Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 33: Có Người Để Ý Nam Thần Rồi Làm Sao Đây




Đến bệnh viện, nữ bác sĩ khó tin nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Tang Họa, không nhịn được mà hỏi:

" Ai độc ác đến nỗi đánh cô thành ra như thế này? "

" Vết thương có nghiêm trọng không? " Cô cố ý không đi vào câu hỏi vừa rồi.

" Cô hỏi một câu như thế này không phải rất dư thừa à? Xem xem sưng thế này. "

Nữ bác sĩ là một người yêu cái đẹp, có con mắt thẩm mỹ rất cao. Huống chi bệnh nhân mình khám là một đại mỹ nhân hiếm có như vậy mà đối với vết thương trên người lại nhàn nhạt dửng dưng không lo lắng chút nào. Nữ bác sĩ mà không trách cứ thì thật xin lỗi với tấm lòng thương hương tiếc ngọc của bản thân.

" Trước tôi sẽ sát trùng vết thương cho cô. Sẽ đau lắm đấy, nếu không chịu nổi thì cứ kêu, tôi sẽ không cười đâu. "

Nữ bác sĩ lấy nước sát trùng ra, dùng bông thấm vào rồi nhẹ nhàng lau đi vết máu trên người cô. Chẳng mấy chốc, lớp bông gòn trắng tinh đã nhuộm một màu đỏ gay mắt.

Bác sĩ rất để ý cảm nhận của Tang Họa, thấy cô không nói gì lại tiếp tục nhỏ rượu y tế lên bông rồi chấm vào vết thương của cô. Vết thương sâu như vậy, hẳn là rất đau. Nữ bác sĩ nội tâm âm thầm suýt xoa, nếu đổi là mình thì đã khóc lóc váng cả người.

Mà Tang Họa, một đường thẳng tắp từ đầu chí cuối lại không có nữa tiếng kêu ca. Thậm chí một tiếng thở mạnh cũng không có. Ôi trời! Có còn là người không đây? Mình chẳng lẽ lại đang chữa trị cho người chết? Sức chịu đựng cũng thật trâu bò quá đi.

Nữ bác sĩ nuốt những lời ca thán vào trong lòng, xử lý vô cùng thành thục, nhìn tổng thể rất chuyên nghiệp. Nhanh chóng giúp Tang Họa băng bó lại vết thương.

" Tôi sẽ truyền nước cho cô, nhớ phải chú ý vết thương, bị nhiễm trùng thì vô cùng phiền toái. "

" Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ. " Tang Họa mặt không đổi sắc nói, vô cùng lễ phép.

Nữ y tá thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đẩy xe y tế rời khỏi. Vừa đi tới cửa thì đột nhiên nhớ gì đó, cô ta quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tang Họa.

" A đúng rồi, cô đưa số điện thoại của người thân cho tôi. Tôi sẽ thông báo lại với họ. "

Nghe được mấy lời này, Tang Họa đột nhiên ngẩn ra.

Người thân?

Ha, " người thân " là một từ châm biếm cỡ nào. Và cũng, xa xỉ ra làm sao.

Tang Họa chậm rãi lắc đầu. Bỗng dưng rất muốn ôm chặt lấy cơ thể mình, sau đó trốn ở một nơi không ai nhìn thấy.

" Không có, tôi không có người thân. "

---------

Nằm viện một mình, chính là cảnh giới tối cao nhất của sự cô đơn.

Tang Họa mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ. Rèm cửa trắng muốt thấp thoáng che đi cảnh sắc tươi mới của một ngày đẹp trời hiếm có. Lặng lẽ ngắm nhìn vạn vật xung quanh dần dần thay đổi bởi thời gian một cách thanh nhàn. Ở nơi này, không cần phải vướng bận mọi điều, không cần phải đối mặt với nhiều người ta không muốn gặp. Cô không muốn phải phân cao thấp với thế gian này. Nhìn hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nở. Nhân sinh của cô quả thực luôn nhàm chán và tẻ nhạt như vậy.

Có một số người, đã có thói quen một mình tồn tại thì cả đời cũng không thấy tịch mịch. Cho nên, đừng cố gắng bước vào thế giới của Tang Họa, không người nào sẽ chịu được cảm giác lạc lõng và hoang vu này đâu.

Trong yên lặng vang lên một tiếng " bịch, bịch "

Một quả cầu nhỏ lăn lăn mấy vòng rồi dừng trước giường của cô. Tang Họa theo bản năng đề phòng, dõi đôi mắt nhìn không ra hỉ nộ hướng phía ngoài cửa, liền nhanh chóng phát hiện.

Có cô bé xinh xắn như một con búp nấp sau cánh cửa, theo cô đoán thì tầm 7 hoặc 8 tuổi, một chiếc đầm màu hồng vô cùng đáng yêu, chắc chắn là con gái gia đình giàu có. Ánh mắt tròn xoe của cô bé có chút run rẩy lẫn nuối tiếc, dường như rất muốn mà không thể chạm vào được quả cầu mình trượt tay đánh rơi ấy khiến cho Tang Họa cảm giác buồn cười. Cô đáng sợ như vậy sao?

" Muốn lấy lại quả cầu này sao? "

Cô bé rụt rè gật đầu, hai mắt ngấn nước không che dấu được sự sợ hãi. Cô nghĩ, hẳn là sợ người lạ?

" Tự mình lấy nha. "

Tang Họa thôi không nhìn cô bé nữa, cô quay đầu sang nơi khác làm một bộ không quan tâm. Bởi vì cô biết biết bé gái trước mắt đang đề phòng mình.

Cô bé cảm giác được chị gái trên giường đã dời đi sự chú ý, bèn nhanh chóng chạy đến. Có lẽ vì bước quá vội, hai bàn chân nhỏ bé đụng phải nhau, cho nên không thể nào thoát nổi tràng cảnh sẽ oanh liệt mà té sắp xuống sàn nhà. Bé gái xinh như hoa " A " lên một tiếng sợ hãi. Bé nghĩ mình té hẳn sẽ là đau lắm, nhưng ai dè lại có một lực kéo bé lên, cả người nghiêng một góc 60 độ, trọng lực này hoàn toàn không phụ thuộc vào bản thân. Nói đúng hơn, Tang Họa là đang cầm cổ áo của cô bé mà giữ chặt lại. Cả cơ thể của cô bé đều đang dựa vào sức lực trên cánh tay của cô. Mà Tang Họa đây, chính là một bộ dáng thất kinh sắp sửa nhào ra khỏi giường bệnh nha~

" Có đau chỗ nào không? " Cô ân cần hỏi.

" Không ạ. " Cô bé lí nhí đáp, thanh âm còn sự run rẩy, nhưng đã không còn đề phòng như trước nữa. Cả cơ thể nhỏ bé dựa hẳn vào người Tang Họa. Vuốt vuốt ngực mình như một bà cụ non. Nhìn trông vô cùng hài hước. Cô nhỏ giọng nhắc nhở:

" Lần sau nhớ đi đứng cho cẩn thẩn, nếu như chị không bắt kịp em thì sao hả? "

" Nhưng mà không phải hiện tại em đã không sao rồi đấy ư? "

Còn biết trả treo kìa? Lúc nãy là ai sợ hãi đến suýt nữa khóc váng lên đây?

" Em tên Tịch Nhược, Tuyết Tịch Nhược ạ. Cảm ơn chị đã cứu em. Em sẽ lấy thân báo đáp. " Tuyết Tịch Nhược hùng hồn nói, còn thiếu hành động vỗ ngực mình nữa thôi.

" Nhóc, em học đâu ra cái từ " lấy thân báo đáp " vậy? Em có hiểu nó có nghĩa là gì không? " Môi cô hơi run rẩy.

" Không, không phải mấy tỉ tỉ trong phim hay nói vậy sao. Em là học theo họ. "

" Tỉ tỉ trong phim? Ha, đúng là cô bé ngốc nghếch. " Cô không nhịn được ngắt lấy chiếc mũi nhỏ xinh của bé, đây chính là sự ngây thơ của trẻ con sao?

" Tịch Nhược không ngốc, Tịch Nhược rất thông minh. " Cô bé bặm môi, không chịu thừa nhận.

" Tịch Nhược, ai cho phép con chạy lung tung thế hả? " Một giọng nói tràn đầy giận dữ cùng lạnh lẽo không cách nào che dấu vang lên trên đỉnh đầu, cô bỗng dưng cứng đờ.

Giọng nói này? Tang Họa không nhịn được ngẩn đầu lên. Người đến vì đứng ngược hướng ánh sáng nên không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhận ra rằng đó là một người đàn ông.

" Tang Họa? "

Thanh âm người trước mắt kinh ngạc.

Chẳng lẽ:

" Tuyết Hàn Tịch? "

————

Dưới bóng mát của cây hoa Bằng Lăng tím, nơi đó được đặt một bộ bàn ghế. Hai người một nam một nữ, giá trị nhan sắc cực cao yên lặng trò chuyện giữa sắc trời buồn tênh.

Hiện tại, hai người đã có thể bình thản mà ngồi nói chuyện với nhau như những người bạn. Tang Hoạ thu lại toàn bộ gai nhọn của mình, cũng chầm chầm để lộ ra cái bụng mềm mại.

" Em bị thương sao? Hiện tại vết thương trên người như thế nào rồi? " Tuyết Hàn Tịch kín đáo nhìn Tang Họa, tận sâu trong cõi lòng kiên trì khắc chế một tình yêu không thể ngỏ. Anh làm ra vẻ mặt như hai người bạn lâu ngày gặp nhau từ tốn lên tiếng.

" Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ ba bốn hôm nữa là sẽ khỏi hẳn thôi. " Giọng cô ôn hoà, nghe vô cùng dương. Tang Họa sắc mặt chăm chú, toàn thân mang một mùi vị yên bình, từ xa nhìn vào giống như một bức tranh xinh đẹp trầm mặc.

Tuyết Hàn Tịch trong lòng hiểu rõ, cô hiện tại đã buông lỏng toàn bộ bài xích với anh. Cũng giống như anh, hoàn toàn xem nhau như hai người bạn lâu ngày gặp mặt, hoàn toàn không có một chút dư vị của tình yêu chen chân vào. Trong lòng bỗng dưng không biết mùi vị gì.

" Có thể cho tôi hỏi môt chút, cô bé ấy sao lại vào bệnh viện không? Lúc nãy tôi để ý, trên người bé có vài vết xây xát. "

" Em nói Tuyết Tịch Nhược sao? Hôm trước có một vụ rơi máy bay. Lúc đó có ba người tử vong, bảy người bị thương. Bất hạnh thay ba mẹ đứa bé này nằm trong ba người kia. Họ là anh trai và chị dâu của tôi. " Anh cười buồn.

Tang Họa đột nhiên nhớ ra, trên Tuyết Hàn Tịch còn có một người anh trai, nhưng người này chỉ là một nhân vật qua đường không đáng nhắc đến mà thôi. Sinh ra trong một gia tộc khổng lồ làm kinh doanh, nhưng lại mang dòng máu đam mê nghệ thuật khiến cho anh ta trở nên vô cùng mờ nhạt, cuối cùng rời nhà, lang bạc phương xa. Sau đó kết hôn, rồi sinh ra một cô con gái, lấy tên là Tuyết Tịch Nhược. Và, cô bé này, bị bàn tay vàng của nữ chủ thu phục trong một lần gặp nhau ở bệnh viện, Tuyết Tịch Nhược là nữ phụ, nhưng là nữ phụ thuộc về phe nữ chính, cũng chính là bàn đạp giúp cho Tuyết Hàn Tịch chính thức thừa nhận tình cảm của mình với Tang Tương.

Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ nữ chủ cũng đang nằm ở cái bệnh viện này? Dung Phượng Khuynh anh đưa tôi vào ổ kiến lửa rồi anh có biết không?

" Tang Họa, em không sao chứ? Sao bỗng dưng mặt tái thế kia? " Bàn tay thon dài của anh đưa qua đưa lại trước mặt Tang Họa không ngừng lo lắng hỏi, cô hồi thần, nặng nề che dấu đi sự lúng túng của bản thân. Không sao, không sao, mọi chuyện sớm đã bị đảo lộn hết rồi. Tuyết Tịch Nhược đáng yêu như vậy, sẽ không thể nào làm hại cô đâu.

" Không có gì đâu, tôi chỉ đang suy nghĩ bâng quơ thôi. Thật xin lỗi khi khiến anh nhớ đến chuyện buồn vừa rồi. "

" Không có gì, tôi chỉ hi vọng cú sốc này sẽ không ảnh hưởng gì đến tâm lý của nó. " Anh tập trung theo dõi cô, mày hơi chau lại, hình như Tang Họa có gì đó không được tự nhiên cho lắm.

Đây có lẽ là số phận đi, Tuyết Tịch Nhược chí ít vẫn còn hạnh phúc hơn Tang Họa nguyên chủ. Cô bé mất đi cha mẹ từ nhỏ nhưng vẫn có người cậu hết mực yêu thương. Còn Tang Họa ngay từ tấm bé, một tiếng " gia đình " mà nói, đều là hữu danh vô thực.

Tuyết Hàn Tịch âm thầm tự trách khi đã khiến cô nhớ tới quá khứ tồi tệ của những năm về trước, anh vội vàng chuyển chủ đề:

" Em có dự định gì cho tương lai không? "

Tang Họa trầm ngâm một chút, lặng lẽ cất lời.

" Sau khi hoàn thành chương trình học, có thể tôi sẽ rời đi. "

Rời, rời đi sao? Tuyết Hàn Tịch chấn động mạnh, anh cố gắng áp chế nỗi mê mang trong đôi mắt, gắng gượng đè nén sự kích động của bản thân. Bề ngoài, khuôn mặt anh vẫn duy trì thần sắc đạm mạc lại nhợt nhạt như cũ. Nhưng thật ra trong anh, đã là một hồi phong ba sau lời mà cô vừa nói.

Thế giới của anh, sẽ không còn sự xuất hiện của cô nữa ư?

" Tang Họa. " Anh thì thầm tên cô, cái tên khiến lòng anh đau nhói. Anh ngừng lại một chút như nín nhịn gì đó, Tuyết Hàn Tịch nói tiếp:

" Chúng ta, có thể làm bạn phải không? "

Trái tim Tang Họa vốn trống rỗng, không có bất kỳ sắc thái cảm xúc nào lạ thường. Nhưng khi một cơn gió lớn vội vàng len lỏi qua từng ngóc ngách rồi trôi đi. Mang theo mùi vị chua xót chất chứa trong mỗi câu nói của Tuyết Hàn Tịch thấm vào cõi lòng. Cô cảm nhận được, dường như, có một lỗ hỏng lớn nơi ngực trái mình sao giá lạnh.

Cô " Ừ " nhẹ tênh.

Thấm thoắt cũng đã hết buổi chiều, Tuyết Hàn Tịch chia tay Tang Họa ra về thì bỗng nhiên Tuyết Tịch Nhược không biết từ nơi nào bẽn lẽn xuất hiện, hai má ngượng ngùng, giấu hai tay ra đằng sau, thẹn thùng hô lên:

" Chị xinh đẹp ơi. "

Sau khi thu hút được sự chút ý của cô. Hai bàn tay mũm mĩm từ đằng sau lưng đưa ra, cầm lên một vòng hoa xinh đẹp. Cô bé đưa hai tay dâng lên, giống như dâng lên một báu vật quý giá cho đức vua kính mến.

" Tặng cho chị sao? " Cô cười nhẹ.

" Vâng ạ. " Cô bé thẹn thùng đáp lời, rất nhanh lại nói. " Chị ơi, em với không tới được. "

Tang Họa nghe thế, cũng rất chiều ý cô bé mà định khuỵa người xuống. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở từ " định " mà thôi. Cô chỉ vừa mới cuối đầu xuống một chút, Tuyết Hàn Tịch không biết từ lúc nào đã cầm lấy vòng hoa mà nhẹ nhàng đội lên đầu của Tang Họa.

Tang Họa ngẩn người.

Tuyết Tịch Nhược cũng ngẩn người.

Vòng hoa được đan bằng một loài hoa mang tên là baby. Đây là loài hoa hướng đến sự thuần khiết như nét đẹp rạng ngời của trẻ thơ, một vẻ đẹp vừa mới bắt đầu như ánh sáng thuần khiết của buổi ban mai. Không biết cô bé tìm thấy loài hoa này ở đâu nhưng mà Tang Hoạ cô quả thật là có chút câm nín.

Mẹ kiếp, đầy là vòng hoa hay đội đầu cho cô dâu có được hay không?????

Quan trọng là loài hoa này gắn với một thông điệp mà cô không biết có nên nói ra hay không: Đối với anh em thật xinh đẹp và mỏng manh, em hãy cho anh cơ hội để chăm sóc và bảo vệ em suốt cuộc đời này.

Tuyết Hàn Tịch, hãy nói rằng anh không biết ý nghĩa của loài hoa này đi nhé.

Trong khi Tang Họa còn đang miên man đắm chìm trong vô số câu hỏi thì bên kia, hai cậu cháu nhà họ Tuyết đã thần thờ một hồi lâu:

Suối tóc của cô như một dòng sông trăng sáng soi, một vài sợi lất phất trên gò má. Chiếc vòng hoa này tôn lên nét dịu dàng mang theo lạnh nhạt của cô gái. Quả là đẹp đến mê muội.

" Chị Tang Họa, chị là nàng công chúa đẹp nhất mà em từng biết. "

Tuyết Tịch Nhược ôm chầm eo cô cọ cọ như một con mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân. Tang Họa trở tay không kịp, làm sao còn nhớ hành động vừa rồi của Tuyết Hàn Tịch nữa.

Cuối cùng, Tuyết Hàn Tịch nắm tay Tuyết Tịch Nhược, chậm rãi ly khai.

————

Ngồi trong xe, bàn chân ngắn ngủn của Tuyết Tịch Nhược đung đưa đung đưa, cô bé ngồi bên ghế lái phụ, bên cạnh là Tuyết Hàn Tịch, nét mặt lạnh băng nhìn không ra hỉ nộ, chỉ là đầu lông mày có điểm chút bi thương không ai nhìn ra.

Nuốt nước bọt một cái, cô bé không nhịn được mà ngây ngô thốt lên:

" Cậu ơi, cậu luyến tiếc chị gái xinh đẹp phải không ạ? "

" Con nói bậy nói bạ gì thế. " Tuyết Hàn Tịch lạnh tanh phản biện, chỉ có anh biết hai bàn tay đang nắm lấy vô lăng là khẽ run.

" Con thấy trong phim, khi Tiểu Long Nữ rời xa Dương Quá, nét mặt cũng như cậu vậy. "

" Sau khi về nhà cậu sẽ đập cái TV của con. " Anh nói chắc như đinh đóng cột.

Cô bé mếu máo chực khóc, bé đã làm gì sai? Sao cậu lại đột nhiên hung dữ với bé như vậy. TV là cả sinh mạng của bé, ở đó có rất nhiều người xinh đẹp, còn có người nhảy múa được trên không trung.

Bé cũng đã bảy tuổi rồi, bé lớn rồi, bé không cần cậu nữa, bé muốn ra ngoài tự lập, bé rất thông minh, khuyết điểm duy nhất của bé chính là sợ người lạ mà thôi.

Tuyết Hàn Tịch thấy bộ dáng làm như oan ức của Tuyết Tịch Nhược liền thở dài thườn thượt. Anh dừng xe lại khi đèn xanh chuyển đỏ, đưa tay bóp chặt mi tâm. Sự bất lực khiến anh gần như gục ngã. Trong sinh mệnh này, anh đã trót yêu phải một người. Người mà đến cả nhịp đập trái tim của chính mình còn không nghe được, sao có thể nghe thấy tiếng gọi ái tình đây?

Cả cuộc đời này, chúng ta chỉ có thể làm bạn. Đã được đặc ân như vậy, anh còn dám cầu chi xa xôi.

" Cô ấy... " Anh nghe giọng mình nghẹn ngào. " Là hiện thân cho nỗi buồn của cậu, không phải là ánh dương như cậu hằng mơ. Cô ấy là nỗi buồn đẹp nhất của cậu. "

" Nỗi buồn, mà còn đẹp sao ạ? " Tuyết Tịch Nhược nghi hoặc hỏi, đối với bé mà nói, nổi buồn sẽ khiến con người buồn bã, nó mang hình hài vô cùng xấu xa. Sao lại có nổi buồn xinh đẹp cơ chứ?

" Sau này lớn rồi, con sẽ hiểu thôi. "

Tang Họa, nếu như, nếu như em không phải là nổi buồn của anh thì thật tốt biết mấy, anh sẽ thoải mái nhớ nhung mà chẳng sợ đau lòng.

—————-

Truyện mình viết đôi số chỗ sẽ không được logic nhé. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.