Túy Điếu Kim Quy

Chương 16




Liên tiếp mấy lần gặp gỡ, Vạn Ninh đều nhặt được vài miếng vảy rắn tuyệt đẹp, thế nhưng bởi giờ không thiếu tiền, với lại hắn cũng muốn giữ một ít vảy của A Bạch, thế nên không bán cho người ngoài, mà để trong một chiếc hộp gỗ đơn giản.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã tiêu gần hai trăm đồng, mua đá mài mới, chiếc giỏ đeo lưng chắc chắn hơn, đổi một đôi giày chống trượt còn thêm cả đôi găng tay chuyên dụng nữa, thoắt cái biến thành chàng tiêu phu chuyên nghiệp.

Có dụng cụ mới, hắn làm việc càng chăm chỉ hơn, cũng thuận lợi hơn, tiền tiếp kiệm nhiều hơn trước tới vài chục đồng. Bởi cha mẹ đã cầm chín lượng bạc kia, nên hắn có thể tự giữ tiền tiết kiệm. Nếu như tính ra thì cũng có thể tiêu vặt, hắn sẽ mua ít đồ ăn để ăn cùng với chú rắn trắng to lớn trong ngôi miếu trên núi kia, nhưng lần nào tình hình cũng biến thành hắn ăn đồ ăn còn chú rắn trắng thì gặm cổ hắn.

Tuy Vạn Ninh sống (cùng A Bạch) rất an phận, thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người bình thường tự dưng có chỗ bất thường sẽ dễ bị người ta sinh lòng đố kị.

Vào một buổi trưa, Vạn Ninh vừa đốn củi về, thì một toán quan binh mặt mày dữ tợn chợt xông tới, không nói lời nào đã bắt hắn lại.

“Ơ? Ơ? Các vị quan gia, có chuyện gì vậy?” Vạn Ninh hoảng hốt hỏi.

“Còn dám hỏi chuyện gì hả? Điêu dân to gan, ngươi ăn trộm ngọc lưu ly của huyện thái gia, còn ngu tới mức đứng giữa đường công khai bán cho người ta, ăn lợi bất chính, nhân chứng vật chứng có đủ, xem ngươi làm sao chối cãi! Mau, giải hắn về nha môn!”

“Ngọc lưu ly gì chứ? Oan uổng cho tôi quá đại nhân ơi!”

Vậy là đám quan binh lôi hắn xềnh xệch về nha môn, toán thường dân quanh đó thấy vậy, liền thì thầm to nhỏ.

“A Ninh là đứa thật thà, sao có chuyện trộm đồ của người khác chứ!”

“Phải, phải, hôm nọ Vạn đại nương nói A Ninh buôn bán có lời, còn mua đồ ăn cho đám ăn mày đầu đường kia!”

“Ầy, thì lại chả! Huyện lão gia chắc chắn lại tham thứ gì rồi, lần này lấy A Ninh ra gánh tội thay.”

“Đúng là không có lương tâm…”

“Chính là vậy đấy….”

Một lát sau, huyện thái gia từ phía sau đi ra, làm bộ hô to: “Thăng đường”.

“Nghiêm! Tĩnh!” Một loạt nha dịch trầm giọng đồng thanh.

Dân chúng im bặt, Vạn Ninh sợ đến không ngừng run rẩy.

“Người dưới công đường là ai?”

“Thảo thảo thảo, thảo dân là Vạn Ninh.”

“Đại nhân” sư gia đứng bên cạnh nhắc nhở. “Chính tên này đã ăn trộm ngọc lưu ly của ngài, rồi mang bán cho Chu đại tiểu thư đó ạ.”

“Hóa ra là nhà ngươi, to gan!” Huyện đại gia đập mạnh miếng gỗ.

“Không không, không, thảo dân nào có…”

“Còn dám cãi! người đâu! Mau mang vật chứng lên đây!”

Một viên nha dịch bưng lên một chiếc hộp gỗ lót vải nhung đỏ, bên trong đặt ba miếng hình vỏ trứng trong suốt, lanh lanh tựa đá quý, đi theo sau là Chu đại tiểu thư vận bộ y phục màu lục nhạt.

“Đại nhân.” Chu đại tiểu thư chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Vạn Ninh.

“Chu Mai, ngươi có biết người đàn ông bên cạnh mình không?”

Chu đại tiểu thư nhìn Vạn Ninh.

“Đại nhân, hôm đó chính là anh ta bán cho tôi ba miếng đá quý.”

“Bang” một tiếng, phiến gỗ công đường lại đập xuống.

“Vạn Ninh, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để nói?”

“Đại nhân, đại nhân! Thứ thảo dân bán cho Chu đại tiểu thư là vảy rắn, không phải là đá quý gì đâu đại nhân ơi!” Vạn Ninh chỉ vào vật viên quan sai đang bưng. “Chính là nó, nó là vảy rắn tôi nhặt được trên núi, không phải đá quý gì đâu mà!”

“Đúng đó đại nhân, lúc bán hàng cho tôi, anh ta cũng quả quyết đó là vảy rắn, hơn nữa, tôi đó giờ cũng chưa từng thấy loại đá quý nào như thế này.” Chu đại tiểu thư thấy Vạn Ninh là một người thật thà, liền nói đỡ cho.

“To gan! Vậy ý ngươi là bản quan nói dối?” Huyện thái gia thổi râu trợn mắt, tức giận nhìn bọn họ. “Kia là đá quý lưu ly gì gì ấy nhỉ…”

“Đại nhân, là ngọc lưu ly.” Sư gia đứng bên nhắc nhở.

“Hồ đồ! Ta đương nhiên biết rồi. Cái ngọc gì gì đó kia, chính là bảo vật gia truyền của nhà ta, từ trước đến nay chưa từng mang ra cho ai xem, nhà ngươi sao biết đến bảo vật chân quý hiếm có này kia chứ? Cơ mà, không ngờ mấy bữa trước, món bảo vật này bỗng không cánh mà bay, cho đến hôm nay, sư gia trông thấy Chu Mai giắt ở bên hông, vậy chả quá rõ rồi sao? Chính Vạn Ninh đã trộm đá quý của bản quan, sau đó tuồn đi bán cho nhà ngươi còn gì nữa?”

Chu Mai là con nhà giàu có, sớm đã biết về những tên tham quan, hôm nay vừa nghe, thì rõ rành rành là muốn nuốt trọn đá quý của Vạn Ninh. Đá quý của nàng bị tịch thu, thì cũng chỉ là mất không ba mươi lượng thôi, hơn nữa, còn hai mươi lượng chưa trả cho người ta cơ mà. Nhưng Vạn Ninh thì lại chẳng rõ thời thế gì cả, chỉ biết không ngừng kêu oan rằng mình không hề trộm cắp, thế này chỉ tổ chuốc thêm phiền phức. Nếu anh ta giả vờ nhận tội, dâng đá quý cho huyện thái gia, huyện thái gia thấy anh ta thức thời, cũng sẽ không xử phạt thật, chỉ tiếc Vạn Ninh thật thà chẳng thể hiểu nổi những chuyện này.

“Oan uổng quá đại nhân, đó thực sự là vảy rắn mà, trong nhà thảo dân còn vài miếng, có thể lấy cho ngài xem!”

Vạn Ninh nói như vậy, trong lòng huyện thái gia thầm giật mình, cho rằng chuyện khó thành rồi.

Sư gia thấy vậy, liền tiếp lời.

“Vạn Ninh to gan! Dám trộm toàn bộ bảo vật gia truyền của huyện thái gia! Huyện thái gia thấy ngươi thật thà, vốn cho rằng ngươi chỉ trộm ba miếng, không ngờ ngươi không đánh tự khai rồi!”

Huyện thái gia nháy mắt một cái tán thưởng, ý là “làm tốt lắm”

Sư gia lén lén cười, chờ việc xong rồi nhất định sẽ có thưởng.

“Thảo dân không trộm, không trộm thật mà!” Vạn Ninh la khóc. “Những tấm vảy rắn này, thảo dân nhặt được ở một ngôi miếu trên núi, huyện thái gia, thảo dân có thể dẫn ngài đi xem, là thật mà!”

Thôn dân nghe Vạn Ninh nói như vậy, càng bồn chồn không thôi. Trước tiên chưa vội bàn có con rắn lớn đến vậy thật không, cứ coi là có đi thì cũng không dễ gì mà gặp được, dẫn bọn họ lên núi thì chứng minh được gì chứ?

Huyện thái gia và sư gia nhỏ tiếng bàn bạc, cũng nghĩ như chúng thôn dân.

“Được! Vạn Ninh, để ngươi dẫn chúng ta đi, nếu như ngươi không có cách chứng minh đá quý được nhặt ở ngôi miếu trên núi, bản quan sẽ nghiêm phạt!”

“Tạ ơn huyện thái gia, tạ ơn huyện thái gia!” Vạn Ninh liên tục dập đầu.

Mọi người lại chậm rãi ròi khỏi huyện nha, trên đường gặp phải cha mẹ Vạn Ninh với hàng xóm láng giềng nước mắt nước mũi tùm lum chạy vội tới, Vạn Ninh trấn an mọi người, nói không có việc gì, rồi dẫn theo lên núi.

————-

“Sao rồi, Vạn Ninh? Sao đột nhiên không đi nữa?”

Hàng chục người thấy Vạn Ninh đi càng lúc càng chậm, rốt cuộc dừng lại.

“Chuyện này, huyện thái gia, bà con thôn dân, ngôi miếu phía trước có một con rắn trắng to lớn cư trú, vảy rắn cũng là từ nó mà ra, nhưng A Bạch rất hiền lành, không làm hại người, hơn nữa còn từng cứu mạng tôi, xin mọi người đừng sợ hãi, cũng đừng làm hại nó.”

Lời vừa nói ra, mọi người lại xôn xao nghị luận.

“A Ninh nói như thật ấy nhỉ…”

“Sao mà có con rắn to đến thế cơ chứ?”

“Ầy! Có khi nào là con rắn suýt nuốt chửng Đỗ A Khánh không nhỉ?”

“Giời ạ! A Khánh nói mà ông cũng tin được à…”

Huyện thái gia với sư gia cũng thì thầm to nhỏ.

“Sư gia, có khi nào công cốc rồi không?”

“Đại nhân, nếu thật sự có con rắn như vậy thì càng tốt, chúng ta có thể nói là rắn ngài nuôi, sau đó bắt nó về, đại nhân ngài, không, cần, làm, quan, nữa, rồi!”

“Ấy, thông minh, thông minh! Ha ha ha…”

Huyện thái gia và sư gia bàn bạc xong, khụ khụ hai tiếng.

“Vạn Ninh này! Bản quan nói ngươi hay, bảo vật nhà ta ngoài ngọc quý kia ra, còn có một con rắn trắng nữa, là… là tổ mẫu nhà bản quan nuôi dưỡng, đã rất nhiều tuổi rồi, nên thân hình cũng rất to lớn. Nhưng không may, dạo gần đây bị trộm mất rồi, nếu như con rắn trong miếu là rắn gia truyền nhà bản quan, thì bản quan sẽ coi như ngươi lập công chuộc tội, không xử phạt nữa!”

Huyện thái gia dứt lời, bốn bề liền rộ lên tiếng thì thầm kiểu như “Đúng là quá hèn hạ”, “Không có tự trọng”, “Rắn tổ mẫu nhà ông nuôi cũng sống dai quá nhỉ”

Chỉ có Vạn Ninh là sửng sốt đến ngây người, lầm bầm nói: “Ra vậy… hóa ra A Bạch là thú nuôi của đại nhân, thảo nào ngoan như vậy…” thế nhưng nếu như A Bạch trở về nhà huyện thái gia rồi, không biết còn có thể đến thăm nó không?

“Vậy nên, Vạn Ninh ấy à, mau dẫn bản quan đi! Ta cũng không cho phép thôn dân làm hại rắn gia truyền nhà ta đâu.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Vậy Vạn Ninh mới yên tâm, thế nhưng mặt khác lại có chút lạc lõng.

Lại đi thêm chốc lát nữa, mọi người đã đến trước ngôi miếu mà Vạn Ninh nhắc đến. Cổng miếu đóng chặt, nhìn bên ngoài trông thật sạch sẽ nhã nhặn, giống như có người ở vậy.

“Để tôi mở cửa! Mọi người đừng sợ hãi! A Bạch có lẽ đang nằm ngủ trên xà nhà.”

Mọi người anh túm lấy tôi, tôi túm lấy anh, vô cùng căng thẳng đợi con rắn trắng to lớn có thể hóa vảy thành đá quý trong truyền thuyết.

Cửa vừa đẩy ra, hết thảy mọi người đều dài cổ ra nhìn.

Phút chốc, một con hổ sặc sỡ cao hơn nửa người nhảy ra ngoài, ngoác cái miệng rộng để lộ hàng loạt cái răng trắng sắc nhọn.

“Gào!!!”

“Oa, aaaaaaaaa!!!”

Hiện trường nhất thời hỗn loạn, túm lấy nhau chạy thoát thân.

“Bộ khoái, bộ khoái! Mau tới bảo vệ huyện thái gia!” Sư gia hét lên, sau đó vội chạy về phía đám người ở phía ngoài cùng.

Vậy là trước mắt con hổ thoắt cái đã chừa ra một khoảng trống hơn trăm thước.

Vạn Ninh bị đẩy ra phía trước nhóm người còn đang hoảng hốt, chợt thấy con hổ này có phần quen mắt.

“Ờ ha, hổ to thế kia chắc chẳng có tới hai con đâu.”

Con hổ cũng nhìn Vạn Ninh, ánh mắt lại có vẻ coi thường.

Lúc này, từ trong miếu phát ra một giọng nói dịu dàng dễ nghe.

“Các vị có việc gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.