Tương Tư - Sâu lười Myna

Chương 7: Ngày cấm (4)




Lúc trước nói chuyện nhất định đáp lời, nhưng bây giờ nhắc đến Thẩm Thời Linh, Thẩm Anh lại im thin thít.

Tương vương thấy phản ứng này của hắn, chỉ nói: “Không còn chuyện gì nữa, đi đi.”

Thẩm Anh ra ngoài, đứng trong hành lang một lúc.

Nhớ tới, từ khi rời nhà khoảng hơn mười năm trước đến giờ, hắn chưa từng gặp lại muội muội này.

Khi đó Tương vương tự mình chấp chính không lâu, cho rằng nữ nhân vừa có tài vừa có đức thì càng có lợi cho việc khai hóa dân phong, liền thi hành chế độ cho nữ đi học ở đất Sở. Thẩm Thời Linh cảm thấy chơi vui, cũng bất chấp con mắt của người khác, xin cha mẹ cho vào trường nữ nhìn xem một chút. Lúc đó trường nữ cách nơi Thẩm Anh đi học một con hẻm, Thẩm Thời Linh liền dậy sớm mỗi ngày, đi đến trường cùng với Thẩm Anh.

Hàng ngày Thẩm Anh đưa nàng đến trường nữ, sau đó lại quay về thư viện của mình. Bởi vì nàng lề mề mà kéo dài mất một canh giờ, đến thư viện trễ, bị tiên sinh trách phạt. Bình thường Thẩm Anh cũng không đếm xỉa gì đến nàng, tiểu nha đầu không chịu ngoan ngoãn ở nhà, không có chuyện gì lại chạy ra ngoài chơi, khi đó Thẩm Anh chỉ thấy nàng phiền phức không chịu nổi.

Sau đó, vì một vài chuyện mà hắn giận dữ rời nhà, do tuổi còn nhỏ, nên cũng không nhớ nhung người nhà gì cả, cho rằng mình có thể sống một mình. Sau này, càng ngày càng lớn, nhìn thấy nhiều chuyện trên đời, muốn nhấc bút lên viết một phong thư về nhà, lại không biết mở miệng từ đâu. Khi còn trẻ, sức lực dồi dào, làm ra vài chuyện hồ đồ, bây giờ xem ra, lúc đó thực sự đã thương tổn đến rất nhiều người. Cho dù bây giờ muốn bắt tay giảng hoà, nhưng hắn lại cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.

Thẩm Thời Linh sắp vào kinh, có nghĩa là bọn hắn thế nào cũng phải gặp lại. Mở miệng thế nào? Hỏi cái gì? Hắn đều không có ý tưởng gì cả. Về muội muội này, hắn chỉ biết rõ chuyện của hơn mười năm trước, sau này nghe nói nàng buôn bán rất lớn, mà thủ đoạn lại lợi hại, đã mơ hồ không còn giống với Thẩm Thời Linh trong ký ức của hắn nữa.

***

Lại qua khoảng hơn nửa tháng, hôm ấy Mạnh Cảnh Xuân trở về từ nha môn. Thời tiết đã ấm dần, nàng mua một miếng bánh xốp trên đường về nhà, cà lơ phất phơ vừa đi vừa gặm, bước vào trong phủ.

Bấy giờ đã hoàng hôn, nàng hô một tiếng Ngưu quản gia, cũng chỉ có Quế Phát vẫy đuôi quầy quậy, cực kỳ hứng thú chạy tới, cắn áo choàng của nàng. Nàng ném miếng bánh còn thừa lại cho Quế Phát, vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, tiếp tục đi vào trong.

Nàng thấy tiền sảnh sáng đèn, không biết là có chuyện gì, liền lặng lẽ đi qua liếc mắt một cái. Bên trong có một nữ nhân đang ngồi uống trà, chỉ nhìn nghiêng cũng đã biết chính là một mỹ nhân, cách ăn mặc không giống người trong kinh thành, cổ tay áo bó lại, thoạt nhìn rất là già giặn hoạt bát, có vẻ như là trang phục của đất Sở.

Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người, đây là lần đầu có khách nữ đến phủ của Tướng gia phải không?

Nàng đang định rụt đầu về, cô nương kia lại bất chợt nghiêng đầu sang nhìn nàng. Mạnh Cảnh Xuân ngẩn ra, cô nương kia đã mở miệng nói: "Có chuyện gì?"

"A? Không, không có chuyện gì." Mạnh Cảnh Xuân đứng thẳng người, vỗ nhẹ nếp nhăn trên quan bào. Nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc Ngưu quản gia đi đâu rồi? Khách còn ngồi đây uống trà, mà ngay cả một người đón khách cũng không thấy.

Mạnh Cảnh Xuân đang nói thầm, Ngưu quản gia đã vội vội vàng vàng chạy tới, dừng lại bước chân, đứng trước cửa thở hồng hộc, hít sâu một hơi, vuốt vuốt y phục, lại khôi phục bộ dáng ung dung trầm tĩnh thường ngày, nhìn Mạnh Cảnh Xuân, nói: “Mạnh đại nhân."

Mạnh Cảnh Xuân khẽ lên tiếng đáp lại, ông nhấc áo rảo bước tiến vào tiền sảnh, vái chào với vị khách nữ kia, nói: “Trước khi Tướng gia rời phủ có nói, e là hôm nay phải muộn một chút mới về được, nếu quý khách không ghét bỏ, ở trong phủ ăn bữa tối rồi hẵng đi?”

Cô nương kia đặt chén trà xuống, lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân đứng nơi cửa, nói với Ngưu quản gia: “Hình như ngoài cửa có một người khách khác, quản gia không đón tiếp sao?”

“Cái này......" Ngưu quản gia nói, “Mạnh đại nhân không phải là khách."

“Ừ?” Nữ nhân hơi nhướng mắt, thích thú nhìn Mạnh Cảnh Xuân.

Mạnh Cảnh Xuân nói: "Ta, ta sống ở đây.”

"Ngươi ở đây?” Giọng điệu cô nương kia nhàn nhạt, khuôn mặt nhìn quen mắt khó tả, “Chẳng lẽ đây không phải là Tướng phủ à?”

Mạnh Cảnh Xuân nghĩ cả buổi trời cũng không biết phải đáp lại thế nào. Nàng ở trong phủ này lâu như vậy, bây giờ đứng ở trước cửa lại cảm thấy có vài phần tiến thoái lưỡng nan.

Ngưu quản gia vội giải vây: “Mạnh đại nhân là thân thích của Hộ bộ Tông Thượng thư tiền nhiệm, bây giờ Tông Thượng thư nhậm chức ở nơi khác, Mạnh đại nhân không có chỗ để đi, liền dời qua đây ở tạm.”

Trên mặt cô gái kia không hề có chút ý cười nào, nhìn nhìn nàng rồi đứng dậy.

Ngưu quản gia vội vàng nói thêm lần nữa: “Trời đã tối rồi, quý khách ăn bữa tối ở trong phủ rồi hẵng đi.”

"Cũng tốt." Nữ nhân kia nói: “Làm phiền quản gia dẫn đường.”

Ngưu quản gia vội vàng dẫn nàng đi ra ngoài. Mạnh Cảnh Xuân bám theo ở sau cùng, có phần không hiểu rõ tình hình. Nhìn thái độ của Ngưu quản gia, hình như vị khách này thật sự là khách ‘quý’, e là lai lịch không nhỏ.

Ngưu quản gia dẫn cô nương kia vào phòng ăn bên cạnh nhà bếp, sau đó hấp tấp ra ngoài bảo nhà bếp mang thức ăn lên. Mạnh Cảnh Xuân ngăn ông lại, nhỏ giọng hỏi: "Không biết vị khách tới hôm nay...... là ai vậy?"

Ngưu quản gia lại nói: "Không rõ lắm."

Mạnh Cảnh Xuân hơi kinh hoảng: “Không rõ? Vậy Ngưu quản gia nhiệt tình như vậy......"

Ngưu quản gia nói: “Trong phủ chưa từng có khách nữ tới, vị khách hôm nay chắc hẳn là rất quan trọng, e là không thể qua loa. Chờ nàng ấy ăn xong cơm tối, chắc Tướng gia cũng về."

Mí mắt Mạnh Cảnh Xuân giật giật. Khách nữ rất quan trọng với Thẩm Anh? Nhìn tuổi nữ nhân này có vẻ không kém Thẩm Anh bao nhiêu, mà từ trang phục cũng không nhìn ra có phải là phụ nữ có chồng hay không. Nếu rất quan trọng, vậy chẳng lẽ......

Nàng cắn cắn môi, bụng lại đói chịu không thấu, đang định ghé qua nhà bếp tùy tiện ăn một chút gì đó lót bụng, không ngờ Ngưu quản gia lại nói tiếp: "Vừa rồi vị khách nữ kia hỏi, sao Mạnh đại nhân không ăn cùng, ý của đại nhân là......"

Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, dù sao cũng đang đói, ăn cùng thì cũng có sao đâu?

Nàng nghĩ thế, liền đi qua đẩy nhẹ cửa ra.

Nữ nhân kia liếc nhìn nàng một cái, nói: “Để cửa mở đi.” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, cũng không đóng cửa lại, ngồi ở một góc khuất bên bàn ăn, có vẻ rất là câu nệ.

"Không biết Mạnh đại nhân làm ở nha môn nào, rất quen thuộc với A Anh nhà ta sao?”

A...... A Anh......

Mạnh Cảnh Xuân nghe mà mờ mịt cả đầu, chỉ có thể trả lời: “Ở Đại Lý tự. Cùng với Tướng gia...... khá quen thuộc."

“Ồ, xem ta hỏi gì kìa." Đôi mắt nữ nhân kia mang ý cười, “Đều ở dưới cùng một mái hiên, sao không quen thuộc cho được."

Mạnh Cảnh Xuân không biết nói gì mới tốt, kéo dài âm cuối đáp lại: "Ừ......"

Nàng kia lại chậm rãi nói: “Tính cách A Anh trước kia không được tốt, không biết bây giờ có thay đổi gì không. Cái tính cách tệ hại của hắn, chỉ cần có chuyện gì nhìn không vừa mắt, thì dù cho có đang ở trên bàn ăn cơm, cũng sẽ quăng đũa giận dữ rời đi, thât đúng là…… Một tí tẹo cảm tình thể diện cũng đều không giữ lại cho người khác. Nếu cái tính cách thúi hoắc này vẫn như cũ, e là Mạnh đại nhân ở chung rất khó khăn?”

Mạnh Cảnh Xuân hơi líu lưỡi, nàng thật sự đoán không ra lai lịch của vị khách nữ này. Nàng ta kể lại lịch sử đen tối của Thẩm Anh, có vẻ như thật sự vô cùng thân thiết. Nàng cúi đầu uống một ngụm nước, vội vàng trả lời: “Không khó, tính cách Tướng gia bây giờ...... thật sự tốt.”

Hình như nữ nhân kia hơi xúc động, cười nhạt ra tiếng: “Thật không, cái tính không đụng phải tường không quay đầu của A Anh, ta còn tưởng là cả đời này đều không sửa được. Thật là không ngờ nha......"

Mạnh Cảnh Xuân nghe nàng ấy nói như vậy, trong lòng vẫn còn làu bàu, chẳng lẽ vị khách nữ này là thanh mai trúc mã của Thẩm Anh, bây giờ tìm tới cửa?

Gió đêm lành lạnh, Mạnh Cảnh Xuân lại cảm thấy có phần khô nóng. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng đen, thức ăn đều đã bày lên bàn, trong lòng nàng thầm hỏi sao giờ này mà Thẩm Anh vẫn chưa về. Đợi đến khi hắn về, nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.

Cô nương kia thoang thả ăn cơm, dáng vẻ nhàn nhã, rất là thỏa đáng, khi ăn cơm tuyệt đối không mở miệng nói chuyện. Mạnh Cảnh Xuân cũng ngồi một bên chậm rãi ăn, trước đó còn đói meo râu, bây giờ lại tự dưng không còn khẩu vị gì.

Mạnh Cảnh Xuân giương mắt nhìn lén nàng kia, mặt mũi cô nương này trắng ngần, không đánh phấn vẽ mày, ngược lại càng có vẻ thanh lệ, vẻ đẹp có phần trầm tĩnh. Đáy lòng nàng thầm than một tiếng, mình so với nàng ấy, thật sự là kém xa. Cả ngày đều mặc bộ quan bào lỏng lỏng lẻo lẻo này, không có tinh thần, lúc nào cũng như là chưa tỉnh ngủ, không biết trong lòng Thẩm Anh có từng ghét bỏ nàng hay chưa.

Nàng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Giọng của Ngưu quản gia vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Khi nàng lấy lại tinh thần thì Thẩm Anh đã đứng trước cửa phòng ăn.

Hắn chỉ đứng đó chứ không vào, Mạnh Cảnh Xuân thấy vẻ mặt bất thường của hắn, trong lòng chợt lộp bộp một chút.

Thẩm Anh đè giọng, nói: "Thẩm Thời Linh, ngươi ra đây.”

Một câu này dọa Mạnh Cảnh Xuân đến mức nàng đứng bật dậy, nữ nhân kia ngược lại vẫn ung dung ngồi nơi đó.

Thẩm Anh nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, giọng dịu xuống, nói với nàng: “Nàng ăn tiếp đi.”

Thẩm Thời Linh gác đũa, giọng điệu thong thả: “Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, ngươi đừng có gọi tên của ta. Mười hai năm nay, trí nhớ của ngươi cũng không tăng thêm được chút nào, phải không?”

Mặt Thẩm Anh nghiêm túc, nói: “Ra đây nói chuyện.”

Thẩm Thời Linh cắn răng, giống như chỉ cần chọc một cái nữa là sẽ phát tác.

Mạnh Cảnh Xuân nhìn không ra nguyên do, tình hình trước mắt thật sự vượt xa khỏi dự tính của nàng. Cái này, chẳng lẽ là có thù oán gì à......

Thẩm Thời Linh giận dữ đứng lên, cuộn tay áo, đi đến cửa, đứng ngay trước mặt Thẩm Anh. Tuy thấp hơn hắn một cái đầu, nhưng khí thế không hề thua kém hắn.

Thẩm Anh cúi đầu, mượn ánh đèn lồng mờ mờ dưới mái hiên nhìn nàng. Hơn mười năm trôi qua, hình như muội ấy cũng không cao hơn bao nhiêu, còn vóc dáng của mình thì lại biến đổi không ít, dáng dấp của cả hai đều không còn giống như thời trẻ, trải qua sự gọt rửa của năm tháng, trên mặt đã hiện ra dấu vết của thời gian.

Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là vẫn nhận ra được, đây chính là điều kỳ diệu của quan hệ huyết thống, dù chia cách bao nhiêu năm như vậy, nhưng vẫn nằm im bất động trong lòng mình.

Vốn dĩ Thẩm Anh có nỗi niềm xấu hổ, cho dù là với cha mẹ ở phương xa, hay là với muội muội đứng ở trước mắt.

Hắn vừa than nhẹ một tiếng, Thẩm Thời Linh đột nhiên duỗi tay níu chặt lấy vạt áo trước của hắn. Còn chưa đợi Thẩm Anh phản ứng lại, Thẩm Thời Linh đã trực tiếp vung nắm đấm lên mặt hắn.

Hình như vẫn chưa hết giận, Thẩm Thời Linh cắn răng, lập tức đổi sang tay kia, lại vung thêm một quyền về phía mặt còn lại.

Nàng thở ra một hơi, buông tay ra, chỉ vào Thẩm Anh nói: “Ngươi nhớ rõ cho ta, hai quyền này là ta đánh thay cha mẹ.” Nàng vẫn thở phì phì như trước, nhấc chân đạp thêm một cái, bắp chân của Thẩm Anh bị nàng đá đến phát đau.

“Cú cuối cùng này ngươi cũng phải nhớ cho rõ, Thẩm Thời Linh ta trước giờ đều là trưởng tỷ của ngươi, đừng có ở bên ngoài rêu rao ta là muội muội của ngươi.” Nàng chỉ chỉ Thẩm Anh, hai ta còn chưa xong đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.