Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 20: Bước Ra




Dịch: Mã Phương Linh

“Có cảm giác gì không?”

Hạ Thiên Kỳ sau một thời gian quan sát ngắn ngủi rồi quay đầu ra hỏi Lãnh Nguyệt.

“Không có.” Lãnh Nguyệt lắc đầu.

“Vậy chúng ta vào thôi, chắc phải có một người nào đó ở đây hoặc một hộ gia đình chứ.”

Lương Nhược Vân chỉ nói là có một sự kiện phổ thông cần giải quyết, xảy ra ở số 56 khu Thiên Đài, còn cụ thể là chuyện gì thì cô ấy không nói, bởi vậy Hạ Thiên Kỳ vừa đọc tin liền hỏi Lương Nhược Vân nhưng cô ấy không trả lời hắn, vì vậy chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân bọn họ tự làm sáng tỏ.

Tòa nhà ở vừa bẩn vừa nát, thậm chí trên đầu bọn họ chằng chịt đầy những cái ống to nhỏ khác nhau, gió lạnh ù ù thổi tới khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm giác nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.

Hai người đi tới và gõ cửa từng nhà một, dĩ nhiên việc như thế này đều do Hạ Thiên Kỳ làm, Lãnh Nguyệt chỉ im lặng theo sát phía sau.

Liên tiếp hỏi mấy nhà rồi Hạ Thiên Kỳ mới coi như đã tìm ra rõ nguyên nhân, có điều để đảm bảo, hắn vẫn gõ cửa thêm một nhà nữa rồi mới xác nhận sự việc chỉ phát sinh ở một hộ gia đình.

Có một căn nhà ở tầng 4, gia đình hiện tại tổng cộng có 4 người, một cặp vợ chồng già cùng với con trai và con dâu của họ.

Chỉ có điều người con dâu trẻ tuổi của họ gần như đã phát điên.

Sau khi Hạ Thiên Kỳ hỏi tường tận sự việc thì mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Sự việc bắt đầu từ một tuần trước.

Trương Hiểu Long và vợ của anh ta Vương Oánh là một cặp đôi mới cưới, căn nhà này vốn dĩ là của cha mẹ Trương Hiểu Long, có điều do điều kiện gia đình có hạn nên không thể cho bọn họ một phòng tân hôn mới, căn nhà nhìn bên ngoài trông vừa cũ vừa nát, nhưng bên trong trang trí rất đẹp, hơn nữa diện tích cũng rất lớn, khoảng 100m2.

Ban đầu Vương Oánh không vừa lòng vì vốn dĩ không thích sống cùng với cha mẹ của Trương Hiểu Long. Hơn nữa cô ấy cũng cảm thấy không bằng bạn bằng bè vì người ta khi kết hôn đều có nhà mới thậm chí còn được cho cả xe nhưng cô gả đến đây chẳng được thứ gì.

Cô càng nghĩ càng thấy ấm ức nên mới cãi nhau một trận với Trương Hiểu Long, thậm chí còn định rút quà cưới về, không muốn kết hôn nữa. Trương Hiểu Long thì tính tình rất tốt, cha mẹ cũng giản dị, cảm thấy nếu vì vấn đề phòng ốc mà làm rạn nứt tình cảm thật không đáng, vì vậy ba người họ thương lượng và rồi đem sang tên căn nhà cho hai vợ chồng.

Căn nhà tuy cũ nhưng dù sao một nửa cũng mang tên Vương Oánh cho nên cô ấy mới đồng ý kết hôn.

Có điều trước khi kết hôn cô ấy còn đưa ra ba điều cam kết cho Trương Hiểu Long, mà điều quan trọng nhất là tuyệt đối không sinh hoạt chung một chỗ với bố mẹ chồng.

Cha mẹ của Trương Hiểu Long cũng hiểu cuộc sống của người già và con trẻ vốn khác nhau, nếp sống và cách thức sống khác nhau, rất khó để cùng nhau sinh hoạt, vì vậy không cần phải thương lượng với Trương Hiểu Long, họ cũng đã lặng lẽ rời ra và thuê một căn hộ ở bên ngoài.

Hai ông bà đều có lương hưu, và sau khi về hưu cũng không nhàn rỗi, họ thuê một sạp báo bán hàng ở gần bến xe buýt, ít nhiều cũng có thêm thu nhập. Họ tính làm lụng tích góp vài năm rồi mua căn nhà nhỏ để ở, ngày sau họ có bề gì thì còn để lại được cho con trai chút tài sản.

Hai ông bà sau khi rời đi, chỉ còn lại Trương Hiểu Long và Vương Oánh. Trương Hiểu Long làm kế toán trong một công ty nhỏ, lương tuy không cao nhưng nhàn hạ. Vương Oánh làm việc ở một cửa hàng mỹ phẩm, thay phiên làm ca sáng và ca tối.

Vương Oánh mặc dù lúc kết hôn hơi nhiều chuyện một chút nhưng trong cuộc sống thì tình cảm với Trương Hiểu Long rất tốt, hai người cũng tính là đợi đến khi nào bố mẹ qua đời rồi mới sinh em bé.

Hơn nữa trước giờ trong nhà cũng không hề xảy ra chuyện kỳ quặc kia.

Hôm đó Vương Oánh làm ca tối, 5h chiều đi đến 10h mới về, Vương Oánh làm ca đêm nhưng cũng vẫn làm việc nghiêm chỉnh không khác gì ca ban ngày và không hề xảy ra chuyện gì. Sáng sớm cô và Trương Hiểu Long thức dậy, Trương Hiểu Long vội vàng đánh răng rửa mặt rồi đi làm chỉ còn lại một mình cô ở nhà dọn dẹp.

Vương Oánh là người mắc bệnh sạch sẽ, dù đi làm bất kể là ca sớm hay ca tối đều cũng dành thời gian để dọn dẹp một lần.

Mặc dù cô ấy không để tóc dài, tóc rụng cũng rất ít, nhưng ngày nào cũng phải dành thời gian quét nhà một lần.

Lúc quét nhà cô bỗng giật mình nhận ra dưới sàn nhà có chút ít tóc dài.

Sợi tóc rất dài, dĩ nhiên không phải tóc của cô và đương nhiên cũng không phải tóc của chồng cô, vậy mà ngày hôm nay cô cũng quét ra được tóc dài.

Điều đầu tiên cô nghĩ tới là tối qua nhà có một vị khách và người đó tóc rất dài.

Nghĩ đến đây Vương Oánh chợt nhớ ra mẹ chồng cô cũng để tóc ngắn, chồng cô lại không có chị em ruột thịt thân thích nào. Điều này làm cô không khỏi nghĩ đến chuyện chồng cô ngoại tình.

Tối hôm qua Trương Hiểu Long đưa người phụ nữ khác về nhà!

Lúc ấy cô vô cùng tức giận, nhưng nghĩ lại thì điều đó không có khả năng lắm, Trương Hiểu Long tính cách như thế nào cô hiểu rất rõ, hơn nữa nếu anh ta đã cả gan ngoại tình thì đã chẳng lấy cô về làm vợ.

Hơn nữa Trương Hiểu Long chăm chỉ đi làm bên ngoài được dăm ba đồng nhưng hàng tháng đều đưa tiền cho mình cất giữ, anh ta chỉ giữ lại ít tiền để hút thuốc và đi lại phương tiện công cộng, vì vậy anh ta rất ít quan hệ với bên ngoài.

Cảm thấy chồng mình không phải loại người như vậy nhưng cớ sao ở đây lại có nhiều tóc phụ nữ đến như vậy, Vương Oánh càng cảm thấy trong lòng không được thoải mái cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Trương Hiểu Long để làm rõ ngọn ngành.

Dù sao cũng có khả năng Trương Hiểu Long có đồng nghiệp nữa nào ghé qua nhà chơi.

Trong lòng nghĩ vậy, đầu dây bên kia Trương Hiểu Long cũng tiếp điện thoại.

“Sao vậy bà xã?”

“Hôm qua anh có dẫn ai về nhà à?” Giọng Vương Oánh đầy vẻ lạ lùng.

“Không có, tối hôm qua anh về một mình.”

“Trương Hiểu Long, em hỏi lại anh một lần nữa, tối hôm qua anh dẫn ai về nhà?” Giọng nói Vương Oánh càng trở nên thiếu kiên nhẫn.

“Bà xã em bị sao vậy? Anh không có lừa em, tối qua anh về nhà một mình, chẳng có ai đến nhà mình cả.” Trương Hiểu Long bị Vương Oánh hỏi nên có chút không hiểu.

“Được rồi Trương Hiểu Long, đừng có chối cãi, tôi biết anh nói dối.”

“Anh không nói dối, rốt cuộc có chuyện gì, em mau nói rõ ra đi.”

“Được rồi, tôi nói rõ, tóc trong nhà chúng ta là của ai vậy?”

“Tóc? Tóc gì?”

“Hôm nay tôi quét nhà, dưới đất có rất nhiều tóc của phụ nữ, đó là ai vậy?”

“Chắc chắn là của em rồi, không thì còn của ai nữa.”

“Trương Hiểu Long, tôi nó rõ cho anh nghe, là tóc dài của một phụ nữ, tóc của hai chúng ta cộng lại cũng không dài bằng, anh thấy đó là của tôi sao? Anh nghĩ mắt tôi mù à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.