Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 31




Edit: susublue

Chiều tối.

Nhìn thoáng qua ấm cháo gạo kê trong tay, Mộc Yên lại nghĩ tới gì đó nên hỏi đầu bếp nhà ăn, "Có đường không ạ?"

"Cô nhóc thích ăn ngọt sao?" Bếp trưởng bỏ một muỗng đường vào cháo.

"Cám ơn bếp trưởng."

Đi một mình về phía phòng bệnh, Mộc Yên có vẻ hơi lo lắng bất an, nhìn ấm cháo trong tay, đầu cô không ngừng nghĩ về cảnh lần trước cô đút cháo cho Dung Lạc. Người anh dựa vào trong ngực cô, đôi môi lạnh lùng vô ý đụng vào cổ, diiexndffnllequysdonn giống như đang hôn vậy, mỗi một lần đều làm cô khó nhịn, giống như bị rút mất hồn vậy.

Nhưng, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng buổi sáng, lại cảm thấy cả người bắt đầu bất an.

Mộc Yên không yên lòng tiếp tục đi về phía trước, lại đúng lúc nhìn thấy bác sĩ, y tá đứng trước cửa phòng bệnh Dung Lạc không ngừng đi ra đi vào.

Mộc Yên vội vàng chạy tới, cầm lấy tôiy áo một y tá hỏi: "Bệnh nhân bên trong làm sao vậy?"

"Anh ta sốt cao không hạ."

Cái gì!

"Tiểu thư, cô không thể đi vào!" Nhìn cô lập tức đi vào, y tá không thể giữ cô lại.

Trước cửa phòng bệnh.

"Mộc tiểu thư." Bác sĩ phụ trach và hai y tá mới từ phòng bệnh đi ra.

"Bác sĩ, Dung Lạc thế nào?"

"Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."

Nghe câu nói khẳng định của bác sĩ, Mộc Yên thở phào một hơi, cả người mới bình tĩnh lại.

Bác sĩ phụ trách nhìn thoáng qua cô tiếp tục nói: "Mộc tiểu thư, bởi vì vết thương do tai nạn xe gây ra của Dung thiếu không chỉ là vết thương ngoài da, trong quá trình khôi phục không chỉ có đau đớn mà còn có viêm tấy làm cho sốt cao, tôi cũng đã nói những điều này cho Dung thiếu biết khi cậu ta tỉnh lại, diiexnd@fnllequydnn trong lúc khôi phục cũng sẽ bị thương."

"Vậy tình huống hiện tại như thế nào?"

"Vốn định châm cứu để hạ sốt trước,  nhưng bởi vì hiệu quả không tốt nên đã truyền dịch để giúp hạ sốt nhanh."

"Mộc tiểu thư."

Nhìn vẻ mặt bác sĩ phức tạp, Mộc Yên đi lên từng bước hỏi: "Ngài còn có gì muốn dặn sao?"

"Dung thiếu chỉ tạm thời hạ sốt, thuốc không thể dùng nhiều, nhưng vì đêm nay sốt quá cao không thể không dùng hạ sách này."

"Ý ngài là?"

"Nếu sốt mà không bị hôn mê, thì sau này Dung thiếu chỉ có thể chịu đựng, tốt nhất không nên tiêm thuốc vào nữa. Cơ thể anh trong tai nạn xe cộ đã bị thương quá mức nghiêm trọng, không thể tránh được việc miệng vết thương xuất hiện triệu chứng viêm nhiễm, nên dẫn đến sốt cao cũng là bình thường. Nhưng cũng chỉ có thể xem ý chí cậu ấy thôi. Chúng tôi cũng bất lực." Thở dài một hơi, bác sĩ dẫn theo đám y tá chậm rãi đi xa.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Mộc Yên chậm rãi đi đến trước giường Dung Lạc, gương mặt tái nhợt gầy yếu hơi đỏ ửng. Cúi người, cô sờ trán Dung Lạc, Nóng quá! Quả thực nóng như bị lửa đốt vậy.

"Anh Cố, đi tìm y tá mang một chậu nước lạnh đến đây đi."

“ Dạ thiếu phu nhân."

Mộc Yên đều đặt hết tâm trí lên người Dung Lạc, cô cũng không phát hiện ra Cố Minh đã thay đổi xưng hô với mình.

Mười lăm phút sau y tá bưng tới một chậu nước lạnh, Mộc Yên thấm ướt khăn, sau đó cẩn thận lau mặt và cổ cho Dung Lạc, sau đó lại đắp khăn lạnh lên trán anh, diienndafnll/quýdnn chờ khăn hết lạnh lại đổi cái khác, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Một lát sau, Mộc Yên mới chú ý tới Cố Minh vẫn ở chỗ này.

"Anh Cố, anh về đi!" Cô cười có chút mỏi mệt.

Nhìn tiểu nha đầu gầy yếu trước mắt, Cố Minh không đành lòng nói: "Thiếu phu nhân, ở đây để tôi lo cho, cô đi ngủ một giấc đi."

Nhìn lướt qua người trên giường bệnh, Mộc Yên bĩu môi: "Thiếu gia của anh khó như vậy chịu, sao tôi có thể ngủ được? Vẫn nên để tôi canh chừng đi."

"Nhưng..."

"Không cần nói nữa, nếu anh không đi nghỉ ngơi, ngày mai tôi mệt mỏi thì lấy ai chăm sóc thiếu gia của anh đây?"

"Vậy được rồi, nếu cô cần gì thì nhớ nói với tôi."

"Được."

Cố Minh ra ngoài, Mộc Yên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dung Lạc, lại vươn tay sờ trán anh một chút xem có hạ sốt không, đầu ngón tay vừa mới đụng tới trán anh, bàn tay to liền gắt gao cầm tay cô.

Bàn tôiy bị anh dùng sức nắm chặt làm Mộc Yên ngẩn ra, vui mừng nói: "Dung Lạc, anh dậy chưa?"

Nhưng vẫn không ai trả lời cô, chỉ có bàn tay nắm lấy tay cô càng ngày càng gấp.

Trên giường bệnh, Dung Lạc nhanh chóng nhíu mày, hình như anh rất đau đớn.

Mộc Yên ngồi ở bên cạnh anh, tùy ý để anh nắm tay mình.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây...

Nhất thời xung quanh yên tĩnh lại, Mộc Yên cảm thấy mí mắt như muốn sụp xuống, tay nắm tay Dung Lạc cũng dần dần thả ra, nhắm mắt, chậm rãi ngủ...

Đến khi, bàn tôiy bị Dung Lạc nắm bị đau, Mộc Yên mạnh mẽ mở hai mắt.

Tôiy bị Dung Lạc nắm đến đau, ngẩng đầu, cô thấy anh nhíu mày chịu đựng tra tấn.

"Dung Lạc? Dung Lạc?"

Nhẹ giọng gọi tên anh đồng thời, cô cũng phát hiện người trên giường bệnh đã bắt đầu nhịn không được mà run run.

Mộc Yên loáng thoáng nghe được Dung Lạc đang nỉ non cái gì, tiếng nói khàn khàn, diienxdannlequydoon mơ hồ không thể nghe rõ.

"Dung Lạc, anh đang nói cái gì?" Cô cúi đầu, đưa lỗ tai đến gần miệng anh, cố gắng nghe thử xem anh nói cái gì.

Đột nhiên Dung Lạc dùng sức, khiến cho cả người Mộc Yên đều ngã trên người anh.

Toàn thân Dung Lạc nóng như lửa, hơi thở nóng ran thở dốc bên tai cô, Mộc Yên áp trên người anh sợ đụng đến miệng vết thương, động cũng không dám động.

Cô lại sờ trán anh lần nữa, trong lòng Mộc Yên kinh hãi: Hình như nóng hơn với lúc nãy!

Cẩn thận tránh thoát bàn tay to của anh, Mộc Yên vội vàng đến phòng trực ban kêu bác sĩ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.