Cả đêm chìm trong cơn kích tình, Tần Mộc Vũ đã quên anh muốn cô bao
nhiêu lần từ lâu, chỉ biết rằng suốt một đêm này, anh không kìm chế nổi
bản thân mình.
Trời còn chưa sáng, nhưng vì đau nhức Quách Hiểu Lượng đã sớm tỉnh lại,
nhìn người đàn ông vẫn chưa tỉnh dậy, cô vội rón rén ngồi dậy, mới vừa
xoay lưng lại toan tính cầm đồ rời đi.
"A!"Thì eo đã bị nắm chặt lấy, trực tiếp ngã lên giường.
"Đại ca. . . . . ."
"Sao không nghỉ ngơi thêm một lát nữa? Không đau à?" Tần Mộc Vũ lật
người đè lên người cô, khóe môi xuất hiện nụ cười, khiến cô có chút hiểu
lầm.
"Không có. . . . . . Không có, chỉ. . . . . . Em tỉnh tương đối sớm thôi
à." Quách Hiểu Lượng ngượng ngùng vội vàng nghiêng đầu, không dám nhìn
thẳng vào anh.
"Hả?" Ngón tay của anh chậm rãi lướt qua da thịt mịn màn trước ngực cô,
anh cũng không ngờ cơ thể này của cô lại sung sướng như thế này, "Quách
Hiểu Lượng, tại sao phải ở chung với Hướng Tuấn Ngạn?" Khi ngón tay di
chuyển lên đỉnh ngực thì anh xấu xa nhấn nhấn một cái.
"Ừ. . . . . ." Quách Hiểu Lượng nỗ lực chịu đựng lấy, nhưng tiếng rên rỉ lại thoát ra khỏi cổ họng.
"Nói thật." Anh lại thêm vào một câu.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì em. . . . . ." Quách Hiểu Lượng bị ép buộc đối
mặt nói chuyện trực tiếp với anh, nhìn tròng mắt ngập tràn nghi vấn của
anh, cô thiếu một chút nữa đã không khống chế được phát ngôn của mình,
"Em không muốn nhìn thấy anh ấy và cô Thẩm ở chung một chỗ với nhau!" Cô
ý muốn nói, không để cho Hướng Tuấn Ngạn quấy rầy anh và Thẩm Hiểu Phỉ,
nhưng là bây giờ bây giờ Tần Mộc Vũ nghe mấy câu này lại nghĩ thành ý
khác.
"Ha ha. . . . . ." Thì ra côn còn là loại phụ nữ bá đạo như vậy, cô
không muốn nhìn thấy, thì không thể thấy sao? Cô tại sao tranh giành với
Thẩm Hiểu Phỉ? Hay là đang ghen.
Nghe tiếng cười lạnh thấu tâm can của anh, Quách Hiểu Lượng rưng rưng
mắt, không hiểu nhìn anh, phản ứng của anh tại sao lại thế này? Tính
huống quái gì đây.
"Đại ca, em. . . . . ."
"Nếu cô không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ như vậy
thì, vậy thì cô hãy ngoan ngoãn ở chung với Hướng Tuấn Ngạn đi nhé, hãy
dùng. . . . . . Thân thể của cô mà ôm lấy anh ta đi nhé." Anh lại gần
cô, giọng nói mập mờ.
Quách Hiểu Lượng sững sờ, ý của anh phải . . . . . Vậy hành động của anh
tối hôm qua là cái gì? Gặp dịp thì chơi? Còn những thứ khác thì sao?
Tần Mộc Vũ chậm rãi đứng dậy, nắm áo ngủ bên giường khoác lên người.
"Mỗi phụ nữ bên cạnh tôi đều phải lên giường cùng tôi, cô cũng không
ngoại lệ." Anh xoay người, đi tới phòng tắm, "Nhưng mà, đừng tưởng rằng
ngủ trên giường của tôi, thì có thể muốn làm gì là được đâu, đừng có
quên thân phận của mình."
Dứt lời, anh liền đi vào phòng tắm, chỉ trong chốc lát tiếng nước chảy rào rào truyền đến.
Quách Hiểu Lượng chậm rãi ngồi dậy, kéo lấy tấm chăn mỏng bao lấy thân
thể của mình, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô biết
thân phận của mình, một giây cũng không có quên.
Đợi lúc Tần Mộc Vũ tắm táp xong thì Quách Hiểu Lượng đã sớm rời đi. Nhìn
phòng ngủ không một bóng người, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm
giác phiền não, tại sao lại vậy? Bởi vì anh lâu rồi không nhìn thấy Thẩm
Hiểu Phỉ ư?
——
"Mộ Ly, hôm nay em muốn đến công ty xem xét một lát, anh có cần đi
không?" Sáng sớm, Mộ Ly đã vì Quý Linh Linh chuẩn bị một bữa sáng tình
yêu, lúc này đây cô đang vòng tay quanh cổ của anh, thân mật đứng một
bên. Vẫn còn mang tạp dễ trên người, giờ đây có cảm giác như một người
vợ đảm đang hiền đức vậy.
"Sao không ngoan như vậy, lại dậy sớm rồi này?" Mộ Ly kéo tay cô, lui
người về phía sau một chút, thuận tay lôi cô vào trong ngực, còn Quý
Linh Linh thì ngồi trên đùi của anh.
Cô ôm lấy cổ anh, trên mặt khó che đi nụ cười tươi tắn, cực khổ nhiều
năm như vậy, công ty của cô cũng phải trình làng chứ, bây giờ nghĩ kỹ
lại khiến cô hưng phấn muốn chết.
"Em rất ngoan mà, ngoan ngoãn chờ bác sĩ kiểm tra thân thể này, ngoan
ngoãn ở với anh này, bây giờ còn ngoan ngoãn chuẩn bị bữa sáng cho anh
này, chẳng lẽ còn chưa được hả?" Cô cong môi hồng lên, dáng vẻ nũng nịu
khiến Mộ Ly buồn cười.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô: "Về sau không cho phép em vào phòng bếp."
"Em. . . . . ." Thì ra anh đang nói cái này.
"Được rồi, em thấy anh gần đây khổ cực như vậy, cho nên mới muốn giúp
anh chuẩn bị bữa sáng chứ bộ, anh mà ăn bữa sáng em làm là thể lực tăng
gấp bội đấy." Quý Linh Linh học lại dáng vẻ của anh, lấy tay vuốt vuốt
vật râu nơi cằm anh, đã nửa tháng nay anh vẫn đi sớm về trễ, hôm nay cô
tỉnh dậy sớm mà anh vẫn không hay không biết. Nhìn bộ dáng của anh,
trong lòng của cô giống như mất cảm giác vậy.
Mộ Ly cụng đầu cô: "Chờ đến khi anh qua cái khoảng bận rộn này là được
rồi, gần đây có một chuyện quan trọng cần được điều tra, quan hệ đến
anh. . . . . ."
"Hả?" Nói được nửa câu, thế nhưng anh lại dừng lại.
"Hôm nay đến công ty,em chuẩn bị kỹ hết chưa? Có dùng biện pháp gì khác
không?" Mộ Ly kéo tay của cô qua, giữ trong lòng bàn tay mình, vỗ về
chơi đùa.
"Có chứ, anh xem này, em có mặc áo chống phóng xạ này, còn có giày đê
đế bằng nữa này, bộ váy anh mua cho em này, em còn cả quần ở trong nữa
này, dì Lâm có chuẩn bị cho em nước dinh dưỡng rồi, tóm lại, tất cả đều
chuẩn bị xong xuôi." Cô tiến lên trước, khe khẽ cắn cắn khóe môi anh.
Cô như học sinh tiểu học vậy, giới thiệu từng món đồ trong cặp của mình
cho anh xem.
Mà buổi cô nói chuyện đối với Mộ Ly mà nói, hình như rất được. Thấy khóe
miệng anh mỉm cười, nhìn dáng vẻ cô hạnh phúc vui mừng anh cũng nhẹ
nhõm đi vài phần, trong lòng mặc dù cómệt mỏi hơn nữa thì cũng sẽ biến
thành hư không.
"Gần đây thời tiết chuyển lạnh, em chuẩn bị mũ chưa? Cả bao tay nữa?"
Nghe anh nói vậy, Quý Linh Linh bắt đầu cảm giác đầu mình to ra thêm vài
phần, lại đến rồi lại đến rồi, anh lại cách ly mình với đám người nguy
hiểm rồi.
"Cục cưng à, em chỉ đến công ty thôi mà, em không phải người thủy tinh
đâu." Quý Linh Linh nâng tay nhỏ che cái miệng của anh, "Anh cằm rằm quá
rồi đấy, nếu như anh còn như vậy, em không dám cam đoan qua hai mươi
năm nữa, em sẽ không mang con đi tìm tên mặt trắng khác đâu đấy."
Mộ Ly ôm lấy đồ trong tay cô, gõ lên trán cô một cái: "Em nghĩ ngon quá
đấy, có anh rồi, còn dám nhớ thương người đàn ông khác." Trong giọng nói
mặc dù toàn sự bất mãn, nhưng anh vẫn ôm cô vào vòm ngực.
"Mẹ nó, anh thích bạo lực quá rồi đấy, ai cho anh cằm rằm như vậy chứ, như cái bà già."
"Anh vốn dĩ là ông già nhà em mà."
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh nhìn chằm chằm anh, nụ cười kiềm chế lại,
gương mặt toàn vẻ khó chịu , mỗi lần cãi nhau thì anh đều chiếm vế
trên, quá bất mãn mà."Ông già à,ông già ơi, xem anh già quá rồi kìa."
"Ha ha, anh sẽ không già nhanh như vậy đâu, anh sẽ chờ em." Nói xong,
liền áp môi lên miệng cô, anh nhẹ nhàng mà linh hoạt hôn lấy cô, cồn Quý
Linh Linh lúc này cũng rất phối hợp, đưa đầu lưỡi ra, để cho anh chậm
rãi nhấm nháp.
Cho đến khi Quý Linh Linh thở hồng học vì thiếu khí thì Mộ Ly mới ngưng động tác của mình.
"Hà. . . . . . Không được, về sau không cho như vậy đâu, em. . . . . .tức ngực quá. . . . . ."
"Đồ ngốc, em cũng không biết cách lấy hơi à?"
"Gì chứ, mỗi lần anh làm vậy em đều quên sạch rồi còn đâu." Quý Linh
Linh nói mấy câu này là thật, mỗi lần khi Mộ Ly nghiêm túc hôn thì cô
đều quên sach trơn, cho nên khi đó cô đều như xích tuột khỏi bánh xe,
không còn lấy tí hơi.
"Xem ra chúng ta phải tập luyện nhiều hơn mới được, như vậy em mới biết cách lấy hơi."
"Anh. . . . . . Được rồi, anh nhìn râu ria anh kìa, chưa cạo sạch đấy,
bẩn quá đi." Quý Linh Linh kéo tay của anh ra, chậm rãi đứng lên khỏi
người anh.
"Làm cái gì đấy?" Quý Linh Linh kéo tay anh đi chỗ khác.
"Đi cạo râu chứ đi đâu, chẳng lẽ em để mặc anh như thế này đi ra khỏi cửa hả?"
"Ờ." Mộ ly đứng đậy, để cô kéo tay đi vào toilet.
"Kem cạo râu, dao cạo râu. . . . . ." Quý Linh Linh vừa vào toilet, đã bắt đầu tìm đồ, "Còn thiếu thứ gì không nhỉ?"
"Còn thiếu một thứ."
"Hả?" Quý Linh Linh còn không chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã ép lưng Quý
Linh Linh lên cửa phòng, Mộ Ly đưa bàn tay không ở yên cởi tạp dề cô
xuống, thuận tay cởi bỏ hết nút áo sơ mi trên người cô ra, cứ như vậy,
làn da trắng hồng hiện ra trước mắt anh.
"Này!" Quý Linh Linh thở hắt một cái, khẽ vỗ tay của anh, "Làm cái gì đấy hả? Em bảo anh đi cạo râu mà."
"Em cạo thì cạo đi, đừng ngó anh." Nói xong, bàn tay tìm tòi, nơi đẫy đà đã bị anh nắm chặt.
"Ừ. . . . . .Đừng lộn xộn." Quý Linh Linh đỏ mặt, nhỏ giọng bảo anh, sớm
biết thể này thì lên lầu luôn cho rồi, nếu như bị những người khác nghe
được, thì mắc cỡ chết mất."Ô. . . . . . Tên vô lạinày! Không cho anh
dùng sức như vậ." Cô cố gắng đè nén âm thanh của mình.
"Mau cạo râu đi em, nếu không lát nữa bọn mình trễ giờ đó." Mộ Ly khom
người xuống, tay miệng cùng sử dụng, anh đúng thật là tên ác bá lợi hại
mà, mình thư thái nhưng cô thì làm sao đây? Một người nào đó giờ đang
khóc không ra nước mắt.
"Ngẩng đầu lên."
Mộ Ly ngẩng đầu lên như cũ.
"Xem anh đi, còn dính nước miếng đây này." Quý Linh Linh đặt một cánh
tay lên vai anh rồi nhón chân lên, dùng lưỡi liếm sạch sẽ nước miếng
xung quanh miệng giùm anh.
Mộ Ly nheo mắt lại, xuất hiện nụ cười xấu xa, cô gái nhỏ này đã học được thói quen xấu từ anh rồi đây.
"Không được lộn xộn đấy, anh bắt đầu chà sát cho em." Quý Linh Linh nén cười trừng mắt nhìn anh một cái, tay bắt đầu hoạt động.
Động tác của cô có chút vụng về, so với Mộ Ly thì chắc cô phải bái anh
làm giáo viên rồi, có trời mới biết giờ này anh làm cho cô rất thoải
mái.
"Ưm. . . . . . Nhẹ một chút." Quý Linh Linh lấy tay đấm lên bả vai anh,
mày nhíu lại, anh cứ tiếp tục như vậy nữa thì công việc trên tay cô chắc
hẳn không tiếp tục được nữa rồi.
Nhưng dù miệng bảo thì tay kia vẫn không an phận, từ từ lần mò lên vùng bụng của cô.
"Ừ ~" đột nhiên Mộ Ly kêu đau một tiếng.
"A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Một vết rạch có máu bên góc trái môi
dưới anh xuất hiện, Quý Linh Linh hốt hoảng vứt bỏ dao cạo râu trong
tay, lấy giấy cầm máu ngay cho anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em ngốc quá, ngốc quá mà!" Quý Linh Linh nghẹn ngào vừa nói vừa lấy tay lau đi vết máu cho anh.
Nhìn dáng vẻ đau lòng của cô mà Mộ Ly không đành lòng nổi:"Được rồi,
chỉ một vết rách nhỏ thôi mà, không có gì đâu em." Anh kéo tay cô, cầm
lấy khăn giấy trên tay cô, tự mình đặt lên vết thương. Cái cô gái nhỏ
này càng ngày càng nhạy cảm, có tí xíu mà phản ứng thành thế.
"Nhưng. . . . . ." Gương mặt đẹp thế này mà có sẹo thì biết làm sao, "Nhưng. . . . . ." Nước mắt đã tuột xuống, là tự trách.
Bàn tay lớn lớn của anh sờ lên tóc cô: "Về sau nếu có thời gian rãnh thì
anh sẽ giúp em học cách cạp râu nhé." Đè xuống một lát, anh thấy không
có gì nữa thì vứt giấy đi.
"Anh. . . . . ."
Bàn tay to của anh đặt ở bên eo cô: "Hư! Đền bù anh nhé." Giọng nói nhỏ nhẹ đầy từ tính.
"Em. . . . . . Ô. . . . . ." Và giọng nói khác lại ngập trong sự dịu dàng.
Bàn tay nhỏ lại đánh lên lưng anh, bọt cạo râu trên miêng anh còn chưa có lau đi mà.