Tướng Quân Lệnh

Chương 4: Sự Tàn Nhẫn Của Anh




Đúng là gần hai chục con “Golem” sau khi dính phải những quả chùy khí đáng sợ của Dương Kiệt bị đánh tan nát ra thành nhiều mảnh. Chỉ là anh ta còn chưa kịp vui mừng, chỉ thấy những mảnh vỡ bị đánh tan ra đang tích tụ lại với tốc độ khá nhanh, chưa đầy hai phút đồng hồ đã trở lại hình dạng nguyên vẹn như ban đầu, tựa như chưa từng bị vỡ tan qua vậy.

“cái gì? chúng có thể thể tự phục hồi lại??” Dương Kiệt giật mình hoảng hốt. Còn chưa kịp hoàn hồn, hai chục con “Golem” ngẩng cao đầu nhien về phía Dương Kiệt vẫn còn treo trên không đang không ngừng rơi xuống, miệng há to ra, những ngọn lửa dung nham màu đen xì phun bắn ra, bắn thẳng về phía mục tiêu ở trên không trung.

Roẹt, roẹt, roẹt …….~~~~~~!!

Nhìn thấy gần hai chục tia lửa nóng cả chục ngàn độ chi chít bắn thẳng về phía mình, Dương Kiệt tê tái cả đầu. Không dám chần chừ do dự, hét lớn: “ Càn Khôn Tháp, hiện ~~~~, Võ Hồn, hiện ~~~~~~~~~!!!”

Uỳnh ~~~~, uỳnh ~~~~~, uỳnh ~~~~~~~~~………!!

Tiếng nổ vang trời liên miên không dứt vang động cả trời đất. Càn Khôn Tháp hứng trọn hai chục tia lửa đen xì trực tiếp đi đẩy bay ra xa, thân tháp xuất hiện nhiều vết nứt. Nhưng những ngọn lửa cũng bị đánh tan không ít, chỉ còn lại một vài ngọn bắn thẳng vào người Dương Kiệt, khiến anh ta toàn thân cháy đen như than, máu từ miệng phun bắn ra, bị đánh bay té ngã xuống đất.

“ Phục, phục, mẹ kiếp, cũng may là trước khi vào bí cảnh mình không tiếc linh thạch nâng cấp Càn Khôn Tháp thành pháp bảo, nếu không thì e rằng lúc này không chỉ phun máu, còn bị nướng thành heo quay nữa là.” Triệu hồi Càn Khôn Tháp quay về phía mình, nhìn thấy vết nứt chi chít trên thân tháp, Dương Kiệt không kềm được vừa đau xót vừa thở phào nhẹ nhõm.

Lũ “golem” trông nặng nề thế mà di chuyển cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vây chặt lấy mọi lối di chuyển của Dương Kiệt không cho anh ta chạy trốn.

“ Mẹ kiếp, bộ tưởng bố mày sợ hả? Thử xem các ngươi phục hồi được bao nhiêu lần, Phì Lũ Bạo Liệt Quyền, Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta đánh, đánh, đánh ~~~~~~~!!”

Dương Kiệt không tiếc chân khí trong người không ngừng thi triễn hết toàn bộ tuyệt học của mình.

Nhất thời chùy khí, quyền khí và cước khí tung bay, cơ thể của đám “golem” chỉ khẽ chạm nhẹ những đòn đánh của Dương Kiệt lập tức bị đánh tan thành nhiều mảnh, nhưng dường như chúng là bất tử thì phải, chỉ trong nháy mắt đã nhanh chóng hồi phục lại. Cứ thế tuần hoàn liên miên không dứt, Dương Kiệt nhất thời cũng phải bó tay không làm gì được chúng cả.

Pằng ~~~~~~~!! Pằng ~~~~~~!! Pằng ~~~~~~!!!

“ Úi da, đau ~~~~~!!” Hứng trọn cú đấm thôi sơn của một con “golem” vào người, Dương Kiệt bị đánh bay ra xa, chưa kịp tiếp đất, lại thêm một con “golem” khác đã có mặt tại chỗ, lại thêm một cú đấm ngàn cân đánh thẳng vào người Dương Kiệt. Nhất thời tựa như quả bóng chuyền bị đám “golem” đánh qua đánh lại tựa như đang chơi trò bóng chuyền nước vậy.

“ Càn Khôn Nhất Thiểm ~~~~~!!” Trước khi hứng thêm một cú đánh “ bóng chuyền” của lũ “Golem”, Dương Kiệt cắn răng thi triễn tuyệt học thân pháp của mình, biến mất trước cú đấm to bằng nửa cơ thể anh ta đang đấm tới, bay ngã xuống vị trí ngoài vòng vây của chúng.

“ Chẳng, chẳng lẽ chúng không có điểm yếu sao???” Dùng tay lau sạch những vũng máu dính đầy trên mép miệng, đầu óc Dương Kiệt bắt đầu vận chuyển, hy vọng tìm ra được điểm yếu của đám “Golem” kia, nếu không cứ tiếp tục như thế này, chân khí trong người cạn kiệt, chỉ có nước quỳ mà thôi.

Rầm ~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~~!!

Tiếng bước chân nặng nề nhưng cực kỳ nhanh nhẹn vang lên liên miên không dứt, Dương Kiệt tung người trở dậy, vừa quét chùy vừa quan sát toàn thân trên dưới của lũ “Golem”. Đột nhiên phát hiện đôi mắt của chúng không ngừng nhấp nháy những tia sáng màu hồng tím tựa như những đóm lửa đang thắp cháy.

Chẳng lẽ điểm yếu của chúng chính là đây sao??

Cho rằng mình đã nắm được điểm yếu của lũ quái vật kia, tung người nhảy lên bả vai của một con “Golem” ở gần nhất, Huyền Thiết Chùy trực tiếp bổ thẳng vào vầng trán của nó.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Đầu của con “Golem” tựa như quả dưa hấu bị dùng gậy đập mạnh vào, vỡ tung tóe khắp nơi, hai đóm lửa ở đôi mắt cũng vụt tắt theo nó.

Vù ~~~~~~~~~!!!

Không biết kết quả như thế nào, nhưng hai tay của con “Golem” vừa bị đánh bể đầu đột nhiên tao ra tu thế chụp hai bàn tai lại ngay vị trí Dương Kiệt đang đứng.

“ Không có tác dụng ~~~~~~!!!” Dương Kiệt vừa hoảng vừa sợ vung Huyền Thiết Chùy để ngang cơ thể, hứng chọn hai bàn tay đá khổng lồ đang chụp thẳng về phía mình. Còn bản thân nhanh chân tung người nhảy lùi về phía sau, nhảy ra khỏi bả vai của con “Golem” đó.

Crack ~~~ crack ~~~~~….!!

Hai bàn tay đá chụp vào Huyền Thiết Chùy nhanh chóng bị vỡ nát ra, Dương Kiệt vội vả thu hồi Huyền Thiết Chùy đã bị cong nhẹ, tuy không bị gãy, nhưng ít nhiều cũng gây chút ảnh hưởng khi sử dụng.

Chỉ thấy cái đầu bị vỡ và đôi tay của con “ Golem” kia nhanh chóng phục hồi lại như cũ, hùng hổ cùng đồng bọn tiếp tục lao tới phận không thể nhai tươi nuốt sống kẻ đã làm mình bị đau.

“ Chẩu vi thượng sách ~~~~!!!” Không dám tiếp tục nán lại đối diện với lũ quái vật đáng sợ đó nữa, Dương Kiệt ba chân bốn cẳng quay đầu bỏ chạy thục mạng. Đám “Golem” nhìn thấy con mồi bỏ chạy, lập tức tăng tốc đuổi theo phía sau, không cho đối phương cắt đuôi được mình.

“ Má ơi, rốt cuộc ta đã phạm tội tày đình gì đây? Sao lại xui tận mạng như thế này ~~~~~!!”

Hình ảnh quả bóng không ngừng lăn về phía trước với tốc độ chóng mặt chẳng khác gì hình ảnh mà Dương Kiệt vừa mới xuyên không tới thế giới này, bị con trâu điên đuổi bỏ chạy thục mạng tìm chỗ trốn, mồ hôi, nước miếng phun phì phèo. Không ngờ giờ nay trở thành kẻ mạnh tiên thiên mà lại lần nữa rơi vào cảnh bán sống bán chết như thế này.

------

Cách đó không xa, hai bóng người một trước một sau đang di chuyển với tốc độ chậm rãi. Bóng người phía trước mang theo vẻ mặt không biết phải làm sao khi phía sau không ngừng vang lên tiếng nói chi chít không ngừng.

“ Dương sư huynh, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, vừa mới vào tới bí cảnh đã gặp mặt nhau rồi. Cái này gọi là gì nhỉ? Thiên Lý Hữu Duyên Năng Tương Ngộ đúng không? Sư huynh cảm thấy phấn khích không? Muội phấn khích quá rồi nè, hì hì ~~~!!”

“ Giở chỉ còn lại hai chúng ta, hay là chúng ta làm chuyện gì đó vui vẻ vui vẻ chút đi, chứ cơ hội ngàn năm hiếm gặp này không có nhiều đâu đấy. Muội chờ cơ hội này đã lâu lắm rồi ạ.”

“ Hì hì, không biết “ ả đàn ông” và “ ả thánh nữ” kia biết chúng ta đang đi chung với nhau, chúng có nổi điên lên không nhỉ? Chỉ nghĩ sơ qua bản mặt nhăn nheo của chúng thôi muội cũng thấy mát lòng rồi.”

“ Dương sư huynh …….”

“ Im lặng và đi theo.” Dương Diễn đã chịu đựng hết nổi, quay đầu thót ra một tiếng, mặc kệ vẻ mặt “vô tội đáng thương” của đối phương, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Đúng thế, hai bóng người này chính là Dương Diễn và Hạ Cơ. Ngay sau khi đáp xuống bí cảnh, đã nhanh chóng giáp mặt nhau. Và thế này Dương Diễn phải chịu đựng tiếng nói những khẩu súng liên thanh không ngừng tra tấn màn nhĩ của mình, dẫn theo Hạ Cơ đi tìm một nơi an toàn nào đó để đột phá thành cảnh giới chân nguyên.

Rầm ~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~ …….!

Cả hai giật mình hoảng hốt khi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đang không ngừng di chuyển tới gần phía mình, vội vã quay đầu lại nhìn, phát hiện “một quả bóng khổng lồ” đang dẫn theo gần hai chục tảng đá biết di động đang hướng thẳng về phía mình di chuyển với tốc độ cực nhanh.

“ Mặt đá ~~~, mặt đá mau mau tiếp sức ~~~~~~~!!!” Dương Kiệt nãy giờ bỏ chạy thục mạng không định hướng, ai ngờ phát hiện phía xa có hai bóng người đang di chuyển, định chơi trò “ chuyển họa cho kẻ khác”, ai ngờ phát hiện là người quen cũ, lập tức lớn tiếng gào lớn.

“ Mặt, mặt đá??!!” Hạ Cơ nghe xong câu gọi của Dương Kiệt, không kềm được ngơ ngác cả người, nhưng nhanh chóng bật cười khúc khích. Không ngờ Dương sư huynh lại có một cái “biệt danh” dễ thương như thế này.

Trên trán Dương Diễn đã xuất hiện nhiều vết đen xì như than. Trước mặt người ngoài không cần phải gọi mình bằng cái xưng hô đó chứ?

Mặc dù bất mãn với cách xưng hô của Dương Kiệt, nhưng không chút do dự, thanh kiếm đã được rút ra khỏi bao, đôi mắt lóe qua tia sáng sắc lạnh, hét lớn: “ Tránh ra, Hàn Băng Kiếm Pháp, Cực Độ Băng Hàn, chém ~~~~~~~~~~~~!!”

Kiếm khí vẽ một đường cong hoàn mỹ xước qua cơ thể Dương Kiệt đã khẽ nhích người né sang một bên, quét thẳng về phía đám “Golem” đang đuổi theo phía sau lưng anh ta.

Rầm ~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~…….!!

Hai chục con “Golem” trực tiếp bị đóng băng tại chỗ, chỉ trong chốc lát cơ thể bị vỡ tan ra thành từng mảnh, nước băng tan ra chảy đầy trên mặt đất.

“ Dương sư huynh thiên hạ vô địch, quả thật lợi hại quá đi, muội không kềm chế được bản thân nữa rồi, muội phải hiến thân đây ~~~~!!” Đôi mắt của Hạ Cơ đã hình thành trái tim, hai tay nắm lại trước ngực theo tư thế cầu nguyện phấn khích cười nói.

“ Mặt đá coi chừng, chúng có thể hồi sinh đấy ~~~~!!” Dương Diễn còn chưa kịp tra kiếm vào bao sau khi kết thúc đòn đánh của mình, Dương Kiệt né ngã sang một bên nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.

Rầm, rầm, rầm, rầm ~~~~~~~!!

Quả nhiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Diễn và Hạ Cơ, mấy con “Golem” chỉ trong nháy mắt đã phục hồi trở lại, phẫn nộ lao thẳng về phía “con mồi” mới đã dám tấn công mình lúc nãy.

“ Hạ Cơ, lùi ra xa.” Dặn dò đối phương một tiếng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, không chút sợ hãi lao thẳng về phía trước, những động tác đâm, quét, chém kèm theo những bước chân di chuyển vô cùng nhuần nhuyễn thi triễn ra, tựa như một nghệ sĩ nhảy múa giữa rừng quái thú, người khác nhìn vào không kềm được phải trầm trồ thán phục.

“ Đúng rồi, đúng rồi, chém bay đầu nó ~~~ á ~~, không phải, không phải, đừng chặt tay nó ra làm gì, nó sẽ phục hồi ngay đấy, coi chừng phía sau kìa mặt đá ~~~~~!!” tai họa đã chuyển sang cho người khác, Dương Kiệt vô cùng thảnh thơi đứng sang một bên vừa quan chiến vừa lên tiếng hò hét cổ vũ, lâu lâu lại lên tiếng nhắc nhở vài câu.

“ Câm miệng ~~~~!!” Cả Dương Diễn và Hạ Cơ cùng gào thét lên. Mẹ kiếp, không ra tay giúp đỡ thì thôi, đứng ở ngoài hò hét làm người ta phân tâm làm gì.

Bị người ta chửi hét, Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt “vô tội đáng thương” ngậm miệng lại đứng sang một bên không dám lên tiếng nữa. chỉ là đôi mắt Dương Kiệt lóe qua tia sáng dị thường, trong đầu không ngừng suy tính: “ có nên thừa cơ hội này bỏ chạy không nhỉ? Xem ra mặt đá cũng hết cách với lũ nham thạch này rồi, cứ tiếp tục như thế không chừng chết chung cả lũ. Hay là mình rút lui trước, đợi sau này thực lực lớn mạnh rồi quay lại báo thù cho thằng mặt đá kia??!!”

Nhìn thấy trên trán Dương Diễn đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi, hơi thở trở nên gấp rút, Hạ Cơ lo lắng vô cùng, muốn lao vào trợ sức, nhưng bản thân không thiên về giao chiến sáp lá cà, nên vẫn còn do dự, quay sang nhìn về phía Dương Kiệt đang có ý định rút lui ở phía xa, gào lớn: “ con heo mập kia, tai họa là do ngươi mang tới, sao còn đứng đó mà không lao vào giúp đỡ Dương sư huynh hả ~~~!!”

“ Đệ thực lực yếu kém, lao vào vòng chiến chỉ khiến mặt đá phân tâm thêm thôi, không giúp đỡ được gì đâu ạ. Thôi thôi, hai vị hãy cố gắng cầm chân chúng, để đệ chạy đi tìm kiếm viện binh tới tiếp sức đây. Còn nếu xui xẻo không tìm được viện binh thì đệ cũng đành bó tay, sau này lớn mạnh rồi sẽ quay lại báo thù cho hai người.” Không đợi Hạ Cơ kịp phản ứng, trực tiếp quay đầu bỏ chạy khỏi chiến trường không chút do dự.

Hạ Cơ phẫn nộ tột cùng, lớn tiếng chửi cha mắng mẹ tổ tiên mười tám đời tên khốn trời đánh chết nhát bỏ rơi bạn bè lúc hoạn nạn. Nếu như không phải đang lo lắng Dương Diễn không dám bỏ đi, e rằng đã đuôi theo xé xác con heo mập khốn nạn đó rồi.

“ Dương sư huynh, con heo mập đó bỏ chạy rồi, chúng ta cũng rút thôi.” Hạ Cơ quay về phía Dương Diễn đang loay hoay giữa vòng vây đám “Golem” lớn tiếng nói.

Rầm ~~~~~!!

Vung kiếm chém vỗ một con “Golem” ở trước mặt, Dương Diễn liếc mắt nhìn về phía Hạ Cơ rồi quay về phía vị trí Dương Kiệt đứng lúc nãy, đôi lông mày khẽ díu chặt lại.

Chẳng lẽ tên khốn đó vô liêm sỉ đến thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.