Tương Tư Cùng Quân Tuyệt

Chương 27: Ảo ảnh




Dưới đất vọng lên tiếng gầm tức giận của cái xác khổng lồ, chấn mặt đất nứt rạn. Hai bàn tay to thò ra từ lòng đất bắt lấy đuôi rồng quét qua, ném bay con rồng to.

Cự Linh Đạo Quân nhảy lên, mới đứng vững đột nhiên thấy vật khổng lồ dã man đập vào mặt. Cự Linh Đạo Quân bị đụng ngã, bốn móng vuốt to đạp lên người gã. Sau khi móng vuốt nặng nề giẫm đạp, Cự Linh Đạo Quân bị đuôi rồng siêu nặng vỗ mạnh xuống. Quanh thân mới hình thành linh quang bị quất tan tác, thi huyết văng tung tóe.

Cự Linh Đạo Quân mới bò dậy thì con rồng to lại nhào lên, giẫm đạp người gã.

Cự Linh Đạo Quân rống to:

- Ta muốn...!

Cự Linh Đạo Quân lại bị đạp xuống đất, một chuỗi móng vuốt rầm rập chạy qua. Vạn Chú Đạo Quân vô cùng đồng tình Cự Linh Đạo Quân, cũng vui sướng khi người gặp họa, có chútđồng cảm.

Vạn Chú Đạo Quân thầm nghĩ:

- Đấu với con rồng to này thì lòng tự tôn phải cứng rắn chỉ còn lại một dây thần kinh mới không bị nó đả kích.

Vạn Chú Đạo Quân bị con rồng to chà đạp hơn mười lần, lòng tự tôn sớm rách nát, mình đầy vết thương. Vạn Chú Đạo Quân hiểu sâu sắc nỗi đau bị con rồng to đả kích hết lần này tới lần khác, đó là tuyệt vọng sâu tận linh hồn.

Nhưng thấy cường giả trong đỉnh Đạo Quân bị chà đạp làm Vạn Chú Đạo Quân rất thihsc thú, ít ra gã không phải nạn nhân bị con rồng bạo lực bắt nạt, có chút an ủi.

Cự Linh Đạo Quân liên tục bị đụng ngã, giẫm lên mấy chục lần. Lòng tự tôn của Cự Linh Đạo Quân mạnh hơn Vạn Chú Đạo Quân nhiều, gã chỉ chịu nổi hơn mười lần là tự tôn tan nát hết.

đột nhiên Cự Linh Đạo Quân bị giẫm lún xuống đất rồi không ló đầu lên nữa. Con rồng to thò đầu nhìn vào trong hố to, xác Đạo Quân tiền sử đã đào một con đường dưới lòng đất, nhanh chóng chạy trốn. Lòng tự tôn của Cự Linh Đạo Quân đã bị đả kích tan tành, gã không tiếc vứt bỏ mặt mũi chui xuống đât trốn đi.

Thần thức Cự Linh Đạo Quân dao động nổ vang bên tai Giang Nam, Vạn Chú Đạo Quân, con rồng to:

- Tiểu bối Tiên giới, Vạn Chú, ác long, ta nhớ kỹ các ngươi, sau này sẽ trả lại nhân quả này gấp trăm lần!

Nhưng Cự Linh Đạo Quân nói không mạnh mẽ, gã đã bị thương khá nặng.

Vạn Chú Đạo Quân vội cao giọng quát:

- Cự Linh đạo huynh, ta bị bắt buộc, ta không tham gia đánh ngươi, ngươi bị đánh liên quan gì ta?

Cự Linh Đạo Quân chửi mắng:

- Chó săn của tiểu bối Tiên giới, phản đồ trong Đạo Quân tiền sử, chuột anhứt nhân cách thấp kém...

Vạn Chú Đạo Quân nổi giận, nhe răng cười nói:

- Cự Linh, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Ta cũng từng quát tháo một thời đại, trải qua tịch diệt kiếp mà không chết. Ngươi dám đến tìm ta trả thù thì ta sẽ cho ngươi chết cực kỳ khó xem!

Giang Nam giơ ngón cái lên khen:

- Vạn Chú đạo huynh, đây là mới làp hong độ Đạo Quân tiền sử nên có. Trước kia ngươi sợ đầu sơ đuôi làm ta xem thường ngươi, bây giờ những lời ngươi nói ra hùng tâm mới khiến ta khâm phục.

Vạn Chú Đạo Quân nhìn Giang Nam, cười gằn:

- Tiểu tử, ngươi cứ ám toán ta suốt, khiến ta liên tục chịu thiệt, ta muốn ngươi...

Giang Nam pahảy tay:

- Di thôi!

Giang Nam, con rồng to quay về đường cũ. Vạn Chú Đạo Quân không nói hết câu hăm dọa. Vạn Chú Đạo Quân nhìn Giang Nam, con rồng to đi xa, gã đành đi theo.

Vạn Chú Đạo Quân tiếp tục lẩm bẩm:

- Bằm thây vạn mảnh, không không, ta muốn bắt giữ ngươi, hành hạ vạn năm, một ức năm, cho ngươi sống không bằng chết...

Giang Nam nhỏ giọng nói:

- Bây giờ Cự Linh Đạo Quân bị thương nặng chắc sẽ trốn đi dưỡng thương... Không đúng, thân Cự Linh Đạo Quân đã chết, không dưỡng thương được, chỉ có thể chuyển thế. Nói vậy là Cự Linh cấm khu không còn nguy hiểm gì, là chỗ tốt để ánh sáng, tìm báu vật. Nơi đó có rất nhiều kiến trúc tiền sử chưa sụp đổ, sẽ có một ít kho báu Cự Linh Đạo Quân để lại.

Sắc mặt Vạn Chú Đạo Quân liên tục thay đổi, nói đến chỗ sướng thì cười khùng khục:

- Cho ngươi kêu gào, không nừng gào rú. Tiếng kêu rên của ngươi sẽ là tiếng nhạc êm tai tuyệt vời nhất...

Giang Nam nhỏ giọng nói:

- Hưm, chắc Phượng Nghi đạo hữu cũng được truyền thừa mạch Cự Linh, ta từng nhận nhiều ích lợi từ nàng. Vậy mời nàng dẫn tinh anh Huyền Châu vào Cự Linh cấm khu, nghiên cứu công pháp Cự Linh tộc, sư tầm kho báu.

-... Rồi từ từ giết ngươi, chậm thật chậm.

Vạn Chú Đạo Quân cười nham nhở:

- Đúng rồi, ta muốn bắt cóc con rông này, rồng ngốc chỉ số thông minh không cao. Rồng to thuộc về ta, Chú Đạo thiên đàn, Vạn Chú Thiên Chung cũng vật về chủ cũ, ha ha ha ha ha ha!

Con rồng to ngoái đầu liếc Vạn Chú Đạo Quân, mắt rồng to lộ vẻ thương hại.

Con rồng to ồm ồm hỏi:

- Giáo chủ, tên này bị điên rồi?

Giang Nam quay đầu, thấy Vạn Chú Đạo Quân cười toe toét, lắc đầu, nói:

- Rồng to, ngươi đả kích hắn quá ác, chắc bị hỏng não rồi.

Vạn Chú Đạo Quân nhe răng cười nói tiếp:

- Chà đạp đến chết!

Con rồng bạo lực gãi vảy rồng trên đầu, xấu hổ nói:

- Bị hỏng não thật, tội nghiệp.

Giang Nam bỗng dừng bước. Con rồng to, Vạn Chú Đạo Quân đứng lại theo. Vẻ mặt Giang Nam nghiêm túc nhìn phía trước, từ khi anò đằng trước xuất hiện một thôn xóm nhỏ, khói bếp bốc lên. Mấy đứa con nít chơi đùa ở đầu óm, vài phụ nhân giặt quần áo bên sông, tiếng gõ trong trẻo. Đầu thôn có hai lão nhân tóc bạc phơ đánh cờ, dăm ba người đứng bên cạnh xem, đang tranh luận nước cờ nên đi như thế nào.

Trong rừng cây bên cạnh xảy ra tiều phu đốn củi, thợ săn vào núi săn bắn. Phụ anhna canh cửi trong phường. Thư sinh mở cửa sổ thư phòng đọc sách.

Thôn xóm chỉ có hai, ba chục người, rất thưa thớt.

Nhưng trong vô nhân cấm khu đột nhiên xuất hiện một thôn nhỏ như thế ngoại đào nguyên thì rất kỳ lạ.

Giang Nam đi qua con đường này và khi đến không hề thấy thôn xóm gì.

Sắc mặt Vạn Chú Đạo Quân sa sầm, bộ dáng bình thường trở lại, trầm giọng nói:

- Có điều lạ.

Giang Nam gật đầu. Hai, ba mươi người trong thôn không phải thời không phản chiếu mà thật sự tồn tại, đúng là rất lạ.

Trong vô nhân cấm khu thường hay có phản chiếu thời không, đó là ảo ảnh các thời đại tan võ để lại. Nhưng trước mắt bọn họ là sinh linh sống động, trong hoàn cảnh vô nhân cấm khu càng kỳ lạ hơn.

Trong thôn một lão nhân phát hiện hai người một rồng, phất tay làm rối bàn cờ, cười to bảo:

- Khách từ phương xa đến, mời vào, mồi mời.

Lão nhân tóc bạc đối diện trợn tròn mắt, râu tóc dựng đứng mắng:

- Thiên Hi lão già, rõ ràng ngươi không đấu cờ thắng ta nên cố ý chơi xấu!

- Có khách nhân đến sao thất lễ được?

Thiên Hi lão nhân cười tủm tỉm:

- Ngươi và ta đánh cờ không gấp gáp gì, nghênh đón khách quý là hơn, đừng để thất lễ.

Hai lão nhân đứng dậy, hai, ba mươi thôn dân đi ra ngoài. Thư sinh ra khỏi thư phòng, thợ săn và tiều phu xuống núi. Đám người dón Giang Nam, Vạn Chú Đạo Quân, con rồng to vào thôn nhỏ.

Giang Nam nháy mắt với Vạn Chú Đạo Quân, hai người đi vào trong thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.