Túy Điếu Kim Quy

Chương 20




Chiều hôm đó, Vạn Ninh về nhà với chiếc cổ in đầy dấu hôn, khiến cho Vạn đại nương và Vạn lão gia than trời trách đất hồi lâu.

“Tiểu tử bất hiếu này ~ Đã bảo đừng có tới những chỗ như Câu Lan viện rồi, vậy mà ngươi chẳng những vẫn đi, mà còn bê tha trụy lạc thế này đây, định kiếm chuyện cho người ta chê cười phải không? Bố nó ơi, tôi không thiết sống nữa ~~”

“Mẹ à, không phải đâu, cái này là…”

“Hừm, A Ninh à! Cha biết con cũng đến tuổi rồi, muốn tìm nữ nhân hầu hạ là chuyện bình thường thôi, thế nhưng, cũng phải tìm con nhà đàng hoàng chứ. Nếu thích ai, nhà mình có thể đến đó cầu thân! Chín lượng bạc con đưa cho bố mẹ bữa trước vẫn còn tám lượng, sính lễ thế nào cũng có thể chi trả được, vì sao lại phung phí tiền cho loại nữ nhân không đứng đắn kia chứ? Bọn họ nào có thực lòng, chỉ muốn tiền của con thôi…”

“Cha, con có đi đâu, cái này là…”

“Còn dám chối? Dám làm không dám chịu, trước giờ mẹ luôn dạy dỗ mày thế nào? Có phải mày muốn mẹ tức chết luôn phải không?”

“A Ninh, mẹ con nói phải đấy, mau xin lỗi mẹ đi!”

“Cha, mẹ!” Vạn Ninh chẳng thể thanh minh cho được, đành quỳ xuống dỗ mẹ nín khóc cái đã. “Con đâu có tới Câu Lan viện, đây là do A Bạch, cái vị Bạch công tử đang trú tạm trong căn miếu trên núi gây ra đó!!”

Vạn lão gia và Vạn đại nương ngây người một lúc, rồi sau đó Vạn đại nương liền vác cây chổi dựng bên góc tường nện xuống người thằng con.

“Mất dạy! Mất dạy! Cái thằng nhóc này, đi Câu Lan viện thì thôi đi, Bạch công tử là ân nhân của ngươi, còn đối tốt với thôn dân như vậy, ngươi lại dám làm chuyện không bằng cầm thú như vậy với y, cái thằng xấu xa này!” Vạn đại nương tức nước vỡ bờ, vừa khóc vừa mắng vừa đánh Vạn Ninh.

“Ui da! Nương, nương! Không phải con làm với y, là y làm con nha!” Vạn Ninh một bên né đòn, một bên kêu oan.

“Vẫn còn cãi! Bạch công tử là người thế nào mà lại đi làm loại chuyện này với ngươi? Ta còn không biết mấy hôm nay ngươi cứ chạy lên miếu làm gì, hoá ra là ôm tâm tư này, ngươi đúng là…đúng là làm ta tức chết! Cha A Ninh, tôi sống làm gì nữa a ~”

“A Ninh, sao ngươi có thể làm chuyện như vậy được? Dù Bạch công tử rất đẹp, nhưng vẫn là nam nhân mà, còn là một người tốt nữa, ngươi sao có thể cậy mình cao lớn khỏe mạnh mà bắt nạt người ta? Ngươi bảo chúng ta sao dám nhìn mặt người ta nữa đây.”

“Cha, mẹ, con không làm gì y cả, thật đấy!”

Thực ra, hắn vốn không hiểu “chuyện này, chuyện nọ” mà cha mẹ hắn nhắc đến liên hồi rốt cuộc là chuyện gì, thế nhưng hắn với  A Bạch thực sự không làm việc gì kì lạ cả, cho nên hắn có phủ nhận cũng là đúng tình hợp lý mà thôi.

Chính vào lúc hiểu lầm ngày càng lớn ấy, một giọng nói tựa gió xuân mê thổi tới vang lên từ ngoài cửa.

“Vạn đại thúc, Vạn đại thẩm, hai vị hiểu lầm A Ninh rồi.” A Bạch mặc dù nhắm mắt, thế nhưng tình cảnh mường tượng được ra trong đầu cũng đủ khiến y không khỏi bật cười.

“Bạch công tử!” Vạn đại nương nhất nhất thời cho rằng đương sự xuất hiện rồi, nhưng hình như mới nãy trong lúc hỗn loạn nghe thấy y nói có hiểu lầm gì đó. “Bạch công tử, sao cậu lại rảnh rỗi tới đây?”

Vạn Ninh thấy A Bạch đã đến, liền quay đầu lại nhìn y với vẻ mặt đầy ấm ức.

Sáng sớm trước khi xuống núi, A Bạch cười mà như không cười nói muốn cùng hắn về nhà, Vạn Ninh hoài nghi hỏi vì sao, A Bạch cũng chỉ cười mà nói có lẽ hắn sẽ cần đến y, nào ngờ là đúng như dự liệu của A Bạch thật.

Thế là, Vạn Ninh liền không hề khách khí liều mạng ra hiệu ‘Ta cần ngươi, ta cần ngươi, ta cần ngươi” với y.

Vạn đại nương thấy thế, dùng khẩu hình thầm mắng Vạn Ninh một tiếng “tiểu tử thối”, sau đó nhiệt tình đón Bạch công tử vào nhà, Vạn lão gia cũng ngầm hiểu mà cất cây chổi trên tay vợ về chỗ cũ, kéo ghế ra để hai người ngồi.

“A Ninh, Bạch công tử mắt của Bạch công tử không tốt, còn không mau tới đỡ y!”

“Dạ, đến ngay!” Vạn Ninh lúc này mới nhổm dậy khỏi sàn nhà, đến phía trước đỡ A Bạch ngồi xuống —  mặc dù trong lòng hắn thừa biết, A Bạch nhắm mắt còn tinh tường hơn hắn mở to hai mắt nhiều.

“Thằng nhóc này, đưa khách nhân về nhà sao không nói trước một tiếng?”Vạn đại nương nghĩ màn kịch náo loạn ban nãy bị Bạch công tử nghe thấy hết rồi, có chút ê mặt, chỉ biết trút giận lên đầu nhi tử.

“Con vốn định nói rồi, nhưng vào cửa đã bị mẹ truy hỏi xem bị ai cắn cổ, con còn chưa kịp trả lời, cha mẹ đã vừa đánh vừa mắng lại bắt quỳ, con sao nói được chứ…” Vạn Ninh đứng bên cạnh A Bạch, mặt đầy vẻ ấm ức.

“Thằng con này đúng là…”

“Vạn đại nương, xin đừng trách A Ninh, đều tại ta cả.” Bạch công tử nhẹ nhàng lên tiếng, Vạn đại nương liền im lặng. “Là thế này, ban chiều, ta thấy A Ninh đang đốn củi trên núi, liền qua tán gẫu với huynh ấy. Nói chuyện hồi lâu thì ta ngủ gật, nằm mơ thấy bao nhiêu thức ăn thơm nức mũi, thế là há miệng cắn một cái, xong mới phát hiện ra đó là cổ A Ninh. Nói a thật là ngại quá.”

“Đâu có đâu có, A Ninh da thô thịt dày, có cắn thêm hai miếng nữa cũng không hề gì.” Vạn đại nương nào muốn làm khó vị công tử tựa như được tạc nên từ ngọc quý này, đành vận dụng biện pháp mà mọi bậc cha mẹ đều quen thuộc – Dìm hàng con mình. “A Ninh nhà ta ấy à, chẳng có điểm nào tốt, được mỗi cái khỏe mạnh khó bì, có thể vừa chạy vừa gánh đống đồ nặng gấp hai lần người bình thường, để công tử cắn đôi ba cái thì có làm sao. Hôm nào tâm tình cậu không tốt, đánh nó vài  cú nó cũng không dám ho he đâu.”

Vạn Ninh trước giờ chưa từng thấy mẹ mình thẳng thán dâng con trai đến tận miệng người khác như vậy, không khỏi bội phục bản lĩnh của A Bạch.

Đúng lúc đó Vạn lão gia bưng trà tới.

“Mẹ nó nói chí phải, chẳng qua là cắn đôi ba cái, việc gì công tử phải cất công xuống núi để giải thích?” Vạn lão gia là một người thấu đáo lẽ đời, trong lòng thầm nghĩ mắt vị công tử này không tốt, vậy mà vẫn quyết theo con trai nhà mình xuống núi, hẵn là muốn nói đỡ cho nó, ông không khỏi càng cảm thấy Bạch công tử rất thanh cao vô tư, thiện lương chính trực.

“Nào có mất công gì, ta còn muốn cảm tạ A Ninh đã giúp ta xuống núi, vừa khéo ta cần mua chút rau quả.”

“Mua rau quả… Ây da? Vậy chốc nữa cậu lại lên núi sao?” Vạn đại nương hỏi.

“Đúng vậy!”

“Vậy sao được?” Vạn đại nương khó xử. “Mắt cậu không tốt, ta thấy vẫn nên để A Ninh đưa cậu về đi.”

“Không cần đâu, như vậy thì phiền huynh ấy quá…”

“Mẹ A Ninh nói phải đấy,” Vạn lão gia tiếp lời. “Trời tối rồi, ban đêm trên núi có rất nhiều dã thú, một mình cậu đi về rất nguy hiểm.”

Vạn Ninh trộm nghĩ trong lòng: Dã thú trên núi sao địch nổi A Bạch kia chứ!

A Bạch vẫn còn muốn nói, thì Vạn đại nương tựa như nghĩ ra gì đó, đột nhiên đứng dậy.

“Không bằng thế này, nếu công tử không chê, tối nay nghỉ lại nhà chúng ta đi! Sáng sớm ngày mai kêu A Ninh đưa cậu về.”

“Việc này…”

“Phải, phải! Cậu đã chiếu cố A Ninh như vậy, chúng ta vẫn chưa biết phải cảm tạ thế nào, tối nay cứ để mẹ A Ninh mời cậu một bữa cơm là được rồi, tạm coi như là chút quà đáp lễ, cậu thấy thế nào?”

A Bạch do dự nhìn sang phía Vạn Ninh, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng y vẫn có thể cảm nhận rõ rằng Vạn Ninh đang gật mạnh đầu.

“A Bạch, trước giờ ta luôn ngủ trong miếu của ngươi, ngươi thỉnh thoảng cũng nên đến nhà ta ngủ, vậy mới tốt chứ.”

“Vô lễ! Sao lại gọi Bạch công tử như vậy!” Vạn đại nương lại quở trách.

“Không việc gì, mọi người ở quê ta đều gọi ta như vậy.” A Bạch thấy nhà họ Vạn nhiệt tình đến vậy, cũng không tiện chối từ, lại thêm Vạn Ninh không ngừng cổ vũ, thế là nhận lời. “Vậy thì hôm nay đành làm phiền mọi người rồi.”

“Đừng nói thế đừng nói thế, công tử không chê là tốt rồi.”

Cả nhà đã lâu không tiếp khách, Vạn đại nương vui vẻ xách làn lên.

“Vậy ta đi mua vài thứ ngon miệng, A Ninh, con tiếp đãi Bạch Công tử cho tốt đấy!” Sau đó hạ giọng nói với ông chồng đang đứng bên cạnh: “Cha nó à, ra sân sau mổ gà đi.”

“A, không cần phiền phức vậy,” A Bạch nghe thấy liền vội ngăn Vạn lão gia lại. “Ta không ăn thịt.”

“Vậy sao…” Vạn đại nương thầm nghĩ, chẳng trách vị công tử này lại gầy yếu thế, vốn dĩ định bồi bổ y một chút, xem ra tốt nhất nên mua về nhiều rau quả tươi ngon. “Công tử còn kiêng thứ gì nữa không?”

“Chỉ vậy thôi, rau củ loại nào cũng được hết.”

“A Bạch không sát sinh đâu.” Vạn Ninh bổ sung.

“Ôi…” Vạn đại nương tỏ vẻ sùng kính. “Bạch công tử quả là người có tấm lòng Bồ Tát!”

“Đừng, đừng nói vậy, chỉ là thói quen từ nhỏ mà thôi…” Vừa nghe Vạn đại nương so sánh mình với vị̣ thần tiên từ bi vô cùng kia, A Bạch căng thẳng vội xua tay không dám nhận, đồng thời đứng dậy thể hiện lòng tôn kính.

“Ha ha ha, vậy ta đi đây!”

Ba người cùng ra cửa tiễn Vạn đại nương, sau đó Vạn lão gia nghĩ, đã không mổ gà nữa, chẳng bằng nhân lúc này đun một nồi nước để Bạch công tử tắm rửa.

Trước giờ việc đun nước tắm dĩ nhiên là do Vạn Ninh làm, nhưng thấy Bạch công tử và Vạn Ninh còn rất nhiều chuyện để hàn huyên, tình cảm cũng tốt, nên ông đích thân đi đun nước, để hai người kia thoải mái nói chuyện.

“A Ninh, con tiếp Bạch công tử, cha đi đun nước tắm.”

“Không cần đâu…”

“Cha, để con đun cho!”

“Bạch công tử, đừng ngại, mấy ngày nay cậu đều ở trên núi, nhất định không có nước nóng tử tế để tắm rửa…” Nói đến đây Vạn lão gia sững lại, bởi nhìn dáng vẻ của Bạch công tử chẳng giống người lâu không tắm rửa gì cả. “Hầy, nói chung thì cứ tắm một cái rồi hẵng ăn cơm. A Ninh này, con vào phòng tìm bộ y phục cho Bạch công tử thay.”

“Bạch công tử à, cậu chớ chê cười, mặc tạm ngủ một đêm cũng không việc gì, ta giúp cậu giặt đồ xong sẽ phơi ở chỗ nắng to nhất, trước trưa mai sẽ khô thôi.”

“Đâu có, ta mặc gì cũng được mà.”

Câu này từ miệng A Bạch nói ra nghe chẳng thuyết phục tẹo nào.

“Cậu không chê là tốt rồi. A Ninh, mau dẫn người ta đi đi.”

“Dạ.”

Thế là, Vạn lão gia vào nhà bếp đun nước, còn Vạn Ninh dẫn A Bạch vào phòng mình.



Ta nói trước! Bọn họ vào phòng chỉ để chọn y phục thôi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.