Túy Điếu Kim Quy

Chương 19




Vạn Ninh thở dài một hơi.

“Hóa ra là uống rượu say rồi…”

Xoa xoa ngực mình, cũng vuốt người A Bạch.

“Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi…”

“Khò khò ~ chẹp chẹp ~ Ức!”

Tâm tình thả lòng, liền cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa đầu óc Vạn Ninh đã căng thẳng cả một ngày rồi, giờ tìm được A Bạch, A Bạch cũng uống rượu tạ tội của hắn rồi, hẳn đã tha thứ cho hắn rồi nhỉ?

Cẩn thận di chuyển đến bên cửa rồi đóng cửa lại, sau đó rút tấm chăn từ trong giỏ đựng củi ra, một người một rắn ôm lấy nhau, sau đó tìm một tư thế không đè lên người A Bạch, một người một rắn cùng nhau đi ngủ.

Nhiệt độ trên người có chút mát lạnh, hương rượu vẫn vương vất nơi cánh mũi, một đêm chung chăn ngọt ngào mà ấm áp cứ vậy trôi qua.

Hôm sau tỉnh lại, Vạn Ninh kinh ngạc phát hiện, tình trạng say rượu của A Bạch so với tối qua chẳng khá khẩm lên chút nào, vẫn cứ phát ra ba tiếng “Chẹp chẹp… ức” lập đi lập lại, khiến hắn bất lực sinh ra cảm giác “thời gian như dừng lại”.

Hắn ba chân bốn cẳng chật vật vác A Bạch vẫn còn đang vắt vẻo trên người, ngậm lấy cổ mình đến bên suối rửa mặt, trên đường đuôi của A Bạch không cẩn thận trượt khỏi vai hắn, rơi xuống suối suýt nữa thì bị cuốn trôi, Vạn Ninh sợ hãi vội vàng ôm chặt lấy A Bạch. Thế mà, A Bạch vẫn cứ ngủ say (rượu say) không biết trời đất, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì.

Trở lại miếu ăn mấy cái màn thầu coi như bữa sáng, A Bạch vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh táo lại.

Vậy, giờ nên làm sao?

Vạn Ninh thầm nghĩ, hắn không thể vác A Bạch đi đốn củi được, tuy A Bạch không nặng, nhưng lại rất dài, không cẩn thận đạp phải nó, thậm chí là chặt phải nó thì phải làm sao? Cứ để quấn trên người mình, quá to, quá dài, quấn không chắc; để vào trong giỏ được không, tổng thể tích quá lớn, không vừa giỏ được đâu.

Đương nhiên cũng không thể vứt A Bạch lại đây, nó say bê bết rồi, chỉ sợ bị kiến khiêng đi cũng không tỉnh lại ấy, nếu có dã thú hoặc người muốn làm hại nó, nó sẽ không thể chống cự lại.

Vạn Ninh nghĩ sao cũng thấy không an tâm, lại không biết làm thế nào? Vậy là quyết định trưng cầu ý kiến của đương sự.

“A Bạch, A Bạch!” Vạn Ninh nhẹ nhàng gỡ miệng A Bạch ra khỏi cổ mình, tạm thời giải tỏa trói buộc. “A Bạch, ngươi có thể biến nhỏ lại chút được không?”

Hắn hoàn toàn không hiểu sao mình lại có thể dễ dàng chấp nhận chuyện “A Bạch là yêu quái hơn nữa còn biết biến thân”, đổi lại là người bình thường thì đã bị dọa mất mật từ lâu rồi, hơn nữa còn có thể tự nhiên như không bảo nó biến thân… thế nhưng Vạn Ninh lúc này không nghĩ nhiều như thế, an toàn của A Bạch mới là quan trọng nhất!

Bạch xà say mê man lắc lắc đầu, vốn định há cái miệng lớn gặm lại nơi quen thuộc kia, nhưng bị hai tay của Vạn Ninh chặn lại.

“A Bạch, ta muốn mang ngươi đi đốn củi, không thể để ngươi lại đây được, ngươi mau biến thân đi.” Van Ninh lắc vài cái, hi vọng Bạch xà có thể tỉnh táo một chút.

Thế công kích của đại Bạch xà bị chặn lại, nó có phần nghi hoặc mà nhìn người trước mặt, sau đó có vẻ như hiểu được người này nhình như đang khoa chân múa tay nói với nó cái gì đó, thế nhưng trong hình dạng rắn, nó nghe không rõ, bởi thính giác của rắn vốn không nhạy bén, vậy là nó quyết định biến thành dạng người, xem xem có nghe rõ hơn hay không.

Khi Vạn Ninh định vỗ thêm đôi ba cái nữa, thì đại bạch xà trườn khỏi người hắn, xiêu xiêu vẹo vẹo trườn tới một chỗ trống trải quấn thành một vòng, sau đó, thân mình nó bắt đầu biến đổi.

Cơ thể thon dài của A Bạch bắt đầu chầm chậm co ngắn lại, vảy trên người lần lượt biết mất, cuối cùng chỉ lớp da mịn màng.

Đuôi của nó tách ra, hình thành đôi chân dài thon trắng, hai bên sườn của nửa thân trên, mọc ra đôi cánh tay khong chút dư thừa, đồng thời cũng mọc ra mười ngón tay nuột nà như bạch ngọc, vai rộng ra, gáy thon lại, đường cong xinh đẹp vẫn trải dài tới xương quai xanh, điểm xuyết hai trái thù̀ dui mập mạp trên bờ ngực; phần eo vẫn thon như mình rắn, phía dưới bụng biến thành cơ quan giống như của đàn ông loài người, nhưng tinh tế và xinh đẹp hơn, hoàn hảo không tì vết, màu sắc cũng hơi có màu trắng nõn nhàn nhạt, khiến người nhìn thèm nhỏ dãi.

Đầu của đại bạch xà xả xuống mái tóc dài chấm đất trắng như tuyết, trên mặt mọc ra hàng mày cùng đôi bờ mi trắng tựa như sương; lưỡi rắn đỏ ngầu vốn đang lè ra thì dần dần thu nhỏ lại, biến thành bờ môi đỏ thắm tô son, chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu thật là cao, hai bên đầu cũng biến ra hai chiếc tai đẹp đẽ.

Thứ duy nhất không biến đổi, đương nhiên vẫn là đôi mắt tà mị ngập tràn một màu biếc xanh, ngay chính giữa điểm một sợi tơ vàng thẳng đứng, nhưng lúc này đây, đôi mắt ấy có phần ngơ ngẩn, mông lung.

Chẳng mấy chốc, đại bạch xà đã biến thành một nam tử tuyệt sắc trắng trong thuần khiết, xinh đẹp vô song ngay trước mắt Vạn Ninh,  y quấn mình trong mớ tóc dài, ngồi trên mặt đất, đôi mắt mê man, gò má đỏ bừng.

Vạn Ninh đột nhiên cảm thấy có chút khô họng, vậy là hắn nuốt nước miếng.

Sau đó, nam tử ngồi trên đất tuy ý thức còn chưa rõ ràng, nhưng vẫn tay vẫn phất lên theo thói quen, giữa lòng bàn tay liền xuất hiện một bộ ngoại y màu trắng giản đơn, nam tử chậm rãi, ngờ nghệch mặc áo vào xong thì quay đầu lại.

“A… A Ninh à… ức!”

“A a a a a Bạch…” Vạn Ninh lại nuốt nước miếng, thuận tay lau lau cái chán chẳng có tí mồ hôi nào.

“Ngươi vừa… ức! Vừa nói… gì vậy?” Nam tử định đứng lên, nhưng lại cảm thấy tay chân rã rời, lòng lại than phiền, thấy hình dạng rắn vẫn dễ hoạt động hơn.

“Không không không có gì, vậy là được rồi!” Vấn đề khó khăn nhất của Vạn Ninh đã được giải quyết, vậy là vác giỏ đựng củi lên, bỏ tấm chăn và cây rìu vào trong, cuối cùng kéo hai tay của A Bạch đặt trên cổ mình.

“A Bạch nắm chắc vào nhé!”

“Ừ?”

Nam tử còn đang mơ mơ màng màng, thì thấy mình bị ôm lên khỏi mặt đất, cơ thể trở nên nhẹ bẫng, vậy là y vui vẻ ôm lấy con người ấm áp này, gối đầu lên ngực Vạn Ninh, lại ngủ say sưa.

==========================================================================

Có A Bạch bầu bạn, công việc trở nên vô cùng nhẹ nhàng và vui vẻ, tuy A Bạch chỉ đắp mền nằm trên cỏ ngủ say sưa, nhưng trong mắt Vạn Ninh cũng như đang phát ra hào quang của tiên nhân, tinh linh, âm thầm tiếp thêm năng lượng cho hắn vậy.

Đốn xong một khu, A Bạch vẫn chưa tỉnh lại, Vạn Ninh lại đặt gọn lưỡi rùi, xách giỏ đựng củi lên, ôm cả y lẫn chăn lên, di chuyển tới địa điểm tiếp theo, thỉnh thoảng đến bên xuống uống chút nước, cũng dùng lá sen múc nước cho A Bạch uống.

Chẳng mấy chốc đã tới trưa, bụng Vạn Ninh bắt đầu sôi ùng ục.

“Nhưng A Bạch hình như vẫn chưa thể tỉnh lại…”

Thực ra bữa sáng hắn ăn không nhiều, lại không mang theo cơm trưa, buộc phải về nhà ăn thôi, không thể nhịn đói tới tối được. Nhưng đưa A Bạch trong dạng người về nhà có được không?

Tự dưng lại nhớ đến huyện thái gia và sư gia, Vạn Ninh chẳng hiểu sao cảm thấy không đưa A Bạch xuống núi thì tốt hơn.

“Ầy, đành phải đi bắt gà rừng vậy…”

Tuy bắt gà rừng giữa rừng núi rất không tiện, cũng chưa chắc đã bắt được, có khi rốt cuộc vẫn phải nhịn đói, nhưng Vạn Ninh thầm nghĩ trong lòng, nếu quả thật không bắt được thì đem A Bạch xuống núi vậy! Vẫn câu cũ, an toàn của A Bạch rất quan trọng!

May thay, ông trời không bạc đãi hắn, chưa đến nửa canh giờ đã bắt được một con gà rừng rồi. Vạn Ninh vẫn đặt A Bạch nằm trên cỏ, sau đó lấy vài thanh củi từ trong giỏ ra, thành thạo nổi lửa lên, rồi xử lý con gà, xiên gà vào một que củi nhỏ và nướng trên lửa.

Hương thức ăn bay tới mũi A Bạch, tuy từ buổi đầu tu luyện đến giờ y chưa từng ăn thịt, cũng không thể sát sinh phá hỏng việc tu hành, thế nhưng ngửi được mùi thức ăn vẫn có chút phản ứng.

Ngày trước chưa quen tiếp xúc với con người, y thường căn gặm đồng loại của mình một cách thân thiện, hòa nhã, cắn nhiều thành nghiện luôn. Thế nhưng theo năm tháng, y càng lớn càng to lớn, đồng loại vừa nhìn thấy y liền trốn thật xa, cho dù là các loài vật khác có thân hình to hơn y vẫn cho y là đối tượng nguy hiểm, hết con này đến con khác bị dọa sợ, cơ bản không để y lại gần.

Hơn nữa đáng tiếc nhất ấy là, lúc y năng lực của y không đủ để biến thân nhỏ lại.

Cho tới khi tu luyện được khoảng một nghìn năm, y mới bắt đầu có thể tùy ý thu nhỏ, thậm chí là sau khi biến thành hình người, mới có thể tiếp cận với đủ loại động vật, cùng chúng kết bạn chung sống, thoát khỏi cuộc sống cô đơn.

Thế nhưng động vật thì vẫn là động vật mà thôi, khi y tỏ ý muốn mượn người chúng cắn tý chút, thì chúng động vật sau khi thấy răng nay bén nhọn cùng cái miệng rộng đỏ lòm như máu của y, liền chạy hết không thấy tăm hơi, dẫu trước đó y đã giải thích răng của mình do không sử dụng nên đã thoái hóa từ lâu, hai cái răng to đoành này chỉ là trưng cho có mà thôi.

Vậy là y tìm đến loài động vật có trí thông minh khá cao, hơn nữa xem chừng cũng là loài có linh tính – Con người, đáng tiếc y đã đánh giá quá cao dũng khí của loài người. Cho dù y có biến thành cỡ to, cỡ nhỏ ra làm sao, đừng nói là cắn, y mới mở miệng thôi, mà loài người đứng ở xa tít nhìn thấy y cái liền kêu la thảm thiết chạy vội, đực hay cái đều thế cả. Hơn nữa, nếu dùng cách lén lút, không khéo còn đáh thức tiềm năng cực hạn của loài người, thực hiện những việc mà y cho rằng loài người không thể làm được, ví như hai ba bước liền nhảy lên nóc nhà, hoặc nâng trụ đá cao bằng hai người, vân vân.

Cho nên khi y phát hiện cả nghìn năm qua số lần thành công lác đác chả được là bao, thì đành tử bỏ việc hại mình hại người này, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng hứng lên đi trêu chọc loài người mà thôi.

Thế nhưng chẳng ngờ rằng, y lại tìm được một đối tượng có thể để mình thích làm gì thì làm, hơn nữa khả năng chịu đừng y còn cao hơn trời: Vạn Ninh.

Vậy là, khi y muốn ăn thịt, thì gặm Vạn Ninh;

Khi y lười biếng không muốn tu luyện, cũng gặm Vạn Ninh;

Khi tâm tình y không tốt, cũng vẫn gặm Vạn Ninh.

Bởi loài người là sinh vật có tinh khí và linh khí cao nhất, tuy không thể trực tiếp hấp thu, thế nhưng tiếp xúc với vị trí động mạch quan trọng đang đập mạnh ít nhiều gì cũng có thể bổ sung chút tinh khí, hơn nữa không ảnh hưởng đến đối tượng bị hấp thụ.

Do vậy, Vạn Ninh mới thường bị y gặm cổ.

Ví như bây giờ, mũi ngửi thấy mùi gà nướng, tuy không hẳn là muốn ăn, thế nhưng vận động miệng giải cơn nghiện cũng tốt mà, thế là y chầm chậm bò đến gần Vạn Ninh đang chuyên tâm nướng gà, cố ý bò đến sau lưng hắn mà không để hắn biết, sau đó nhảy phốc lên một cái, ngoạm lấy chiếc cổ rắn chắc kia!

“Ai ya!”

Gặm gặm gặm~

“Chẹp chẹp chẹp ~” … Ý? Tiếng với cảm giác hình như không đúng! A Bạch dừng lại nghĩ.

Sau đó, từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười gượng của Vạn Ninh.

“A Bạch, ngươi mút cổ ta làm gì vậy?”

A Bạch ngước mắt nhìn lên, chớp chớp mắt, sau đó “A” nhẹ một tiếng rồi nhả ra.

Y quên mất mình đã biến thành hình người, cho nên cái miệng nhỏ nhắn dù có mở rộng hơn nữa, cũng không thể ngoạm hết cổ Vạn Ninh được, thế là cắn thẳng vào gáy hắn, lại còn mút mút nữa chứ.

Vạn Ninh cười “hì hì” hai tiếng tỏ ý không bận tâm.

Tuy kẻ cắn người không phải là hắn, thế nhưng chẳng hiểu sao, hắn cũng cảm thấy có chút ngại mà quay đầu đi.

Chiếc cổ nhiều năm phơi nắng thành màu lúa mì đẹp đẽ, nổi lên rõ rành rành vài dấu hắn đỏ sậm cùng hai dấu răng đều tăm tắp.

—-

Vạn: Ngươi có thể thu nhỏ một chút được không?

Bạch: Được, thế ta thấy nhỏ như vầy là tiện rồi.

Vạn: Ể? Đây không phải nguyên hình của ngươi sao?

Bạch: Đương nhiên không phải rồi, ta đã sống hai nghìn năm rồi kia!

Vạn: Vậy… nguyên hình của ngươi to cỡ nào?

Bạch: (Nhìn nóc nhà, nhìn rừng cây, lại nhìn ngọn núi phía xa) nếu thực sự kéo thẳng ra, thì khoảng từ đỉnh núi đằng kia…

Vạn: (ngắt lời) Cảm ơn, vậy là được rồi…

Tôi đùa thôi, mọi người đừng cho là thật ~~ XDDD (Lại đùa đó! *bốp*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.