Tương Tư Bất Hối

Chương 37: Cho nàng câm!




Trần Mộc Ngôn ngây dại, theo sát đi tới trước thang máy .

“Cho nên chị mỗi lần chạy tới nhà tôi cũng là đang diễn trò?”

Tô Văn Hi không có trả lời cậu, chẳng qua chỉ cười cười.

Thang máy ở lầu năm dừng lại, trong nháy mắt cửa sắp đóng kín ,Tô Văn Hi giữ nó lại.

“Bất quá tôi thích anh cậu là thật, chỉ là không biết cái tôi nào của tôi thích anh ta.”

Trần Mộc Ngôn trừng mắt nhìn, thang máy bắt đầu xuống tầng dưới.

Khi cậu đi tới trước xe ,không khỏi nở nụ cười.

“Ôi mẹ ơi . . . . . . Tô Văn Hi cùng Trần Chi Mặc đúng là tuyệt phối!”

Hai người kia đều có bản lãnh đem cậu xoay vòng vòng đùa bỡn .Không trách được Tô Văn Hi lần đầu tiên tới nhà bọn họ ,Trần Chi Mặc nói với cô ta “Nhập vai quá sâu” rồi!

Xem ra lần sau mình không thể tùy ý tin tưởng vào diễn viên rồi!

Trần Mộc Ngôn đem xe lái đến một quán trà, gọi phần món ăn, sau khi ăn xong nhớ tới kem đánh răng hình như đã hết,chạy xe đến siêu thị.

Đang lúc tính tiền ,cậu nhận được nhận được Đinh San San .

“San San? Chuyện gì?”

“Mộc Ngôn mau tới giúp tôi,tôi . . . . .” Lời của cô vẫn chưa nói hết, điện thoại di động đã bị người đoạt đi.

Ở bên trong là một mảnh thanh âm huyên náo ,nghe giống như PUB.

“Này! Ngươi chính là bạn trai nó sao!”

Trần Mộc Ngôn cau mày, Đinh San San nhất định là đã xảy ra chuyện, đã sớm bảo cô không nên lại đi PUB làm phục vụ,sao lại không nghe chứ!

“Chuyện gì?”

“Ngươi còn dám hỏi ta chuyện gì! Bạn gái của ngươi đập bể đầu huynh đệ ta,bảo nó bồi thường còn không chịu !Ngươi nếu trong mười phút không tới ,bọn ta sẽ lần lượt phục vụ cho nó sảng khoái ,để xem nó còn cay độc như vậy không!”

Trần Mộc Ngôn cả kinh, lên tiếng hỏi địa chỉ liền lập tức chạy qua.

Đem xe dừng ở cửa, cậu liền vọt vào bên trong PUB.

Một đám nam nữ lắc lư mọi nơi,tiếng nhạc chấn động màng nhĩ .Thỉnh thoảng có phục vụ mang tóc giả nữ nhân mạc váy ngắn màu đỏ bưng bia đi tới đi lui, còn có thể bị những tên khách nhân uống điên ăn bớt.

Trần Mộc Ngôn nhìn quanh, bị những thanh niên không biết đụng đụng chạm chạm như lọt vào trong sương mù .

Mấy cô gái nhìn thấy cậu, thỉnh thoảng đưa tới ánh mắt mập mờ ,đáng tiếc Trần Mộc Ngôn không có tâm tình thưởng thức.

Vòng quanh PUB tìm hồi lâu, cậu rốt cục nhìn thấy ba tên mặc áo khoác đen,trên mặt mang vẻ lưu manh .Trong đó một tên trên bả vai còn giữ mãnh vỡ thủy tinh ,thái dương đang chảy máu.

Mà Đinh San San ngồi chính giữa bọn họ , co rúm lại . Nam nhân bên cạnh tay không an phận đặt ở trên đùi của cô,cô khép lại chân, cong lưng lại.Nam nhân kia thấy cô không muốn nhượng bộ, một cái tát vung lên,đang lúc Đinh San San nhắm chặt mắt chuẩn bị chịu ,đối phương cười sờ người cô.

“Tên kia sợ là không dám tới đi!”

“San San!”

Trần Mộc Ngôn đi tới.

Đinh San San ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô muốn đứng dậy, lại bị nam nhân bên cạnh đè xuống.

Nam nhân cầm đầu kêu là Triệu ca, hắn nhìn mặt Trần Mộc Ngôn, quét qua cậu,cái loại cảm giác tựa hồ bị đối phương lấy hết này làm Trần Mộc Ngôn vô cùng không thoải mái.

Triệu ca vỗ vỗ vị trí bên cạnh , “Nhìn chưa ra cô nàng này có bạn trai bộ dáng không tệ, không trách được lại chướng mắt mấy người chúng ta .”

Hai người khác cũng cười theo .

Trần Mộc Ngôn không có ngồi,chỉ đứng ở nơi đó: “Ta đã tới, Triệu ca nói thẳng muốn làm thế nào .”

“Đứng làm gì? Ngươi đứng lâu như vậy người khác còn tưởng rằng Triệu ca ta khi dễ mấy tên trẻ tuổi các ngươi .”Triệu ca muốn kéo Trần Mộc Ngôn qua, Trần Mộc Ngôn vốn là không muốn ngồi xuống, nhìn Đinh San San đã khóc sưng mặt,cũng muốn sớm một chút chấm dứt chuyện này.

“Ta đã ngồi xuống, mời Triệu ca nói muốn làm thế nào .”

Triệu ca đưa tay sờ mặt Trần Mộc Ngôn,lại không nghĩ rằng cậu tránh về phía sau,chỉ đành phải ngượng ngùng nói: “Nhìn không ra, cậu cùng bạn gái đều cùng tính tình,a, ha ha!”

Hai tên khác cũng cười theo.

“Bất quá Triệu ca ta luôn luôn đối với người bộ dáng đẹp mắt rất có kiên nhẫn.” Triệu ca tay vỗ vỗ trên đùi Trần Mộc Ngôn,rất có khuynh hướng xuống phía dưới , mà Trần Mộc Ngôn cũng không chút khách khí mà đem tay của hắn cầm lên,bỏ lên trên bàn.

“Triệu ca,không còn sớm,ngươi muốn như thế nào ta mới có thể mang cô ấy đi.”Trần Mộc Ngôn thu hồi tất cả vẻ mặt, nghĩ thầm cùng lắm thì ở chỗ này theo chân bọn họ đánh một trận.An ninh nơi này chắc là không để tùy họ gây chuyện.

“Cũng đúng, không còn sớm.”Triệu ca nhìn huynh đệ của hắn, “Ngươi nhìn, đầu của hắn bị đập,ngươi giao tiền thuốc thang thế nào?Vỡ đầu, còn phải bồi dưỡng đúng không?Còn có cái kia cái gì như . . . . . phí tổn thất tinh thần ,đúng không? Đại Minh?”

Đại Minh chính là người bị nện đầu, “Đúng vậy, đại ca! Ta cũng cảm giác tâm linh mình bị thương tổn nghiêm trọng,bây giờ ta mà thấy mấy tiểu thư phục vụ bia ,chỉ sợ các cô đột nhiên đem chai bia nện vào người của ta . . . . . .”

Hắn còn vừa nói vừa xoa bộ ngực, bộ dáng không giống như trong lòng bị đả kích,ngược lại giống như là ăn quá nhiều bị nghẹn.

“Bệnh viện CT phí là 260 , nếu như Đại Minh tiên sinh không yên lòng muốn cộng lại hết,coi như là 500, khám gấp phí 30 , băng bó phí dụng là 30 , thuốc bổ cho dù nhân sâm tổ yến 2000, cộng thêm tinh thần tổn thất phí, ” Trần Mộc Ngôn liếc mắt nhìn nhìn Đại Minh một cái, “Người xem có thể đứng lên còn chưa tới mức độ tàn tật,dựa theo luật pháp nước ta ,phí tổn thất tinh thần hẳn là ở mức 300-500, xin hỏi còn có phí dụng nào chưa tính toán rõ ràng không?”

Triệu ca cùng huynh đệ của hắn ngẩn người, Đại Minh vỗ cái bàn đứng lên tựa hồ muốn nói gì, nhưng Triệu ca ngăn cản hắn.

“Ai, Đại Minh ngươi hung cái gì, có lời gì hảo hảo nói !”

“Đúng vậy, Đại Minh tiên sinh, nhìn ngài rất không hài lòng, vậy thì mời nói cho ta biết ngài còn cần ta bồi thường cái gì.” Trần Mộc Ngôn vẻ mặt rất lạnh nhạt, có một loại cảm giác giải quyết việc chung ,khí thế truy tử đem Đại Minh áp xuống.

“Ngươi bồi thường ít như vậy?”

“Nếu như ngài cảm thấy ta bồi ít, vậy không bằng chúng ta xin cảnh sát đến bệnh viện nghiệm đả thương, để bệnh viện nói ta bồi chính là không nhiều lắm.”

Đại Minh nhìn Triệu ca, ánh mắt kia tựa hồ là đang nói Trần Mộc Ngôn không phải là dễ trêu ,không bằng ra khỏi PUB trị hắn.

Nhưng là Triệu ca bỗng chốc cười,”Xong,liền theo số tiền này, vì một vết thương nhỏ mà còn chạy tới chạy lui, đây không phải là tự tìm phiền toái sao?”

Trần Mộc Ngôn móc ra ví tiền, đem bốn ngàn vỗ vào trên mặt bàn, “Không cần thối lại.”

Đang muốn đi, Triệu ca kéo cậu lại, “Người trẻ tuổi này, không phải là Triệu ca ta nhiều chuyện. Ngươi tựa hồ quá không biết lễ phép đi, chẳng lẽ ngươi không nên uống chai bia cho huynh đệ ta nói lời xin lỗi sao?”

Trần Mộc Ngôn vốn là không muốn để ý đến hắn, nhưng là hai người khác hết lần này tới lần khác đem Đinh San San nhấn trở lại.Trần Mộc Ngôn không thể làm gì khác hơn là nhấc bia lên,một hơi uống thấy đáy.

Triệu ca vỗ tay nói: “Lúc này mới sảng khoái !”

Đinh San San bị bọn họ đẩy đi ra ngoài,cô vội vàng chạy tới phía sau Trần Mộc Ngôn.

“Chúng ta đi thôi.” Trần Mộc Ngôn kéo cô hướng ra ngoài chạy, xuyên qua dòng người đông đúc, đi tới cửa.

“Mộc Ngôn . . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Đinh San San vẫn đình chỉ nước mắt chảy xuống.

Trần Mộc Ngôn nhìn cô mặc áo đuôi ngắn quần cụt, không khỏi thở dài một hơi, đem áo khoác trên người cởi ra, choàng trên vai cô: “Nếu như lần sau tôi tại loại địa phương này nhìn thấy cậu,tôi nhất định sẽ không để ý tới cậu nữa.”

“Ừ . . . . . Tôi biết. . . . . .”

“Cậu phải nhớ nếu bị trường học biết cậu ở loại địa phương này làm, cho dù không để cho bị ngươi cảnh cáo xử phạt , các thầy cô giáo khác cùng bạn học như thế nào nhìn cậu.”

“Tôi. . . . . Tôi cũng vậy không có biện pháp, rất phải nhanh nộp tiền thực tập . . . . . .”

“Vậy cậu hỏi mượn tôi là được,cậu toàn tâm toàn ý đem sách đọc xong, đem bằng hành nghề thầy thuốc tới,cho dù là đến một bệnh viện nhỏ làm việc, cậu đưa tôi số tiền kia cũng không thành vấn đề!” Trần Mộc Ngôn nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy trước mắt làm sao có nhiều Đinh San San như vậy .

“Mộc Ngôn?Cậu làm sao vậy?” Đinh San San phát hiện cậu có cái gì không đúng ,vừa quay đầu lại, nhìn thấy đám người Triệu ca đang cười toe toét miệng đi tới.

Đinh San San giờ mới hiểu được, chai bia kia nhất định là bỏ thuốc rồi, cô vội vàng đỡ Trần Mộc Ngôn hướng bãi đậu xe ven đường đi tới.

Trần Mộc Ngôn dùng sức mở mắt, một mảnh choáng váng,ngay cả đầu cũng nặng nề không được rồi .

Đinh San San đem chìa khóa xe hắn lấy ra,mà thân thể Trần Mộc Ngôn mất đi khống chế ngã xuống,Đinh San San không thể làm gì khác hơn là hai tay nâng cậu, hướng xe đi tới.

Mắt thấy bọn Triệu ca càng chạy càng gần, Đinh San San luống cuống tay chân lên.

“Ơ, bạn trai ngươi uống có một chai mà chịu không được ?Nếu không vẫn là đem hắn giao cho Triệu ca ta,để cho ta dạy hắn làm sao uống rượu.” Triệu ca giải khai cổ áo,nới lỏng cổ áo Trần Mộc Ngôn đang sắp mất đi ý thức .

“Đừng. . . . . Các ngươi tránh ra! Tránh ra a!” Đinh San San hiện tại hối hận ,cô hiện tại đã biết rõ mục tiêu Triệu ca không phải là mình mà là Trần Mộc Ngôn.

Hai người khác tới ,đem Đinh San San lôi qua.

“Các ngươi dám đụng hắn! Trần gia nhất định sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi!”

Triệu ca đứng ở trước mặt Trần Mộc Ngôn, đưa tay sờ sờ mặt cậu,”Ta thích ngươi chẳng những bộ dáng đẹp mắt lại có cá tính , cho dù không có năng lực uống, cũng không quan hệ.”

Trần Mộc Ngôn chán ghét tay hắn vuốt ve ,nhưng lại không có khí lực.

Một bên Đại Minh mở miệng nói: “Triệu ca, tiểu tử này thoạt nhìn trong nhà sợ rằng có chút địa vị,hay là thôi đi!”

Triệu ca khẽ hừ một tiếng, xé ra áo Trần Mộc Ngôn,đưa tay vào dùng sức sờ soạng mấy cái, “Có gia cảnh thì sao! Những thứ nhà người có tiền sợ nhất cũng chính là gièm pha !”

Đang lúc Triệu ca muốn đem Trần Mộc Ngôn khiêng đi, có người gõ mui xe .

Triệu ca men theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy bên xe mấy nam nhân đang đứng,mà tên đàn ông đang gõ mui xe có một đôi mắt hoa đào trong mắt có mấy phần khinh thường, “Đem tay bẩn của ngươi trên người cậu ta ra.”

Triệu ca từ cách ăn mặc nam nhân kia có thể thấy được thân phận của hắn không tầm thường, mà phía sau hắn có mấy đại hán vạm vỡ vừa nhìn chính là bảo vệ trong PUB.

“Ellen, ” nam tử hướng một bên chủ quầy rượu nghiêng đầu,”Đây chính là PUB ngươi muốn ta đầu tư à,tùy tiện người nào tra cũng có thể đi vào, sau đó tùy tiện bỏ thuốc những khách nhân khác ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.