Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 29: Nằm Viện




Chữ “Huề” còn chưa kịp thoát ra, miệng đã bị bàn tay của thuyền trưởng Kiệt Khắc bịt lại.

Bì Bì liều mạng phản kháng, hết đá lại cắn, không biết làm sao khi sức lực có hạn, cả người bị kéo vắt ngang lên trên cái bàn vuông. Bì Bì túm chặt lấy quần áo của mình, cuộn tròn gập người lại không để cho bọn chúng thuận lợi giở trò, sau đó bị gã thuyền trưởng tát vào mặt.

Mấy giây đầu tiên, Bì Bì cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như bề mặt bị san bằng, máu mũi giàn dụa, răng môi đều nứt ra.

Chợt nghe thấy một tiếng vang “Ầm” thật lớn!

Bị vật gì đó đập trúng, cơ thể to lớn của gã thuyền trưởng ngã xuống một bên. Lúc định thần nhìn lại, đó là một tấm cánh cửa không biết từ chỗ nào bay tới, lực tác động vô cùng lớn, nếu không phải là đập vào gã thuyền trưởng thì cô cũng vỡ thành hai mảnh.

Bì Bì nghe thấy âm thanh đánh nhau, nhưng hình ảnh trước mắt nhanh chóng lay động, lúc này Bì Bì mới ý thức được vết thương do đạn bắn đang chảy máu không ngừng, đầu đau nhức như sắp nứt ra, hôn mê bất tỉnh.

Không biết trải qua thời gian bao lâu Bì Bì mới tỉnh lại.

Cô phát hiện ra mình nằm trên một cái giường nhỏ, sống mũi còn rất đau, con mắt bên trái sưng đến nỗi không mở ra được, tầm mắt nhìn vô cùng mơ hồ.

Vết thương gần xương quai xanh đã được cầm máu, băng bó bằng lớp băng vải thật dầy. Người mặc một cái áo phông của đàn ông, trùm qua đầu gối, vô cùng rộng rãi.

Bì Bì nhẹ nhàng hoạt động dãn gân cốt một chút, phát hiện ra trừ vết thương bị đạn bắn và mặt bị thương ra cũng không có tổn thương xương cốt hoặc phần da thịt khác. Bì Bì buồn đi vệ sinh, từ trên giường bò dậy, khoác một cái chăn mỏng, đi ra cửa hướng về nhà vệ sinh.

Bên trong khoang thuyền không một bóng người, cũng không nghe được âm thanh của động cơ. Cả con thuyền giống như bị vất bỏ, lẳng lặng trôi trên mặt nước.

Đây là một chiếc thuyền đánh cá kiểu cũ, có hai tấm chắn dùng để dựng mấy tấm lưới đánh cá, trang bị máy quan sát, máy cuốn dây, cần câu cá có lưới, ròng rọc dẫn động và các loại dụng cụ khác.

Bì Bì bước lên cầu thang, đi tới boong thuyền, trời đã tối rồi.

Dưới ánh trăng có bóng cô độc của một người, Tế Ti đại nhân mặc bộ quần áo dài đồng bộ với giày, đang cầm cây lau nhà tập trung di qua di lại trên đất, một bên lau, một bên nhúng vào thùng nước cọ rửa.

Một mùi máu tanh như có như không bay vào mũi của Bì Bì.

“Hạ Lan?”

Anh đứng thẳng người đi tới, đôi mắt yên tĩnh nhìn vào mặt cô, “Chào buổi tối.”

Đôi mắt Tế Ti đại nhân sâu thẳm, giữa tròng mắt có một vòng xoáy đang lặng lẽ chuyển động, phảng phất gió bão tập trung một chút trong đồng tử. Bì Bì lấy lại bình tĩnh, sờ vết thương đau đớn trên mặt, nhìn khắp bốn phía, hỏi: “Những người khác đâu?”

“Ở trong biển.”

Lòng Bì Bì chợt co rút: ” Đều chết hết?”

“Lúc ném xuống biển có người không.”

Nói xong, anh tiếp tục kéo giẻ lau trên nền đất, cẩn thận nhìn kỹ, không để sót bất kỳ xó xỉnh nào.

Chẳng biết tại sao, việc này nhìn như tình huống bình thường nhưng khiến Bì Bì cảm thấy vô cùng ảm đạm, trong đầu hiện liên một loạt vấn đề về kỹ thuật: “Anh biết lái thuyền không?”

Hạ Lan Huề huýt sáo, một bóng người từ trong buồng lái chạy đến, cả người run lẩy bẩy đứng trước mặt hai người.

Hắc ca.

Hắc ca hoảng sợ nhìn Hạ Lan Huề, có một chùm sáng vừa vặn trên đỉnh đầu, thấy rõ sắc mặt tái nhợt của hắn, vẻ mặt đờ đẫn giống như vừa bị hút sạch máu.

“Vợ tôi đã tỉnh lại, có thể lái thuyền rồi.” Hạ Lan Huề nói.

“Được ạ.” Hắc ca hấp tấp nhận lời, xoay người muốn đi, Hạ Lan Huề đột nhiên nói, “Từ từ đã…”

“Nghe…nghe ngài sai bảo.”

Hạ Lan Huề chỉ mặt biển: “Nhảy xuống.”

Hắc ca ngay cả nửa chữ cũng không giám nói nhiều, giày cũng không kịp cởi, lập tức giật mình đi xuống dưới thuyền, “Ùm” một cái tiếng nước nhẹ vang lên, Hắc ca lơ lửng ở trên mặt nước, sợ hãi nhìn Bì Bì, mặt dáng vẻ cầu xin.

Nhân viên làm việc trên tàu đều bơi lội tốt, Bì Bì không biết nơi này có cách xa bờ lắm không, chỉ biết là nhiệt độ nước rất thấp, không có nước ngọt, dưới tình huống như thế kia một người không có nơi nương tựa  không biết trụ được bao lâu.

 tứ cố vô thân

“Hạ Lan___”

“Ầm!”

Hạ Lan Huề lãnh đạm ném cây lau nhà xuống, cầm lên một khẩu súng bắn về hướng Hắc ca.

Mặt biển yên tĩnh, tiếng sóng nhẹ nhàng, khẩu súng giống như cây kéo đem cắt ánh trăng cùng ý thơ ra thành nhiều mảnh nhỏ.

Bì Bì vọt tới trước mặt Hạ Lan Huề ngăn cản họng súng: “Anh muốn làm gì? Giết người sao?”

“Bọn chúng là hải tặc, còn buôn lậu ma túy.”

Hắc ca cũng không trúng đạn, phát cuồng bơi ra xa, bơi chưa được mười mét, “Ầm” lại là một phát súng, tốc độ bỗng nhiên chậm lại, đầu vai túa ra một mảng đỏ thẫm… Nhưng hắn vẫn cố gắng bơi về phía trước, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Hạ Lan Huề để súng xuống, tiếp tục lau sàn đất, Bì Bì ngơ ngác nhìn anh lau boong thuyền ba lần, lại dùng nước biển cẩn thận cọ rửa ba lần nữa, lúc này mới bỏ thùng nước xuống, không biết từ chỗ nào lôi ra hai cái ghế nằm, kéo Bì Bì ra trước mặt.

“Ngồi”

Bì Bì cuốn chăn ngồi xuống.

“Bì Bì, tối nay cô nguyện ý ngồi cùng ta tắm trăng sao?”

Bì Bì kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt ướt ướt, cô còn nhớ cảnh Hạ Lan Huề lần đầu tiên nói những lời này dưới ánh trăng nơi đáy giếng, bầu trời tròn trịa, cùng với mùi thơm của dương xỉ trong rừng sâu trên người Tế Ti đại nhân….”Tối nay em nguyện ý cùng anh tắm trăng sao?” Là mở đầu câu chuyện, khởi đầu mối nhân duyên, hết sức tự nhiên mà nên thơ.

Nếu như câu chuyện này chỉ có một lời mở đầu là tốt nhất.

Hạ Lan Huề ngồi bên cạnh Bì Bì, nằm xuống một nửa, ngửa mặt nhìn lên trời.

Ánh trăng trên biển sáng như mộng, bầu trời đầy mưa sao, trong bầu trời đêm chỉ nghe tiếng gió cùng với tiếng nhảy nước của từng đàn cá bên mạn thuyền…Thỉnh thoảng, xa xa cá voi rít lên âm thanh nặng nề, từ không trung vọt lên hai cột nước thẳng đứng…

“Hạ Lan,” Bì Bì thở dài nói, “Tại sao bầu trời sao trên đỉnh đầu chúng ta đều nhìn thấy giống nhau nhưng lại không cùng một thế giới?”

Người bên cạnh không đáp lời, im hơi lặng tiếng nằm dưới ánh trăng.

“Hạ Lan, anh còn nhớ em sao?” Bì Bì lại hỏi.

“Đầu óc không nhớ,” Hạ Lan nghiêng người quay sang, nhìn cô, “Cơ thể có lẽ không quên.”

Vô tình, chăn tuột xuống.

Đầu ngón tay của anh đặt trước bụng cô nhẹ nhàng xoa xoa, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.







“Cạch” một âm thanh vang lên trên mặt đất, một vật cứng từ trên người cô rơi xuống trên boong tàu, chuyển động xoay tròn hỗn loạn.

Hạ Lan Huề đặt Bì Bì nằm xuống, ôm cô trở về ghế nằm.

“Đó là cái gì?” Bì Bì hỏi.

Đầu ngón tay lười biếng giơ giơ lên, đùa nghịch một hạt châu màu đỏ lớn bằng quả nhãn.

Mặt Bì Bì tái mét.

Cho nên, vừa rồi, tất cả chỉ vì…chỉ vì một viên Mị Châu?

Một giây trước còn cảm thấy thoải mái bất ngờ… đột nhiên mọi chuyện tốt đẹp tan thành mây khói, tâm tình Bì Bì đột nhiên thấy tệ hại như một oán phụ. Trong khi đó Tế Ti đại nhân đã bận bịu lo chuyện khác.

Anh lấy ra một chiếc cần câu thật dài từ trong rương, dùng dây cước xuyên Mị Châu, dùng sức hất một cái ra phía không trung, thả dây theo ròng rọc, mạnh mẽ ném xuống biển phía xa xa.

Bì Bì đi tới, nằm trên lan can cạnh thuyền, rướn cổ lên nhìn quanh phía biển.

Làm gì? Mị Châu có thể câu cá sao?

Bì Bì nhìn hồi lâu, sóng im ắng, không có động tĩnh.

“Bì Bì, cô còn có sức lực không?” Hạ Lan Huề hỏi.

Bì Bì trợn mắt nhìn anh một cái, lắc đầu. Mới vừa rồi giằng co thật lâu, chỉ còn lại một phần hơi thở hổn hển không ra hơi.

“Ý tôi là, cô còn có sức để khóc không?”

“…. khóc?”

“Cô không phải là thả Linh tộc đi sao?” Anh ngưng mắt nhìn cô, dáng vẻ rất nghiêm túc, “Tôi phải câu bọn họ trở lại.”

“Dừng…. NO.”

“Cô chịu trăm ngàn cay đắng giúp Đông Linh trốn thoát.” Hạ Lan Huề nói từng chữ một nặng nề đánh vào gương mặt cô, “Làm sao chưa từng nghĩ tới tôi là con trai của Hồ đế, ông ta đến bắt Vân Nghịch, tôi cũng đến bắt biện pháp còn đơn giản hơn thế.”

Bì Bì ngơ ngác nhìn anh, sống lưng lạnh như băng.

Cô và nhóm người ở Sa Lan đã phải trả một cái giá không thể tưởng tượng nổi, bao gồm cả sinh mạng của Gia Lân. Nếu như nói về ý nghĩa của tất cả những chuyện này… giải phóng Đông Linh có thể coi như một lý do vô cùng cao thượng.

“Linh tộc rất nhạy cảm với phiền muộn, Đông Linh thích cô, hơn nữa còn quan tâm đến tâm tình của cô. Cô chỉ cần hướng về phía biển khơi, khóc một chút, để cho nước mắt nhỏ vào Đông Hải, cộng thêm Mị Châu của tôi trợ giúp trong nước, Đông Linh xuất hiện thì Vân Nghịch cũng sẽ tới.”

“Không có cửa!”

“Hồ tộc nhân khẩu thưa thớt, tu luyện lại chậm, bộ tộc còn phải thường xuyên đánh trận… Quan Bì Bì, tôi đối đãi với cô không tệ, theo như cô giải thích, tôi cũng đã từng thích cô. Để cho Linh tộc chạy trốn là chuyện đại sự, tôi coi như cô bị mắc lừa Đông Linh, không truy cứu. Bây giờ, chúng ta liên thủ tác chiến, chuộc lại lỗi lầm, bắt được Linh tộc ngay tối nay….”

“Đừng hòng!”

Bì Bì cứng rắn đáp lại, nghiêng đầu trờ về phía khoang thuyền, bị Hạ Lan Huề kéo lại.

“Nghe lời, tôi không nghĩ tôi phải đánh Vương Phi đâu.”

Bì Bì lạnh người, cười nhạt: “Đánh? Anh dám.”

Tay anh cứng như sắt nắm lấy cổ tay cô, dùng sức buộc chặt, Bì Bì đau đến mức nước mắt lởn vởn trong hốc mắt nhưng cố nén cho không chảy xuống.

“Cô có khóc hay không?”

Bì Bì hít một hơi, đem hết nước mắt hút ngược vào trong, quật cường nhìn anh.

Mặt Tế Ti đại nhân đen lại, bỗng nhiên ôm cô ngang lên, cầm đoạn dây thừng to bằng hai ngón tay, buộc nút thắt trên tay cô, dùng sức kéo chặt, mang treo cô thật cao trên cái lưới ở ban công.

Bỗng nhiên bị treo lơ lửng ở trên biển, cổ tay Bì Bì gần như bị đoạn dây thừng siết chặt, gió biển thổi hỗn loạn vào người cô, Bì Bì vừa đau vừa sợ, nhưng cắn chặt hàm răng, không nói một câu nào.

Hạ Lan Huề đứng dưới chân Bì Bì, yên lặng nắm lấy cần câu, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bì Bì, tôi chỉ cần một giọt nước mắt. Một giọt…chỉ cần cô khóc, tôi thả cho cô xuống.”

“Nửa giọt cũng không có!”

Hai người ở trước boong thuyền giằng co nửa giờ, dây thừng trên tay Bì Bì càng xiết càng chặt, Bì Bì đau đến mức toàn thân rệu rã, chỉ thiếu mức ngất đi, nhưng tuyệt đối đánh chết cũng không khóc.

Tế Ti đại nhân chọc chọc vào chân Bì Bì, người Bì Bì thoáng cái đung đưa theo: “Bì Bì, cô không khóc tôi cũng có cách.”

Hạ Lan Huề thu hồi cần câu, cởi mị châu xuống, mở rương đựng dụng cụ ra lục soát. Một lần nữa, anh lại xuất hiện dưới chân Bì Bì, trong tay cầm theo một ống thép rỗng ruột, bỏ mị châu vào bên trong, dùng dây kẽm kẹp lại, thổi lên.

Tiếng sáo chợt vang lên, âm thanh vang vọng phá tan bầu trời đêm yên tĩnh.

Âm thanh nức nở sâu kín, như khóc như kể, uyển chuyển du dương, như huyền ảo.

Nếu không phải cổ tay đang bứt rứt đau đớn, cô dường như muốn mê đắm.

Do cùng huyết thống với Hồ đế, mị châu của Hạ Lan Huề có tác dụng kích thích mạnh mẽ, ngoài ra anh còn nắm giữ không ít bí kíp bí truyền của Thiên Tinh tộc. Sáo thổi chưa đến mười phút, xa xa đại dương chợt lóe lên một tia sáng xanh lam, trong chớp nhoáng đã tiến gần đến trước mắt. Cùng lúc đó, từ nơi sâu thẳm của đại dương nổi lên một đoàn sứa biển, chuyển động trôi nổi tập trung lại bốn phía mạn thuyền.

Không phải là thong dong, là bất ổn. Tựa như dưới đáy biển không có không khí, cần phải nổi lên để lấy hơi.

Bì Bì nóng nảy, hướng về phía không trung gào to: “Đông Linh, ngàn vạn lần đừng tới đây, đây chính là bẫy! Bẫy của Hạ Lan Huề!”

Không có ai đáp lại. Sứa biển tụ hội lại càng nhiều, một con lớn nhất ở giữa, đường kính dài đến hai mét, xúc tu kéo lê dưới mặt biển như một mớ lộn xộn.

Tiếng “Ầm” vừa vang lên, tấm chắn dưới kho đông lạnh ở phần đuôi thuyền đánh cá mở ra.

Trên mặt biển bỗng nhiên xuất hiện từng viên Nguyên châu màu xanh, không nhiều hơn một trăm viên, dường như nhảy trực tiếp từ dưới nước lên không trung, đuổi theo tiếng sáo của Hạ Lan Huề.

Hạ Lan Huề vừa thổi tiêu, vừa dẫn dụ Nguyên châu vào phía cửa vào của kho đông lạnh. Bỗng nhiên gặp lạnh, Nguyên châu lập tức đông đá thành từng viên nhỏ bằng hạt đậu, loảng xoảng rơi xuống.

Lúc này cảnh tượng không thể hình dung nổi khiến cho Bì Bì ngây người, quên cả hô hấp.

Càng ngày càng nhiều viên Nguyên châu nổi lên trên mặt nước, nhảy vào không trung, hướng tiếng sáo bay tới, Bì Bì kêu gào lớn tiếng, hoàn toàn không có cách nào ngăn lại.

Lúc này, Bì Bì chợt phát hiện có hai viên Nguyên châu lay động cạnh má cô, vòng vèo bật lên trước mắt cô.

“Đông Linh, Đông Linh?” Bì Bì hò hét ở trong lòng, “Là anh sao?”

Đôi mắt Bì Bì chăm chú nhìn đuổi theo viên Nguyên châu, dần dần ngẩng đầu lên, mắt bỗng dưng thấy lạnh như có một giọt nước mắt tràn vào trong mắt cô.

Đầu tiên là một cảm giác hơi đau nhói, ngay sau đó là ánh sáng tối tăm, một mùi tanh ập đến.

Điểm khác biệt với ngoài đại dương là không khí nơi đây thật ẩm và ấm áp, giống như đi vào khu vực đầm lầy nhiệt đới.

Bì Bì phát hiện mình đang đứng trên thềm đá rất rộng.

Là một bến đò hoang vu, với những cột đá hình vuông treo đèn Thiên Đăng , bên cạnh đó còn có một mái vòm. Bờ đất đen thui bên kia có một màn sương mù ánh tím được điểm xuyết bởi những đám cỏ xanh.

 đèn Thiên Đăng – đèn trời



Trong lòng Bì Bì sáng tỏ, đây là bến phà cổ Trầm Nhiên, khu vực hành hình của Hồ tộc, trước đây không lâu cô đã đi qua.

Hai viên Nguyên châu nhất mực dao động trước mặt Bì Bì, dường như phải dẫn cô tới một nơi.

Bì Bì đi theo Nguyên châu nhảy lên trên thuyền, cởi dây thừng ra, hướng bên bờ bên kia chèo tới, chỉ trong thời gian chốc lát thì cập bến bên kia. Đi vào trong rừng rậm mới phát hiện những người Sa Lan tộc trước đây trốn ở trong hốc cây đã không còn, chỉ để lại từng hốc cây trống không. Bì Bì nghĩ trong đầu, sau khi Linh tộc được cứu, dựa theo giao ước giữa Đông Linh và Kim Địch, toàn bộ người Sa Lan tộc ở đây cũng đã được phóng thích hết. Sứ mệnh của anh em Cung gia cũng hoàn thành, có lẽ cũng đã rút lui.

Như vậy tìm trong đây không phải là vô ích sao? Viên Nguyên châu dẫn Bì Bì tới nơi này, là có ý gì?

Nghĩ vậy, Bì Bì liền nóng vội, chẳng lẽ tất cả trước mắt chỉ là ảo giác?

Hoặc là, Đông Linh muốn Bì Bì tạm thời ẩn nấp?

Bì Bì cảm thấy cả người trên dưới nổi đầy da gà, lại chưa kể đến cỏ Tiêu Minh có độc, loại cỏ này tràn ra âm khí khiến nơi này âm u quỷ dị, Bì Bì ngay cả một ngày cũng không muốn đợi nữa, tình nguyện bị Hạ Lan Huề hành hạ đến chết.

Ngẩng đầu nhìn lên, hai viên Nguyên châu vẫn dao động ở trên trán, trong chớp nhoáng vọt đến một cái cây lớn hai người ôm không hết, đứng im bất động.

Bì Bì nhìn một vòng cây cổ thụ, không phát hiện ra bất kỳ điểm gì đặc biệt, vì vậy tiếp tục đi về phía trước, không ngờ Nguyên châu vẫn bất động như cũ dừng lại trên cây lớn. Bì Bì đành quay lại, nhìn cây cổ thụ một vòng nữa, vẫn không nhìn ra bất kỳ cơ quan bí mật nào. Đúng lúc ấy thì, hai viên Nguyên châu bỗng nhiên hướng lên phía trên cây cao bay lên.

Bì Bì ngẩng đầu nhìn, không khỏi hít sâu một hơi. Cái cây này cao trăm mét, cũng không biết phía trên có gì. Suy nghĩ một chút, quyết định xem kết quả như thế nào, Bì Bì cởi giầy, leo lên cây.

Trèo ước chừng hai mươi mét, dừng lại nghỉ ngơi, Bì Bì phát hiện Nguyên châu không nhúc nhích dừng lại cách đỉnh đầu cô mười mét giữa cành cây. Vì vậy, Bì Bì dùng cả tay chân leo một mạch đến nơi, trước mắt bất ngờ xuất hiện một cái hốc cây, bên trong xuất hiện đầu một người nào đó, ảnh mắt khép hờ, dọa Bì Bì giật mình.

Là một cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi. Mặc dù sắc mặt u ám, không có chút sức sống nào nhưng đường nét khuôn mặt tinh xảo, nhìn qua rất đẹp.

Lần trước đi tới Trầm Nhiên, tất cả người của Sa Lan tộc cũng bị nhốt lại ở một hốc cây cổ thụ trung bình cao cỡ một người. Hốc cây này quá bí mật, hoàn toàn không cần thiết phải nhốt một cô gái nhỏ ở trên cao như vậy.

Bì Bì nhìn quanh khắp nơi, phát hiện khu vực lân cận trên cây cũng không có hốc cây nào khác, nếu rừng cây lớn dường như chỉ còn lại cô gái này, có lẽ lúc mọi người rút lui đã lãng quên mất.

Một viên Nguyên châu yên lặng ngừng lại giữa môi của cô gái, một viên khác vẫn lơ lửng trên trán Bì Bì.

Bì Bì suy nghĩ một chút, lấy tay nhẹ nhàng nhéo hai gò má, làm miệng của cô mở ra.

Nguyên châu chợt lóe sáng, biến mất trong miệng cô gái.

Tựa hồ như cùng lúc đó, da thịt trên khuôn mặt cô gái bắt đầu hồng hào, nhẹ hàng giống như vừa tỉnh ngủ, mở hai mắt ra.

Bì Bì chưa từng thấy ánh mắt của ai xinh đẹp như vậy, thoáng hướng về phía cô chớp chớp. Bì Bì lập tức đến gần cô gái.

“Chào.” Bì Bì thân thiện lên tiếng chào hỏi.

Cô gái mê muội nhìn xung quanh, lại nhìn Bì Bì một chút: “Nơi đây là….?”

“Nơi này là Trầm Nhiên.”

“Ồ…” Cô tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó.

“Tôi tên là Quan Bì Bì, cô là ai?”

Cô gái suy nghĩ một chút, lắc đầu không trả lời.

Có lẽ cô gái đã quên mất mình là ai, Bì Bì không hỏi nhiều, đỡ cô từ trong hốc cây kéo ra ngoài.

Cô gái có thân hình thon nhỏ, đường nét, không còn nhiều sức lực, Bì Bì muốn đỡ cô một chút nhưng bị cự tuyệt.

“Tự tôi đi.”

Hai người cùng nhau leo cây xuống.

“Cô cũng là người Sa Lan tộc sao? Bì Bì hỏi.

“Liễu Đăng tộc.”

Khó trách người Sa Lan tộc không tìm đến cô, có lẽ căn bản không phải vào đây cùng một thời điểm.

Ít nhất có người cho cô ăn, nếu không đã sớm chết rồi.

Bì Bì vừa suy nghĩ vừa cảm thấy kỳ quái. Bây giờ Linh tộc cũng đang trong lúc nước sôi lửa bỏng còn có lòng rảnh rỗi đẩy Bì Bì tới Trầm Nhiên cứu người. Nếu như cứu được một vị võ tướng còn có thể cử tới làm hộ vệ, giờ đây lại là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, nhìn dáng dấp ngớ ngẩn, hỏi một chút cũng không biết, không phải càng loạn sao?

Bất luận như thế nào, Linh tộc dẫn Bì Bì đi giải cứu người này nhất định có chủ ý, chẳng qua là bây giờ cô không biết mà thôi.

Bì Bì mang cô gái lên thuyền, rời Trầm Nhiên, trở lại bến đò, viên Nguyên châu kia vẫn đi theo, Bì Bì đang muốn hỏi cô gái xem có suy tính gì, ánh mắt bỗng dưng ướt, một luồng gió lạnh thổi qua…

Hai tay Bì Bì vẫn bị trói, treo cao trên lưới chỗ ban công, bên tai tiếng sáo như nức nở, dưới chân Hạ Lan Huề vẫn còn đang dẫn dụ Đông Linh cùng Vân Nghịch dưới biển.

Càng ngày càng nhiều sửa biển hướng về phía Bì Bì bay tới, ánh huỳnh quang trên mặt biển như sao rơi xuống. Cùng lúc đó, mặt biển giống như vạc nước sôi, gió lớn gào thét, sóng lớn mãnh liệt, thuyền đánh cá bắt đầu dao động mạnh, Bì Bì giống như con cá bị câu lên bị bỏ mặc cho vùng vẫy.

Mắt nhìn thấy thuyền sắp bị sóng to nhào tới đánh lật thuyền, tiếng sáo chợt ngừng.

Hạ Lan Huề đóng cửa sắt, cuối cùng cũng hạ Bì Bì xuống.

“Gió nổi lên.”

Anh cởi dây thừng ra, kéo cô chạy đến buồng lái, khởi động động cơ.

Thuyền câu cá chạy hết tốc độ, lái về hướng Đông.

“Xem ra Đông Linh phải liều mạng cùng chúng ta.” Hạ Lan Huề nói.

“….”

“Bì Bì?”

“…..”

“Không muốn cùng tôi nói chuyện sao?”

“Con bà nó!”

Thuyền đánh cá tạt qua giữa sóng lớn.

Hạ Lan Huề tập trung lái tàu, hơi sơ suất chút là thuyền có thể chìm nghỉm. Hồ tộc cũng giống như loài người, bọn họ cũng sẽ chết đuối dưới nước.

Vừa quay người đã không thấy Bì Bì.

Hạ Lan Huề không quá để ý, vừa mới kéo cô từ cần trục thả xuống, tuy đối với anh có chút bực bội la mắng nhưng không mưu sát chồng cũng được coi là không tệ, nhưng mà…

Anh tiếp tục cầm lái.

Qua một lúc lâu, sóng gió bớt đi một chút, Hạ Lan Huề mạo hiểm rời buồng lái, vọt lên trên boong tàu tìm Bì Bì.

Thuyền đung đưa mãnh liệt, anh không thể không dùng dây thừng buộc mình, đi về phía trước.

Trước mặt, nắp kho đông lạnh mở ra, bên trong có người cầm xẻng từng xúc từng xúc một hất đống Nguyên châu đóng băng ra bên ngoài thuyền, ném xuống biển, xem chừng đã rất lâu rồi.

Lửa giận của Hạ Lan Huề bùng bùng nóng lên, sắp bắt kịp thì Bì Bì đã hoàn thành nhiệm vụ từ trong kho đông lạnh bò ra ngoài. Bốn mắt nhìn nhau, con mắt hết sức tức giận. Bì Bì không hề nghĩ ngợi, cầm cái xẻng đi tới phía đối diện.

Hạ Lan Huề theo bản năng đi phía bên trái nhường đường, Bì Bì đứng không vững, cả người cầm xẻng trượt xuống biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.