Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 46: Một đội bóng chỉ có 11 người




Editor: Thơ Thơ

Văn Tâm nâng khay, từ từ vào điện, trình lên mấy chén canh gà hầm sâm, thừa dịp ở trước mặt nàng, thì thầm vào bên tai nàng: "Tìm được Cố công tử, đồ thuận lợi giao cho hắn."

Dứt lời, làm bộ lui ra như không có chuyện gì xảy ra.

Hồng Ngọc đã ở trên tay Cố Tử Khâm rồi, tính toán thời gian Văn Tâm qua lại, phải chăng bây giờ hắn đang ở phủ đệ của Phù lão bản?

Không biết chuyện tiến hành có thuận lợi hay không?

Lúc này, lại thấy Ninh Vương Lưu Ký nâng chén tới nàng nói: "Đổng Tư Mã thật không hỗ là trọng thần của triều đình, đi tới Vương phủ của ta làm khách, cũng không còn nhàn rỗi, thậm chí chuyện Bổn vương giấu rượu, cũng bị ngươi phát hiện, xem ra ngươi hết sức thích nơi này, lưu ý khắp nơi, đã như vậy, sao không dứt khoát từ quan, đến ở trong phủ ta lâu dài đi, Bổn vương cho ngươi làm quan còn lớn hơn so với chính nhất phẩm." thotho_

Ninh Vương phủ, trừ vương phi, đâu có chức vị nào lớn hơn so với chính nhất phẩm đương triều?

Đổng Khanh nghẹn mấy tiếng, lập tức kính trở về một ly nói: "Đổng Khanh làm con nuôi chí cha, lập chí làm tôi lương đống của triều đình."

"Đổng đại nhân nói như vậy là sai rồi......., không làm quan trong triều cũng có thể tận trung." Lưu Ký nói tới chỗ này, dùng khuỷu tay đẩy bên người Lưu Hâm, ý bảo hắn trao đổi vị trí, Lưu Hâm ám muội cười nhẹ một tiếng, lập tức đứng dậy, trao đổi cùng hắn. Lưu Ký ung dung ngồi xuống ở bên người Đổng Khanh, cầm đũa lên, kẹp một khối chân gà lớn nhét vào trong chén của nàng, dịu dàng cười nói: "Cả đêm ngươi không ngủ, lại bị nghi thức đuổi quỷ của dân chúng làm kinh sợ, đói bụng không, ăn nhiều một chút."

Lời vừa mới nói, liền thấy chủ vị Hoàng đế nặng nề đặt ly rượu nhỏ trên bàn xuống, phát ra tiếng vang. Lưu Lăng buồn bực nói: "Tiểu An Tử! Ngươi không có nhìn thấy ly rượu Đổng Tư Mã  đã trống không sao? Ngẩn người ở đó làm cái gì? Còn không mau đi rót rượu?" thotho_

Tên Ninh Vương kia, quả là to gan lớn mật, lại dám trước mặt hắn, đùa giỡn Đại Tư Mã của hắn.

"Vâng" Tiểu An Tử đáp một tiếng, lập tức chạy vội tới bên người Đổng Khanh, cố ý ở giữa nàng và Ninh Vương, thuận lợi tách hai người ra. Sau đó ân cần rót rượu.

Lưu Ký khẽ cười một tiếng, cầm ly lên, bình tĩnh đổi sang bên kia ngồi xuống bên cạnh Đổng Khanh, vẫn dựa vào bên người nàng, Lưu Lăng nhìn thấy, bốc hỏa.

Trận chiến không có đánh nhau, hai nam nhân này vậy mà ăn dấm chua đến vậy.

Vũ Thái phi thấy thế, giấu tay áo cười lớn tiếng nói: "Xem ra, trong khoảng thời gian này, Bổn cung bỏ lỡ không ít kịch hay à?"

Đậu Nguyên Nguyên ân cần phục dịch hoàng thượng. Cũng kẹp một miếng chân gà lớn nhét vào trong chén cho hắn, cười duyên nói: "Dì có điều không biết, Đổng Khanh là Đại Tư Mã của hoàng thượng. Là cánh tay đắc lực, trong khoảng thời gian này ở vương phủ, Ninh Vương hết sức thưởng thức tài văn chương của nàng, muốn đào góc tường của hoàng thượng đấy." Nói xong, lặng lẽ liếc Thái hậu một cái. Sắc mặt thái hậu quả nhiên trầm xuống.

Lưu Lăng cả giận nói: "Trẫm, không cho!"

Mắt thấy hoàng thượng tức giận, Sắc mặt Đổng Khanh nhất thời trầm xuống, việc công còn dễ làm, chuyện riêng khó làm rõ nhất. thotho_

Tiểu An Tử thừa dịp rót rượu, ghé vào bên tai nàng. Nói nhỏ: "Đổng đại nhân, ngươi nhìn rõ rồi chứ, hoàng thượng ánh mắt hơi cong lên. Khóe miệng hơi đi xuống, hiện tại ngài đang vô cùng khó chịu, trong lòng vô cùng........ Lại quay đầu, nhìn bên trái một chút, khóe miệng Ninh Vương giơ lên. Bên phải cao hơn bên trái, hắn đang hướng về phía ngươi cười đấy. Cười đến xuân tình phơi phới, giống như là lửa dục sắp đốt người. Hiện tại giữa hai nam nhân này đang tỏa ra Tinh Tinh Chi Hỏa, ý thức giống đực dâng cao......, lúc nam nhân tranh giành người tình, dễ dàng mất lý trí nhất, tùy thời không cẩn thận "Oanh" một tiếng, liền bộc phát rồi, ngươi cũng phải cẩn thận ứng phó, đừng để cho hai người bọn họ đánh nhau thật. Trận chiến Thái hậu và Ninh Vương đấu không có thành, ngược lại biến thành hoàng thượng và Ninh Vương một chọi một tranh đấu rồi...... Điều này truyền đi, giống cái gì sao?"

Nói tới chỗ này, Tiểu An Tử ngẹo đầu, thầm nói: "Nói đi nói lại, Đổng đại nhân đúng là gian thần của hoàng thượng, hoàng thượng và Vương Hầu vì cướp đoạt một gian thần mà vung tay, sử sách không biết nên ghi chép như thế nào đây? Sử quan nhất định sẽ tổn thương đầu óc......."

"Từ thuở Bàn Cổ Khai Thiên Địa, thiên cổ tới nay, cho tới bây giờ Tiểu An Tử ta chưa từng nghe nói qua, có chuyện gian thần của hoàng đế bị Vương Hầu cướp đi. Loáng thoáng có nghe thấy tần phi bị đoạt, chưa bao giờ nghe thấy gian thần bị cướp đi........ Gian thần bị cướp đoạt, mặt mũi hoàng thượng để ở chỗ nào? Hắn há có thể chịu được sao? Về công về tư, ngươi nên cách xa Ninh Vương một chút đi, bớt cùng hắn tiếp xúc........"

Đổng Khanh nâng lên đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn xẹt qua hoàng thượng và Ninh Vương, phát hiện hai người đều nhìn nàng chằm chằm, nàng cả kinh, vì vậy bắt đầu mãnh liệt lau mồ hôi lạnh trên trán. thotho_

Gần đây hoàng thượng đối với nàng lúc lạnh lúc nóng, lúc tốt lúc xấu, tính tình cực kì cổ quái, càng lúc càng khó hầu hạ; mà Ninh Vương, vốn đối với nàng chứa chan lửa giận, lại nảy sinh lòng đố kị không giải thích được, sau đó nhanh chóng  bùng phát trở thành lửa dục....... Tên kia là một ngoại lệ.

Mẹ nó! Nàng muốn làm phụ quốc lương thần đó, trăm năm về sau, oai phong đi gặp liệt tổ liệt tông Đổng thị.

Chuyện hồng nhan họa thủy, còn chưa tới phiên nàng làm.

Mắt thấy tiền đồ mịt mờ, một hồi hắc ám. Da đầu của nàng nhất thời run lên từng trận.

Lúc này, Thái hậu lại nói chuyện, bà ôn hoà mở miệng nói: "Sùng Văn cũng đi theo ai gia tới Giang Nam, hiện tại người đang ở ngoài thành, nếu Đổng Khanh cũng ở nơi đây, nên để cho vợ chồng son tụ họp rồi."

"Vâng" Đổng Khanh chắp tay thi lễ.

Thái hậu nói tiếp: "Sính lễ đã hạ, ngươi là người của Vệ gia ta, gia quy Vệ gia rất nghiêm, không được mất quy củ, trước mặt trượng phu mình, thay đổi trường sam khiến thân ngươi Bất Nam Bất Nữ, thu hồi hành vi ngươi loạn thất bát tao (1), học tập làm sao trở thành một nàng dâu thật giỏi, cẩn thận hầu hạ vị hôn phu. Ngày mai, ngươi thay đổi xiêm y, tự mình đi tới gặp Sùng Văn đi."

loạn thất bát tao (1): rối loạn, lộn tùng phèo

Tướng quân Vệ Sùng Văn trú ở ngoài thành phủ Ninh Vương, hành động lần này của Thái hậu có hai mục đích, thứ nhất là vì trấn an lòng của Ninh Vương, xem ra Thái hậu đã thay đổi chủ ý, không có ý định cùng Ninh Vương cứng đối cứng, trực tiếp đối nghịch. thotho_

Thứ hai chính là nhắc nhở nàng, Vệ Sùng Văn, mới đúng là chủ nhân của nàng.

Đổng Khanh cố ý không nhìn ánh mắt căm tức không giải thích được của hai nam nhân, chậm rãi chắp tay thi lễ nói: "Vi thần, cẩn tuân ý chỉ của Thái hậu."

*

Thật vất vả cho đến khi xong tiệc, Thái phu nhân lại đề nghị đúng lúc trong vườn hoa nở, tiện thể mời khách quý đi tới vườn hoa ngắm hoa phẩm trà, vì vậy mọi người liền tiến về phía vườn hoa của vương phủ, bọn này là hậu duệ quý tộc thiên hoàng, nhân vật trung tâm hoàng quyền, nhìn bề ngoài tựa như bình thản, cùng nhau hào hứng bừng bừng tay trong tay ngắm hoa, riêng dưới lớp sóng ngầm mãnh liệt, theo đuổi tâm tư của mình

Bên trong phủ Ninh Vương, loáng thoáng mang theo một trận gió trước bão, khí tức yên tĩnh.

Một khắc cũng không thể phớt lờ.

Đổng Khanh tâm sự nặng nề, đi theo mọi người bước lên hành lang, lúc này, lại nghe thấy sau tường của vườn hoa truyền tới một tiếng mèo kêu, đó là ám hiệu của Cố Tử Khâm. thotho_

Trước kia hai người cùng đi tán tỉnh nữ nhân, đùa bỡn phong lưu thì hắn thường lấy tiếng mèo kêu để làm ám hiệu.

Đổng Khanh lên tinh thần, lập tức lấy danh nghĩa đi tiểu, cáo lui với Hoàng thượng, Thái hậu, sau đó vội vàng chạy về phía sau tường của vườn hoa, quả nhiên nhìn thấy Cố Tử Khâm đang lén lút ngồi xổm ở nơi đó, lộ ra bộ dáng kẻ trộm.

Nàng nhanh chóng đi tới, liên tục hỏi không ngừng "Binh phù đâu? Lấy về được chưa?"

"Binh phù?!"

Cố Tử Khâm nghe thấy nàng vội vàng muốn hắn cầm về miếng kim loại kia lại là vật trọng yếu như vậy, ánh mắt lập tức hoảng loạn, thiếu chút nữa kêu lên thất thanh, hắn rất là lo lắng, vội vàng nhỏ giọng mắng: "Thì ra là binh phù, khó trách ngươi gấp gáp như vậy, ngươi điên rồi! Ngươi lại có thể đem binh phù đưa cho người khác sao? Chuyện như vậy không giỡn được, là tội sẽ bị chặt đầu đó, ngươi thật không muốn sống nữa sao?"

Sắc mặt của Đổng Khanh "Xoạt" một tiếng, bỗng chốc không còn chút máu, nhỏ giọng nói: "Ngươi, không đem binh phù trở lại cho ta sao?"

"Ta đã đi, còn đem khối Hồng Ngọc kia trả lại cho người ta rồi, nhưng Lâm cô nương lại nói chuyện này, sự tình liên quan trọng đại, nàng cần phải gặp mặt ngươi, nàng kiên quyết tự mình trả về......." thotho_

Lời còn chưa nói hết, Đổng Khanh liền vội vàng hỏi "Như vậy người đâu? bây giờ Lâm Dương nhi đang ở chỗ nào?"

"Biết nóng nảy rồi chứ? lại có thể đánh mất vật trọng yếu như vậy........" Cố Tử Khâm liếc nàng một cái, tức giận trả lời: "Đang chờ ở cửa phụ phía đông, nơi này chính là phủ Ninh Vương, không phải phủ đệ bình thường, há có thể tùy ý ra vào sao? Cho dù ta ở chỗ này làm khách, cũng không cách nào dễ dàng dẫn người vào phủ."

Đổng Khanh nghe xong, lập tức chạy về phía cửa phụ phía đông của vương phủ.

Ngoài cửa trừ hai người đeo đao thủ vệ, còn có một nữ tử đứng nghiêm ở ngoài cửa, đang cúi đầu trầm tư, không biết nghĩ cái gì ở đây.

Đổng Khanh vội vàng chạy nhanh tới cửa phụ phía đông, nhìn thấy Lâm Dương nhi quả nhiên ở nơi này, nàng cũng không vội thở gấp, ra khỏi cửa hông vương phủ, bước nhanh tới trước mặt nàng, trầm giọng hỏi: "Ngươi biết rất rõ ràng ta đưa lộn binh phù cho ngươi, nhưng mà ngươi lại bất động thanh sắc nhận lấy rồi, Lâm Dương nhi, ngươi bụng dạ khó lường, đến tột cùng ngươi nghĩ muốn cái gì?"

"Đúng! Đúng vậy! Ngươi mau trả trở về đi!" Cố Tử Khâm đi theo sau lưng Đổng Khanh cũng chạy đến, vội vàng nói giúp vào: "Ngươi cầm binh phù cũng vô ích, chẳng lẽ ngươi còn có thể cầm đi bán sao? Hãy trả lại cho Đổng huynh nhanh lên đi!" thotho_

Lâm Dương nhi dời ánh mắt nhìn vào vẻ lo lắng trên mặt nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Trước khi trả lại binh phù, dân nữ có một chuyện muốn nhờ."

Quả thật là có mục đích mà đến, cuộc đời này, nàng hận nhất người khác uy hiếp nàng.

Đối mặt tình huống như thế, cách trực tiếp nhất chính là bày ra quan uy.

Đổng Khanh trầm mặt, cả giận nói: "Càn rỡ! Đổng mỗ bị mất binh phù sẽ tự đi về phía hoàng thượng nhận tội, Lâm Dương nhi ngươi đoạt lấy binh phù, tội cũng không nhỏ, Bổn quan nhận tội trước, chắc chắn làm ngươi vong phụ!"

"Đổng đại nhân quả nhiên tức giận với Dương nhi."

Ngoài dự đoán, tư thái Lâm Dương nhi cũng không cứng rắn, nàng lại chậm rãi quỳ xuống, chỉ chốc lát sau quỳ rạp xuống trước mặt Đổng Khanh, nhỏ giọng nói: "hai mắt Đổng đại nhân sáng ngời, là một người thông minh, nên đã đoán được mơ ước của Dương nhi, Lâm Dương nhi khẩn cầu Đại Tư Mã thành toàn!"

Đổng Khanh căm tức không thôi, cười lạnh nói: "Hừ hừ, chỉ dựa vào ngươi giắt trên cổ miếng ngọc màu đỏ sao? Coi như ngươi sanh ra vào canh giờ kỳ lạ, hoàng thượng không nhận, dương nữ này đừng nói là làm hoàng hậu, ngươi cái gì cũng không còn!"

Từ sau khi nàng say rượu tỉnh lại, thấy được khối Hồng Ngọc kia thì hiểu tất cả, Lâm Dương, Lâm thị là Dương nữ hoàng hậu trong truyền thuyết, quả nhiên đuổi theo bước chân hoàng thượng tới đây rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.