Tương Tư Bất Hối

Chương 13: Bất lực




Tại một nhà hàng nhỏ ngoài đại học nào đó, một nữ sinh viên để tóc ngắn ngang tai đem đôi đũa duy nhất đẩy ra, đưa tới trước mặt nam sinh mặc áo lông cũ.

“Nhuận Hành nhanh ăn đi, bằng không mỳ nguội.”

Nam sinh tên là Nhuận Hành nhận lấy đôi đũa, lộ ra nụ cười thật tươi nói: “Tiểu Thanh, kỳ thật tôi chỉ tới thăm cậu, cậu không cần mời tôi ăn mỳ.”

“Cũng không phải đồ gì đắt tiền.” Thẩm Thanh hơi nhíu mày, “Cậu ở một mình lại không nỡ tiêu tiền, chỉ sợ bát mỳ ngon còn chưa từng ăn qua đi?”

Tuy rằng con trai bình thường ở trước mặt nữ sinh luôn không muốn lộ ra vẻ trong túi thiếu tiền, nhưng Diệp Nhuận Hành và Thẩm Thanh quen biết đã lâu , hơn nữa Diệp Nhuận Hành vốn là một người rộng rãi, cậu không cần ở trước mặt Thẩm Thanh che dấu thứ gì.

Cầm lấy đôi đũa, cậu bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, “Vẫn là bên cạnh trường học của chúng ta làm hương vị nước sốt mỳ ngon nhất.”

“Tôi nói này, Nhuận Hành, cậu không tính quay về trường học nữa?”

“ Ngay cả cuộc sống như bây giờ tôi cũng rất miễn cưỡng, chuyện đi học tôi thật không dám nghĩ nữa. Tiểu Thanh, cậu học rất giỏi, đợi đến khi tốt nghiệp có thể tìm được một bệnh viện tốt để công tác.” Diệp Nhuận Hành hết sức nghiêm túc nhìn về phía đối phương.

“Cậu có biết, hiện tại cậu làm việc ở tạp chí đó căn bản là không chính quy, hơn nữa còn là tạp chí Bát Quái, tháng trước còn bị một nữ minh tinh khởi tố , không phải thắng kiện sao? Nhà tạp chí đó bồi thường biết bao nhiêu tiền … Cậu nói thật cho tôi đi tiền lương tháng trước cậu không được nhận?” Thẩm Thanh tựa hồ có chút sốt ruột.

“Ha ha, chính là vì tạp chí Bát Quái cho nên bán đặc biệt tốt.” Diệp Nhuận Hành sờ đầu một chút, “nghe tổng biên tập nói đã bồi thường cho nữ minh tinh kia rồi, chúng ta vẫn có đủ tài chính có thể cam đoan đưa tạp chí vào hoạt động mà!”

“Nghe hắn thổi phồng !” Thẩm Thanh cầm tay Diệp Nhuận Hành, “tôi có thể đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền, chúng ta cùng nhau làm , nhất định có thể chống đỡ đến lúc cậu học xong đại học! Cậu cũng nói, có bằng đại học mới có thể tìm được một công việc nghiêm chỉnh mà!”

Mẹ Diệp Nhuận Hành khi cậu học sơ trung thì bệnh qua đời. Ba thì bốn tháng trước kế hoạch thất bại mà tuyên bố phá sản, trong cơn tức giận cứ đi như vậy. Kỳ thật làm ăn thất bại cũng không phải chuyện làm bác Diệp thống khổ nhất, bác ấy sẽ không nghĩ phía đối tác tín nhiệm cũng là bằng hữu của bác vậy mà vụng trộm mang theo khoản tiền,khiến không có tài chính để luân chuyển mới có kết quả hiện tại.

Nửa năm trước Diệp Nhuận Hành coi như là một tiểu thiếu gia, cuộc sống không buồn không lo. Cậu cũng là một học sinh học tập rất tốt, vốn học xong đại học ba còn tính đưa cậu ra nước ngoài học thêm. Bác Diệp rời đi, làm cho cậu mất đi trụ cột kinh tế, không thể không tự nuôi sống bản thân.

“Hai chúng ta cho dù cùng nhau làm thêm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiếm đủ học phí mà thôi, hơn nữa cậu học y, vốn rất cực khổ, lại chạy đi ra ngoài làm thêm, sao có thể theo kịp tiến độ học tập? Hiện tại ít nhất tôi cũng không chết đói, chuyện sau này để sau hãy nói.”

Thẩm Thanh là bạn nữ đầu tiên cậu quen biết từ khi tiến vào đại học,cậu đối với cô có một loại hảo cảm mông lung, nếu như trong nhà không có biến đổi lớn, cậu nghĩ hiện tại chính mình nói không chừng đã muốn dắt tay Thẩm Thanh.

Ba Thẩm Thanh là một người quân nhân xuất ngũ, bị an bài đến một xí nghiệp nhà nước làm bảo an ( bảo vệ trị an ), mẹ là giáo viên tiểu học, nói tóm lại điều kiện gia đình bình thường, có thể để Thẩm Thanh đi học ở y khoa nổi danh , đã muốn không dễ dàng, Diệp Nhuận Hành vô luận như thế nào cũng không muốn gia tăng gánh nặng cho cô.

Ăn xong mỳ, Diệp Nhuận Hành lau miệng, “đêm nay tôi còn có công việc, đi trước.”

“Sẽ không phải là ngồi canh ở dưới nhà minh tinh nào đi?”

“Ha ha, cậu đoán đúng rồi. Cậu không phải thích Trần Chi Mặc sao? Nói không chừng ngày nào đó tôi có thể giúp cậu lấy được chữ kí của anh ta.”

“Thôi đi! Cậu hiện tại là Paparazzi, chỉ biết bị nữ minh tinh dùng giày cao gót đuổi theo đánh.” Thẩm Thanh nhìn bóng lưng cậu rời đi, thở một hơi thật dài.

Ra quán mỳ, Diệp Nhuận Hành cưỡi xe đạp của cậu, hai tay hướng một đường phía nam, đại học vốn là ở vùng ngoại thành, mà đối tượng cậu ngồi chờ lại ở nội thành, cậu đi hơn hai giờ mới có thể tới.

Điện Buckingham là điền sản của công ty khai phá khu nhà trọ cao cấp, ở trong này chẳng những có một ít nhân vật nổi tiếng thương giới, còn có một ít minh tinh có nhiều tiền cũng thích lựa chọn nơi này. Thứ nhất là có nhiều cơ hội ở chung với đại gia, thứ hai là bảo an nơi này rất tốt, mỗi một phòng đều có vân tay chứng thực, paparazzi bình thường vào không được.

Từ một năm trước có paparazzi đuổi tới nhà các minh tinh hơn nữa đập mở cửa phòng đem bức ảnh người đó cùng với tiểu thư nhà giàu triền miên chụp loạn một lần, hiện tại ý thức phòng bị của đại bộ phận minh tinh đều rất mãnh liệt.

Trải qua điều tra của Diệp Nhuận Hành , cơ hội duy nhất để cậu tiếp xúc với nhân vật mục tiêu cũng chỉ có gara. Ngôi sao luôn phải ra ngoài ? Ra ngoài thì phải dùng xe ? Dùng xe phải đến gara lấy xe? Chỉ cần cậu ngồi canh giữ ở gara, cậu làm sao phải sợ không thấy Trần Chi Mặc?

Hiện tại nói đến nữ minh tinh thành công đứng đầu của nền điện ảnh Hoa ngữ là ai, có lẽ truyền thông cùng người xem sẽ nói ra những cái tên khác nhau. Nhưng nếu là nam minh tinh, Trần Chi Mặc mà xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.

Trần Chi Mặc mười bảy tuổi bắt đầu đi trên con đường ngôi sao thần tượng, lúc ấy từ trẻ con mấy tuổi đến cụ già mấy chục tuổi, nhắc tới tên hắn đều thét chói tai. Hắn ra CD, rất nhiều người chuyên nghiệp nói lĩnh vực hát của hắn không được tốt lắm, nhưng thành tích bán điã cũng không tầm thường, khiến công ty ký hợp đồng với hắn cười như nở hoa, nhưng hắn chỉ cho ra một đĩa, cho nên ở trên thị trường một bản CD chính gốc có thể sao ra bán được mấy vạn đồng. Hắn nhận diễn bộ phim thần tượng đầu tiên là một bộ phim đô thị đồng thoại, một đại gia ở đô thị đến rừng rậm tìm kiếm cô bé lọ lem của hắn. Thời điểm năm ấy chiếu trên truyền hình, có thể thấy các nữ nhân đi xe đạp như bay ở trên đường, tại giao thông công cộng chen chúc có thể thấy tình cảnh các phụ nữ trung niên la mắng tài xế lái xe quá chậm. Chẳng sợ hiện tại đã gần mười năm, thời điểm bộ phim truyền hình này chiếu ở trên TV trong các cửa hàng bán đồ điện , vẫn sẽ hấp dẫn rất nhiều người dừng lại bước chân.

Ngôi sao thần tượng chung quy cũng tức giận qua, nam minh tinh bởi vì bộ dạng đẹp mắt sẽ được khai quật ra nối liền không dứt, sau đó được tán tụng thành công, chiếm cứ tầm mắt người xem. Nhưng Trần Chi Mặc đến bây giờ vẫn đang nổi bật không giảm, trọng yếu nhất , hiện tại có người nhắc tới y, sẽ không nói y là diễn viên trẻ hoặc là ngôi sao thần tượng, mà là ảnh đế(vua điện ảnh).

Từ thần tượng đến ảnh đế cũng không phải dễ dàng, rất nhiều ngôi sao vẫn chưa đi đến từng bước đã bị giới giải trí che phủ. Nhưng Trần Chi Mặc không tiếc tự hủy hình tượng diễn một loạt nhân vật phản diện, nhưng những nhân vật này sau khi được hắn đắp nặn lại có một loại sức quyến rũ khác, làm cho người xem không thể dời mắt. Từ lúc hắn 24 tuổi sau khi được điện ảnh Hoa ngữ tặng danh hiệu ảnh đế, khiến người ta nhìn một đường đến hiện tại.

Làm một minh tinh, một ảnh đế, có thể nói Trần Chi Mặc là hoàn mỹ.

Nhưng căn cứ vào quan điểm tổng biên tập của tạp chí Bát Quái, là trên thế giới này không có ngôi sao nào hoàn mỹ. Bọn họ không phải là chưa từng trải qua quan hệ nam nữ loạn thất bát tao sinh hoạt cá nhân chướng khí mù mịt. Vô luận bọn họ che dấu tốt bao nhiêu, thủy câu thối câu chung quy bọt khí cũng phải bốc lên. Công tác của Paparazzi chính là bắt lấy “bọt khí bốc lên” trong nháy mắt đó, xé rách mặt nạ của những ngôi sao đó, đem bộ mặt đã muốn hư thối của bọn họ bày ra trước mặt công chúng.

Diệp Nhuận Hành đối với loại chuyện thêu dệt này cũng không quan tâm, đối với cậu đây chỉ là một phần công việc. Nếu đã là công việc Diệp Nhuận Hành sẽ đi làm. Cậu không thích bới móc riêng tư của người khác, bởi vì cậu không ham hủy diệt cuộc sống của người khác. Nhưng nếu thật sự như lời nói của tổng biên tập, Trần Chi Mặc cũng có thời điểm “bọt khí bốc lên”, như vậy làm một paparazzi gà mờ cậu cũng có nghĩa vụ bày ra cho công chúng. Ở trên đều là Diệp Nhuận Hành tự an ủi mình.

Cậu đeo máy chụp ảnh thành công chui vào chỗ gara kia, căn cứ vào ghi chép tìm được xe Trần Chi Mặc. Đi vào phía sau xe, Diệp Nhuận Hành ngồi xuống. Căn cứ vào cách nói của tổng biên tập, rất nhiều ngôi sao vì áp lực nên buổi tối đều có thói quen đi ra pub hoặc một ít quán bar cao cấp, nếu Trần Chi Mặc có thói quen này, rất nhanh y sẽ đi ra.

Tầng ngầm của gara so với nhiệt độ bên ngoài thấp hơn, Diệp Nhuận Hành chỉ mặc một chiếc áo lông nên cảm giác rất lạnh. Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu chờ Trần Chi Mặc. Lúc trước có một lần diễn công ích , cậu núp vào nhà vệ sinh nữ, hoàn hảo trong đó không có nữ nhân, bằng không cậu đã sớm bị coi là biến thái, bị đánh đến độ soi gương đều gặp ác mộng.

Khi cậu nhìn đến ngoài phòng nghỉ của Trần Chi Mặc đã không có ai. Nhân viên công tác phải chuẩn bị công việc diễn xuất, mà Trần Chi Mặc giữ chức chủ trì, hắn có thói quen ở trong phòng trước lúc diễn xuất, cho dù là người đại diện cùng thợ trang điểm cũng không thể quấy rầy hắn.

Sau khi Diệp Nhuận Hành gõ cửa tự giới thiệu, cậu cho là Trần Chi Mặc sẽ kêu bảo vệ đến đem cậu lôi đi.

Nhưng đối phương chỉ ngồi ở trên ghế, khoanh tay nhìn Diệp Nhuận Hành.

Trần Chi Mặc ngũ quan rất tuấn mỹ, các loại biểu tình bày ra ở trên mặt hắn đều có một loại sức quyến rũ khiến người ta nhìn chằm chằm. Một khắc này, miệng hắn đang cười, nhìn Diệp Nhuận Hành trong lòng đang kinh hoàng nói: “Cậu vừa mới làm Paparazzi đi? Làm một Paparazzi, cậu hẳn là phải mạnh mẽ đem cửa mở ra, sau đó chụp loạn một trận, dùng tốc độ nhanh nhất đem vấn đề cậu muốn hỏi ra, mà không giống sinh viên đại học nho nhã lễ độ chờ hỏi giáo sư như vậy.”

Diệp Nhuận Hành đứng ở cửa, thanh âm Trần Chi Mặc rất có từ tính, đặc biệt là khi chân thành. Cậu không rõ thanh âm như vậy tại sao còn có người nói hắn ca hát không tốt?

“Sau này còn muốn phỏng vấn tôi, nhất định phải chuẩn bị tốt rồi hãy đến.” Trần Chi Mặc so với Diệp Nhuận Hành cao hơn nửa cái đầu, hắn từng bước đi tới Diệp Nhuận Hành, đóng cửa lại.

Một khắc này, cậu cảm thấy chính mình thật ngốc.

Lần thứ hai, là ở ngoài cửa điện Buckingham, Diệp Nhuận Hành ngụy trang thành người đưa thức ăn, nhưng lại bị bảo vệ ngăn ở ngoài cửa. Bởi vì cậu không nói rõ là đưa đồ ăn cho ai, loại khu dân cư cao cấp này bảo vệ cũng rất cẩn thận, làm sao có thể cho cậu đi vào chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.