyệt động, đem giấu kín tròn ba ngày.

Bất quá người ta nói nghé mới sinh không sợ cọp, đằng này còn là hổ mới sinh lớn mật vô cùng. A Hổ sau ba ngày kinh hãi, liền không sợ chết trở lại nơi lần trước gặp a Bạch, ngồi đó đợi cả ngày thẳng cho tới khi cha mẹ lo lắng chạy tới tìm, ngoạm hắn về mới thôi.

A Bạch nhận ra mùi của đứa nhóc kia, y thật không rõ, một tiểu hổ vì gì lại tới chỗ hai kẻ gặp nhau, sau đó ngồi yên cả ngày. Cũng vì y chưa từng ở chung lâu dài với một con vật nào, nên cũng chẳng nghĩ tới a Hổ đang chờ mình, y một mực tránh né tới gần khu vực gần huyệt động, một bên nghỉ ngơi lấy sức, một bên len lén nhìn tiểu hổ.

Thời gian cứ ngày một trôi đi, tiểu hổ cũng đã trưởng thành là một lão hổ to lớn, y trong lòng vụng trộm gọi lão hổ ấy là “a Hổ”.

Nhưng cũng lại vì ngày nào cũng tới đây ngồi nên a Hổ trên cơ bản không hề học cách săn bắt mồi. Trước kia có mẹ mang đồ ăn tới cho nhưng hiện tại ngay đến bóng dáng hổ mẹ cũng không thấy đâu.

A Hổ ăn uống không đủ dinh dưỡng, cũng không hề đi săn, chỉ bâng quơ uống vài ngụm nước rồi tiếp tục ngồi yên như cũ. Cứ như thế cho tới năm ngày sau, a Hổ rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi mà gục xuống.

Y vốn trốn trong động lén lút nhìn ra, thấy tình hình như thế thực sự không đành lòng. Lợi dụng buổi đêm, y bò ra ngoài, lấy thân quấn lên người a Hổ, chia sẻ cho nó chút linh lực, thẳng cho tới khi xác định lão hổ đã không còn vấn đề gì mới vụng trộm trở vể hang.

Trườn được nửa đường thì chợt thấy nặng trĩu, quay đầu lại mới phát hiện ra, a Hổ đang cắn lấy đuôi mình nhất quyết không buông.

“Đói bụng sao?”

Y nghĩ thầm, a Hổ chung quy chỉ mới hai tuổi, đã vậy còn là thân thể phàm tục, chỉ dựa vào chút ít linh lực có lẽ vẫn chưa đủ. Nghĩ thế, y liền quay lại tha a Hổ đi mà a Hổ cũng ngoan ngoãn để mặc y lôi kéo trở về hang động chú ẩn của mình.

Đem A Hổ giấu cẩn thận, y ra ngoài tìm ít hoa quả nhiều nước thêm vài loại rau dại rồi trở về cho a Hổ ăn.

A Hổ nhìn một đống trước mặt mình, so với những thứ trước đây nó từng ăn thật không giống chút nào.

“Ta không thể giúp ngươi tìm thịt, ngươi cũng không thể ăn thịt, ăn thịt sẽ không thể theo ta.”

A Hổ như nghe hiểu, nhìn chằm chằm đống thực vật trước mắt hồi lâu, chọn lấy một loại trái cây để ăn.

Từ đó về sau, A Hổ liền bắt đầu đi theo y, một xà một Hổ như hình với bóng. Y vốn cũng chẳng ăn uống gì, nhưng cứ cách vài ngày lại đi tìm rau quả mang về, a Hổ ăn nhiều, ăn thành quen, rồi cũng tự mình đi kiếm lấy nhưng vì không ăn thịt nên cơ thể cũng có khiếm khuyết, a Bạch liền vận linh lực của mình để bổ cường, mấy tháng sụt cân, rồi cũng lại tăng lên.

Rau quả a Hổ thích ăn cũng không nhiều, y trong lòng tính toán, tìm cách dẫn dắt a Hổ thoát khỏi kiếp: luân hồi giết chóc, cũng có thể cùng y làm bạn, loại động vật gặp y mà không thấy hoảng sợ thực hiếm a.

A Hổ cũng không có ghét bỏ gì cuộc sống không có thịt, ngoan ngoãn đi theo y, thực tình đã coi xà kia thành đồng bạn [người cùng ăn cùng ở, bạn đồng nghiệp, đồng đạo] rồi. Nhưng cái khiến a Hổ tiếc nhất vẫn là, nhiều lần nó đã nghĩ muốn liếm lông cho a Bạch a, nhưng lại phát hiện ra y không có lông, chỉ có một lớp vẩy trơn trơn lạnh lạnh, thực sự cảm thấy không quen chút nào.

Bọn họ cùng lên đường tìm kiếm phương pháp để tránh khỏi thiên kiếp.

Xà nghĩ thầm trong lòng, nếu quả thực có thể tìm được phương pháp thì sau này hẳn cũng có thể giúp đỡ được a Hổ.

Bọn họ đi tìm tròn ba năm trời, tuy rằng đối với a Bạch khoảng thời gian đó cũng chẳng khác gì một ngày đối với con người, nhưng do truy tìm mãi không có kết quả mà trở nên dài dằng dặc.

Nếu như không tìm thấy những yêu vật từng né tránh thiên kiếp, mà chính mọi người đều chưa từng nghe qua có yêu vật thoát khỏi được thiên kiếp.

Bất quá thứ khiến mọi người càng kinh ngạc hơn là y sống đến hơn chín trăm tuổi mới gặp phải thiên kiếp đầu tiên.

“Cha ta hơn ba trăm tuổi liền gặp được thiên kiếp, là hỏa kiếp, bởi vì cha tham của cải nên giết chết một người, rốt cuộc bị lửa thiêu chết.” một con lang yêu dùng chân sau gãi gãi đầu nói.

“Tổ mẫu ta sống tới hai trăm năm mươi tuổi thì bắt đầu ăn chay, tới tầm bốn trăm tuổi thì gặp phải thủy kiếp, không hiểu đã bị cuốn đi nơi nào.” một con chuột tinh đứng thẳng hai chân đăm chiêu nói.

“Ta chỉ nghe nói không thể dựa vào chính mình mà thoát khỏi thiên kiếp, nhưng lại chẳng biết phải nhờ ai.”  một con báo hơn bảy trăm tuổi cùng với y gặp phải vấn đề giống nhau.

Không thể dựa vào chính mình sao? Y cũng nghĩ vậy. Nếu như chỉ cần có đạo hạnh cao và lòng thiện lương liền có thể tránh khỏi thiên kiếp, thì chắc phải có rất nhiều yêu vật thoát được rồi. Lại nói, y có hơn chín trăm năm đạo hạnh, từ khi sinh ra đã không ăn thịt, ngoại từ loài người và thần tiên thì có kẻ nào đạo hạnh cao hơn y.

Dựa vào loài người giúp y vượt qua thiên kiếp? Bọn họ chưa mang y ra đánh chết là may lắm rồi.

Dựa vào thần tiên? Nhớ lại năm xưa thần sử đã cứu giúp y. A Bạch ngày đó bởi rất sợ loại chuyện như nuốt chửng vật còn sống vào bụng mà suýt chút chết đói, may nhờ có thần sử ra tay cứu giúp.

Hiện tại, y vẫn cứ vô thức đi hỏi mọi người phương pháp giả trừ kiếp nạn nhưng vẫn không được gì hơn.

Ngày thiên kiếp giáng xuống cũng đã tới.

Y ở trên thảo nguyên, tùy ý nằm ngửa bụng.

“Ta sống hơn chín trăm năm cũng đã đủ rồi, các yêu quái khác có thoát qua hai lần thiên kiếp cũng chưa chắc đã sống lâu được bằng ta.”

A Hổ ở bên cạnh lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoáng lại ngửa cổ gào lên với mấy đám mây xám xịt trên bầu trời.

“Ta sau khi bị sét đánh, giữa đầu sẽ xuất hiện một hạt ngọc, ngươi nuốt nó vào, hẳn có thể tăng hai trăm năm đạo hạnh, sau đó ngươi sẽ không vì việc không ăn thịt mà ảnh hưởng cơ thể, an tâm tu hành a.”

Y để lại di ngôn, mắt dõi nhìn những tia sáng lập lòe xuất hiện trên bầu trời, nghĩ thầm nếu như thiên lôi ngay nhát đầu tiên đã đánh chết y, thì y cũng không cần chịu khổ, thiên lôi cũng có thể tiết kiệm được linh lực.

Đột nhiên, A Hổ bổ nhào tới, cắn vào bụng y.

“A Hổ, ngươi làm cái gì? Mau buông ra!” y cố vặn vẹo uốn éo thân thể, A Hổ ngã vài cái nhưng quyết không di dịch, hạ quyết tâm cùng với y gánh chịu thiên kiếp.

Thấy a Hổ tâm tình kiên quyết, y cũng không dám quá dùng sức vặn vẹo, sợ làm đau a Hổ, làm thế nào để a Hổ không bị lôi kiếp bay đầy trời kia đánh thương đây?

Lôi kiếp gần ngay trước mắt, y chỉ có cách cố thu cơ thể bé lại, hy vọng nhanh chóng thoát ly khỏi răng nanh lão hổ.

Chính là A Hổ mấy năm nay theo y, cũng biết rõ năng lực của y, cho nên vô luận xà biến lớn nhỏ ra sao cũng đều điều chỉnh lực cơ miệng thích hợp, không buông ra chính là không buông ra.

Xà biết rõ cách này vô dụng, thân thể so với răng nanh kia, chỉ có kích thước nhỏ như rắn giun [tên một loại rắn] mới có thể thoát ra được, y liền biến hóa cố thoát khỏi hàm nanh hổ, trù tính chui xuống đất chịu đựng thiên kiếp một mình.

Không nghĩ tới đang từ miệng a Hổ chui ra lại bị a Hổ hất đầu một cái ném lên không trung, sau đó ngậm gọn vào trong miệng.

“A Hổ?!”

Vừa vào miệng a Hổ, liền thấy trước mắt tối om, ngay nửa điểm sáng cũng không thấy. Sau đó lại cảm thấy cao thấp lắc lư, nghĩ thầm nhất định là a Hổ đang chạy đi tìm nơi ẩn nấp, giúp y trốn an toàn.

Bên tai truyền tới tiếng “ầm ầm”, sợ tới mức y thiếu chút nữa hồn phi phách tán, sợ nhất lại chính là con vật đang ngậm y chạy bán sống bán chết kia bị liên lụy, nhưng y lại không có cách nào tránh đi.

Bất quá tình huống lại không có có bất kỳ biến hóa, A Hổ vẫn là mang theo y không ngừng chạy trốn, y khẽ thở dài. Do a Hổ chạy nhanh, đạo sấm sét thứ nhất, có thể không trúng nhưng bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi, nó làm sao tránh hết được.

Quả nhiên, đạo thiên lôi thứ hai đánh thẳng vào lưng a Hổ, nó thét lên đau đớn.

Còn y do được giấu trong miệng nên chỉ cảm nhận được chút ít lượng điện.

“A Hổ, ngươi không thể như vậy, để ta ra ngoài.” Y lợi dụng lúc a Hổ ngã xuống, biến người lớn lên một chút tìm cách chui ra khỏi miệng a Hổ.

A Hổ phát giác y đồ của y, nó liền lấy chân đào ra một cái hố giống như tiểu động, sau đó đem cả đầu chôn vào, ngăn cản y rời đi. Nhưng là động tác này đối A Hổ mà nói thật là vất vả, bởi vì đem miệng vùi vào đi. Hành động đối với a Hổ thật vất vả, nó cả đầu chon trong đất nhưng lại không thể không hô hấp, chỉ có cách tìm vài kẽ hở trên mặt đất tìm chút dưỡng khí.

Đạo thứ ba thiên lôi đánh vào chỗ cách a Hổ ba tấc, đem đốt cả một vùng cỏ, khói bốc lên nghi ngút.

“A Hổ....” tại sao không thể mở miệng a Hổ ra, y biết rõ A Hổ nhất định là hao hết tâm tư ngăn cản y. Vừa rồi bên tai lại vang lên tiếng sấm thứ ba, nhưng lại không có đánh vào người a Hổ, y nghĩ thầm đây là thiên lôi cảnh cáo a Hổ, nhưng mơ hồ hiểu rằng a Hổ nhất định không hề sợ hãi.

Y thở dài, trong lòng cảm động mà cũng lại thương tâm.

“Được rồi, ta không ngăn cản ngươi, chúng ta đồng sinh cộng tử a!” nói xong y đem thân thể hóa nhỏ lại, an phận nằm trên lưỡi a Hổ.

A Hổ lúc này mới ly khai khỏi cái động mình đào ra, nằm sấp xuống, nhưng vẫn chưa yên tâm, liền đem đầu chôn vào giữa hai chân trước.

Bên người sét càng ngày càng dữ dội, chung quanh bọn họ chiếu sáng như ban ngày, tiếng vang lớn muốn nổ màng nhĩ, nhưng là A Hổ ngoại trừ không tự chủ được mà bị âm thanh kia làm cho run lẩy bẩy thì cũng không có phản ứng khác, nó thậm chí nhắm mắt lại, cảm nhận sự tồn tại của xà trắng, an tâm chờ sét đánh tới.

Sét đốt lửa, bốn phía nhanh chóng rực cháy.

A Hổ không nhúc nhích, sự yên lặng giống như giấc ngủ trưa ấm áp trong gió.

Bạch xà trong miệng a Hổ lại không ngừng cầu cứu thần sứ, cầu người cứu lấy sinh mệnh vô tội của a Hổ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đạo sét cuối cùng cũng giáng xuống, rạch ngang mặt đất bên cạnh bọn họ, sau đó tất cả đều lặng đi, chỉ còn nghe thấy tiếng lửa phừng phừng.

Rừng ngập trong lửa lớn.

“A Hổ, mau buông ra! Lôi kiếp qua rồi, mau thả ta ra ngoài!”

Y càng không ngừng kêu to A Hổ, A Hổ lại càng không trả lời. Y vội biến lớn thân thể, đem tách miệng a Hổ dùng sức trườn ra, mới phát hiện bọn họ bị vây hãm trong biển lửa, a Hổ không biết ngất xỉu từ bao giờ, đám lông xinh đẹp bị cháy đen tới quăn xoắn lại.

Y vội vàng biến lớn, vực a Hổ dậy, lại dùng cơ thể mình cuốn lại thành một vòng tròn, lại dùng nửa thân trên che người nó, chỉ để chừa ra một khe hở để hô hấp.

“A Hổ, ngươi tỉnh lại đi.”

Y phóng ra linh lực, bảo hộ a Hổ, mặc dù nhiệt độ cao khiến cơ thể y bị phỏng đau rát vô cùng, nhưng y vẫn cứ kiên trì trong biển lửa.

Thoát đi lôi kiếp, lại chạy không khỏi lôi hỏa, nhưng ít ra có thể đem A Hổ bảo vệ, y trong lòng cũng thấy vui mừng.

“A Hổ, cám ơn ngươi đối với ta tốt như vậy.”

Y đem cằm tựa ở A Hổ trên đầu nhẹ nhàng cọ xát, cho dù vảy trên người đã khô cứng, nhưng cảm giắc nhiệt độ không quá nóng, tha thì an tâm, nhúc nhích thân thể lạnh buốt của mình bảo bọc a Hổ, sau đó lẳng lặng nhắm lại hai mắt.

Tách....

Rõ ràng xà nghe thấy tiếng nước, ngửi thấy mùi khói.

Còn không kịp mở mắt nhìn xem mảnh rừng bị đốt ra sao đã liền nghe thấy thanh âm rắc rắc…mưa ào ào trút xuống.

“Trời mưa!”

Xà vội vàng mở thân thể, đem a Hổ nâng lên cao, đầm mình trong làn mưa lạnh buốt.

Ngọn lửa hừng hực biến mất vô tung, trận trận khói trắng toát ra, phiêu tán trong không khí, bãi cỏ cháy đen nhanh chóng nảy mầm, nước sông sôi trào cũng dần bình lặng, không khí lạnh buốt cũng theo đó mà ấm dần lên.

“Trời mưa, thật tốt quá....”

Y trong lòng thành kính cảm tạ trời xanh, cảm tạ thần sử, cảm tạ bọn họ không có đem a Hổ đi.

Sau cơn mưa trời lại sáng, có cầu vồng kiều mị ngại ngùng hiện ra.

A Hổ nằm trên đám cỏ non mở to mắt nhìn, giống như mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Nó đứng lên, nhìn thấy cơ thể vừa đen vừa trắng của xà, không nhịn được cười toét miệng, lại vòng qua người y chạy tới chạy lui.

Xà đã biến lại thành hình người, tứ chi thon dài nhu nhuận ôm lấy lão hổ đang vô cùng hưng phấn.

Đối với việc bản thân thoát khỏi thiên kiếp, y chính là vẫn không dám tin.

Vì cái gì? Làm sao có thể như vậy?

Nhìn thấy a Hổ cười vui vẻ, y đột nhiên nhớ lại lời thần sử từng nói: “Chỉ cần trong tâm có thiện niêm, tự nhiên sẽ tìm được phương thức tránh khỏi tai kiếp.

A Hổ mặc dù hồi nhỏ được mẹ nuôi bằng thịt, nhưng lớn lên rồi, đi theo y chỉ ăn có rau quả, không hề sát sinh, cũng chưa từng thương tổn qua những động vật khác, cho nên thần sử tuyết đối không có ý muốn đả thương nó, mà lôi thần lại càng để ý hơn, bởi vậy chỉ dùng một chút sấm sét hù dọa nó, xem nó sẽ buông xà trắng xuống mà tìm đường chạy trốn hay không, kết quả là không, lôi thần sử cũng hài lòng không tiếp tục truy hạ, đợt sét thứ hai chỉ đánh vào gần sát bên người bọn họ.

Mà lôi kiếp gây ra cháy lớn ắt khiên sinh linh đồ thán, thần sử liền nhanh chóng cho một trận mưa lớn, giúp cho đất tác động cây cối nảy mầm, cũng là giúp cho con vật đã giúp kẻ khác vượt qua thiên kiếp.

Đến đây, y mới hiểu được, nguyên lai thiên kiếp không phải để giết yêu vật, mà là muốn thử xem yêu quái trong thời gian tu hành có hay không tham tài luyến sắc? Có từng thương tổn những động vật khác, nhiễm thói giết chóc hay không? Có hay không đối với các loại động vật khác chân thành, tìm được một trong số đó con vật chịu giúp đỡ mình vượt qua thiên kiếp?

Y may mắn gặp được a Hổ. Mà may mắn đó đều nhờ y từ đầu đến cuối giữ thiện niệm trong lòng.

Xà trong lòng minh bạch nghĩ thầm, nếu sau này có yêu quái nào đến tìm y hỏi cách vượt qua thiên kiếp, y nhất định sẽ nói rằng:

Chỉ cần trong lòng có thiện niệm ắt tìm được cách tránh khỏi thiên kiếp dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.