Tướng Quân Ghẹo Quốc Cữu

Chương 2: Nhà có khách quý 2




Dịch giả: hany

- Chuyện gì thế này?

- Chẳng lẽ ta lại kém may tới mức gặp đúng lúc Lạc Bắc tập trung người của núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa để tấn công Côn Luân?

Nhưng cũng vào lúc này, trong vùng biển của Côn Luân cách La Phù tới mấy triệu dặm, một người tu đạo mặc trang phục màu xám đang nhăn nhó ẩn nấp tại độ sâu chừng hơn mười trượng dưới nước.

Gương mặt của người đó rất trẻ, trên trán có một con mắt yêu màu đỏ thẫm. Rõ ràng chính là nhân vật cấp Sơn chủ - Lệ Nan Phùng sống lại sau khi sử dụng Phạm Thiên tinh.

Cho dù là Lệ Nan Phùng hay Vương Dĩnh thì cũng đều gánh vác sứ mệnh nghĩ cách mở con đường tới Thiên Lan hư không để cho người tu đạo từ đó có thể trở lại giới tu đạo này. Phạm Thiên tinh là một thứ tinh thạch thần diệu của Thiên Lan hư không, trong nó ẩn chứa uy năng cực mạnh. Người nào luyện hóa nó cho dù thân thể và thần hồn bị diệt thì Phạm Thiên tinh như có trí nhớ giúp cho người tu đạo ngưng tụ lại một lần nữa, thậm chí ngay cả chân nguyên và khí huyết cũng vậy. Cho nên ngay cả mắt yêu của Lệ Nan Phùng cũng được hồi phục lại. Có điều chỉ sử dụng Phạm Thiên tinh được một lần sau khi sử dụng tu vi cũng giảm tới Độ Kiếp kỳ.

Sở dĩ Lệ Nan Phùng chọn quay lại Côn Luân là vì y phát hiện ra dường như ở đây có giam cầm cái phân thân hay nguyên thần của U Minh huyết ma. Hơn nữa phân thân và nguyên thần đó không hề yếu. Nếu có thể thả nó ra được chắc chắn sẽ khiến cho Côn Luân rối loạn, tăng thêm cơ hội cho Vương Dĩnh nghĩ cách sửa chữa hay khống chế trận pháp truyền tống của Côn Luân.

Lệ Nan Phùng tu luyện con mắt yêu có thể phát hiện ra tung tích của đối phương có tu vi cao hơn mình trước cả khi mình bị phát hiện. Vốn với thứ dị thuật của y nếu muốn lẻn vào Côn Luân thì cũng được.

Hơn nữa người tu đạo ở Thiên Lan tinh không đều có cách giam cầm Nguyên Anh của đối phương rồi khống chế thân thể giống như Phong Hàn Độc. Nếu như không lẻn vào được y sẽ nghĩ cách bắt một tên đệ tử Nguyên Anh kỳ của Côn Luân sau đó vất bỏ thân thể của mình mà vào Côn Luân.

Nhưng hiện tại trong vòng một trăm dặm trên mặt biển có một đám mây kéo dài tới cả trăm dặm. Từ trong đám mây đó tản ra pháp lực dao động, ma khí và những tia sáng kinh người.

Còn trong khu vực ngàn dặm trên mặt biển xung quanh Côn Luân cũng xuất hiện vô số làn pháp lực dao động khiến cho toàn bộ Côn Luân giống như một con nhím.

Lệ Nan Phùng cảm thấy trong đám mây màu đen kia tập trung một số lượng rất đông những người tu ma, kẻ tu yêu và những tu sĩ huyền môn. Trong số đó có vài người tu vi còn cao hơn cả y. Y biết chỉ có Lạc Bắc mới tập trung được một thế lực như vậy.

Lệ Nan Phùng cũng không biết Lạc Bắc chỉ muốn nghi binh thu hút sự chú ý của Côn Luân. Lúc này y chỉ thấy bản thân bị kẹt giữa Côn Luân và Lạc Bắc muốn tiến cũng không được mà lui cũng chẳng xong. Y cũng hiểu rõ nếu trận đại chiến xảy ra chắc chắn sẽ là cảnh tượng long trời lở đất. Đừng nói với tu vi bây giờ, cho dù là Thần Quân có tu vi một, hai lần thiên kiếp cũng khó lẻn vào Côn Luân được.

Điều khiến cho sắc mặt y xám xịt đó là từ Côn Luân có phóng ra vô số đệ tử với một số lượng khổng lồ. Hiện tại có mấy chục tên đệ tử không biết tuần tra hay làm gì mà bao vây quanh hắn khiến cho y không có cách nào di chuyển để tránh không bị họ phát hiện.

Sau khi do dự một chút, Lệ Nan Phùng liền lặng lẽ lặn xuống đáy biển.

Sau khi xuống tới độ sâu mấy ngàn trượng, sắc mặt của Lệ Nan Phùng lại càng thêm cau có. Bởi vì y cảm nhận được rằng dường như có mấy đệ tử Côn Luân có tu vi không phải là thấp đã có điểm nghi ngờ nên bay lượn liên tục xung quanh vị trí của y. Thậm chí có mấy người còn lặn xuống cả dưới biển.

Vào lúc này, Lệ Nan Phùng cũng không có pháp bảo nào tránh nước nên xuống tới độ sâu này cho dù đệ tử Côn Luân không phát hiện ra thì chân nguyên của y cũng mất rất nhanh.

Thoáng cái con mắt yêu của y xuất hiện. Lúc này, y sử dụng nó chỉ để xem đám đệ tử Côn Luân xung quanh có chỗ nào yếu nhất để lặng lẽ xông ra hay không. Hoặc là liều mạng bắt một tên đệ tử Nguyên Anh của Côn Luân. Nhưng khi con mắt yêu của y vừa mới xuất hiện, y không giấu được sự khiếp sợ.

Bởi vì y đột nhiên cảm nhận được sâu bên dưới khu vực biển trước mặt có một làn pháp lực dao động rất lạ đang tồn tại.

Thứ pháp lực dao động rất mạnh nhưng cũng vô cùng độc đáo.

Nó không hề có lấy một chút sức sống. Nếu như Lệ Nan Phùng không có con mắt yêu thì cho dù là người tu đạo có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó mà cảm nhận được để tìm tới.

Thứ pháp lực dao động đó như tản ra từ thi thể của một người tu đạo rất mạnh. Tuy nhiên bên dưới khu vực biển này có trận pháp phòng ngự thì nhiều lắm Lệ Nan Phùng cũng chỉ có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó chứ không thể phát hiện ra được thứ pháp lực dao động kỳ lạ kia.

Sau khi do dự một chút, Lệ Nan Phùng liền lập tức lao thẳng về phía thứ pháp lực dao động đó.

...........

Từ vị trí của Lệ Nan Phùng tới nơi có pháp lực dao động kỳ lạ đó chỉ khoảng trăm trượng nhưng khi tới nơi thì ở đó lại có một cái vực sâu tới cả ngàn trượng.

Trong tay Lệ Nan Phùng xuất hiện một vầng sáng mờ giống như ngọn đèn. Khi xuống tới đáy vực, sự khiếp sợ trong mắt của y càng lúc càng tăng.

Bên dưới đáy của cái vực sâu có một cái động to rộng tới mười trượng.

Cái động này khiến cho người ta có cảm giác nó giống như bị một tảng thiên thạch rơi xuống mà tạo thành.

Một dòng xoáy từ trong cái động tràn ra. Thứ xoáy đó chính là do làn pháp lực dao động kỳ lạ kia tạo thành.

Mí mắt của Lệ Nan Phùng hơi giật một cái rồi y nhanh chóng bay lên trên cái động rồi từ từ hạ xuống.

Một lát sau, Lệ Nan Phùng như không tin nổi vào những gì mà mình nhìn thấy.

Trong cái động, giữa làn nước biển tối đen và lạnh như băng có một cái thi thể của người tu đạo lơ lửng ở đó.

Người tu đạo đó mặt một cái áo bào màu hồng rực như ngọn lửa cháy. Trên mặt của y có đeo một cái mặt nạ màu bạc phủ kín những ký tự huyền ảo.

Vào lúc này, da thịt của người tu đạo nhìn như được tạo ra từ thép. Trong cơ thể của y cũng không còn chút sức sống nhưng vẫn mang tới cho người khác cái cảm giác tràn ngập sức mạnh.

Quần áo, mặt nạ và thân thể của người đó mang tới cho người ta cái cảm nhận vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng.

Tuy nhiên lúc này trên cái thi thể đó như vẫn còn một thứ oán hận, không cam lòng. Chẳng khác nào trước khi chết, y vẫn không cam lòng thất bại, rồi chết ở trong làn nước biển tối đen như thế này.

- Tại sao ở đây lại có xác của một người tu đạo?

- Chẳng lẽ y bị một người nào đó đánh cho từ trên mặt biên lao thẳng xuống rồi chết ở đây? Nhưng nếu vậy thì xác của y sẽ không được như thế này.

Sau khi sự rung động qua đi, Lệ Nan Phùng hít một hơi thật sâu rồi băng thẳng tới trước mặt cái xác chết như được tạo ra từ thép đang nằm trong làn nước biển tối đen và lạnh lẽo.

- Người này tu luyện pháp quyết Mật tông và Thiền tông. Hơn nữa cũng giống với một vài pháp thuật của Mật Vân tông ta có dung hòa lực lượng của dị thú.

- Người này không phải bị người ta đánh chết mà di tinh thần bị tác động quá mạnh khiến cho bản thân không chịu nổi mới chết ở đây.

Con mắt yêu của Lệ Nan Phùng tản ra ánh sáng màu hồng bao phủ lấy cái xác chết đó. Sau khi nét mặt y thay đổi liên tục, một cột sáng màu trắng đột nhiên tản ra từ đỉnh đầu gã rồi xuất hiện một cái Nguyên Anh trắng như ngọc cầm một lá cờ màu hồng. Nguyên Anh của y vừa mới xuất hiện liền hóa thành một tia sáng màu trắng chui vào trong cái xác của người tu đạo kia.

Rồi một cảnh tượng khiến cho bất cứ người tu đạo nào nhìn thấy cũng khiếp sợ. Trên thân thể của người tu đạo đó từ từ tản ra một làn pháp lực dao động có tiết tấu rồi máu huyết và sức sống cũng bắt đầu lan tỏa trên thân thể của y.

Gần như đồng thời cái xác chết như một pho tượng nằm trong dòng sông băng chợt mở mắt.

Tuy nhiên lúc này sự oán hận và không cam lòng biến mất chỉ còn sự ngông cuồng và mừng rỡ như điên.

- Không thể ngờ được người này lại chính là La Thần Tướng, một trong số mười vị Kim tiên của Côn Luân. Đúng là trời giúp ta.

Cái xác chết vừa mới sống lại đột nhiên thốt lên như thế.

....

Năm tên đệ tử Côn Luân từ từ bay lượn vòng quanh mặt biển, cảnh giác nhìn đám mây đen dài tới cả trăm dặm đồng thời chú ý tới những thay đổi trong vòng mấy trăm trượng xung quanh.

Năm tên đệ tử đó đều có tu vi Kim đan hậu kỳ. Bọn họ phi hành trong khu vực biển đều giữ khoảng cách hai mươi trượng với nhau. Với một khoảng cách như vậy không những có thể tìm tòi được rộng hơn mà nếu như có chuyện gì bất ngờ xảy ra còn có thể cứu viện. Từ những chuyện đó cho thấy cả năm không phải là những đệ tử mới còn non kinh nghiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.