Tường Vi Chi Ái

Chương 13: Ôm ấp tình cảm nảy sinh (2)




Editor: Vệ Tử Y

Đả tự: webtruyen.com

"Sao ngươi lại ở đây?" Sự xuất hiện của Đột Bát Hỏa khiến cho Viên Quân sắc mặt đại biến, rất không thiện ý đứng lên quát, cảnh giác nhìn hắn.

Đột Bát Hỏa nghe tiếng Viên Quân, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không đáp lời, như cũ dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn Tiêu Tương Phi.

Mà hai tùy tùng bên cạnh Đột Bát Hỏa cũng không làm gì, bọn họ đã sớm biết Viên Quân vẫn đối với thủ lĩnh của mình tràn đầy địch ý, nhưng hắn đối với thủ lĩnh không tôn kính, bọn họ rất không vui. Vì vậy, hai người chia ra từ sau lưng Đột Bát Hỏa vọt đến bên người Viên Quân, địch ý nhìn hắn, kích thích đao trong tay.

Thấy tình cảnh này, đám người Hỉ Nhi sắc mặt đại biến, không tự chủ nhích tới gần Tiêu Tương Phi.

"Các ngươi muốn làm gì? Muốn ở trên địa bàn Hiên Viên vương triều giương oai?" sắc mặt Viên Quân thật không đẹp tí nào, không ngờ được bọn họ sẽ động đao.

"Lớn mật, ngươi dám đối với vương ta bất kính, chúng ta tự nhiên không thể bỏ qua cho ngươi." Một người đàn ông quát lên, giơ đao, một thân khí thế liều chết.

Một người đàn ông khác cũng tán đồng gật đầu, lạnh lùng nhìn Viên Quân.

Đột Bát Hỏa đối với cử động của bọn hắn cũng không quản chế, trong mắt hoàn toàn chỉ có Tiêu Tương Phi, tựa hồ bên cạnh không có chuyện gì xảy ra.

Viên Quân vừa tức vừa giận, cầm kiếm bên cạnh lên, hét lên với bọn Hỉ Nhi: "Bảo vệ tiểu thư." Nói xong, cũng giương kiếm xông lên.

Lúc này, người trong quán rượu thấy bọn họ lời không hợp liền động đao động kiếm, làm sợ tới mức sắc mặt đại biến, chẳng quan tâm gì nữa rối rít tông cửa chạy.

"Đến đây đi." Viên Quân trầm mặt lạnh lẽo quát lên với hai người kia.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, dùng đao bảo vệ trước ngực, chuẩn bị cùng tiến lên.

Ầm.

Đột nhiên một tiếng vỗ bàn vang lên, cứng rắn dọa sợ mọi người, ánh mắt của mọi người không tự chủ được tìm người vỗ bàn.

"Được rồi, náo đủ chưa?" Chỉ thấy Tiêu Tương Phi sắc mặt hết sức không tốt, khẽ kêu, tức giận nhìn Viên Quân và ba người.

Ba người đều cả kinh, cùng thối lui một bước, nhưng cũng không dám càn rỡ.

"Các ngươi lui ra." Lúc này, Đột Bát Hỏa mới lên tiếng, giống như chỉ chờ đợi lời nói của nàng.

Hai người đàn ông nghe vậy, thu hồi đao trong tay, không nói lời nào đứng ở bên cạnh họ.

Viên Quân rất tức giận, nhưng ở trước mặt nàng, hắn lại không dám làm trái ý nguyện của nàng, không thể làm gì khác hơn là nén lấy một bụng hỏa khí. Đột Bát Hỏa này thật là âm hồn bất tán, bọn họ xuất hiện ở đâu liền đi theo đến đó. Thật là tức chết hắn.

"Các ngươi có để cho ta ăn cơm hay không?" Nàng lạnh lùng lướt nhìn mọi người, ánh mắt trước sau rơi vào trên người Viên Quân cùng Đột Bát Hỏa, hết sức không vui.

"Tiểu thư, là Viên Quân không đúng." Viên Quân nghe vậy, thấy sắc mặt nàng không vui, lập tức biết nàng nhẫn nại có hạn, càng sợ nàng tức giận đuổi mình đi.

Đột Bát Hỏa thấy vậy, liền cũng mở miệng nói: "Phi Nhi, là ta quản giáo không nghiêm, xin nhận lỗi với nàng." Nói xong, bảo hai vị tướng sau lưng nhất nhất tiến lên nhận tội với nàng.

Như thế, sắc mặt của nàng lúc này mới khá hơn một chút, nhưng đối với sự xuất hiện của hắn, cũng không có gì tức giận: "Ngươi tới đây làm gì?" Nói xong, cầm lên chiếc đũa ăn của mình.

"Ta muốn mời nàng đến tộc ta chơi, ở ít ngày, ngắm nhìn phong thổ của chúng ta." Đột Bát Hỏa vội vàng nói ra suy tính, sau đó không mời tự ngồi.

Lời của hắn vừa ra, Viên Quân lại nhẫn không được, lạnh lùng quát lên: "Ngươi mơ đi, tiểu thư sẽ không đi." Hắn tức chết, người đàn ông này da mặt thật dầy.

Hai người sau lưng Đột Bát Hỏa nghe vậy, cũng rất tức giận, không ngừng sử dụng ánh mắt cảnh cáo hắn.

Mà chiếc đũa trên tay Tiêu Tương Phi cũng dừng lại, nghẹo đầu suy tư một chút. Ánh mắt của nàng, khiến mọi người không khỏi lo lắng đề phòng , không biết nàng có thể đáp ứng hay không.

Qua một lúc lâu, nàng gắp lên một miếng gà đặt trong chén, gật đầu: "Được, ta đến chỗ các ngươi xem xem." Nói xong, tự nhiên ăn thịt trong chén mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người biểu tình khác nhau. Viên Quân tức giận không chịu nổi, bốn người Hỉ Nhi lại là gương mặt kinh ngạc, Đột Bát Hỏa cười hưng phấn.

"Tiểu thư. . . . . ." Năm trăm miệng một lời kêu lên, không rõ chân tướng nhìn nàng.

"Ta quyết định." Nàng nói, cái gì cũng không muốn nhiều lời, tự nhiên cũng ngăn lại ý muốn phản đối của bọn họ.

Viên Quân nản lòng nản chí ngồi xuống, cái gì cũng không muốn nói, nhìn bàn ăn ngẩn người.

Hỉ Nhi thở dài đi qua, vội vàng gắp thức ăn giúp nàng, những người khác thì tới cùng ăn.

Đột Bát Hỏa mừng rỡ, đứng lên lớn tiếng nói: "Sáng sớm ngày mai, ta tự mình tới đón tiểu thư." Nói xong, thị uy nhìn Viên Quân đang ủ rũ cúi đầu, cao hứng rời đi.

Sáng hôm sau, quả nhiên Đột Bát Hỏa cầm đầu đám người đến khách điếm của họ trọ, hắn không sợ quân đội Hiên Viên, nghênh ngang vào thành.

Bọn Hỉ Nhi đã thu dọn xong đâu đấy, đỡ nàng đi xuống lầu, Viên Quân hết sức miễn cưỡng cùng đi phía sau, hắn thật là hận chết Đột Bát Hỏa.

Ngồi lên cỗ kiệu Đột Bát Hỏa chuẩn bị sẵn, một đội nhân mã vội vàng đi về ngoại thành. Đi một lát, đã thấy một đội nhân mã chờ ở ven đường, nhìn thấy bọn họ lập tức tiến lên đón, hành lễ với Đột Bát Hỏa: "Đại vương, chúng ta tới đón ngài."

Đột Bát Hỏa gật đầu, liếc mắt nhìn cỗ kiệu sau lưng, sau đó nói: "Xe ngựa chuẩn bị chưa?"

Viên tướng cầm đầu cung kính nói: "Đại vương, đã chuẩn bị tốt." Nói xong sai người kéo qua, thay xe ngựa cho đám người Tiêu Tương Phi.

Thay xe ngựa, đoàn người lại đi thật lâu, rời khỏi phạm vi của Hiên Viên vương triều, đi về phía địa vực man di. Một đường không có núi xanh nước biếc, mà là núi cao hoang vu, không có một ngọn cỏ, xa xa nhìn lại, trừ núi chính là đất, hoang vu vô cùng.

Nàng biết đây chính là Mạc Bắc, tựa như Trung Quốc đại địa khu Tây Bắc, trải qua cuộc sống trôi giạt gập ghềnh này, chẳng trách được bọn họ sẽ nhìn chằm chằm Hiên Viên vương triều, nếu là đổi lại là nàng, nàng cũng có thể như vậy .

Đi thêm một quãng đường rất xa nữa, mới nhìn thấy được một tòa thành cách đó không xa, cứ đột ngột xuất hiện ở tầm mắt của mọi người như vậy, đây chính là thành trì của người man di.

"Tiểu thư, chúng ta đã đến rồi sao?" Bọn Hỉ Nhi thấy thành trì cách đó không xa, kinh ngạc hỏi, không ngờ nơi này sẽ có thành thị.

Nàng gật đầu nhẹ giọng nói: "Chắc thế."

Quả nhiên, Đột Bát Hỏa giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa của các nàng, vẻ mặt tươi cười nói: "Phi Nhi, chúng ta đã đến, nơi này là thành trì của chúng ta." Nói xong chỉ về phía trước.

Tiêu Tương Phi cười lại với hắn.

Mà ở trong tòa thành kia đã sớm nhận được tin tức, biết được bọn họ trở về, đã sớm có không ít người ra ngoài thành nghênh đón.

Chứng kiến tới bọn họ càng ngày càng tiếp cận, đột nhiên bộc phát một loạt tiếng hoan hô: "Đại vương vạn tuế, Đại vương vạn tuế. . . . . ." mọi người phủ phục, tiếng hô rung trời.

Đột Bát Hỏa thỏa mãn cười, tràn đầy tình cảm nhìn con dân của hắn, mặc dù cuộc sống không bằng Hiên Viên vương triều, nhưng tình cảm của họ cũng rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.