Túy Điếu Kim Quy

Chương 15




“Tiểu ca, có thể bán cho tôi thứ anh trên tay anh không?”

Buổi trưa sau khi bán hết đống gỗ, Vạn Ninh đang ngồi ở bên vệ đường, nghịch mấy thứ kì lạ mà bữa trước nhặt được trong căn miếu thì một cô gái trẻ đi cùng người hầu hỏi hắn như vậy.

“Hở? Cái này ấy à?”

“Phải, tôi từ xa đã nhìn thấy ánh sáng của nó, hẳn phải là bảo thạch hiếm có! Hơn nữa, hình dáng của nó lại nhẵn nhụi như vậy, quả là hiếm thấy! Anh bán cho tôi được không? Tôi mua anh mười lượng.”

“Mười, mười lượng!” Vạn Ninh kinh ngạc đứng phắt dậy, dẫu hắn có đốn củi cả năm trời cũng chẳng đến được con số này đâu! “Ba, ba miếng đáng giá mười lượng á?”

“Gì cơ? Anh có ba miếng cơ à? Vậy đương nhiên phải đưa anh ba mươi lượng rồi!” cô gái trẻ ra hiệu, người hầu lập tức móc ra số bạc trắng sáng lấp lánh, đưa cho Vạn Ninh.

“Gượm, gượm đã! Vậy nhiều quá rồi!” Vạn Ninh rút tay lại không dám nhận. “Hơn nữa, vị cô nương này ơi, cái thứ đồ chơi này chỉ là vảy rắn mà thôi…”

“Vảy rắn? Sao có thể như vậy được! Chớ nói thứ này nhìn cái liền biết là bảo thạch hiếm có, anh bảo là vảy rắn ấy à, đời nào có con rắn lớn như vậy chứ? Tiểu ca, có khi nào anh chê tôi ra giá thấp hay không?” Cô gái trẻ này từ trước đến nay đã thích cái gì thì phải có bằng được, thế là lại đánh mắt ra hiệu cho người hầu.

“Không, không không cần đâu, mười lượng là đủ rồi!” Thấy người hầu kia không đổi sắc mặt mà móc ra càng nhiều ngân lượng hơn, Vạn Ninh hốt hoảng cầm ba miếng vảy rắn nhét vào tay cô gái trẻ, sau đó nhận lấy mười lượng bạc.

“Phải là ba mươi lượng.” Cô gái nhắc nhở.

“Thực sự không cần đâu mà, mười lượng đã là nhiều lắm rồi.” Cầm ba mươi lượng bạc đi trên đường, hắn chỉ sợ gặp phải trộm cướp, về đến nhà cũng sợ cha mẹ tưởng hắn trộm cắp của người ta, hãi chết được.

Cô gái trẻ có phần kinh ngạc, còn nghĩ rằng có khi bị lừa đảo, thế nhưng tỉ mỉ ngắm miếng bảo thạch trong suốt, phát ra ánh sáng xinh đẹp động lòng người, càng nhìn càng thấy thích. Lại trông cái dáng vẻ nghèo kiết xác của Vạn Ninh, chỉ đưa có mười lượng mà đã nói không nên lời, nếu để người ngoài biết được, không chừng còn cười Chu đại tiểu thư là nàng đây bắt nạt con nhà người ta ấy chứ!”

“Không được, ít nhất phải ba mươi lượng!” Ba miếng bảo thạch kì lạ này, nàng từ bé tới giờ chưa từng thấy, nếu để người khác định giá, phỏng chừng phải trên cả trăm lượng, bỏ ba mươi lượng ra mua cũng quá hời rồi.

“Không cần đâu, thực sự không cần đâu mà…”  ra sức lắc đầu, liên tục lùi về phía sau.

Quan niệm về tiền bạc của Vạn Ninh và Châu đại tiểu thư khác biệt quá lớn, bọn họ đứng giữa đường lớn đùn đẩy qua lại, mãi mới đạt được thỏa thuận: “Châu đại tiểu thư đưa trước cho hắn mười lượng, đợi khi nào hắn có việc cần thì đến Châu phủ tìm người hầu mà lấy.”

Vạn Ninh để mười lượng bạc trong ngực áo, vừa vui vẻ vừa hoảng hốt chuồn về nhà, rút chín lượng đưa cho cha mẹ, đương nhiên hắn không khai ra đó là tiền bán vảy của con rắn to như bắp đùi rồi, chỉ bảo là tìm được gỗ tốt trên núi, được người biết chọn hàng trả giá cao mua hết. Bởi không quen nói dối cha mẹ, nên Vạn Ninh cứ ấp ấp úng úng, ậm ờ đưa tiền rồi chạy biến.

Trước tiên hắn đi đổi tiền sang tiền xu, được cả một túi lớn, giống như hắn suốt hai tháng không ăn không uống mà tiết kiệm được vậy.

Sau đó hắn mua một số đồ ăn rất muốn ăn mà ngại đắt hoặc trước đây không đủ tiền mua về.

Rồi lại nghĩ tới con rắn lớn màu trắng kia.

“Chỗ tiền này cũng coi như là của nó, mình không thể độc chiếm được.”

Vạn Ninh nghĩ tới rắn không có răng, có lẽ không thể ăn được con mồi lớn, vậy là hắn nảy ra ý tưởng mua đồ ăn cho nó.

Mua về hai con gà quay, tiền trong túi cũng ít đi quá nửa, tim hắn đập thình thịch, từ bé đến lớn hắn chưa từng tiêu nhiều tiền như thế bao giờ.

“Cần cảm ơn rắn trắng mới phải.”

Xách hai con gà quay lên núi, sắc trời đã tờ mờ tối. Hắn dựa theo ấn tượng tìm lại ngôi miếu nhỏ mấy bữa trước, tuy trải qua cả đêm mưa gió, nhưng ngôi miếu vẫn sạch sẽ như cũ, ngay mấy thứ đồ đạc hắn đã đặt lại vị trí ban đầu cũng được xếp ngay ngắn hơn, đúng là khó mà tin được.

Vạn Ninh không nghĩ nhiều, vẫn đơn giản cho rằng có người đến dọn dẹp.

Hắn lấy mấy thanh gỗ nhặt trên đường đi ra nhóm lửa, sau đó đặt gà quay vây quanh để hâm nóng, hi vọng mùi thơm có thể lan tới lưỡi rắn.

Chờ đợi, chờ đợi, trời đã tối đen, bởi bụng hơi đói, nên hắn xé một miếng phao câu gà để ăn, cố gắng bảo đảm con gà còn nguyên vẹn.

Lại đợi, rồi lại đợi, con rắn trắng to lớn vẫn chưa xuất hiện. Vạn Ninh đứng dậy đi ra trước cửa miếu, dò xét khắp nơi bên ngoài, hi vọng có thể bắt gặp thân ảnh màu trắng. Dò xét được một lát, vẫn chẳng dò ra được cái gì trong khu rừng tối đen như mực, chỉ thoáng thấy vài ánh sáng đỏ, chắc là dã thú thèm hai con gà của hắn nhưng lại sợ đến gần đống lửa!

“Có khi nào A Bạch sợ lửa không nhỉ?” Vạn Ninh lầm bầm trong miệng, thế nhưng nhớ lại tối qua hắn vừa ôm con rắn lớn màu trắng đang ngủ say vừa nhóm lửa lên, rắn lớn tuy cảm thấy hơi nóng nhưng không hề giật mình tỉnh giấc, chắc không có sợ lửa.

“Chẳng biết mình gọi nó nó có nghe được không nữa…” Vạn Ninh nghĩ mãi, tuy rằng rắn hình như không có tai, cơ mà vẫn cứ thử một phen. Hắn hít một hơi thật sâu, hét lớn về phía rừng sâu: “A Bạch, rắn trắng mấy bữa trước ơi ~ Ta mang hai con gà tới cho mi ăn này ~ Nếu nghe thấy thì mau tới đây đi ~”

Từ trong màn đêm đen vang lên tiếng “o~o~o~” đáp lại.

Khu rừng vốn yên tĩnh bỗng chốc huyên náo cả lên, hắn nghe rõ mồn một tiếng động vật nhanh nhẹn lướt qua bụi cỏ.

“A Bạch phải không?” Vạn Ninh phấn khởi hét lớn tiếng. “A Bạch!”

Trong bụi cỏ trước cửa miếu, tiếng xào xạt mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một gần, Vạn Ninh không chờ nổi nữa muốn xông ra đón tiếp người bạn mới của mình.

Vào cái giây phút hắn nhấc chân phải ra, có một thứ phóng ra khỏi bụi cỏ, không phải con rắn trắng to như bắp đùi, mà là một con hổ lớn sặc sỡ cao bằng nửa người.

“Oa —” Vạn Ninh kinh hãi hét lên một tiếng, chân phải vừa bước ra vội rụt lại, dính chặt ở cổng miếu.

Sao mà dã thú sống trên ngọn núi này đều lớn thế không biết? Cơ mà… con này chắc không chèm chẹp chèm chẹp ngậm cổ mình đâu…

Vạn Ninh đang nghĩ phải đóng cửa lại, tuy nhiên con hổ này cao hơn nửa người, mà hai cánh cửa thì lại yếu đến đáng thương.

Con người lúc căng thẳng thì dễ phạm sai lầm, đôi khi việc vấp phải ngưỡng cửa cũng có thể vong mạng, đặc biệt là khi bạn ngã ra ngoài, thì con hổ lớn lúc ấy đã gần bạn hơn bước nữa đang chuẩn bị bổ nhào tới.

“Chết chắc rồi!” Vạn Ninh ôm đầu sợ hãi run lên

Đột nhiên, từ trong miếu phát ra âm thanh lớn, tựa như tiếng một vật to lớn rơi xuống đất vậy.

Vạn Ninh nằm úp sấp quay đầu lại nhìn.

“A Bạch!”

Con rắn lớn màu trắng rơi từ trên xà nhà xuống trông hung ác khó bì, thè cái lưỡi đỏ tươi, phát ra âm thanh “sừ sừ” đe dọa hổ lớn.

Nói ra thấy cũng kì, thân hình hổ lớn cũng chẳng kém cạnh gì rắn trắng, thế nhưng vừa nhìn thấy nó, thì giống như cậu con trai nhìn thấy bố mình vậy, cúp tai rụt đuôi, nhìn Vạn Ninh một chốc rồi tiếc nuối bỏ đi.

“Đại Bạch!” Vạn Ninh nhảy lên từ mặt đất, bổ nhào về phía con rắn lớn màu trắng. Hắn biết, nó đã cứu mạng mình. “A Bạch, mi đến rồi, thật tốt quá. Mà không đúng, mi nãy giờ vẫn ở trong miếu nhỉ! Sao không thấy xuất hiện vậy?”

Con rắn lớn màu trắng ban đầu muốn bỏ đi, thế nhưng Vạn Ninh vừa ôm vừa ấp, cứ như gặp lại bạn tốt quen biết lâu năm vậy, nên cũng không chống đối nữa, quấn lấy người Vạn Ninh một cách vô cùng thân thiết.

“A Bạch, nói nghe nè! Mấy miếng vảy của mi rơi dưới đất bữa trước ấy, đã được một vị đại tiểu thư lắm tiền mua đứt rồi, cô ấy trả rất nhiều tiền, nên ta mua hai con gà đến cho mi ăn, cảm ơn mi đã cho ta vảy.”

Vạn Ninh vừa ôm lấy con rắn trắng to lớn, vừa đi đến bên đống lửa, cẩn thận ngồi xuống.

Mà cũng kì ghê, rắn trắng trông ra thì to lớn khó bì, nhưng lúc ôm lên thì nhẹ như một con nghé con, chẳng giống với sự đánh giá qua thị giác một chút nào.

“Ta biết mi không có răng, nên giúp mi xé một miếng thịt nhỏ, nuốt chửng là được rồi.” Vạn Ninh vừa nói vừa làm, xé ra một miếng thịt gà đưa ra bên cạnh miệng con rắn trắng to lớn. “Nè, ăn đi!”

Con rắn trắng nhìn nụ cười nhiệt tình của Vạn Ninh, lại nhìn miếng đùi gà thơm phưng phức trước mặt, lại nhìn Vạn Ninh.

Sau đó, nó rốt cuộc há to cái miệng đỏ lòm như máu…

“Sực” một tiếng, gặm chặt lấy cổ Vạn Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.