Tướng Minh

Chương 2




Trong thông đạo yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào cả, nếu như không phải từ trên đỉnh đầu phảng chiếu xuống ánh sáng lốm đa lốm đốm thì tòa tháp tháp Truyền Thừa khổng lồ này quả thực chính là một Cửu Khúc Thập Bát Loan lạnh như băng. 

Đường Tử và Doanh Thừa Phong bước đi không hề có tiếng động, toàn bộ thông đạo dường như chỉ có bóng dáng hai người bọn họ lay động. 

- Đường huynh, huynh xác định con đường này không có bất kỳ nguy hiểm nào sao? Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời đi theo phía sau Đường Tử, đột nhiên chậm rãi nói
Cước bộ của Đường Tử lập tức dừng lại, trên đường đi Doanh Thừa Phong đã bày ra năng lực báo nguy trước khiến hắn cực kỳ tin phục, cho nên vừa nghe hắn nói vậy cả tinh thần đều căng lên. 

- Doanh huynh, huynh có phát hiện gì sao? 

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng khoát tay áo nói: - Đường huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ không phát hiện ra gì cả, chỉ có đều không biết tại sao trong lòng vẫn mãi bất an không yên, dường như là sắp có chuyện không tốt xảy ra. 

Lúc này đồ trang sức hắn đội trong đầu không có sức lực gì áp chế cho nên có thể cảm ứng rõ ràng được bất kỳ cử động trong không gian ai trăm trượng quanh người.
Phạm vi nơi này vô cùng bình thường, đừng nói là những điểm đỏ đại diện cho sinh mạng cường đại mà ngay cả tiểu động vật hơi lớn một chút cũng không hề thấy. 

Nhưng như lời hắn nói, trong lòng hắn có một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ. 

Đường Tử nhăn mày, hắn trầm ngâm một lát nói: - Doanh huynh, trước khi tiểu đệ đến đây thì bề trên trong nhà đã từng dặn dò. Đoạn đường phía trước nếu không biết rõ ràng thì không nên mạo hiểm. Ngừng lại một chút, hắn chậm rãi nói tiếp: - Con đường hiện giờ chúng ta đi còn một đoạn khá dài nữa. 

Hai hàng lông mày của Doanh Thừa Phong giương lên, hắn quay đầu liếc nhìn về phía sau, không hiểu sao cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia dường như không phải đến từ phía trước mà là đến từ phía sau. 

Đường Tử là một người thông minh, vừa thấy động tác của Doanh Thừa Phong lập tức liền hiểu được. Sắc mặt hắn biến hóa nói: - Doanh huynh, hay là có người theo dõi ta? 

Doanh Thừa Phong cười khổ lắc lắc đầu nói: - Ta không biết, hiện tại ta không phát hiện ra được dấu viết gì cả. 

Đường Tử do dự một chút nói: - Doanh huynh, trưởng bối trong nhà tiểu đệ đã từng nói Đường gia chúng ta không bao giờ để lộ bí mật 

Lúc này tiến vào không gian tháp Truyền Thừa, ngoại trừ tiểu đệ ra thì không còn người thứ hai biết được chuyện này. Cho nên nếu như là người theo dõi thì hẳn cũng không có gì nguy hiểm. 

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu nói: - Có lẽ là do tiểu đệ quá nhạy cảm, Đường huynh thứ lỗi. 

Đường Tử cười hắc hắc nói: - Doanh huynh quá khách khí rồi, cẩn thận một chút không phải là sai lầm lớn. 

Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước, nhưng không biết có phải là do biểu hiện vừa rồi của Doanh Thừa Phong hay không mà tốc độ Đường Tử chuyển động la bàn và đi lại nhanh lên rất nhiều. 

Rất hiển nhiên, tuy rằng trong miệng hắn nói phía sau không có nguy hiểm nhưng cũng chịu ảnh hưởng bởi Doanh Thừa Phong, muốn nhanh một chút đi đến chỗ Tế Đàn kia. 

Một canh giờ sau, Đường Tử rốt cục ngừng lại một chút. 

Doanh Thừa Phong thờ một hơi thật dài, dọc theo con đường này Đường Tử đông chuyển tay rẽ không biết đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ. Cho dù có trí linh âm thầm ghi nhớ nhưng cũng gần như bị váng đầu. 

Hắn tin tưởng nếu như đổi một người khác, hớn nữa trong tay cũng không có la bàn thì. Như vậy là mười phần cũng không thể tìm được phương hướng chính xác. 

Đây là lần đầu tiên Đường Tử tiến tới, có thể tìm được địa điểm chuẩn xác trong một hoàn cảnh phức tạp cũng coi là một sự việc rất giỏi rồi.
Chỉ có điều, việc khiến Doanh Thừa Phong kinh ngạc chính là cái lối mà Đường Tử dẫn đi lại là một ngõ cụt. 

Nhìn thấy vách tường đen nhanh khiến mày của Doanh Thừa Phong nhíu lại, với thị lực của hắn tự nhiên có thể thấy rõ ràng trên vách tường miêu tả cái gì đó. 

Ở đây khắc rõ một bộ Tinh Vân Đồ Án kỳ dị, mà điều làm người khác chú ý nhất chính là ở trên bầu trời có hai vầng thái dương lớn. 

Không hỏi cũng biết Tinh Vân Đồ Án nơi này và không gian đặc thu tháp Truyền Thừa có liên hệ thần bí. 

Ánh mắt hắn cứng lại, lạnh lùng nói:
- Đường huynh, nơi này có phải còn có cơ quan ảo diệu gì đó phải không? 

Đường Tử cười ha ha nói: - Doanh huynh quả nhiên lợi hại, đã đoán trúng rồi. Hắn tiến lên một bước, chậm rãi vuốt ve bức tường nói: - Trên mặt bức tường này có một bộ Tinh Vân Đồ, chỉ có thể dựa vào phương pháp gõ cố định mới có thể mở ra cơ quan để cho chúng ta tiến vào Tế Đàn. 

Con ngươi Doanh Thừa Phong đảo một vòng nói: - Đường huynh, nếu như nơi này khó tiến vào như thế thì lệnh tổ làm sao có thể biết được trong này có bí mật. 

Đường Tử hơi giật mình, cười khổ nói: - Những lời này của Doanh huynh lại làm khó ta rồi, kỳ thật những điều tiểu đệ biết đều là do các truyền bối nói lại, về phần tổ tiên làm sao phát hiện được sự ảo diệu nơi đây thì thật là không thể biết được. 

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, thoạt nhìn bề ngoài hắn là chấp nhận với giải thích của đối phương nhưng trong lòng của hắn lại tràn đầy cảnh giác. 

Cùng đi một đường với Đường Tử, trong lúc vô tình hắn đã biết được rất nhiều tin tức hữu dụng. 

Hắn và Đường Tử bèo nước gặp nhau, người này sỡ dĩ mời hắn cùng đi chính là coi trọng sức mạnh chiến đấu hùng mạnh của hắn, muốn mượn sức mạnh của hắn để tiến vào Tế Đàn. 

Chỉ cần đi vào Tế Đàn, sau khi gặp được linh hồn của tháp Truyền Thừa, nếu có được cái gì tốt thì còn phải xem vào cơ duyên của từng người. 

Phương án bố trí nghe không tệ nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong vẫn có __ nỗi băn khoăn không thể cởi bỏ được. 

Nếu bí mật này qua nhiều năm tới nay chỉ có Đường gia mới có thể biết, như vậy Đường Tử làm sao có thể dễ dàng nói cho hắn biết, lại còn mang hắn đến đây 

Nếu mỗi cao thủ một thời đại Đường gia tiến vào nơi đây đều mang theo một vị cường nhân làm đồng hành thì một khi cường nhân đó ra khỏi tháp, bí mật này sẽ tuyệt đối không thể giữ được. Ít nhất thì bí mật này không chỉ mình Đường gia mới biết rõ. 

Cho nên bên trong Tế Đàn quỷ dị này khẳng định có nguy hiểm. Mà mối nguy hiểm này không nhằm vào người Đường gia mà là nhằm vào người đồng hành với bọn chúng. 

Tên Đường Tử này thật là lòng dạ khó lường, hỡn nữa còn nắm chắc có thể đưa hắn lưu lại ở bên trong Tế Đàn nên mới không hề giấu diếm mà mang hắn tới đây. 

Tuy nhiên khi nhìn thấy Đường Tử còn đang chăm chú cẩn thận sờ soạng trên vách tường, trên mặt Doanh Thừa Phong lại xuất hiện nụ cười lạnh. 

Một đường đi tới đây thực lực hắn bày ra tuy có chút hùng mạnh nhưng cũng không thật sự bộc lộ ra hết tất cả mọi thứ. 

Thần binh linh vũ giả, tấn công sức lực tinh thần, nhẫn lôi điện cũng với con rối gỗ và một ít tuyệt nghệ cũng đều được giấu thật sâu.
Cho nên hắn vô cùng tự tin, cho dù gặp được hoàn cảnh ác liệt cũng có thể chuyển bại thành thắng. 

Một lúc lâu sau động tác trên tay Đường Tử dừng lại một chút, hắn mừng rỡ kêu lên: - Được rồi. 

Lời nói hắn vừa dứt, đối diện trên vách tường liền phá ra tiếng động ầm ầm mở cơ quan. Mà thân hình của Đường Tử lại nhoáng một cái về lại bên người Doanh Thừa Phong. 

Hai người lẳng lặng nhìn, vách tường khắc Tinh Vân Đồ Án từ từ mở rộng ra, hai bên thái dương màu đỏ ở hai bên dần dần phát sáng lên. Ánh hào quang không ngừng sáng ngời, chiếu sáng ở thông đạo ngăm đen.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn ở phía trên cái lối đi này, không ngừng phóng sức lực tinh thần ra ngoài. 

Nhưng mà sau đó sắc mặt của hắn lập tức biến đổi. 

Bời vì hắn phát hiện sức lực cảm ứng tinh thần trên đồ trang sức lại biến mất, tình huống bây giờ hoàn toàn giống như ở trong hang động cất giấu sinh vật kinh khủng kia. 

Sỡ dĩ Doanh Thừa Phong có lá gan lớn mà dám đi theo Đường Tử không có ý tốt tiến vào nơi đây, dựa vào lớn nhất chính là đồ trang sức trên đầu. 

Bởi vì đồ trang sức kia có sức lực cảm ứng thần kỳ hùng mạnh, có thể giúp Doanh Thừa Phong phát hiện được nguy hiểm và có được quyết định chính xác. Nhưng nếu mất đi sức lực này thì hệ số nguy hiểm của hắn tại nơi xa lạ này sẽ tăng lên tới mới không thể tiếp nhận nỗi. 

Đường Tử cũng không hề chú ý tới dị sắc trên mặt Doanh Thừa Phong, hai mắt hắn không nháy nhìn chằm chằm chỗ thông đạo kia, thì thào nói: - Tới rồi, rốt cục ta đã tìm được rồi. 

Doanh Thừa Phong trầm ngâm nửa ngày, sắc mặt rốt cục đã khôi phục bình tĩnh. 

Tuy rằng mất đi đồ trang sức có năng lực báo nguy trước rất tiếc nhưng sức lực của chính hắn cũng đủ để ứng phó các nguy hiểm kế tiếp. Chỉ cần cẩn thận chú ý, chưa chắc đã chịu thiệt thòi. 

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến hắn lo lắng là sức mạnh ở trong lối đi này và sức mạnh trong huyệt động hoàn toàn giống nhau, nếu như lối đi này và hang động có liên kết với nhau thì. Hắn tiến vào trong đó chỉ có tự tìm con đường chết mà thôi. 

Chỉ có điều vừa nghĩ tới khoảng cách ở bên giữa thật lớn, hắn liền vứt bỏ ý nghĩ này ngay. 

Đường Tử hưng phấn quay đầu lại nói: - Doanh huynh, chúng ra đã mở thông đạo ra rồi, vào thôi. 

Doanh Thừa Phong chậm rãi lắc đầu nói: - Đường huynh, đã đến giờ phút này thì huynh hẳn nên nói cho ta biết bên trong có nguy hiểm gì được rồi đó. 

Đường Tử không kìm nổi cười, nói:
- Doanh huynh nói rất đúng, ở bên trong này là một thông đạo thí luyện, chủ cần có thể thông qua liền chứng minh chúng ta có năng lực nhận truyền thừa, do đó có thể tiến vào Tế Đàn dùng Quang Minh Chi Thạch kéo linh hồn của tháp Truyền Thừa ra. 

- Linh hồn của tháp Truyền Thừa có thể giúp chúng ta được cái gì? 

- Cái này cũng rất khó nói Đường Tử do dự một chút nói: - Vật đó nghe nói là toàn bộ linh hồn của tháp Truyền Thừa, khống chế tất cả mọi thứ ở bên trong tháp. Nhưng để giao tiếp với nó như thế nào thì phải dựa vào cơ duyên của mỗi người. Nếu như có vận khí tốt thì cho dù là Chung Cực truyền thừa trong truyền thuyết ngươi cũng có thể kế thừa, nhưng nếu như vận khí không tốt, ha ha, chỉ sợ ngươi sẽ phải quay về tay không.
Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn chằm chằm hắn một cái, trong lòng hắn biết rõ Đường Tử nhất định là đang che giấu cái gì đó, đặc biệt là làm sao để trao đổi với linh hồn của tháp Truyền Thừa 

Tuy nhiên hắn có thể nói đến đây có lẽ cũng đã là cực hạn rồi. Nếu như muốn moi được lợi ích gì từ trong miệng hắn sợ là vô cùng khó khăn. 

Trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong nói: - Đường huynh, chúng ta phải làm thế nào mới có thể an toàn vượt qua thông đạo thí luyện. 

- Rất đơn giản, chúng ta đánh qua đó. Đường Tử nghiêm nghị nói: - Ở trong thông đọa thí luyện có hai đồ vật này nọ rất khó dây dưa, một loại là sinh vật đặc thù trong thông đạo, chuột bay, một loại khác chính là thạch khôi lỗi. Hai người chúng ta phân công hợp tác, chuột bay giao cho ta, thạch khôi lỗi giao cho huynh, Doanh huynh nghĩ như thế nào? 

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng nói: - Việc đã đến nước này thì còn nói được gì nữa, mau đi thôi 

Hắn nâng trường thương trong tay lên, dẫn đầu đi vào trong thông đạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.