Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 8: Đùa giỡn tôi, cô sẽ không gánh nổi hậu quả




Thấy Tiêu Thần ngồi vào trên ghế sa lon , Hạ Toa lấy quần áo trong va li , đi vào phòng thay quần áo, nhìn trong gương thấy gương mặt có chút sưng đỏ , Hạ Toa ở trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, một tát này, cô nhớ kỹ, sớm muộn gì có một ngày cô sẽ lấy cả vốn lẫn lời về. Thay đổi quần áo xong xõa tóc ra để che đi chỗ sưng , hiệu quả cũng không tệ lắm, không chú ý nhìn thật đúng là không nhìn ra rồi.

" Em xong rồi, chúng ta đi dạo phố thôi." Hạ Toa từ phòng thay quần áo đi ra cầm quần áo bẩn , bỏ vào trong va li . Ngày mai về nhà mang ra tiệm giặt khô là được.

" Ừ ." Tiêu Thần đáp một tiếng đứng lên, hướng chỗ Hạ Toa đi tới.

"Tay của anh bị thương rồi." Hạ Toa mới vừa kéo cánh tay Tiêu Thần , lúc này mới phát hiện ra tay của hắn thế nhưng bị rách da , mới nghĩ đến vừa rồi Tiêu Thần nện ở trên tường một quyền kia, có chút tức giận lôi kéo hắn trở lại ghế sa lon, lấy ra hòm thuốc, lau vết thương cho hắn.

"Anh không sao ." Nhìn Hạ Toa thận trọng , Tiêu Thần trong lòng ấm áp, khoảng cách giữa hai người lúc ấy sao mà gần thế , hắn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Hạ Toa .

" Anh đấy, về sau không cần xúc động như vậy." Hạ Toa có chút trách cứ liếc mắt nhìn Tiêu Thần nói.

" Anh biết rõ rồi, chỉ là lần sau gặp chuyện như vậy anh sẽ không nương tay, mặc dù từ trước đến giờ anh không đánh phụ nữ , nhưng là nếu ai bắt nạt em , anh sẽ mặc kệ có phải là phụ nữ hay không ." Nhìn gương mặt của Hạ Toa có chút sưng đỏ , Tiêu Thần tự trách, nếu như không phải là mình rời đi, Hạ Toa làm sao có thể bị Thẩm Thu Linh đánh đây?

"Chuyện này không có liên quan tới anh , cô ấy vốn là nhìn em không vừa mắt, em nghĩ chắc cô ấy biết trước kia em và Tần Lạc ở chung một chỗ, hiện tại muốn ra oai với em thôi ." Hạ Toa vén tóc ra sau tai , không thèm để ý nói qua.

"Vậy chúng ta không nói cái này, chúng ta đi dạo đến tối thì quay về , anh biết nơi này có mấy chợ đêm rất hay ." Nhìn khóe miệng Hạ Toa khẽ giơ lên điềm tĩnh , Tiêu Thần lấy lòng nói qua.

" Vâng." Cô lần đầu tiên tới cũng không biết nơi nào , nhìn bộ dạng Tiêu Thần chắc đã tới nhiều lần, cứ để cho hắn sắp xếp .

"Vậy chúng ta ở bên ngoài ăn khuya rồi mới về ?" Thấy Hạ Toa cũng không có phản đối, Tiêu Thần có chút được voi đòi tiên thử thăm dò.

" Vâng , Tiêu đại gia, bây giờ có thể đi sao!" Nhìn ánh mắt Tiêu Thần có chút chờ đợi , Hạ Toa không khỏi bật cười, đem hòm thuốc để lên trên bàn, thúc giục.

Nhìn Hạ Toa cười như hoa nở , Tiêu Thần cũng ngây ngốc cười cười, có chút nghịch ngợm sôi nổi hướng cửa chạy đi. Chỉ là hắn mải nhìn Hạ Toa , không có chú ý , một cái đụng phải tay nắm cửa, nhất thời nhe răng trợn mắt .

"Ha ha ha ha ha, anh không để ý à ? Anh đau không ?" Hạ Toa không nhịn được cười lên ha hả, vội vàng đi tới ân cần hỏi thăm.

"Không có việc gì, đi thôi." Nhìn Hạ Toa đi ra cửa , Tiêu Thần theo bản năng vuốt vuốt eo ếch, nhếch miệng hít một ngụm lãnh khí, nghĩ thầm, buổi tối nhất định là một nốt bầm đen thật lớn đây.

"Thật không có việc gì sao?" Hai người đi vào thang máy, Hạ Toa nhìn Tiêu Thần không khỏi lần nữa hỏi thăm, bình thường khi cô đụng vào bàn cảm giác đau muốn chết , huống chi là đụng vào tay nắm cửa bằng thép .

“ Thật không sao ." Nhìn số thang máy , Tiêu Thần dắt tay Hạ Toa , chờ đợi cửa thang máy mở.

"Thật sự ? ." Hạ Toa nhìn Tiêu Thần, không nhịn được lại dặn dò.

"Hai người muốn đi ra ngoài?" Thấy Hạ Toa và Tiêu Thần tay nắm tay đi vào thang máy, sắc mặt Tần Lạc có chút không vui, thế giới này thật đúng là khéo, hắn chỉ là xuống lấy ít đồ, cũng có thể thấy hai người thân mật.

" Ừ , đi ra ngoài đi dạo một vòng." Hạ Toa có chút xấu hổ nhìn Tần Lạc nhàn nhạt đáp lại.

" Ừm, chơi thật vui nhé ." Tần Lạc nhìn Tiêu Thần, quay đầu lại đối với Hạ Toa dịu dàng nói.

Nhìn Tần Lạc trong mắt lóe lên ưu thương, Hạ Toa không nói gì chỉ là gật đầu một cái, muốn tránh thoát tay Tiêu Thần , tuy nhiên lại bị Tiêu Thần phát hiện cầm tay cô thật chặt.

"Vậy chúng tôi đi trước." Thấy Tần Lạc chăm chú nhìn Hạ Toa, Tiêu Thần hướng về phía Tần Lạc nói.

Nghe Tiêu Thần vừa nói như thế, Tần Lạc cũng không nói lời nào, liếc mắt Tiêu Thần một cái, thẳng hướng thang máy đi tới.

Nhìn Tần Lạc thoáng qua, cô có rất nhiều lời muốn hỏi Tần Lạc nhưng không có mở miệng, cũng không có quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.