Túy Điếu Kim Quy

Chương 28




Tuy cảm giác hiện tại thực sự rất ngọt ngào, nhưng, cái tên ngốc này vẫn là rất biết cách phá hỏng không khí.

“Cái kia…” Mặc dù có không lễ độ nhưng Vạn Ninh cảm thấy hơi nghi ngờ liền đẩy a Bạch ra.”A Bạch, thân thể ta là lạ, ngươi bây giờ không nên chạm vào ta nữa.”

A Bạch bị đẩy ra, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên nên y cũng chẳng thấy tức giận. Lại nhìn Vạn Ninh xoay người sang chỗ khác, nhìn tấm lức quay về phía mình cũng hiểu rõ hắn thấy là lạ ở đâu, bất quá lần này nhất quyết không thể để Vạn Ninh thoát dễ dàng như vậy được.

“Vạn Ninh, không trách ngươi được, đó cũng là chuyện bình thường mà.”

“Thật vậy sao?” Vạn Ninh kinh ngạc quay đầu lại, hắn vẫn cho rằng, bộ hạ tự dưng cứng ngắc là việc phi thường kì lạ mà có khi còn là tội ác nữa, lại thêm cái hình ảnh trông thấy hồi nhỏ mà hắn không dám hỏi cha mẹ ấy mà ngay đến nhị vị phu phụ Vạn gia cũng nghi con trai mình đối với phương diện này không có vấn đề, chẳng hay biết rằng trong lúc đó, Vạn Ninh đã có lối quan niệm sai lầm nghiêm trọng về tình cảm nam nữ. “Thật sao, chính là ta…ta…mỗi lần như vậy, đều nhớ tới…tới…hồi còn bé trông thấy bộ dáng cởi sạch quần áo…của Ngô đại ca và a Như tỉ tỉ....”

“Đó cũng là bình thường a!” A Bạch khoác vai hắn, ôn hòa cười.

“Chính là, lúc kia, toàn bộ người trong thôn đều đuổi theo Ngô đại ca đánh huynh ấy a! A như tỉ muốn ngăn cản cũng bị tát mấy cái bạt tai, hơn nữa ta thấy cha mẹ ta cũng rất giận dữ, bọn họ nhất định đều ghét loại sự tình này, nhưng ta vẫn còn nhớ đến chuyện đó, ta có khi nào giống Ngô đại ca, một ngày kia làm chuyện khiến cha mẹ nổi giận không?”

“Vạn Ninh, theo ta ngươi nghĩ sai rồi.” A Bạch dắt tay Vạn Ninh đi vào bên giường ngồi xuống.”Ngô đại ca và a Như tỉ tỉ mà ngươi nói, vì làm loại sự tình này không đúng lúc nên mới khiến mọi người tức giận.”

“Làm không đúng lúc?”

“Ân, con người các ngươi với loại chuyện này có rất nhiều hạn chế, phải kết hôn mới có thể làm. Các loại động vật khác không phức tạp như vậy, một khi nhìn thấy người mình yêu mến liền ngay lập tức đuổi theo hắn a.”

“Kết hôn có thể làm....” Vạn Ninh suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên mặt đỏ “Ngươi nói vậy nghĩa là, Lý đại thẩm với chồng đã chết của bà ấy,  Vương Đại Mao khắc dấu cùng Vương đại tẩu, Huyện thái gia cùng các thê thiếp của lão, còn có rất nhiều, rất nhiều người đã bái đường thành thân, bọn họ, bọn họ đều có thể làm sao? ”

“Theo ta được biết, con người các ngươi, một khi giống cái đến ở với giống đực, buổi tối đầu tiên sẽ làm, dường như mọi người đã quy định như vậy, mỗi cặp vợ chồng đều làm như vậy.”

[u ma, cái gì đây, con xà đi giảng chuyện loại người cho con người. A Bạch thực hiểu biết nha.]

“Di di?!” Vạn Ninh kinh ngạc ngã người ra, dù cho đập vào thành giường cũng không thấy đau nhức là mấy. Hắn nháy mắt vài cái, lại ngồi dậy, thậm chí nhích lại gần a Bạch, có chút ngượng ngùng hỏi: “Cha mẹ ta, bọn họ cũng có làm sao?”

“Nhất định có làm a. ngươi coi rồi sẽ biết...” A Bạch dở khóc dở cười nói với Vạn Ninh.

“Oa oa, a Bạch ngươi thật lợi hại, có thể coi được sao? Dùng phép thuật để coi sao?” Vạn Ninh mở to hai mắt, nhìn a Bạch một cách kính nể.

A Bạch hơi híp mắt, nghi ngờ nhìn Vạn Ninh.

“Vạn Ninh, ngươi.... không biết trẻ con sinh ra như thế nào sao?”

“Đương nhiên biết rõ a! Cha mẹ ta sau khi kết hôn liền tới miếu Quan Âm cúng bái, Quan Âm thấy họ thành tâm thành ý liền sai một con chim điêu mang ta tới đặt ở trước cổng nhà a.”

“.... Đây là…ngươi nghe điều này bao giờ vậy?”

“Mười tuổi. Chẳng nhẽ không phải vậy sao?”

A Bạch không nói, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Vạn Ninh, trong lòng bắt đầu có chút bực bội.

“Vạn Ninh, ngươi ngồi xuống.”

“Đó.” Vạn Ninh ưỡn người, có chút nghiêng nghiêng, đối diện a Bạch.”Như vậy?”

A Bạch gật đầu, sau đó thu hai chân ngồi hẳn lên trên giường, mặt đối mặt với hắn.

“Ta đã nói với ngươi, trẻ con đều là trong cơ thể mẹ sinh ra, bất cứ loài động vật nào cũng như vậy.”

“Di di?” Vạn Ninh kinh hãi, mặt đầy vẻ không thể tin được.

“Ngươi có thấy gà đẻ trừng không? Có thấy qua trâu sinh nghé con chưa? Xem qua chó mẹ sinh chó con chưa?”

“....” Vạn Ninh càng thêm kinh ngạc, ngoài kinh ngạc còn có chút xấu hổ. “Vậy theo ngươi nói, ta là sinh ra từ mông của mẹ ta a?”

“Ngô, tuy các loài động vật đều như vậy, bất quá con người các ngươi không phải thế nghe nói là có một bộ vị chuyên môn để sinh con a.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi....” Vạn Ninh vỗ vỗ ngực mình, cho dù có thực sự là sinh qua mông đi chăng nữa hắn cũng không thấy nhơ bẩn hay chán ghét gì gì đó, bất quá không phải hắn cũng cảm thấy an tâm đôi phần.

“Cho nên, nam nữ ôm nhau làm chuyện này nó là để sinh con.” A Bạch khảng khái kết luận

“Chỉ cần cởi sạch quần áo ôm nhau vặn vẹo là xong rồi sao?”

“Đương nhiên không phải, cái kia chờ ngươi kết hôn hoặc tìm được người mình yêu thì sẽ biết.” Nói đến đây, trong đầu a Bạch hiện lên hình ảnh Vạn Ninh nắm tay một nữ tử, trong lòng không hiểu vì sao chợt cảm thấy bực bội.

“Di, gặp được người yêu mến liền có thể? Ngươi vừa mới nói thành hôn rồi mới có thể....”

“Quy định là quy định, nhưng trong một tộc hoặc một bày, vẫn luôn có kẻ không làm theo quy định.” A Bạch nghiêng nghiêng đầu nói.

Nói rõ đến tận đây, Vạn Ninh cuối cùng biết quan điểm từ trước đến nay của mình hoàn toàn sai lầm, mà còn được biết mình sinh ra như thế nào, quả thực rất bổ ích na.

Trong đầu của hắn hiển hiện cảnh tượng bái được từng được xem qua nhưng thay vào đó, chú rể mặc đồ đỏ thẫm chính là mình, còn một người bí ẩn đang đội khăn che đầu. Quay sang lại thấy a Bạch cùng mọi người đang đứng một bên dự lễ cưới, biểu lộ của y vẫn như bình thường, thật vô cùng ấm áp, nhoẻn cười ôn nhu. Chẳng hiểu tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy không muốn vén chiếc khăn trùm đỏ kia lên nữa.

“Nghĩ cái gì vậy?” Thấy Vạn Ninh trầm tư quá lâu, a Bạch cảm thấy buồn bực liền cắt ngang suy tưởng của hắn.

“Ngô, không có gì, vừa nghĩ xong rồi.” Vạn Ninh lắc đầu, ngừng suy nghĩ, nhìn qua bên a Bạch “A Bạch, nếu ta kết hôn, ngươi sẽ như thế nào?”

“Ta?” A Bạch có chút kinh ngạc khi Vạn Ninh hỏi như vậy. Hắn có để ý tới suy nghĩ của y sao?

“Ngươi sẽ chúc phúc ta sao?” Giống như ngươi trong tưởng tượng của ta?

“Cái này nha....” A Bạch đương nhiên không có khả năng đi chúc phúc cho hắn, Vạn Ninh chính là người mà trong cả nghìn năm y mới có ý nghĩ muốn cùng giao phối, nếu như hắn cùng người khác làm chuyện đó, y nhất định sẽ không vui. Chính là hiện nay Vạn Ninh là bằng hữu của y, y không thể nào nói rằng sẽ không chúc phúc cho hắn được…Trong lòng muốn nói ra câu “sẽ chúc phúc cho ngươi” nhưng lại chẳng thể nào cất lên thành lời, đắn đo mãi không sao hồi đáp được.

A Bạch như vậy, Vạn Ninh ngược lại trong lòng thở phào một hơi. A Bạch không có lập tức trả lời câu “sẽ chúc phúc cho ngươi”, Vạn Ninh liền biết rõ y không thích chuyện mình thành thân, nhưng lại không biết bản thân vì gì mà vui vẻ?

Hắn kéo a Bạch ngồi lên đùi mình, cười tươi đến mặt mày sáng lạn.

“Không sao, không cần trả lời.”

A Bạch không hiểu vì sao hắn cười vui vẻ như vậy nhưng vẫn bị cuốn hút mà cười theo.

“Ta, ta nghĩ đời này sẽ không thành thân!”

“Vì cái gì?” Lần này ngược lại là a Bạch kinh ngạc, y vẫn cho là chỉ cần Vạn Ninh biết chuyện tình cảm giữa nam và nữ, sẽ đối với người khác phái sinh ra hứng thú, theo lý thuyết, hiện tại Vạn Ninh phải giống như mãnh hổ rời núi gì gì đó mới phải. A Bạch lo lắng hỏi lại: “Ngươi có phải là còn có chút sợ sệt, không dám làm loại chuyện kia?”

“Là còn có chút chút….” Dù sao nhiều năm bài xích như vậy, không thể trong phút chốc đã loại bỏ được mọi lo lắng “Ta thấy hai người không mặc quần áo thực quái dị, hơn nữa còn gần sát nhau, rồi dính lên người nhau…nói chung là rất quái dị…” Vạn Ninh ngây ngô cười, cào cấu khắp mặt mình.

“Cũng không cần phải vì vậy mà không dám thành thân a! Loại sự.... Nhưng thật ra rất tốt đẹp a.”

“Ngươi đã làm?” Vạn Ninh trong nội tâm cả kinh, sau đó nổi lên một tia chua xót mà ngay bản thân cũng không hiểu.

“Không phải, ta là nghe hồ yêu nói, nói là làm tốt lắm, mặc kệ cái đó là loại phương thức nào đều khoái lạc, liền nghĩ một mực muốn làm.” A Bạch một chữ cũng không thiếu, mang toàn bộ bài giảng của hồ yêu truyền đạt lại cho Vạn Ninh.

“Liền một mực muốn làm? Vậy nhỡ có con thì sao!”

“Cũng không phải đơn giản như vậy, hơn nữa muốn sinh con cần phải một nam một nữ....” Nói đến đây. A Bạch quả nhiên thấy Vạn Ninh lộ ra ánh mắt nghi hoặc, vì vậy y không nóng không lạnh tiếp tục nói.”Kỳ thật không chỉ là giống đực cùng giống cái, cho dù là đồng tính cũng có thể làm loại chuyện kia, chỉ là không sinh được con thôi.”

“Đồng tính cũng có thể?” Đối chuyện này chỉ mới biết sơ sơ, Vạn Ninh lại con không được như kẻ bình thường nên không thấy kì quái, chỉ là kinh ngạc.”Vậy tại sao thành thân đều là một nam một nữ?”

“Đó là quy định của loài người các ngươi. Ta cũng không rõ lắm. Nói là đồng tình hay khác phái đều có thể làm, nhưng kết hôn thì phải là một nam một nữ.”

“Bởi vì có thể sinh tiểu hài tử a?” Vạn Ninh thoáng cái đã lĩnh ngộ được đạo lý trong đó. Hắn nghĩ đến nha dịch a Sùng lấy được Sùng tẩu một thời gian, Sùng tẩu đã nhiều năm đều không có mang thai, mẹ của a Sùng muốn hắn lấy người khác nhưng hắn nhất quyết không chịu, quyết chỉ lấy Sùng tẩu thôi. Liền sau đó, Sùng tẩu sinh được mấy đứa con, mọi việc đều trở lại yên bình.”

“Vạn Ninh, nếu như muốn ngươi thành thân với một người cả đời không sinh được con, ngươi có chịu không?” A Bạch nắm lấy hai tay Vạn Ninh, giống như bâng quơ hỏi.

“Ngô, cha mẹ có để ta lấy người vợ như vậy?”

“Đương nhiên sẽ không, nhưng nếu như là ngươi tự tìm về, ngươi yêu mến người ấy thì sao?”

“Người ta yêu mến sao?” Vạn Ninh nghiêng đầu nhíu mày lo nghĩ.”Ta chưa từng gặp qua người như thế, bất quá ta nhất định sẽ che chở cho nàng ấy!”

“Như vậy a....” A Bạch bâng quơ đáp lại, khóe miệng không kiếm soát nổi mà nhếch lên.

“Ân, hắc hắc....” Vạn Ninh cũng không biết a Bạch vì cái gì hỏi như vậy, nhưng là vừa rồi nói đến chuyện không thể sinh con, hắn không biết làm sao liền trực tiếp nghĩ tới a Bạch.

“Đại khái là bởi vì a Bạch là nam a....”

Lại trầm mặc một hồi, hai người một mực trên giường đối diện nhau, tay cầm tay, bất quá lần này là Vạn Ninh người sớm giác ngộ điểm không tự nhiên, bởi vì hình ảnh hắn che chở a Bạch, không cho cha mẹ quở trách tự dưng hiện lên trong đầu, thần sắc ủy khuất của a Bạch thực sự thật đáng thương, vì vậy hắn nắm lấy tay y.... Đem xà ôm vào  ngực che chở, an ủi, không nỡ thấy y chịu một tia tổn thương nào.

“Cái kia, chúng ta không phải buồn ngủ sao? Không nói chuyện nữa, lát nữ cha mẹ ta tỉnh liền đi làm cơm tối, chúng ta mau mau ngủ đi!” Vạn Ninh di động thân thể ngã xuống giường, lại thấy a Bạch không nhúc nhích, cúi đầu ngồi.”A Bạch?”

A Bạch lúc này mới bừng tỉnh, di động thân thể hướng giường chiếu ngã xuống ── bất quá lại ngã lên người Vạn Ninh.

“A, a Bạch?!” Cái mũi ngửi thấy mùi hương hoa quả thơm mát trên cơ thể a Bạch, ngực bụng bị đè nặng bởi thân thể của y, Vạn Ninh cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, hô hấp dồn dập tình hình so sánh với lần trước còn nghiêm trọng hơn.

Lần trước hắn ôm chặt a Bạch, nhưng làm a Bạch sinh khí, nên lần này hắn muốn động cũng không dám động.

A Bạch dường như khẽ thở dài một hơi, hoặc như là ưm, Vạn Ninh cũng nghe không rõ, nhưng là chỉ ở trên người hắn sờ tới sờ lui, dụi tới dụi lui, mọi chuyển động hắn đều cảm nhận rõ ràng.

“A Bạch, đừng, đừng sờ loạn, ta cái kia vừa muốn cứng ngắc.” Kỳ thật đã cứng ngắc.

“Không quan hệ, chỉ cần làm cho nó phát tiết ra ngoài thì được rồi.” A Bạch tận lực dùng thanh âm không mang chút tâm tư nào để nói.

“Phát tiết? Sao, như thế nào....”

“Gỡ bỏ lớp phòng thủ.” Câu danh ngôn kinh điển thứ ba.

“Ta dạy cho ngươi, như vậy từ nay về sau ngươi cùng yêu mến làm sẽ không cảm thấy sợ hãi hoặc mất mặt.”

Hơn nữa những lời này nhất định phải dùng ngữ khí thoải mái tự nhiên nói ra ── đáng tiếc a Bạch cả người mềm nhũn, thở dốc liên hồi nên có vẻ như không thể đạt được hiểu quả của câu “gỡ bỏ lớp phòng thủ” này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.