Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 24: Làm gì ở đây?




Một đêm thành danh chính là mơ ước của biết bao cô gái khi bước chân vào Làng Giải Trí, mỗi một người họ khi bước chân vào cái vòng này đều ôm lấy một mục tiêu, đó chính là thành danh.

Nhưng không thể không được thừa nhận rằng bất kể là trong giới showbiz hay ngành nghề nào khác, người thật sự có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp cũng chỉ có mấy người mà thôi, càng đừng nói cái nghề này cũng chỉ có vài người có thể đứng trên đỉnh cao nhất, đi một người thì chỗ đó sẽ được bổ sung vào một người, vĩnh viễn không có chỗ trống.

Có rất ít người có thể vĩnh viễn đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, nhưng trên Kim Tự Tháp sẽ không bao giờ thiếu hụt người.

Lễ công chiếu《 Một đêm thành danh 》được tổ chức ở một nơi phồn hoa rực rỡ náo nhiệt, người thể hiện ca khúc chủ đề của phim là Hứa Quan, là người rất nổi tiếng vài năm gần đây và được xưng là ca hậu trong giới ca sĩ. Tiếng hát của cô ấy vô cùng có sức cuốn hút, phối hợp với ánh đèn trên sân khấu trông như ảo mộng.

Đúng lúc này màn hình LED khổng lồ trên sân khấu chiếu lên đoạn trailer《 Một đêm thành danh》, nữ chính trong phim bị mắng mỏ, buộc tiếp nhận hoặc không chấp nhận quy tắc ngầm,  sau đó là cảnh nam chính mặc tây trang đắt giá thoả đáng bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng khiến nữ chính khiếp sợ không thôi.

Thu Tử Thiện vắt chéo chân ngồi thẳng băng trên ghế dựa, ánh đèn sân khấu không ngừng chuyển vòng vòng hiện trường.

Không thể không nói loại chuyện diễn xuất này rất cần thiên phú, cũng may Hàn Nhã Hinh thiên phú không tệ. Ít nhất khi trên màn ảnh rộng xuất hiện khuôn mặt phóng đại của cô ấy thì thấy biểu hiện trên mặt không hề giống một khối tượng gỗ xinh đẹp cứng nhắc, cô ấy rất đẹp, nhưng là loại xinh đẹp có thần thái.

Thu Tử Thiện được an bài ở vị trí trung tâm, bên trái cô là Thu Tử Hàn, bên phải là vai nam chính Đỗ Minh Túc, còn Hàn Nhã Hinh thì ngồi bên cạnh Đỗ Minh Túc.

Thu Tử Hàn từ đầu tới cuối đều rất an tĩnh, nhìn như rất nghiêm túc thưởng thức phim nhưng ánh mắt dường như không có thần.

Đỗ Minh Túc thấy Hứa Quan hát sắp xong ca khúc chủ đề, khẽ quay đầu đi cười nhẹ hỏi: "Thu tiểu thư, cô cảm thấy bộ phim này như thế nào?"

"Nếu tôi cảm thấy không được sẽ làm lễ công chiếu lớn như vậy sao?" Thu Tử Thiện không trả lời thẳng, chỉ bình tĩnh nhếch miệng hỏi ngược lại.

Đỗ Minh Túc nghiêm trang một lúc rồi cười một tiếng sau đó trả lời: "Hi vọng bộ phim này sẽ không cô phụ mong đợi của Thu tiểu thư."

Lúc này Thu Tử Thiện liếc thấy bên cạnh có ống kính chĩa vào mình, khẽ nghiêng mặt sang bên cười nói với hắn: "Nếu như doanh thu phòng bán vé vượt qua một tỷ, tôi sẽ đưa bao lì xì cho anh."

Tuy thù lao của vai chính trước khi quay phim đã nói xong nhưng có vài bộ phim có thành tích bán vé vượt qua mong đợi quá nhiều, khi đó nhà sản xuất cũng sẽ lựa chọn đưa bao lì xì cho vài chính, về phần giá trị bao lì xì bao nhiêu thì phải nhìn giá trị của người diễn viên đó.

Đỗ Minh Túc nghe vậy cũng chỉ cười khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bao lì xì thì không cần, chỉ hi vọng là lần sau còn có thể cùng Thu tiểu thư hợp tác."

Lần này Thu Tử Thiện không lên tiếng, nhưng không khí cũng không hề lúng túng, vì lúc này Đỗ Minh Túc đã được MC mời lên sân khấu.

Ai nhìn vào cũng tưởng mấy loại chuyện như lễ chiếu mở màn này rất vinh quang và náo nhiệt, nhưng thật sự làm mới biết mệt bao nhiêu, huống chi hiệu quả còn không biết được mấy. Lúc kết thúc, bộ phận PR bên kia mời nam nữ chính và đạo diễn cùng đi tiếp nhận phỏng vấn, Thu Tử Thiện tính toán bảo Thu Tử Hàn cùng nhau về nhà.

Hai người mới vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì người bên bộ phận PR cũng vội vàng chạy tới, phụ trách hiện trường lần này là nhóm trưởng Je. Cô ấy mang giày cao gót bảy tấc nhưng vấn có thể vững vàng nhanh chóng đi tới bên cạnh Thu Tử Thiện, cô ấy khó xử nhìn Thu Tử Thiện nhưng cũng không do dự hỏi: "Thu tiểu thư, cô có thể nán lại giao lưu với phóng viên không?"

"Không thể," Thu Tử Thiện ngay cả lý do cũng không hỏi, thẳng thừng cự tuyệt.

Sắc mặt Je không hề có chút khó chịu vì bị cự tuyệt, vị trí của hai người khác biệt rõ ràng như vậy, dù Thu Tử Thiện nói không khách khí hơn nữa thì cô ấy cũng không thể oán hận câu nào. Cô ấy cố gắng giải thích: "Hôm nay có 60 nhà truyền thông đến hiện trường, trong đó phần lớn mọi người đều hi vọng có thể phỏng vấn cô."

Cô ấy hơi thỏa hiệp nói: "Dù nói hai câu thôi cũng được."

Thu Tử Thiện quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi nói không được là không được, còn có, lần sau tôi không hi vọng khi tôi cự tuyệt lại phải nghe mấy lời thuyết phục của cô."

Lúc này Thu Tử Hàn đứng bên cạnh cô, sự thành thục ổn trọng trên mặt vừa rồi lại bị sự bất cần đời thay thế, cậu vươn cánh tay nhẹ đặt trên vai cô, buồn cười hỏi: "Em cũng có thể tự ra tay tạo xì căng đan đấy, người ta phỏng vấn chị cũng sẽ không mất miếng thịt nào."

"Chị Je bình thường ở bộ phận PR rất quan tâm đến em, hơn nữa bộ phim này là của công ty chúng ta, chị tiếp nhận phỏng vấn cũng không phải tiện nghi cho người khác."

Nói xong, Thu Tử Hàn mở to hai mắt nhìn Je, bộ dáng nghịch ngợm này trong nháy mắt khiến người lão luyện được mệnh danh là người đàn bà thép Je cũng phải lộ ra nụ cười cưng chiều trên mặt. Được rồi, coi như người phụ nữ luôn cẩn thận như Je cũng không có cách nào cự tuyệt kiểu thiếu niên làm ra vẻ đáng yêu như Thu Tử Hàn lúc này.

"Năm phút, tôi chỉ tiếp nhận phỏng vấn trong vòng năm phút đồng hồ thôi," Thu Tử Thiện bất đắc dĩ nói.

Lời như vậy bình thường nếu là do nữ minh tinh nói ra thì sẽ bị hiểu là cô ta đang ra vẻ ngôi sao lớn. Nhưng Thu Tử Thiện không phải là minh tinh, cô chính là một trong số những người thao túng bên trong vòng đó, cô không phải người tham dự trò chơi, mà cô chính là người định ra quy tắc trò chơi. Cô có đầy đủ kiêu ngạo cùng tư cách để nói ra những lời này.

Khi phóng viên vây quanh cô thì Je đứng một bên duy trì trật tự, mấy người phóng viên này có ai mà chưa từng thấy qua, có người kiêu căng tự nhiên sẽ không để cô gái nhỏ tuổi này vào trong mắt.

Có kẻ kiêu ngạo xông lên rống to một tiếng, xin hỏi Thu tiểu thư cô và ba cô thực sự đấu đá tranh giành tài sản sao?

Je vừa nghe liền kinh hãi, không đợi Thu Tử Thiện nói chuyện, cô ấy lập tức từ chối khéo nói: "Thật xin lỗi, hôm nay chúng tôi chỉ trả lời những vấn đề liên quan đến bộ phim, những vấn đề khác chúng tôi sẽ không trả lời."

Vậy thì tốt, sau đó lại có một ký giả hỏi "Xin hỏi tin đồn vè em trai cô và Hàn Nhã Hinh là thật sao? Bọn họ ở bên nhau đã bao lâu?"

Lần này Thu Tử Thiện cười, trả lời thản nhiên: "Nếu đã là tin đồn thì lấy đâu ra ở bên nhau?"

Thấy cô trả lời, những ký giả này giống như nhìn thấy thịt tươi, chỉ thiếu không có ùa lên, như ong vỡ tổ hỏi về tin đồn của Thu Tử Hàn và Hàn Nhã hinh.

Thu Tử Thiện vẫn chỉ thản nhiên cười trả lời: "Thật ra đêm hôm đó chỉ là một bữa ăn bàn bạc công việc bình thường mà thôi, lúc đó tôi cũng có mặt. Nhưng có thể do tôi quá mức bình thường nên các bạn truyền thông chỉ chụp mỗi tuần nam mỹ nữ, bỏ lơ tôi và người đại diện của Hàn Nhã Hinh."

Je phụ trách cản trở truyền thông nghe được câu này thì trên mặt thoáng qua một tia hoang đường, vị đại tiểu thư này đang tự giễu sao?

Đột nhiên cũng không biết người nào lại rống lên một câu: "Vậy cô đối với Hàn Nhã Hinh hài lòng không? Cô ấy có thể trở thành em dâu của cô không?"

Toàn trường đang huyên náo ồn ào chớp mắt một cái liền im bặt, sau đó âm thanh ồn ào lộn xộn vang lên lần nữa, lần này còn huyên náo ồn ào hơn nhiều.

Thu Tử Thiện lần này rất nghiêm túc nói một lần: "Em trai tôi năm nay mới mười tám tuổi, việc trước mắt tôi và cậu ấy phải làm chính là cân nhắc lựa chọn trường đại học chứ không phải kết hôn gì đó. Thời buổi này cũng không còn lưu hành chuyện tảo hôn nữa."

Sau khi Thu Tử Thiện ra cửa, lập tức trầm mặt nhìn Je: "Bắt đầu từ hôm nay không được trả lời bất kỳ về vấn đề gì về tin đồn giữa Thu Tử Hàn và Hàn Nhã Hinh nữa, để cho nó lắng xuống đi."

--- ------ ---

Những năm gần đây các thương gia không ngừng lăng xê nên nhiệt tình của người trong nước đối với đêm thất tịch cũng không thua ngày Valentine nữa. Ngay cả Lạc Ngạn cũng bị loại nhiệt tình này cuốn hút, ba ngày trước liền bắt đầu hỏi, đêm thất tịch ngày đó bọn họ ăn mừng như thế nào.

Thu Tử Thiện hơi phiền muộn, thành tích thi tốt nghiệp trung học của cô đã sớm có, trường học cũng đã chọn là Đại học Vân Đô. Điều làm cô rối rắm phiền muộn chính là trước khi nhập học hai tuần thì phải tập quân sự.

Vừa nghĩ tới phải phơi thây trong cái nhiệt độ ba mươi tám độ, đứng dưới ánh mặt trời chứa chan, cô hận không thể đi tìm chết cho rồi. Lúc đến nhà Lạc Ngạn, cô hận không thể lăn lộn trên đất chỉ vì khiến Lạc Ngạn dùng quan hệ lấy được cho mình giấy chứng nhận miễn tập quân sự của bệnh viện.

Ai ngờ Lạc Ngạn luôn luôn đối với cô xin gì được nấy lại vì chuyện nhỏ này chết cũng không thỏa hiệp. Không phải Thu Tử Thiện không thể tìm người làm chứng nhận, nhưng cô định trốn tập quân sự mà không rủ theo Thu Tử Hàn, một khi tìm bác sĩ quen biết với Thu gia thì chắc chắn Thu Tử Hàn sẽ biết.

Phải biết hiện giờ địa vị trong lòng Hàn Hàn nhà cô đối với cô không phải cao bình thường, cho nên cô không muốn phá hư hình tượng của mình tí nào.

Do Lạc Ngạn không chút lưu tình cự tuyệt nên khiến Thu Tử Thiện đối với ngày lễ thất tịch cũng hăng hái nhưng không nhiều lắm. Huống chi《 Một đêm thành danh》 sẽ chính thức công chiếu vào đêm thất tịch, trước khi công chiếu chính thức một bộ phim điện ảnh, sẽ phải dự trù số lượng vé bán ra của bộ phim.

Thu Tử Thiện đã nghe Tony Hà đánh giá qua, thành tích phòng bán vé bộ phim này sẽ không tệ. Xem ra tuyên truyền quy mô lớn trước thềm công chiếu vẫn lấy được ảnh hưởng nhất định, lời nói của Tony Hà mặc dù không rõ ràng lắm nhưng ai cũng biết doanh thu phòng bán vé bộ phim này sẽ không quá kém.

Mười giờ tối, Thu Tử Thiện còn đang ở trong công ty, doanh thu phòng bán vé《 Một đêm thành danh 》trong cả nước bước đầu đoán chừng đã có, khoảng chừng ba triệu. Tổng doanh thu phòng bán vé cả nước trong hôm này cũng đột phá ba chục triệu.

Số này bất luận nhìn như thế nào cũng đủ để cho mọi người hài lòng, phải biết dạo này có nhiều phim điện ảnh công chiếu mà công ty phải bù lỗ thâm hụt đã chiếm 8%, mới ngày thứ nhất mà lượng vé bán đã đủ để cho công ty thu hồi tiền vốn. Bộ phim này tuy không tính là tốt nhất nhưng tuyệt đối được xưng là hàng trung đẳng, cho nên một tỷ phòng bán vé tuyệt đối có thể mong đợi.

Đêm đó, Thu Tử Thiện liên lạc vơi đạo diễn và nam nữ chính, bao một gian phòng ở bar Heaven để cho mọi thả lỏng.

Trước khi đến quán bar cô có liếc nhìn điện thoại di động một lần. Cô chỉ thuận miệng nói một câu đêm thất tịch mình phải tăng ca, Lạc tiên sinh lại thật sự không thèm quan tâm đến cô.

Từ lần trước hai người thiếu chút nữa lau súng cướp cò sau, Thu Tử Thiện đã cảm thấy quan hệ giữa hai người trở nên không tốt giống trước kia lắm, Lạc Ngạn hình như có chút xa lánh cô. Mặc dù cô hết sức muốn an ủi mình đây là do cô loạn tưởng, nhưng chuyện hôm nay chứng minh đó là sự thật rồi.

Đi tụ tập ăn chơi đương nhiên sẽ không có người vắng mặt. Ngay cả Hạ Bá Hiền cũng đã sớm ngồi trong phòng chờ Thu Tử Thiện, cô vào cửa nhìn thấy nhiều người như vậy liền ngạc nhiên hỏi: "Mọi người hôm nay không có hẹn với ai sao?"

Đỗ Minh Túc xòe tay có chút buồn bã nói: "Tôi đã rất lâu không có sinh hoạt tình cảm, ngày ngày làm người bay trên không trung, nhiều lúc muốn tìm bạn gái lại sợ làm trễ nãi người khác."

Hạ Bá Hiền cầm ly rượu nhàn nhã tự nói: "Tôi thì có quá nhiều lựa chọn, ngày lễ như vậy chọn cô gái nào cũng thấy người còn lại sẽ bị tổn thương. Con người của tôi luôn luôn thương hương tiếc ngọc, thà là không chọn một ai cả."

Đỗ Minh Túc an vị bên cạnh hắn nghe hắn không biết xấu hổ nói vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó giơ ly rượu lên phá lên cười, sau đó nói: "Vậy thì kính Giám đốc Hạ thương hương tiếc ngọc một ly."

Đạo diễn không đến, nghe nói là đi suốt đêm đến vùng khác. Lúc mọi người đến gần đông đủ thì bắt đầu ồn ào muốn Thu Tử Thiện nói vài lời.

Lúc này ánh đèn trong phòng cũng đã mở lên, mọi người phân tán ngồi xung quanh can phòng, nhìn chằm chằm Thu Tử Thiện đứng ở giữa, việc này khiến cô có chút ngượng ngùng.

Cô lắc lắc ly rượu trong tay, hắng giọng nói: "Tôi mới vừa nhận được tin tức, bước đầu dự đoán phòng bán vé ngày đầu trong cả nước của《 Một đêm thành danh 》là   ba chục triệu, đây là số liệu cập nhật đến mười giờ."

Mọi người biết Thu Tử Thiện hưng sư động chúng bảo mọi người tụ tập là bởi vì chuyện phòng bán vé, nhưng ai cũng không ngờ bộ phim này thật sự có thể lấy được  thành tích tốt như vậy. Vì vậy trong phòng vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp, thậm chí còn có người hưng phấn huýt sáo.

"Hôm nay chúng ta ăn mừng trước, chờ phòng bán vé hơn trăm triệu, công ty nhất định sẽ làm một cuộc thịnh đại lễ chúc mừng, cảm tạ mọi người đã bỏ công sức cho bộ phim này," nói xong Thu Tử Thiện nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Sau khi cô uống xong, còn chưa trở lại vị trí của mình đã nhìn thấy Hàn Nhã Hinh ngồi bên cạnh Thu Tử Hàn, áp sát vào lỗ tai cậu thì thầm gì đó.

Làm bà chủ cô rất thưởng thức kiểu phụ nữ như Hàn Nhã Hinh, có mục tiêu có quyết tâm liền không cần đến da mặt, thời điểm nên bán thì không chút do dự có thể bán mình với một cái giá thật tốt.

Thế nhưng cô không đồng ý em trai mình và loại phụ nữ này có dính líu với nhau.

Không lâu sau, Đỗ Minh Túc liền bị mọi người ồn ào lên cùng Hàn Nhã Hinh uống ly rượu giao bôi. Hàn Nhã Hinh đầu tiên là mặt thẹn thùng từ chối, nhưng thấy Thu Tử Thiện cũng ồn ào hùa theo, cô ta lại đầy mặt kì vọng nhìn Thu Tử Hàn.

Thu tiểu gia lại không có chút nào biết vị ý định của thần nữ này, mở miệng nói: "Cũng chỉ là một ly rượu thôi, Nhã Hinh cô không phải là người hẹp hòi như vậy chứ."

Hàn Nhã Hinh trên mặt vừa đỏ vừa nóng, không biết là bị tức hay là ngượng. Cô ta  cũng không dám không cho mọi người mặt mũi, đứng lên cùng Đỗ Minh Túc uống một ly rượu giao bôi.

--- ------ ---

Đến rạng sáng, thấy mọi người cũng chơi đã rồi. Thu Tử Thiện liền đi ra ngoài, đầu tiên là hóng mát, sau đó đi thanh toán.

Sau khi cô trở lại thì nhìn thấy ở cửa nhiều thêm bốn người đàn ông. Cô vừa muốn đẩy cửa đi vào thì bị một người trong đó ngăn lại, hắn dáng vẻ lưu manh hỏi: "Mỹ nữ, có phải Hàn Nhã Hinh đang ở gian phòng này không?"

Thu Tử Thiện không muốn quan tâm đến mấy tên say rượu này nhưng nghe bọn hắn tới tìm Hàn Nhã Hinh thì hỏi ngược lại: "Các anh tìm cô ấy có chuyện gì?"

"Có chuyện gì, con nhỏ đó ép thu của ông đây hơn trăm vạn, nhưng ông đây còn chưa đụng đến một cọng lông nào của cô ta thì cô ta liền chạy mất. Cô đi kêu cô ta  ra ngoài, tối nay hoặc là cô ta phải ngủ cùng tôi, hoặc là theo mấy anh đây ngủ chung," tên đàn ông người đầy mùi rượu đang tức ngất trời dựa vào vách tường, bước chân liêu xiêu nhưng giọng điệu lại lớn lối đến không chịu được.

Thu Tử Thiện nhìn một cái cũng biết là loại người nào, ỷ vào trong nhà có vài đồng tiền liền học người ta đi cua minh tinh, nhưng giờ có nữ minh tinh nào mà không học được dạng khỉ thành tinh, anh có tốn hơn ngàn vạn nhưng nếu cô ta không muốn cho anh đụng thì ngay cả đầu ngón tay của họ anh cũng không đụng được.

Thu Tử Thiện cũng không muốn dính vào mấy chuyện hư hỏng này của Hàn Nhã Hinh, vì thế cô làm lơ chuẩn bị đẩy cửa đi vào bảo tất cả mọi người tan cuộc về nhà.

Thế nhưng mấy người này lại cứ ngăn ngay cửa không cho cô vào, gã đàn ông đầy mùi rượu kia cứ cười hì hì rồi lại cười, lỗ mãng nói: "Con nhỏ Hàn Nhã Hinh đó bộ dạng thực ra cũng không quá đẹp, dung mạo của người đẹp này còn đẹp hơn cô ta  nhiều. Cô em ra giá đi, bao nhiêu tiền thì có thể bồi anh đây đi chơi?"

"Cút, anh còn dám nói xằng nói bậy như vậy, tôi sẽ khâu cái miệng chó này lại đấy" Thu Tử Thiện có uống chút rượu nhưng thần chí vẫn còn tỉnh táo, cô nghe lời này xong sắc mặt liền lạnh xuống.

Những người này có lẽ thường xuyên diễn tiết mục này ở quán bar, đối với cảnh cáo của Thu Tử Thiện làm sao để trong mắt. Hắn chẳng những không bị hù dọa, ngược lại đi về phía trước mấy bước, lúc hắn đến gần thì Thu Tử Thiện chỉ cảm thấy mùi rượu trên người hắn hun đến mức khiến cô phải lui về phía sau môt bước.

"Nói đi, rốt cuộc bao nhiêu tiền, yên tâm đi anh trai cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu tiền," lúc này cánh cửa sau lưng bị ai đó kéo ra.

Thu Tử Hàn vừa mới mở cửa ra liền nghe được câu nói anh trai cái gì cũng thiếu chính là không thiếu tiền, lúc cậu thấy rõ Thu Tử Thiện bị ép lui đến vách tường hành lang đối diện thì máu trong người lập tức vọt tới ót.

"!@#$%$@, con mẹ nó anh đang nói với ai đó, ngu vcl~, " không đợi Thu Tử Thiện ngăn trở, Thu Tử Hàn đã vọt qua cô giáng thẳng một cú đấm vào mặt gã đàn ông kia.

Mấy con ma men bên cạnh vừa thấy tình huống này thì lập tức vây lên phía trước.

Hàn Nhã Hinh theo ra ngoài vừa nhìn thấy mấy tên ma men đùa giỡn Thu Tử Thiện liền kinh hãi, nhìn thấy Thu Tử Hàn bị vây ở giữa nhưng cô ta lại không dám kêu lên.

Mọi người trong phòng đều lục tục đi ra hết. Hôm nay tới tham dự không chỉ có minh tinh, còn có nhân viên hậu trường, vừa thấy Thu Tử Hàn bị mấy người vây quanh thì cũng không quản nguyên nhân gì, lập tức tiến lên trước giúp một tay.

Lúc ở hành lang đang quây đánh thành một nùi, quản lý quầy bar mang theo mấy bảo vệ chạy tới, miễn cưỡng tách hai nhóm người ra, lúc này mấy tên ma men mới chỉ vào Hàn Nhã Hinh quát: "Báo cảnh sát báo cảnh sát, cái đám này đã lừa ông đây một trăm vạn, mau báo cảnh sát bắt bọn họ lại."

Quản lý quán bar vốn nghĩ muốn lén lút điều giải nhưng đối phương lại có một người kêu gào muốn báo cảnh sát.

Hàn Nhã Hinh không khỏi sợ hãi, cô ta vừa mới chuẩn bị đến gần Thu Tử Hàn thì bị Thu Tử Thiện cản lại, Thu Tử Thiện đầu tiên là dò xét vết thương trên mặt Thu Tử Hàn, sau đó lạnh lùng không nói gì.

Ngay lúc Hạ Bá Hiền chuẩn bị ra mặt thì đối phương đã lấy điện thoại di động ra gọi.Thu Tử Thiện đã sớm nhìn ra đám ma men này không chỉ có uống rượu say, còn thường xuyên mượn rượu làm loạn đến điên khùng rồi.

--- ------ ---------

"Tôi nói tới mười lần rồi, là do tên say rượu này quấy rầy tôi trước, sau đó em trai tôi mới ra tay đánh người," Thu Tử Thiện ngồi trên ghế không kiên nhẫn nói.

Người cảnh sát đối diện cô lại còn mất kiên nhẫn hơn cả cô, đêm hôm khuya khoắt còn phải mang một đám say rượu về, dù là ai thì thái độ cũng sẽ không tốt. Nhưng mấy người này một người còn lên mặt hơn một người, đám người bị đánh thì ồn ào muốn kiện kẻ đánh mình, bên này người ra tay trước cũng không phải hiền lành, nói là đám say rượu kia quấy rầy nữ sinh trước nên mới động thủ.

Trong lúc nhất thời trong phòng làm việc đầy tiếng người huyên náo, mấy cảnh sát nhân dân đang trực đêm càng ngày càng to đầu.

Hạ Bá Hiền trái lại rất nhàn nhã, hắn gác chân ngồi trên ghế, cùng nữ cảnh sát ghi biên bản cho hắn tán gẫu đến quên trời đất.

Thu Tử Thiện và Thu Tử Hàn ngồi chung một chỗ để ghi chép, Hàn Nhã Hinh đơn độc ngồi một chỗ khác, bởi vì tên ma men kia vẫn rống to rằng Hàn Nhã Hinh lừa hắn một trăm vạn.

Ghi chép xong, cảnh sát cho bọn họ tìm người tới bảo lãnh. Thu Tử Thiện và Thu Tử Hàn liếc mắt nhìn nhau, đều không cho rằng loại thời điểm này nên tìm Thang Kiều tới đây.

Làm một người chị gái Thu Tử Thiện liền cam chịu lấy điện thoại di động ra, nhấn một cái tên trong danh bạ, kết quả qua hồi lâu bên kia mới truyền đến âm thanh buồn ngủ chèm nhèm, Thu Tử Thiện vừa nghe nước mắt liền muốn rớt xuống.

Cô bị ma men đùa giỡn lại vào cục cảnh sát, nhưng người nào đó lại có thể ngủ ngon lành, giọng cô run lên mang theo tiếng khóc nức nở: "Em đang ở cục cảnh sát."

"Dạ, có người muốn ăn hiếp em, sau đó Thu Tử Hàn đánh một trận với hắn," không biết người bên kia điện thoại nói cái gì, Thu Tử Hàn chỉ nhìn thấy chị gái của mình mang bộ dáng cô vợ nhỏ, giọng nói vừa mềm mại vừa làm nũng: "Rõ ràng là em bị ức hiếp, sau đó cảnh sát còn hỏi đông hỏi tây nhiều lắm, anh mau đến đi."

Khi Thu Tử Thiện trả lời vấn đề của cảnh sát, biểu hiện trên mặt vừa ngạo mạn vừa khinh thường khiến chú cảnh sát một lòng vì nhân dân thiếu chút nữa nhịn không được, thế nhưng chỉ chớp mắt đã nhìn thấy cô như cô vợ nhỏ dùng một giọng nói vừa mềm vừa nhõng nhẽo gọi điện thoại cho ai đó.

Chú cảnh sát ngồi đối diện không khỏi có chút ngượng ngùng hồi tưởng, hay là thái độ của mình có hơi quá mức?

Lạc Ngạn rất nhanh đã đến, Thu Tử Thiện trong mắt mờ mịt hơi nước còn chưa tan đi. Không chỉ có Lạc Ngạn tới, theo sau còn có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, dù gần rạng sáng nhưng anh vẫn ăn mặc rất đúng mực, khí thế tinh anh triển khai toàn bộ.

Lạc Ngạn vừa vào phòng làm việc liền chạy thẳng tới chỗ Thu Tử Thiện, sau đó ngồi xổm xuống nắm tay cô quan sát một phen: "Em có bị thương không?"

Thu Tử Thiện vốn là đang chờ Lạc Ngạn đến, lúc này thấy người đến, mũi liền cay xè đau xót, cảm giác nước mắt tùy thời có thể rơi xuống.

"Không sao, không sao, không bị thương là tốt rồi, anh dẫn em trở về trước nhé," giọng nói Lạc Ngạn nhu hòa kì lạ, sỡ dĩ tối nay anh không hẹn Thu Tử Thiện là bởi vì quà tặng anh chuẩn bị trên đường xảy ra chút vấn đề nên anh phải tự mình đi xử lý.

Thế nhưng mới một ngày không nhìn đến, người này đã bị đưa vào cục cảnh sát, tâm lý của Lạc Ngạn tựa như vừa lăn một vòng trong chảo dầu.

Thu Tử Hàn ngồi bên thấy bộ dạng kia của chị mình, rất đáng thương, lúc nào cũng có thể khóc lên. Nhưng vừa rồi bất kể là trên xe cảnh sát hay là vào lấy khẩu cung, thái độ của cô còn phách lối hơn mình nhiều, nói chuyện gì đều mang theo vẻ sắc bén mạnh mẽ.

Quả nhiên, phụ nữ ở trước mặt bạn trai mình đều kiểu cách.

Đây là lần đầu tiên Thu Tử Hàn nhìn thấy Lạc Ngạn, cậu cẩn thận đánh giá người anh rể chỉ nghe danh chưa gặp mặt này, trong lòng cậu chỉ còn lại một ý niệm vang vọng, Thu Tử Thiện rốt cuộc cho anh ta ăn thuốc mê gì thế.

Luật sư tới thì chuyện dễ làm rồi, không bao lâu mấy người liền có thể đi về.

Nhưng đối mặt vẫn còn một đám ma men kia, sau khi Lạc Ngạn trấn an Thu Tử Thiện liền đứng tại chỗ nhìn mấy người kia. Một người trong đó còn đặc biệt phách lối dựng ngón giữa với anh, quát: "Nhìn cái quần, nhìn nữa ông đây đánh mày răng rơi đầy đất."

Thái độ phách lối quả thật khiến Thu Tử Thiện cũng muốn đi lên đánh hắn một trận.

Lạc Ngạn chỉ ở bên tai luật sư nói mấy câu nói, sau luật sư lại quay vào cùng cảnh sát khiếu nại một phen. Chú cảnh sát nhân dân nghe thấy yêu cầu của hắn xong thì cảm thấy rất kỳ quái.

Dạo này còn có chuyện tốt như này sao, bảo lãnh bạn gái mình, còn ngay tiếp theo bảo lãnh đám lưu manh đã đùa giỡn bạn gái, chú cảnh sát kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng vẫn theo quá trình cho mấy tên ma men làm bảo lãnh.

Lúc dân cảnh bảo bọn họ được đi rồi thì mấy người kia cười như điên. Tên ma men đùa giỡn Thu Tử Thiện lúc này quay đầu mặt mày phách lối, quát: "Người anh em này thật đủ hào phóng, cảm tạ nha, nếu lần sau chơi chán cô gái này rồi thì nhớ gọi tôi tới đón lấy. Tôi rất rui vẻ tiếp nhận."

Thu Tử Hàn sắc mặt cũng thành màu xanh lá, vừa muốn xông tới liền bị Lạc Ngạn ngăn cản.

Anh từng bước từng bước đi tới chỗ mấy người kia, sống lưng rộng rãi bước chân kiên quyết, lúc đi tới bên cạnh người nọ, anh vỗ vai hắn một cái: "Trình Đông."

Người đàn ông gọi Trình Đông ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó vừa cẩn thận chăm chú nhìn thêm vài lần, trong nháy mắt men say trong mắt rút đi không ít, đầu óc cũng tỉnh táo không ít, hắn run run hỏi: "Lạc thiếu, sao lại là ngài?"

Lạc Ngạn tươi cười sạch sẽ, khóe môi nâng lên nhưng đáy mắt vẫn là ý lạnh, anh lập tức nắm lấy cổ áo Trình Đông, nhắc cả người hắn giống như chó chết từ trên ghế xuống, lạnh lùng hỏi: "Thế nào, anh còn biết tôi?"

"Lạc thiếu, tôi mới vừa hoa mắt thật không trông thấy rõ là ngài, tôi..." Hắn còn chưa dứt lời, cả người tựa như bao bố bị ném ra ngoài, người đàn ông cao to 70-80 kg cứ như vậy ném xuống đất, mấy người bên cạnh còn cảm giác được toàn bộ sàn nhà đều lay động.

Nhưng vẫn chưa xong, Lạc Ngạn bước một bước dài đi lên, nhắm ngay dạ dày hắn đá một cước, Trình Đông co rúm người lại giống như con tôm luộc nhưng trong miệng hắn không dám phát ra tiếng nào, chỉ ôm bụng nằm co quắp trên mặt đất.

Thu Tử Thiện đứng tại chỗ, nhìn Lạc Ngạn cả người tản ra khí thế ác liệt, bị sợ đến không nói nổi một lời nào.

Lúc này một cảnh sát mới phản ứng được, lập tức quát lớn: "Anh cũng quá lớn lối, lại dám đánh người trong cục cảnh sát."

Ai ngờ Lạc Ngạn lại gập một gối xuống, nắm cổ áo Trình Đông nhâc lên, hỏi: "Trình Đông, cậu nói với vị cảnh sát tiên sinh này xem tôi có đánh cậu không?"

"Không có, không có, là tự tôi không cẩn thận, thật xin lỗi, Lạc tiên sinh. Là tôi không mang đầu óc, tôi thật sự không biết cô ấy là người phụ nữ của anh," Trình Đông lúc này làm gì còn có phần men say nào, hắn quá rõ ràng sự ảnh hưởng của vị Lạc tiên sinh này đối với gia đình hắn, đừng nói là hắn mà ngay cả ba của hắn nhìn thấy Lạc Ngạn cũng phải khiêm nhường.

Tên Trình Đông này tuy háo sắc nhưng hắn cũng không ngu ngốc, vừa rồi cũng chỉ là ỷ vào mùi rượu làm việc. Bị hoảng sợ như vậy cũng đã tỉnh táo lại, lúc này chỉ hận không được cầu xin tha thứ.

"Cậu so với anh trai cậu thật sự kém quá xa, tôi rất thất vọng về cậu," nói xong, Lạc Ngạn giống như ném một vật bẩn, buông cổ áo hắn ra. Người có mặt đều có thể tinh tường nghe được âm thanh hắn đập đầu xuống sàn nhà không nhỏ chút nào.

Trình Đông sắc mặt giống như tro tàn.

Giọng nói Lạc Ngạn vừa lạnh vừa cứng chậm rãi vang vọng gian phòng làm việc không nhỏ, tất cả mọi người giữ nguyên vị trí của mình, không ai động một cái, cũng không ai nói một câu.

"Còn có, cô ấy không phải là người phụ nữ của tôi, cô ấy là vợ tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.