Tướng Quân Không Tốt Truy

Chương 1: Ngày xui xẻo




Sau khi tan tầm, Trần Mộc Ngôn đi vào phòng bệnh của Sở Cận, trước khi đẩy cửa cậu nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, thấy Sở Cận đang nhìn trần nhà ngẩn người. Cậu chưa từng thấy hắn lộ ra loại biểu tình này.

Có một chút tịch mịch, không biết nên làm cái gì mới tốt.

"Sở Cận." Trần Mộc Ngôn mở cửa bước đi vào, "Suy nghĩ cái gì?"

". . . . . . Khi tôi lần đó té xỉu tỉnh lại ở bệnh viện, tôi nghĩ đến mình có phải bị ung thư gì đó hay không, giống như trong phim vậy, tôi sắp chết?"

"Kết quả anh phát hiện chỉ cần giải phẫu nối mạch có thể chữa khỏi tim anh, cảm thấy không cam lòng ?"

"Không phải, tôi suy nghĩ nếu tôi tốt lắm, có cái gì đó là nhất định phải làm ." Sở Cận cười yếu ớt một chút, dịch chuyển vị trí, ý bảo Trần Mộc Ngôn nằm xuống cùng hắn.

"Chủ nhiệm nếu thấy tôi nằm ở nơi này, sẽ tức giận."

"Không sao, tiền lương của hắn còn phải dựa vào viện phí tôi nằm đến chi ra a." Sở Cận kéo khóe miệng, đáy lòng của Trần Mộc Ngôn có một loại cảm giác khó có thể cự tuyệt,trên người mặc áo khoác nằm ở bên cạnh hắn.

"Cơ hội chúng ta gặp mặt kỳ thật không nhiều lắm đi?"

"Bởi vì thanh danh của anh không được tốt."

"A, đúng. Trần Chi Mặc chỉ cần nghe thấy tôi và cậu cùng một chỗ sẽ hoả tốc tới rồi. Thời gian đầy đủ duy nhất chúng ta cùng một chỗ, cũng chỉ có một lần ở trong tiệm sushi kia. Hiện tại ngẫm lại, cùng cậu ăn cơm còn có nói chuyện là một chuyện tình rất vui vẻ."

"Vì sao?"

"Đại khái bởi vì lúc cậu cùng tôi ở chung không có mục đích gì đi. Tôi có thể thực tự nhiên nói chuyện, mà cậu sẽ trả lời không hề giấu giếm, không cần phí tâm tư đi biểu lộ ý của mình hoặc là đem nói chuyện dẫn tới một phương diện khác."

Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu đến, lúc này mới phát hiện Sở Cận nhìn mình , chính là không biết hắn bảo trì tư thế kia có bao nhiêu lâu.

"Chờ anh làm xong giải phẫu, chúng ta có thể lại đi ăn sushi."

"Chờ tôi giải phẫu xong, tôi nghĩ tìm người yêu đương."

"A, anh yêu đương còn chưa đủ a?Ngư ờimỗi lần cùng anh yêu đương cuối cùng đều bị anh bỏ mặc ."

"Câu5 cảm thấy như vậy xem như yêu đương sao?" Sở Cận cười nhạo một tiếng, mặt mày cụp xuống có chút yếu ớt chợt lóe qua, không kịp bắt giữ, "Kỳ thật ở bệnh viện thấy cậu thật sự có một loại cảm giác vận mệnh. Cậu là loại người có nề nếp hướng tới mục tiêu của mình đi về phía trước, một khi cậu yêu một người, sẽ không quay đầu lại. Cho nên tôi nghĩ, ông trời có phải muốn tôi thích cậu hay không?"

Trần Mộc Ngôn sửng sốt, nhanh chóng vỗ Sở Cận một cái: "Sở tiên sinh, mau dừng lại tưởng tượng không thực tế của anh. Trên thế giới này nam nữ so vớithực tập sinh như tôi tốt hơn nhiều mà!"

"Nhưng là tôi chỉ gặp một Trần Mộc Ngôn ." Sở Cận nhỏ giọng nở nụ cười, "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu. Phải biết rằng tôi không tranh được với Trần Chi Mặc a."

"Mắc mớ gì tới hắn?" Trần Mộc Ngôn nhíu mày.

"A, " Sở Cận ngồi dậy không để ý đang truyền dịch dinh dưỡng, Trần Mộc Ngôn vội vàng đi dìu hắn, "Nhìn biểu tình này của cậu, sẽ không phải là Trần Chi Mặc đã ra tay chứ?Cậu có phải đã cùng hắn làm?"

"Làm. . . . . . Làm cái gì!" Trần Mộc Ngôn cói cà lăm , cậu không rõ người của giới giải trí nhãn lực vì sao tốt như vậy, Tô Trăn là như thế, Sở Cận cũng là như vậy.

"Vậy là không có làm ? Bất quá cậu sớm hay muộn sẽ bị hắn đem tới tay." Sở Cận bỗng nhiên nằm trở về, tựa tiếu phi tiếu nhìn Trần Mộc Ngôn.

"Hắn là đại ca của tôi! Sở tiên sinh anh nói vớ vẩn cái gì!" Trần Mộc Ngôn có chút tức giận.

"Nếu cậu là đệ đệ hắn mà hắn sẽ buông tay, vậy hắn không phải là Trần Chi Mặc tôi biết." Ngón tay của Sở Cận mô tả cằm Trần Mộc Ngôn, giống cái vui đùa, không có ý khiêu khích gì, "Nếu như không muốn cùng Trần Chi Mặc cùng một chỗ, liền đầu nhập ôm ấp của tôi đi. Thừa dịp lúc tôi còn sống còn có thể bảo hộ cậu."

"Anh cứ tiếp tục nói vớ vẩn đi!" Trần Mộc Ngôn rời đi giường bệnh, "Tôi về nhà !"

"Được rồi, ngày mai gặp!"

Trần Mộc Ngôn kéo kéo khóe miệng, ngày mai còn gặp anh liền có quỷ!

Lái xe trở về nhà trọ, thật xa liền thấy có sương khói theo phương hướng kia bốc lên, tràn vào trong chân trời chiều. Xe cứu hỏa theo bên cạnh cậu lái qua, Trần Mộc Ngôn quay cửa kính xe xuống, "Rốt cuộc là nơi nào cháy sao?"

Càng đi về phía trước, cảm giác của cậu lại càng không tốt.

Đợi cho cậu đến phía trước nhìn thấy chính là người ngửa đầu vây xem cùng với xe cảnh sát duy trì trật tự, nơi đó không phải chính là phòng trọ cậu thuê sao? Rốt cuộc sao lại thế này?

Hỏa hoạn? Hành lý của hắn cùng chứng kiện còn có sách toàn bộ đều thiêu hủy ?

Rốt cuộc là hỏa hoạn như thế nào, nếu là trách nhiệm của khách trọ, cậu bồi thường cho chủ nhà một số tiền lớn đi!

Còn có nhóm phóng viên nâng máy chụp ảnh ấn bùm bùm, cách đó không xa truyền đến tiếng khắc khẩu.

"Trần tiên sinh! Anh thật sự không thể đi vào!"

"Đệ đệ của ta ở bên trong! Điện thoại của hắn vẫn không liên lạc được! Hắn nhất định là ở bên trong!" Đó là tiếng của Trần Chi Mặc, tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.

"Lửa cháy lớn như vậy, ngài căn bản là không thể đi lên !"

"Các ngươi buông! Buông!"

Trần Mộc Ngôn từng bước một, chen vào đàn người, đi tới.

Cậu chưa từng gặp qua biểu tình trên mặt Trần Chi Mặc như vậy, chưa từng gặp qua mặt mày hắn rối rắm thành như vậy, đau khổ giãy dụa cuối cùng bị cảnh sát ngăn cản hắn đặt tại trên mặt đất.

"Tiểu Ngôn -- Trần Mộc Ngôn --" Trần Chi Mặc gào thét lớn, cùng tiếng xe cứu hỏa còn có tiếng phun nước giằng co cùng một chỗ.

Trần Mộc Ngôn cẩn thận nhìn Trần Chi Mặc, lẩm bẩm nói: "Hiện tại. . . . . . Là đang quay phim sao?"

Một nữ nhân trung niên bên cạnh nói: "Quay phim gì chứ ! Là xảy ra hỏa hoạn đó!"

"Hỏa hoạn?" Trần Mộc Ngôn trừng mắt nhìn, "Kia. . . . . . Trần Chi Mặc tới làm gì?"

"Đúng a! Ta còn nói có phải lầm hay không, thị lực của người trẻ tuổi các ngươi chính là tốt! Thì ra người kia thật sự là ảnh đế Trần Chi Mặc a!"

"Nghe nói đệ đệ của hắn ở bên trong, mới vừa rồi hắn chạy tới sau liền vẫn muốn đi lên!"

"Này còn có thể đi lên? Muốn chết a!"

Trong không khí là mùi sau khi cháy, đội viên phòng cháy chữa cháy lục tục đi ra ngoài lại đi vào.

Cảnh sát như cũ giữ chặt Trần Chi Mặc, "Trần tiên sinh mời bình tĩnh!"

Trần Chi Mặc sợi tóc hỗn độn, ánh đèn xe cứu hỏa thoảng qua, trên mặt của hắn tựa hồ có nước mắt, áo tán loạn sau khi giãy dụa.

Trần Mộc Ngôn liền giống bị dẫn dắt, đi thẳng về phía trước, cho đến thành viên phòng cháy chữa cháy đem hắn ngăn cản: " Hiện trường hỏa hoạn, không thể tiến lên nữa!"

Giờ phút này, tay của Trần Chi Mặc cọ xát mặt đất, bởi vì dùng sức quá mức bị cục đá trên mặt đất cắt qua, chất lỏng màu đỏ thẩm thấu ở trong khe hở.

Thần kinh bị xúc động, Trần Mộc Ngôn giống như bừng tỉnh đại ngộ vọt tới, "Ca —— em ở chỗ này! Em ở chỗ này!"

Cậu chợt đem cảnh sát đang chặn Trần Chi Mặc đẩy ra, Trần Chi Mặc nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó một tay đem cậu ôm lấy.

Xương cốt một trận rung động, giống như một viên thiên thạch cháy sau khi trải qua tầng khí quyển, rốt cuộc tiến tới mặt đất.

Tay Trần Chi Mặc dùng sức ấn phía sau lưng Trần Mộc Ngôn, lực đạo lớn cơ hồ muốn đem cậu chen vào trong thân thể của mình.

"Thật tốt quá. . . . . . Em không có chuyện gì. . . . . . Em không có chuyện gì. . . . . ."

Trần Mộc Ngôn giơ tay lên ôm hắn: "Đúng, em không sao,em không có ở bên trong đấy."

Cảm giác lồng ngực Trần Chi Mặc phập phồng, Trần Mộc Ngôn hai cánh tay của cậu đều run rẩy.

Đội viên Phòng cháy đưa bọn họ kéo sang một bên, lửa cũng từ từ bị khống chế.

Vương Đại Hữu không biết đến đây lúc nào, hắn đem hai huynh đệ Trần gia lôi lên xe, các phóng viên đã vây quanh tới đây, Vương Đại Hữu đè cái còi nửa bước khó đi.

Trần Chi Mặc cúi đầu, những cameras liền dán cửa sổ xe chớp sáng. Trần Mộc Ngôn cởi xuống áo ngoài che ở trên người Trần Chi Mặc, che kín mặt của hắn, nhưng là Trần Chi Mặc gắt gao bắt lấy tay của cậu.

"Tại sao không gọi điện thoại lại cho anh? Tại sao?" Trần Chi Mặc nhìn về phía Trần Mộc Ngôn, "Em chán ghét anh như vậy?"

"Không phải! Anh cũng biết em ở bệnh viện thực tập , em tắt máy, sau khi tan việc em đã mở điện thoại!" Trần Mộc Ngôn vội vàng giải thích, vô luận cậu cùng với Trần Chi Mặc trong lúc đó có cái gì, giờ phút này bộ dạng của Trần Chi Mặc làm cho cậu đau lòng.

Trần Chi Mặc cười lắc đầu, đưa tay lau qua mặt của mình, xẹt qua vết máu màu đỏ, làm cho trái tim Trần Mộc Ngôn căng thẳng, "Coi như hết, cho dù em mở điện thoại cũng sẽ không tiếp."

"Mặc ca, lần này là em không tốt, anh đừng tức giận ! Anh xem. . . . . . em bây giờ không phải là hảo hảo ở bên cạnh anhsao?"

Trần Chi Mặc hít một hơi, "Đúng, em còn sống, trừ bỏ đó anh còn có thể yêu cầu cái gì?"

Hắn dùng tay chống mặt của mình, Trần Mộc Ngôn muốn xem tay của hắn, hắn hất tay Trần Mộc Ngôn ra .

Vương Đại Hữu cuối cùng đem xe chạy nhanh ra khỏi vòng vây của phóng viên, "Bây giờ đi đâu?"

Tiếng Trần Chi Mặc buồn bực nói: "Tìm khách sạn đem để hắn xuống đấy đi."

Tiếng của hắn thoáng lạnh, mặc dù Trần Mộc Ngôn không muốn lại cùng hắn có cái gì tiếp xúc, chính là giờ phút này hắn lạnh lại làm cho Trần Mộc Ngôn rất khó chịu.

"Còn ở khách sạn? Đều ra chuyện lớn như vậy rồi! Vẫn là trở về Buckingham ở đi!"

Trần Mộc Ngôn nhìn về phía Trần Chi Mặc vẫn cúi đầu, đôi môi của hắn vẫn là mím lại, giống như đao tạc bình thường sẽ không thay đổi.

"Mặc ca, cho em xem tay anh một chút có được hay không?"

"Không cần, dù sao em và anh đợi thêm một lát đều sẽ cảm thấy chán ghét."

Vương Đại Hữu không khỏi đem xe dừng ở ven đường, "Hai huynh đệ các người náo đủ rồi chưa! Tôi là không biết các người náo cái gì, đều tới tháng sau, không sai biệt lắm liền yên tĩnh!"

Trần Chi Mặc ngẩng đầu mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Là khách sạn sao? Được rồi, Trần Mộc Ngôn em có thể xuống xe. Ví tiền có ở trên người không?"

Loại lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện này làm cho Trần Mộc Ngôn nhất thời phản ứng không kịp, chính là ngơ ngác gật gật đầu.

"Vậy thì tốt." Trần Chi Mặc đem cửa xe mở ra, gió lạnh cứ rót vào như vậy.

Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên không biết như thế nào cho phải.

Mặc dù lúc cậu biết được nhà trọ kia cháy, cậu cũng không nghĩ tới phải về nhà, chính là nhìn chiếc xe kia lái đi, Trần Mộc Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm.

Cậu thở ra một hơi, đi về phía quầy phục vụ của khách sạn, muốn một gian phòng .

Đưa điện thoại di động mở ra, ném lên giường, cậu cũng đem mình bày ra phía trên.

Cảm giác mình đủ ti tiện, nếu Trần Chi Mặc đem cậu thả vào cửa khách sạn, bảo trì khoảng cách của hai người, đây chẳng phải là cậu muốn sao? Mình bây giờ lại đang khổ sở cái gì!

Điện thoại di động vang lên, cậu liền cầm lên, nhưng người gọi tới không phải như cậu nghĩ ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.